Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần

Chương 33: Ngục Giam Tai Ương 4


Đọc truyện Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần – Chương 33: Ngục Giam Tai Ương 4


“Lại gặp nhau rồi ngài trưởng giám ngục.”
Dung Dữ chào y, giọng điệu nhẹ nhàng thư thể không có gì xảy ra.
Phó Thiển Tri nói: “Mở cửa.”
Sau lưng lại không chút động tĩnh, vì hai tên cai ngục đã bận ngồi xổm nôn ọe.
Mặc dù những tội phạm bị nhốt trong nhà tù Vô Vận này không phải thứ hiền lành gì, nhưng có trưởng giám ngục ở đây không tội phạm nào dám gây chuyện, mấy vụ đổ máu chân chính rất ít.

Các cai ngục tố chất tâm lý bình thường không được rèn luyện, mà tình cảnh giết chóc máu me thế này cũng mới lần đầu chứng kiến.
Bọn họ tỏ vẻ chân mềm nhũn rồi, đứng không vững.
Phó Thiển Tri: “…!Không có tiền đồ.”
Anh tự quẹt thẻ mở cửa, lạnh giọng ra lệnh Dung Dữ: “Đi ra ngoài.”
Dung Dữ khổ sở nói: “Ngài trưởng giám ngục, chân tôi cũng nhũn rồi, đứng không nổi.

Ngài bế tôi ra được không?”
Phó Thiển Tri còn tin điệu bộ này của hắn thì chính là bị đần.
“Kéo cậu ta ra ngoài.”
Sắc mặt cai ngục tái mét, chần chừ không dám bước lên.
Đó là tên cuồng sát đã giết cả phòng giam đấy!
Phó Thiển Tri: “…”
Một đám vô dụng.
Y nhịn cảm giác ghê tởm khi giẫm lên máu tươi, đi vào phòng giam, đứng trước mặt Dung Dữ.

Cai ngục thấy vậy cũng gan hơn vội vàng đi theo vào, trên tay bê một cái khay, trong khay có một con dao và một con chip.
Phó Thiển Tri cầm con dao lên, rũ mắt nhìn Dung Dữ: “Vươn tay ra.”
“Làm gì?”
“Như cậu muốn, mức độ nguy hiểm của cậu tăng.” Phó Thiển Tri rút dao ra, “Trọng phạm nguy hiểm cấp cao phải cấy chíp để tiện khống chế, dùng dao cắt thẳng lên da, không có thuốc tê.”
Vẻ mặt Dung Dữ chợt trở nên ấm ức: “Tôi sợ đau.”
Phó Thiển Tri lãnh khốc nói: “Ráng chịu.”
Dung Dữ ngước lên nhìn anh hồi lâu, vẻ mặt giả vờ nhạt đi, thờ ơ đưa tay: “Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên anh làm vậy.”
Vòng Huyết Ngọc chẳng lẽ không có tác dụng như con chip này à?
Phó Thiển Tri không hiểu những lời này có ý gì.
Nhưng sau khi nghe câu này, bỗng nhiên anh không muốn cấy chip vào nữa.
Ngón tay Dung Dữ thon dài sạch sẽ, lòng bàn tay với bụng ngón tay không chút vết chai, cổ tay trắng gầy còn đeo vòng Huyết Ngọc lóng lánh, giống như bàn tay của quý công tử sống trong nhung lụa.
Hoàn toàn không nhìn ra bàn tay này vừa nãy đã cướp đi bảy mạng người.
Tính thêm Khoa Đạt, hẳn là tám người.
Rõ ràng đã phạm tội ác tày trời.

Phó Thiển Tri nhìn chốc lát, thả con dao và con chip lại khay.
Bỏ đi.
Không xuống tay được.
Dung Dữ nhìn động tác của y, chân mày hơi nhíu: “Ngài trưởng giám ngục, ngài đây là…”
Mềm lòng với tôi ư?
Phó Thiển Tri: “Im miệng.”
Nhà tù Vô Tận không phải là chưa có người chết, nhưng mới ở tù ngày thứ nhất đã gây ra chiến tích thế này, hắn là người đầu tiên.
Đúng là coi trời bằng vung, không dạy dỗ một chút là không nói được.
Phó Thiển Tri vươn bàn tay đeo bao tay trắng định nắm lấy cổ tay Dung Dữ, Dung Dữ lại nhanh chóng rút tay lùi về sau.
“Anh muốn vặn gãy cổ tay tôi.” Dung Dữ giương mắt nhìn y, giọng điệu trần thuật.
Phó Thiển Tri bình tĩnh đối mặt: “Cậu giết tám người.”
Vặn cổ tay đã là rất nhẹ, hắn vốn nên bị xử cực hình.
“Ngài trưởng giám ngục muốn dùng cổ tay tôi để đổi tám mạng người?” Dung Dữ cười nói, “Này hình như hơi không công bằng.”
Phó Thiển Tri thấy bất ngờ: “Cậu cũng biết tôi phá lệ khai ân cho cậu à?”
“Không, tôi chỉ cảm thấy.” Dung Dữ giọng điệu khẩn thiết, mà nội dung thì ngang tàng, “Tay tôi còn quý giá hơn mạng của bọn chúng.

Ngài muốn vặn gãy tay tôi, tôi cảm thấy rất không đáng.”
“Làm chuyện sai phải trả giá lớn.”
“Ngài có thể trừng phạt tôi trên giường.”
“…Tôi không có hứng thú với cậu.”
“Ngài có.

Nếu không đã chẳng phá lệ khai ân.”
“…”
“Ngài thiên vị, ngài trưởng giám ngục à.”
“…”
Đối thoại đã không tiếp tục được nữa, Phó Thiển Tri trước giờ luôn tỉnh táo mà hiện tại suy nghĩ hơi loạn.
“Ngài không nói gì nữa à? Vậy bế tôi ra ngoài đi.

Trên đất toàn là máu thôi, tôi chẳng thể đặt chân xuống được.”
“Đống máu này còn không phải cậu gây ra à?”
Phản bác của Phó Thiển Tri không chút hiệu lực nào, vì khi y nói lời này lại bế thanh niên lên.
Dung Dữ nhỏ giọng: “Làm rất tốt, tôi thích ngài hành động trực tiếp như thế.”
Trong chớp mắt đó Phó Thiển Tri thật muốn thả cậu thanh niên trong ngực xuống vũng máu.
Y ví hắn như hamster, nhưng có vẻ như y mới là thú cưng bị thuần dưỡng.


Phó Thiển Tri bế người đi ra dưới ánh mắt chết lặng của hai cai ngục, mặt không đổi sắc kết luận: “Bảy người này tàn sát lẫn nhau, biết ghi thế nào trong hồ sơ rồi chứ?”
Cai ngục ngơ ngác gật đầu: “…Dạ biết, biết.”
Đây đúng là trợn mắt nói mò, bao che rành rành.
– –
Quay về phòng làm việc rộng rãi sạch sẽ của trưởng giám ngục, Dung Dữ quen tay tự rót trà cho mình, cũng rót cho Phó Thiển Tri một chén, đẩy tới đối diện bàn làm việc, điệu bộ cứ như hắn mới là chủ nhân ở chỗ này.
“Đã lâu không gặp, tôi nhớ trà hoa ở đây, hương vị rất tuyệt.” Dung Dữ ngửa đầu uống cạn chén trà, hầu kết trượt lên xuống, dáng vẻ thảnh thơi thoải mái.
Phó Thiển Tri ngồi phía đối diện, cũng không uống trà, dùng bật lửa châm cho mình điếu thuốc: “Cậu mới đi khỏi đây một tiếng trước.”
Sau đó quậy ra nhiều mạng người như thế.
Năng lực gây chuyện hạng nhất.
Dung Dữ cầm chén trà, không cùng tầng sóng não với Phó Thiển Tri: “Ngài lại hút thuốc rồi, thuốc lá có hại cho sức khỏe, đây không phải thói quen tốt, nhanh dập đi.

Tôi đang lo cho sức khỏe của ngài, tuyệt đối không phải vì tôi khó chịu với cái mùi này.”
Thật giống như hắn vẫn luôn kiêu căng và điềm tĩnh như thế, khiến người khác không làm gì được hắn.
Phó Thiển Tri không nhịn được muốn phá vỡ vẻ điềm tĩnh ấy, không nghe theo đề nghị của Dung Dữ, trực tiếp nói sang đề tài khác.
“Tôi vừa nói không có lần sau, tốc độ tái phạm của cậu đúng là làm người ta thán phục.”
“Cảm ơn đã khen ngợi.”
“Tại sao giết người?”
“Bọn chúng mơ ước sắc đẹp của tôi.” Dung Dữ dùng chén trà che miệng, “Trong lúc quá sợ hãi nên mới lỡ tay giết bọn chúng.”
Phó Thiển Thi vẩy tàn thuốc: “Bảy vết thương trí mạng, lỡ tay rất chuẩn.”
“Tôi cũng không ngờ nhắm mắt mà cũng có thể đâm trúng hồng tâm như thế.” Dung Dữ chắp tay trước ngực, “Cảm ơn ngài trưởng giám ngục đã tha thứ cho lỗi lầm của tôi.”
“Tôi có nói tha thứ à?”
“Không phải ngài đã quy cho bọn họ tự giết lẫn nhau à?”
“Cậu cho là như vậy đã lừa gạt qua cửa?”
Tay Dung Dữ đang cầm chén trà khựng lại.
“Nếu muốn dựa vào sắc dụ để tránh bị phạt.”
Phó Thiển Tri ném tàn thuốc vào thùng rác, cầm chén trà lên thản nhiên nhấp một ngụm, “Thành ý của cậu đâu?”
Đoạt lại chủ quyền trong chớp mắt.
Dung Dữ đan hai bàn tay vào nhau đỡ lấy cằm: “Ngài trưởng giám ngục thừa nhận có hứng thú với tôi à?”
“Dù tôi có hứng thú với cậu hay không, ít nhất cậu cũng không nên không chút thành ý như thế.” Phó Thiển Tri khoanh tay tựa ra sau ghế, nhàn nhạt nhìn chăm chú cậu thanh niên trước mặt: “Quần áo còn chưa cởi đã muốn qua cửa, có phải thoải mái quá rồi không?”
Dung Dữ chớp mắt: “Hai ta có thể vào phòng ngủ.”
Phó Thiển Tri nói: “Ở đây.”
Dung Dữ khựng lại: “Tôi nói ngài có thể trừng phạt tôi trên giường, chứ không phải ở phòng làm việc.”
Phó Thiển Tri vẫn thong dong nhìn hắn: “Địa điểm do tôi quyết định, số 52, ý thức tình cảnh và thân phận hiện giờ của cậu.”
“Thôi được.” Dung Dữ không vui nói, “Nhưng tôi thấy làm ở đây không thoải mái.


Đây là lần đầu của tôi, tôi từng ảo tưởng nó hẳn nên xảy ra trên một chiếc giường lớn mềm mại dễ chịu.”
Vòng Huyết Ngọc: Câu này của anh tôi nghe không nổi luôn á.
Dung Dữ: Vô lễ chớ nghe, ngoan ngoãn tự mosac chính mình đi.
Vòng Huyết Ngọc:…
Phó Thiển Trì quan sát hắn một lát, đặt chén trà lên bàn: “Đi theo tôi.”
– –
Phó Thiển Tri là người rất có ý thức lãnh địa, nơi riêng tư như phòng ngủ y sẽ không dẫn ai vào.
Hôm nay là lần đầu tiên y cho người khác vào phòng.
Phòng ngủ của Phó Thiển Tri rộng gấp năm lần phòng giam, một mình y độc chiếm nơi này.
Tông chủ dạo của phòng là trắng đen, trên tủ đầu giường có một cái gạt tàn thuốc, bên trong có khá nhiều đầu lọc.

Giường rất lớn, một người nằm có lăn lộn cỡ nào cũng dư sức— hai người cũng vậy.
Dung Dữ vừa nhìn thấy giường lớn đã vui vẻ nhào tới, ôm chăn nệm mềm mại nhung nhớ nói: “Tôi thích nơi này quá đi.

Tôi muốn nằm cả đời ở đây không muốn ngồi dậy.”
So với giường gỗ nhỏ chật hẹp cứng ngắc trong phòng giam, giường của Phó Thiển Tri thật sự là tiên cảnh, làm hắn vui quên luôn ngày về.*
Phó Thiển Tri: “E là không được.”
Dung Dữ ôm chăn trở mình, ánh mắt sáng rực: “Ngài trưởng giám ngục ơi, tôi bằng lòng để ngài trừng phạt tôi trên giường cả đời, tốt nhất là làm tôi mãi mãi không xuống được giường.”
Sau đó hắn sẽ không cần trở về cái phòng giam đáng chết đó nữa.
Tim Phó Thiển Tri đập loạn lên, cảm thấy mặt có chút nóng, may mà không nhìn ra: “…Cậu đang nói nhăng cuội gì đấy.”
Dung Dữ vàng thật không sợ lửa: “Đây chẳng phải là căn phòng đơn mà tôi ngày nhớ đêm mong sao!”
Phó Thiển Tri: “…”
Đột nhiên như bị tạt một chậu nước lạnh.
Ánh mắt Phó Thiển Tri lạnh lẽo: “Cậu ở cùng tôi chỉ vì căn phòng một người?”
Dung Dữ thành thật nói: “Tất nhiên không phải, còn có một ngày ba bữa phong phú nữa.”
Xét về mặt theo đuổi cuộc sống chất lượng, Ma vương chưa bao giờ thua.
Phó Thiển Tri giọng càng lạnh hơn: “Bây giờ tôi hoài nghi cậu giết chết bảy người kia chỉ vì muốn ở phòng giam một người.”
Dung Dữ căn bản không thèm để ý đám người đó có thèm thuồng hắn hay đã làm chuyện ác gì với nguyên chủ.

Dù sao bọn chúng cũng không đánh lại hắn, sống chẳng có chút uy hiếp nào.
Lý do hắn giết người chỉ vì Phó Thiển Tri không duyệt cho hắn phòng một người.

Hắn giết hết bảy bạn cùng phòng, thì phòng cho tám người sẽ thành phòng một người.

Nếu cấp bậc nguy hiểm tăng lên, đạt tiêu chuẩn phân tới phòng mới vậy thì càng tốt.
Cách thì luôn có, đây chính là phương án hoàn mỹ nhất mà Đại ma vương nghĩ ra.
Dung Dữ nói: “Ngài hoài nghi đúng rồi đó.

Tính chiếm hữu của tôi rất cao, còn rất bá đạo, không thích chia sẻ đồ vật với người khác.”
Phó Thiển Tri đột nhiên mất hết hứng thú: “Ra khỏi phòng tôi.”
Không hiểu sao y lại cảm thấy bị lừa gạt, kiểu tâm trạng này giống như —- Tim tôi loạn nhịp vì cậu, còn cậu đồng ý lên giường với tôi không phải yêu thích gì tôi mà là vừa ý cái giường của tôi.

Tôn nghiêm của đàn ông ra chuồng gà.
“Có điều nếu là ngài trưởng giám ngục thì tôi có thể miễn cưỡng hào phóng một chút, giảm yêu cầu cũng được.” Dung Dữ bổ sung, “Một phòng hai người cũng được.

Tôi không ngại ở chung với ngài đâu.”
“Cảm ơn cậu hào phóng, nhưng nơi này là phòng tôi, tôi để ý.” Phó Thiển Tri lạnh giọng, “Đi ra ngoài.”
Dung Dữ lập tức trốn vào chăn: “Tôi không đi, anh đừng hòng đuổi tôi đi.

Trừ phi anh sắp xếp cho tôi phòng một người, giường phải lớn phải mềm, tốt nhất có thêm tivi, quang não có không? Là cái loại có thể lên mạng chơi game đó, nếu có tôi sẽ ru rú trong tù mười nghìn năm cũng được.”
Phó Thiển Tri lạnh như băng đáp: “Trong mơ có.”
Hắn quả nhiên là vì điều kiện vật chất.
Phó Thiển Tri không biết mình đang tức cái gì, y không phải người ngây thơ.

Bọn họ mới biết nhau một ngày, còn ở trong cái chỗ như nhà tù Vô Tận này.

Mục đích của thanh niên khi tiếp cận y quá bình thường, mới một ngày đã phát triển thành tình yêu thì đúng là chuyện cười.

Y cũng không nghĩ rằng mình sẽ yêu đối phương nhanh như thế.
Nhưng nhìn người nọ thản nhiên, y vậy mà thấy khó chịu.
Giống như người tưởng thật chỉ có mình y.
“Ngài trưởng giám ngục à, trên giường ngài còn có gối ôm.” Dung Dữ lôi cái gối hình cá chép đỏ mập mạp ra, “Còn…!đáng yêu thế này.”
Cái gối ôm cá chép đỏ nhìn kiểu gì cũng thấy không hợp với căn phòng trắng đen này, cũng không hợp với khí chất lạnh lùng nghiêm nghị của trưởng giám ngục.
Phó Thiển Tri giống như bị phát hiện bí mật vô cùng thầm kín, giấu đầu hở đuôi nói: “Không biết đứa trẻ nào để ở đây, quên vứt mà thôi.”
Lời của y đầy rẫy sơ hở, nhà tù Vô Tận làm gì có trẻ con.
Vòng Huyết Ngọc không khách khí bán đứng chủ nhân: Hắn có thói quen ôm anh ngủ.

Thế giới trước sau ngày anh mất tích, hắn ngủ không ngon, mắc chứng mất ngủ rất nghiêm trọng, còn kéo dài hẳn đến thế giới này, phải ôm gối cá chép đỏ đó mới ngủ được.
Dung Dữ: Thế thân của tao?
Vòng Huyết Ngọc:…!Còn nữa, anh biết tại sao thế giới này hắn lại nghiện thuốc lá không? Là do kiếp trước lúc tìm anh hắn quá đau khổ nên mới dính vào.

Cố Minh Hoài có bệnh sạch sẽ, căn bản sẽ không hút thuốc, hút thuốc đối với hắn chẳng khác gì tự ngược.
Dung Dữ: Người ưa sẽ đã nhiễm mấy thói xấu đáng ghét.
Vòng Huyết Ngọc: Đại ma vương, Chủ thần đại nhân của chúng tôi một khi đã thật lòng thích ai, dù ký ức có mất, linh hồn cũng sẽ không quên.
Chủ thần đại nhân, em chỉ có thể giúp ngài đến đây thôi.

Vòng Huyết Ngọc nghĩ, gì chứ bán thảm (tỏ vẻ đáng thương) thì nó số một, hy vọng sau khi Chủ thần đại nhân biết nó cố gắng như thế sẽ khen ngợi nó.
Dung Dữ: Vậy ý mày là trước kia hắn không thích tao đúng không?
Vòng Huyết Ngọc:…
Chủ thần đại nhân ơi, không cầu ngài khen, chỉ xin đừng chửi.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.