Đọc truyện Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần – Chương 32: Ngục Giam Tai Ương 3
Hắn đúng là một kẻ điên.
Nhìn một màn này tất cả mọi người ở đây đều toát ra suy nghĩ như vậy.
Mặc dù người bị đày tới nhà tù Vô Tận đều không phải người bình thường gì, kẻ điên không ít, nhưng chưa có ai điên đến độ như thanh niên này.
Cố ý giết người ngay trước mặt trưởng giám ngục, đây chắc chắn đang khiêu chiến quyền uy của trưởng giám ngục.
Đúng là nghé con chẳng sợ cọp, hắn căn bản không biết kết quả khi đắc tội trưởng giám ngục.
Trước kia có một gã tội phạm ngạo mạn tự đại không sợ chết sau khi đi ra từ phòng trừng phạt, đến nay tinh thần vẫn còn bất thường, mỗi ngày đần độn lảm nhảm đủ thứ.
Mọi người đều tò mò không biết gã gặp phải chuyện gì, nhưng không một ai muốn tự đi tìm hiểu.
Phó Thiển Tri mặt không biến sắc nhìn hắn chốc lát, xoay người phất tay với cai ngục: “Dẫn đi.”
– –
Phòng trừng phạt trông khá sạch sẽ.
Không có mùi máu tanh, không có dụng cụ tra tấn treo đầy tường, chỉ là một căn phòng nhỏ trống hươ, ngay cả ghế ngồi cũng không có.
Trên trần treo một bóng đèn sợi đốt, chiếu sáng một vùng nhỏ chính giữa, làm xung quanh căn phòng càng tối thêm.
Dung Dữ và Vi Tư Đặc bị cai ngục dẫn vào căn phòng này, cai ngục đóng cửa rời đi để hai người ở lại.
Vi Tư Đặc ngồi bệt dưới đất, dựa vào vách tường, môi run rẩy mặt đầy sợ hãi.
Gã có gương mặt điển hình của người ngoại quốc.
Tóc vàng mắt xanh, mũi cao mắt sâu, khuôn mặt bình thường giờ vì sợ hãi mà mặt mày nhăn nhó làm gã càng thêm xấu xí.
Dung Dữ vừa nhìn qua đã vội vàng dời tầm mắt.
Mắt của hắn chỉ để thưởng thức những thứ tốt đẹp thôi.
Bây giờ cũng không chia trong nước ngoài nước gì, thời đại tinh tế gọi chung là Liên bang, ngoài loài người ra còn có rất nhiều chủng tộc khác, đều giao tiếp bằng tiếng Tinh tế.
Trong khu nhà giam này chỉ có con người.
Dung Dữ nhàm chán ngồi xuống: “Trưởng giám ngục đáng sợ như vậy?”
Vi Tư Đặc đắm chìm trong sợ hãi không phản ứng Dung Dữ.
Thôi được, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Dung Dữ chưa chờ được bao lâu, cửa phòng trừng phạt đã mở.
Người đàn ông vừa bước vào dáng dấp cao lớn, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, môi mỏng thẳng băng, một độ cong cũng không có, trông vô tình đến cực điểm.
Tóc đen mắt đen, đường cong cứng rắn, là tướng mạo phương Đông vô cùng hoàn mỹ.
Phó Thiển Tri khoác áo gió, chân mang boots ống cao, đeo bao tay trắng.
Đi theo sau là hai tên cai ngục, vừa vào đã khóa trái cửa.
Vi Tư Đặc sắc mặt tái nhợt, cố gắng rúc mình vào trong góc, muốn trưởng giám ngục phạt người còn lại trước.
Nhưng trưởng giám ngục giống như không thấy người còn lại, trực tiếp hạ lệnh: “Hắn trước.”
Vi Tư Đặc nước mắt nước mũi lòng thòng bị kéo ra.
Một tên cai ngục rút roi, giơ cao lên không trung, sau đó hung ác quất lên người gã.
“A!”
Tiếng gào thảm thiết cùng tiếng vút roi ác liệt vang lên khắp phòng trừng phạt.
Vi Tư Đặc lăn lộn trên mặt đất, không thể né tránh, da thịt rất nhanh đã nứt toạc, máu thịt lẫn lộn.
Một tên cai ngục khác đem một cái ghế da tới, Phó Thiển Tri ngồi xuống ghế, hai chân bắt chéo, vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí còn rút xì gà ra hút.
Làn khói mờ hòa với mi mắt lạnh lẽo của y, đôi môi mỏng đang nhả khói, gợi cảm đến cực điểm.
Vi Tư Đặc ngất mấy lần lại bị điện giật cho tỉnh — Đây còn tàn nhẫn hơn hắt nước gấp mấy lần.
Không ai quan tâm Dung Dữ, Dung Dữ bèn ngồi xếp bằng dưới đất, chống cằm xem toàn bộ quá trình.
Dung Dữ: Có phải hắn đang giết gà dọa khỉ, muốn dọa tao không?
Vòng Huyết Ngọc: Có lẽ vậy.
Dung Dữ: Nhưng chút trình độ này còn không bằng thủ đoạn trước kia tao xử lý đám phản bội.
Vòng Huyết Ngọc: …!
Dung Dữ: Tao có nên cho hắn chút mặt mũi, giả vờ sợ hãi không?
Hắn hắng giọng.
“Khụ khụ!” Một trận ho khan cắt ngang quá trình hành hình tàn nhẫn.
Thanh niên ngồi dưới đất xem nửa ngày rốt cuộc cũng đứng lên, lúc đứng dậy còn hơi lảo đảo.
Hai tên cai ngục không hẹn mà cùng nghĩ, cậu ta sợ rồi.
Mỹ nhân phong tình vạn chủng như thế, bọn họ thật sự có chút không nỡ ra tay.
Nhưng hiển nhiên ngài trưởng giám ngục không phải người biết thương hoa tiếc ngọc, bọn họ chỉ có thể nghe lệnh làm theo.
Dung Dữ đi đến chỗ Phó Thiển Tri, ngập ngừng nói: “Ngài trưởng giám ngục.”
Phó Thiển Tri nhàn nhạt nói: “Muốn xin tha?”
Vô dụng thôi, cầu xin tha thứ với ngài trưởng giám ngục vô tình sẽ chỉ đổi lấy trừng phạt gấp đôi.
Hai tên cai ngục thương hại nhìn Dung Dữ.
Dung Dữ lắc đầu, ngượng ngùng nói: “Ngồi trên đất lâu quá, chân tê rần rồi.
Ngài có thể nhường cái ghế này cho tôi ngồi một chút không?”
Cai ngục: “…”
Cướp ghế của Khoa Đạt còn chưa đủ, cái tên tội phạm này còn phách lối đến mức muốn cướp luôn ghế trưởng giám ngục hả!
Như bất ngờ với câu trả lời này, Phó Thiển Tri hơi giương mắt, trong mắt toát ra chút hứng thú, ngoài miệng lại nói: “Không thể.”
“Tại sao không thể?” Dung Dữ chính đáng nói, “Ngài trưởng giám ngục cho tôi xem hành hình không phải để doạ tôi sợ à, tôi ngồi chỗ đó không thấy rõ, không có tác dụng hù dọa đâu.
Chỗ ngài có tầm nhìn tốt nhất, có thể nhìn rõ thảm trạng của hắn, sẽ làm tôi sợ lắm đó…!Tôi thấy cái ghế này như được dành riêng cho tôi.”
Phó Thiển Tri bình tĩnh nhìn hắn: “Cậu không chút căng thẳng sợ sệt nào.”
Dung Dữ thành khẩn nói: “Tôi chỉ đang giả vờ bình tĩnh mà thôi.”
Ngón tay thon dài của Phó Thiển Tri kẹp xì gà, chuẩn bị đưa vào miệng rít một hơi.
Nhưng cổ tay bị một đàn tay xinh đẹp đè lại.
Dung Dữ cười nói: “Tôi không thích ngửi mùi thuốc lá, ngài dập thuốc được không?”
Phó Thiển Tri trầm tĩnh nhìn hắn: “Số 52, lá gan của cậu hơi lớn.”
52 là số thứ tự tội phạm của Kỷ Thanh Du.
Dung Dữ cụp mắt cười một tiếng: “Gan của tôi còn có thể lớn hơn một chút nữa đó.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã ngồi lên đùi Phó Thiển Tri, một tay ôm cổ anh cúi người hôn xuống, tay còn lại nắm lấy tay của Phó Thiển Tri, mười ngón tay đan xen, dập tắt thuốc lá trên tay người đàn ông.
Cai ngục: “!!!”
Cai ngục đang hành hình tay run lên, xém chút rớt roi xuống đất.
Tiếng gào thét và tiếng vút roi đều ngừng lại.
Điếu xì gà rơi xuống đất, Phó Thiển Tri hô hấp chậm lại, tay khựng giữa không trung.
Hai tay Dung Dữ vòng qua cổ anh, nụ hôn nóng bỏng mà triền miên.
Dung Dữ ngước đôi mi dài, trong mắt là ánh nước ướt át xinh đẹp, thu thủy yêu kiều, cắn chữ mập mờ mà rõ ràng.
“Ngài trưởng giám ngục ơi, tôi nhát gan, ngài đừng dọa tôi.”
Phó Thiển Tri mặt như sương đọng, nhưng không đẩy thanh niên trên người mình ra, giọng nói khàn khàn lạnh nhạt.
“Mới vừa rồi không phải gan cậu lớn lắm à?”
“Này chẳng phải quá sợ nên không chừa thủ đoạn nào sao?”
“Đây là thủ đoạn của cậu.” Phó Thiển Tri ngước mắt nhìn, như có như không giễu cợt, “Sắc dụ?”
“Có chút thấp kém.” Dung Dữ cười, cúi người nói khẽ bên tai anh, “Nhưng chỉ cần ngài trưởng giám ngục thấy hứng thú với tôi, vậy không tính là thất bại.”
Phó Thiển Tri nhìn hắn thật sâu, đứng dậy bế bổng người lên.
“Cậu thành công.” Y ung dung thong thả nói, “Tôi quả thật có chút hứng thú thấp kém.”
“Đóng ngũ giác, giam một tháng.” Phó Thiển Tri thông báo cai ngục cách xử lý Vi Tư Đặc xong liền bế Dung Dữ sải bước rời khỏi phòng trừng phạt.
Cai ngục: “…”
Quá sức tưởng tượng, đây là tội phạm đầu tiên phạm tội xong lại lành lặn đi ra khỏi phòng trừng phạt đấy.
Quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ngay cả người như trưởng giám ngục cũng bị sắc đẹp cám dỗ.
– –
Phòng làm việc của trưởng giám ngục rộng rãi sáng sủa, không vương chút bụi, còn có không khí mát mẻ thoáng đãng, tốt hơn phòng giam gấp trăm lần.
Phó Thiển Tri không có ý chiếm hữu Dung Dữ.
Trong tiềm thức của anh, anh không muốn tổn thương cậu thanh niên, nhưng ở phương diện lý trí, anh không phải người tùy tiện sẽ lên giường với một người lạ ngay lần đầu gặp mặt.
Như thế có khác gì cầm thú đâu.
“Ngài trưởng giám ngục à, anh vì tôi mà làm trái luật, cấp trên sẽ không truy cứu trách nhiệm anh chứ?” Dung Dữ ngồi trên ghế làm việc lớn.
Vết máu trên mặt hắn đã rửa, nếu bỏ qua bộ đồ tù trên người thì hắn trông như một chàng trai xán lạn tràn đầy năng lượng thường thấy trong các trường đại học.
Phó Thiển Tri cởi áo gió khoác lên ghế dựa: “Lo lắng cho tôi như thế, cậu có thể về chịu hình.”
Dung Dữ tự nhiên cầm chén trà lên uống: “Ngài trưởng giám ngục lợi hại như thế, cũng không cần tôi lo lắng.”
Trời cao hoàng đế xa, ở hành tinh lưu đày phế thải, Phó Thiển Tri là chúa tể ở đây.
Phó Thiển Tri nhìn vào vòng huyết ngọc trên tay hắn: “Nhà tù không cho đeo trang sức.”
Dung Dữ thản nhiên vươn tay: “Vậy phiền ngài trưởng ngục tháo xuống giúp tôi.”
Kết qua dĩ nhiên là tháo không được.
Phó Thiển Tri nhíu mày, không hỏi nhiều.
Anh chú ý trong túi áo Dung Dữ có thứ nhô ra: “Lấy đồ trong túi ra đây.”
Dung Dữ nghe lời lấy ra, là miếng ngọc bội cá.
Là món đồ duy nhất của thế giới trước mà Dung Dữ đem theo đến thế giới này.
“Vừa vòng tay vừa ngọc bội, cậu ở tù hay đi hẹn hò?” Phó Thiển Tri ung dung thả ngọc bội vào trong ngăn kéo bàn làm việc, trực tiếp khóa lại.
Dung Dữ bật dậy: “Của tôi.”
Phó Thiển Tri nói: “Tịch thu rồi.”
Dung Dữ ánh mắt không rõ nhìn anh mấy giây, lại lười biếng dựa vào ghế: “Sớm muộn gì tôi cũng lấy lại.”
Phó Thiển Tri cười: “Vậy phải xem bản lĩnh của cậu.”
“Uống trà đủ rồi, cậu có thể về.” Phó Thiển Tri không chút lưu tình đuổi người, “Nể tình lần đầu phạm lỗi, không có lần sau.”
Dung Dữ như không xương vùi vào ghế: “Ngài trưởng giám ngục, tôi còn chưa ăn cơm trưa, lúc chiều còn xem hành hình ghê người như thế.
Theo chủ nghĩa nhân đạo có phải ngài nên cho tôi một bữa tối phong phú mỹ vị không?”
Phó Thiển Tri hừ nhẹ: “Được voi đòi tiên.”
…!
Mười phút sau, Dung Dữ đã có một bữa tiệc phong phú mỹ vị.
Tài nguyên ở hành tinh này rất thiếu thốn, phần ăn mỗi ngày của các tù nhân không bằng heo chó, còn thường xuyên ăn thức ăn thừa.
Mà đồ ăn của trưởng giám ngục đều là nguyên liệu tươi mới được cung cấp từ các tinh cầu khác, mỗi ngày dùng phi thuyền vận chuyển đến, do đầu bếp chuyên nghiệp nấu.
Một bữa ăn có đồ ngọt, trái cây rau quả, đầy đủ mọi thứ.
Cuộc sống thần tiên.
Với lại ở thế giới này trưởng giám ngục không theo chủ nghĩa ăn chay, thật là làm người ta cảm động.
Phó Thiển Tri nhìn chăm chú dáng vẻ nhiệt tình nhai thức ăn của Dung Dữ, bất giác cong môi: “Dáng vẻ khi ăn thật giống hamster.
Lau miệng đi.”
Dung Dữ nhận khăn của Phó Thiển Tri lau miệng: “Nếu ngài trưởng giám ngục bằng lòng cho tôi đến đây ăn cơm chùa mỗi ngày, tôi rất vui lòng làm hamster của ngài.
Nuôi một con thú cưng giúp tâm trạng tốt hơn, giống như bây giờ ngài đang cười này.”
Chỉ cần có thể ăn ngon ngủ ngon, thú cưng thì thú cưng.
Cá cũng từng làm rồi, sợ gì chuột chứ?
Phó Thiển Tri thu lại nụ cười: “Ăn xong rồi thì về.”
“Được, tôi có thể yêu cầu một chuyện không?”
“Yêu cầu của cậu thật nhiều.”
Dung Dữ tự mình nói tiếp: “Tôi muốn ở một mình một phòng, ở chung với người khác tôi không thoải mái.”
Phó Thiển Tri cự tuyệt: “Không được.”
Anh đã cho thanh niên quá nhiều ngoại lệ, còn phá lệ nữa sẽ không bình thường.
Hơn nữa trông thanh niên…!không phải người sẽ chịu thiệt.
Dung Dữ mất hứng: “Nhưng người khác đều có.”
Người khác này là ám chỉ Khoa Đạt.
Phó Thiển Tri nhìn hắn: “Một người một phòng là dành cho trọng phạm nguy hiểm cấp cao, mà không phải hamster tham ăn như cậu.”
“Ồ?” Ánh mắt Dung Dữ tối sầm, “Là tôi chưa đủ nguy hiểm à?”
Vẻ u ám đó vụt qua trong thoáng chốc, hắn lại cười tươi rói đứng lên: “Ngài trưởng giám ngục, lần sau chúng ta còn có thể gặp mặt không?”
Phó Thiển Tri chẳng ừ hử gì: “Tôi chỉ quan tâm án mạng.”
Ý là sẽ không xuất hiện trong mấy tình huống khác.
“Thói quen này không tốt đâu.” Dung Dữ nghiêm túc nói, “Không thì mỗi lần để gặp được anh, tôi phải giết một người, đám người trong tù sẽ không đủ cho tôi giết.”
“…” Phó Thiển Tri lạnh giọng, “Ăn no rồi thì về.”
“Vậy tạm biệt ngài trưởng giám ngục, khăn tay của ngài tôi lấy.” Dung Dữ nhanh nhảu nói, “Tôi nghĩ rất nhanh tôi sẽ dùng lại nó.”
Hắn có ý gì? Là định lần sau tới ăn cơm chùa nữa?
Phó Thiển Tri cau màu, sao y phải để ý lời nói hoang đường của một tội phạm?
– —
Phòng giam số 17.
Đám tội phạm nằm trên giường tán gẫu.
“Không ngờ thằng ẻo lả đó lợi hại thế, giết chết cả Khoa Đạt.”
“Nó là thằng điên, có điều cũng may là thằng điên.
Tao vốn còn lo bị nó tính sổ đây, còn nó giỏi rồi, dám giết người trước mặt trưởng giám ngục, tự đào lỗ chôn mình, tao nghĩ nó ra khỏi phòng trừng phạt làm gì còn sức xử tụi mình.”
“Tụi mày nói xem lúc nó ra khỏi đó tinh thần còn bình thường không? Tốt nhất là ngu đi, khuôn mặt đó bố mày nhìn đã thấy ngứa ngáy, thèm lắm rồi, nếu ngu thì dễ chơi.”
“Mẹ bà ai mà chả muốn chịch nó, đến lúc đó mông của mày miệng của tao, đổi qua đổi lại.”
“Đẹp thì có ích gì? Ra tay đúng độc ác, mặt tao bị nó đánh giờ còn đau này, đến lúc đó nhất định phải tát cho sưng mặt nó, bẻ tay bẻ chân, cho nó uống nước tiểu bố mày…”
“Tụi mày muốn làm gì hắn?”
“Ha ha ha ha, tất nhiên là muốn đập nó một trận sau đó chơi chết nó…”
“…”
Bên trong phòng giam bỗng an tĩnh.
Giọng nói vừa nãy là của ai?
Dung Dữ đứng dựa vào cửa, trong tay đang chơi đùa con dao ăn sáng bóng, khóe mắt cong cong, ngọt như mật độc.
“Ngài trưởng giám ngục.” Cai ngục vội vã vào phòng làm việc.”
Phó Thiển Tri lạnh nhạt: “Chuyện gì?”
“Phòng bếp kiểm tra số lượng bộ đồ ăn*, phát hiện thiếu mất một bộ dao nĩa.” Cai ngục báo cáo, “Nĩa là hung khí mà tội phạm số 52 dùng, đã xử lý tiêu huỷ, ngoài ra còn thiếu một dao ăn.”
(*gồm chén, nĩa, dao, đĩa…)
Thiếu sót bộ đồ ăn trong tù giam không phải là chuyện nhỏ.
Trong phòng giam không cho phép có bất kỳ món đồ sắc bén nào, những thứ như dao nĩa rơi vào tay đám tội phạm sẽ phát huy sức mạnh hết mức, nguy hiểm tiềm tàng không thể nào lường trước được.
Dao ăn…!
“Vậy tạm biệt ngài trưởng giám ngục, khăn tay này tôi lấy.
Tôi nghĩ rất nhanh thôi tôi sẽ dùng lại nó.”
Lời của thanh niên bỗng hiện lên trong đầu.
Phó Thiển Tri hơi biến sắc, khoác áo gió đi ra: “Đến phòng giam 17.”
…!
Còn chưa tới phòng giam 17, từ xa đã ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi.
Phó Thiển Tri nhướng mày, bước nhanh hơn.
Cảnh tượng bên trong phòng vô cùng ghê người, vẻ mặt hai tên cai ngục khiếp sợ, lập tức xoay người nôn thốc nôn tháo.
Bảy tên tội phạm trong phòng đã chết hết, xác nằm la liệt, cả người đẫm máu.
Cổ họng bị cắt, đầu bị đâm thủng, đâm vào tim…!Đều là vết thương trí mạng.
Chỉ duy nhất thanh niên ngồi trên giường là sạch sẽ, cả người không dính một giọt máu.
Dao ăn dính máu bị vứt xuống đất, hắn cúi đầu, thong thả lấy khăn tay lau máu trên ngón tay.
Dung Dữ quay lại nhìn Phó Thiển Tri đang đứng trước cửa, cong mắt cười, nét mặt vẫn vô hại như cũ, ngay cả độ cong bên môi cũng giống như đúc.
“Ngài trưởng giám ngục à, hamster bọn tôi, không hợp nuôi nhốt đâu.”.