Đọc truyện Sau khi gả cho hoàng tử tàn tật – Chương 34
Chương 34: TÊN ĐIÊN
Từ Nghiễm quỳ rạp dưới đất, nhìn hắn khó tin.
Máu trong mắt còn đang chảy, không bao lâu trên mặt đất đã nhuốm một mảnh đỏ tươi, đám lâu la phía sau hắn bị dọa cho run sợ, sau đó một tên hét lên rồi chạy mất, những tên còn lại thấy thế cũng đều ném vũ khí chạy đi, tan tác như ong vỡ tổ. Chỉ còn lại một mình Triệu Lập vẫn đứng bên người Từ Nghiễm, nhưng cũng đã sợ choáng váng.
Binh sĩ cưỡi ngựa hạ lệnh cho người đi đuổi theo.
“Rốt cuộc ngươi có nói không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Nguyên sát khí bừng bừng, tung người xuống ngựa, trường đao quét ngang gác ở cổ Từ Nghiễm, phẫn nộ quát: “Bây giờ mở miệng, ta cho ngươi được toàn thây, nếu không lão tử lăng trì ngươi!”
Sắc mặt Từ Nghiễm vàng rồi lại trắng, co rúm môi nhìn hắn, nhưng chợt cười ha hả, biểu cảm đáng sợ: “Ngươi hủy tiền đồ của ta, giống như là giết cha mẹ ta, lão tử chết không có gì đáng tiếc, nhưng ta lại muốn chơi với ngươi đến cùng! Nếu ngươi để ý nữ nhân kia như vậy, vậy ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn cũng không tìm thấy nàng ta, Bùi Nguyên, ngươi hối hận?”
“Ngươi muốn chết!”
Bùi Nguyên cau có mi tâm, chợt rút mũi tên trong mắt Từ Nghiễm ra, máu tươi phun tung toé, Từ Nghiễm “a” một tiếng xụi lơ trên mặt đất, lăn lộn kêu: “Mắt của ta, mắt của ta!”
Bùi Nguyên lạnh lẽo liếc về phía Triệu Lập bên cạnh hắn ta, Triệu Lập đã sợ đến tiểu trong quần, hai tay run rẩy đứng ở đó, Bùi Nguyên đi qua, bóp phần gáy hắn đè lên tường, ánh mắt hung ác: “Thê tử của ta ở đâu?”
Triệu Lập nuốt ngụm nước bọt, vừa định mở miệng, Từ Nghiễm lớn tiếng nói: “Nếu như ngươi nhiều lời một chữ, ta giết mẹ già trong nhà ngươi!”
Triệu Lập oa một tiếng khóc lên: “Ta không biết, ta không biết. . .”
Trên trán Bùi Nguyên nổi gân xanh, tay nắm thành quyền dần dần chặt lại, cảm xúc của hắn đang ở biên giới sắp mất khống chế, thầm nghĩ chỉ có một việc:
Giết bọn hắn, giết bọn hắn, nếu như Bảo Ninh xảy ra chuyện gì, bọn hắn đều phải chết, tất cả đều phải chết!
Cổ Triệu Lập bị bóp chặt, hai chân đạp lung tung, trong mắt chỉ còn tròng trắng, mắt thấy Triệu Lập sắp tắt thở, Từ Nghiễm chậm rãi đứng lên, khẽ nói: “Ngươi không phải muốn tìm nữ nhân kia sao, ta nói cho ngươi, ta đã mang nàng đi nơi nào?”
Bùi Nguyên buông tay ra. Hắn xoay người, nhìn thẳng Từ Nghiễm, giọng nói khàn khàn: “Nàng ở đâu?”
Từ Nghiễm lộ ra khiêu khích, nói với hắn: “Chết rồi.”
Hắn càn rỡ cười ha hả: “Bùi Nguyên, ngươi không nghĩ tới đi, uy phong nhiều năm như vậy, cuối cùng ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được! Ngươi muốn biết nàng chết như thế nào sao?”
Đầu ngón tay Bùi Nguyên nắm chuôi đao trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Nghiễm giống như là muốn ăn hắn, nghe Từ Nghiễm tiếp tục nói: “Ta cưỡng gian nàng, rồi giết nàng, ta còn ở trong cơ thể của nàng, tay bóp lấy cổ của nàng, bóp chết một người sống sờ sờ! Nàng thật là đẹp, đôi mắt đẹp đến mức kinh người, nàng khóc cầu ta, muốn ta thả nàng. . .”
Trong cổ họng Bùi Nguyên gào ra một tiếng như dã thú gầm thét, trường đao lập tức vung xuống, một ánh sáng chói lên, sau đó là âm thanh da thịt bị cắt, Từ Nghiễm bị chém thành hai đoạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ruột chảy ra cùng với mùi máu tươi nồng đậm phả vào mặt, đôi mắt Từ Nghiễm trợn to, muốn hét lên một tiếng cũng không được, nằm trên mặt đất ngọ nguậy.
Đội binh sĩ lúc nãy cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhìn thảm cảnh trước mắt đều hít sâu một hơi.
Bùi Nguyên giống như là giết chưa đủ nghiện, lại kéo trường đao dính máu trường đến trước mặt Triệu Lập, vung đao chém đầu hắn!
“Tứ Hoàng Tử!” Binh sĩ dẫn đầu mặt mũi trắng bệch, vội vàng xuống ngựa khuyên can, “Nơi này có bách tính thường xuyên qua lại, điện hạ không thể, không thể như thế. . . haiza!”
Người Bùi Nguyên dính đầy máu đứng ở đó, trên mặt cũng dính máu, cơ mặt căng cứng vặn vẹo, dường như là ác quỷ đến từ địa ngục.
“Ta mặc kệ nơi này có ai.” Hắn chỉ vào ngõ nhỏ sau lưng, cắn răng nói: “Cho dù phá hủy hết những căn nhà này, cũng phải tìm được người cho ta! Ta muốn sống phải gặp người, chết phải thấy xác!”
Nói xong, Bùi Nguyên quay người giẫm qua ngực của Từ Nghiễm, từng bước chân dính máu đi về trong con hẻm.
. . .
Bảo Ninh vào được trong thành trước khi cửa thành đóng lại, nàng đã mệt mỏi vô cùng, toàn thân đổ mồ hôi, mỗi bước đi đều như đang giẫm vào không trung.
Cũng may phía sau không có người đuổi theo. Bảo Ninh nghĩ có lẽ là đội quan binh kia ngăn cản Từ Nghiễm, hoặc là bọn hắn mất dấu nàng. Bây giờ tạm thời nàng được an toàn, nhưng Bảo Ninh vẫn không yên lòng, nàng muốn nhanh chóng tìm tới chỗ Tam tỷ Quý An Lộ.
Phùng Vĩnh Gia còn theo sát sau lưng nàng.
Bảo Ninh ngẩng đầu nhìn biển hiệu trên đường, tìm bốn chữ “Cổ Tỉnh Thực Lâu”. Trước kia nàng từng đến nơi đó, trong ấn tượng là một tòa lầu hai tầng không cao to lắm, chủ yếu bán các loại mì, Tam tỷ phu tên là Trương Hòa Dụ, vốn là đầu bếp trong phủ Quốc Công, đã sớm yêu mến Tam tỷ, nhưng vì thân phận quá cách biệt, cộng thêm Vinh Quốc Công ngăn cản, nên không thể làm gì được.
Sau này Quý An Lộ đính hôn, thành hôn, gả cho một người con thứ trong một gia tộc lụi bại, hôn nhân không thuận, chưa tới một năm đã hòa ly. Trương Hòa Dụ vẫn si tâm chờ đợi như cũ, Quý An Lộ cảm động nên đồng ý gả cho hắn, cuối cùng hai người cũng thành thân, Vinh Quốc Công nổi trận lôi đình, buông lời muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tam tỷ của nàng mà cũng không thể ngăn cản chuyện của hai người.
Di nương Liễu thị của Quý An Lộ chết sớm, nàng không có người thân, đồ cưới cũng ít ỏi, tìm mấy người tỷ muội mượn ít tiền gom góp lại, mở quán ăn này cùng Trương Hòa Dụ, nghe nói làm ăn khá khẩm, hai người cũng rất ân ái.
Bảo Ninh tìm người hỏi đường, chăm chú dựa theo lời chỉ dẫn của người khác mà tìm, không có chú ý động tác của Phùng Vĩnh Gia sau lưng.
Phùng Vĩnh Gia chợt nhào tới, muốn từ phía sau ôm eo của nàng, Bảo Ninh nghe thấy bước chân, vô thức ngồi xuống trốn đi, Phùng Vĩnh Gia vồ hụt.
Bảo Ninh chưa tỉnh hồn, nhìn hắn mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, lớn tiếng hỏi: “Ngươi làm cái gì?”
“Ta hối hận.” Phùng Vĩnh Gia nắm quyền: “Ta thật sự hối hận, từ lúc bắt đầu ta không nên cá cược, nếu không thì ta cũng sẽ không bị Từ Nghiễm tính toán, rơi vào tình trạng như bây giờ. Ta không biết giờ đây ta nên làm gì, ta không có tiền, cũng không dám về nhà, cha ta còn đang chờ ta, ta sợ Từ Nghiễm tìm ông ấy trả thù, ta chết đi thì không quan trọng, ta sợ cha ta cũng sẽ bởi vì ta mà. . .”
Hắn nói năng lộn xộn, mặt lộ vẻ đau đớn hoang mang: “Ta không có cách nào lại ở kinh thành nữa, ta rất sợ, cho nên ta phải đi, ngươi để cho ta ôm một chút rồi ta sẽ đi. . .”
Bảo Ninh đã không muốn nhiều lời với hắn. Nàng vừa lui về phía sau, vừa đề phòng Phùng Vĩnh Gia, mắt thấy hắn lại muốn nhào lên, Bảo Ninh hét lên một tiếng, quay người chạy đến nơi nhiều người.
Người trên đường phố đều nhìn qua.
“Bảo Ninh!” Chợt nghe một giọng nữ gọi nàng, Bảo Ninh bỗng nhiên quay đầu, nhìn lại theo tiếng kêu, nhìn thấy Quý An Lộ đang đứng ở cửa sổ lầu hai thò đầu ra.
“Bảo Ninh, nhanh đến chỗ của tỷ tỷ!” Quý An Lộ lo lắng gọi nàng, kinh hãi nhìn về phía phía sau nàng: “Cẩn thận đằng sau!”
Bảo Ninh chạy vào tòa thực lâu trước Phùng Vĩnh Gia một bước. Nhanh chóng có một đám người làm cầm gậy từ trong lâu xông ra, một người một gậy nện vào Phùng Vĩnh Gia, hắn kêu thảm vài tiếng, mềm oặt ngã xuống.
Trương Hòa Dụ nói: “Kéo tiểu tử này đến trên mỏm đá ở hậu viện, trói lại!”
Bảo Ninh vào nhà, vừa gạt lệ, vừa khóc nói: “Tam tỷ!”
“Tỷ tỷ ở đây!” Quý An Lộ từ trên lầu đi xuống, đón lấy Bảo Ninh, nhìn thấy nàng nước mắt dàn dụa thì đau lòng vô cùng, ôm chặt lấy nàng, vỗ lưng trấn an: “Bảo Ninh ngoan, không khóc, đến nhà rồi. . . Sao lại như vậy?”
. . .
Bảo Ninh tắm rửa, ôm cánh tay ngồi ở trong phòng ngẩn người, nàng ăn không ngon, trong đầu đều là khuôn mặt và bộ dáng hèn mọn của Phùng Vĩnh Gia, nghĩ đến là muốn nôn.
Những điều nàng trải qua hôm nay quá mức nguy hiểm, lúc đó nàng còn có thể thuyết phục mình tỉnh táo lại, còn bây giờ đã đến nơi an toàn, ngược lại lại sợ không thôi, tâm hoảng ý loạn.
Trước kia quan hệ của nàng và Quý An Lộ rất tốt, nhưng cũng nhiều năm không gặp nhau, da mặt của Bảo Ninh mỏng, nàng khóc lóc với Quý An Lộ cũng khá ngại ngùng, nên chỉ có thể chịu đựng.
Nàng thử đi ngủ, nhưng gió thổi cỏ lay liền bừng tỉnh, mồ hôi lạnh đầy người, nếu đi ngủ cũng toàn gặp ác mộng, nàng không dám ngủ, nên để đèn sáng rồi ngồi ở bên cạnh không nhúc nhích.
Bảo Ninh nghĩ, bây giờ Bùi Nguyên đang làm gì?
Hắn chắc đã sớm phát hiện nàng mất tích, có phải đang chạy khắp nơi trong thành tìm nàng không? Nghe ý của Phùng Vĩnh Gia, chắc Từ Nghiễm muốn thông báo cho Bùi Nguyên, dẫn hắn tới, rồi giết chết hắn.
Bảo Ninh lo lắng, Bùi Nguyên có thể thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Ý nghĩ này vừa ló lên, Bảo Ninh cảm giác tim đập thình thịch, nàng không dám tưởng tượng. Chân Bùi Nguyên không tốt cho nên hành động rất bị hạn chế, coi như võ công cao cường, cũng khó đánh lại đám Từ Nghiễm, ngộ nhỡ thật. . .
Bảo Ninh tâm hoảng ý loạn, nàng sợ hãi, rõ ràng buổi trưa còn nói đùa cùng nàng, Bảo Ninh còn có thể nhớ lại nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Bảo Ninh chợt lại nghĩ tới một chuyện khác.
Bùi Nguyên không nhìn ra đó là một âm mưu sao? Hắn thông minh như vậy.
Nghĩ đến điều này, Bảo Ninh níu chặt vạt áo, Bùi Nguyên có thể không nghĩ đến chuyện cứu nàng không, hắn sẽ mạo hiểm bản thân sao? Nói không chừng, trong lòng của hắn, nàng cũng không quan trọng đến như vậy.
Suy nghĩ này khiến cho trong lòng Bảo Ninh chua xót không thôi.
Bảo Ninh cúi đầu, một hồi nghĩ cái này, một hồi nghĩ cái kia, cảm thấy đau đầu vô cùng, cánh tay và chân cũng khó chịu, chỗ nào cũng đều khó chịu.
“Bảo Ninh, sao còn chưa ngủ?” Quý An Lộ đẩy cửa vào, ngồi bên người nàng: “Nghĩ gì thế?”
Bảo Ninh ngẩng đầu, mí mắt hồng hồng: “Muốn về nhà.”
Quý An Lộ thương tiếc vỗ vỗ lưng của nàng: “Sáng sớm ngày mai để tỷ phu muội đưa muội về.”
“Cảm ơn Tam tỷ.” Bảo Ninh gật gật đầu.
Quý An Lộ nói: “Tốt rồi, đi ngủ sớm một chút, lấy lại tinh thần, bằng không ngày mai phu quân muội nhìn thấy muội sẽ đau lòng.”
Bảo Ninh mím môi cười. Quý An Lộ lại nói mấy câu với nàng, vốn muốn ngủ cùng Bảo Ninh nhưng bị nàng từ chối nhã nhặn, nên Quý An Lộ cũng không có miễn cưỡng, đóng cửa đi ra.
Bảo Ninh thổi đèn nằm xuống, trong lòng nghĩ nói không chừng bây giờ Bùi Nguyên đang ở trong nhà, sáng sớm ngày mai nàng trở về thì có thể gặp được hắn.
Nàng kìm chế không để mình nghĩ đến những thứ không có tác dụng kia, mở to mắt nhìn nóc nhà, qua một hồi lâu, cơn buồn ngủ kéo tới, nàng cũng thiếp đi.
Bảo Ninh không biết, lúc nàng đang nằm ngủ thì có người vì tìm nàng mà gần như phá hủy nửa đường phố.
. . .
Sáng sớm hôm sau, Bảo Ninh bị tiếng ồn ào trên đường đánh thức, nàng xoa xoa con mắt, mở cửa sổ ra, nghe thấy lầu dưới đang bàn tán.
“Ngươi nghe nói gì không, Tứ Hoàng Tử lại phát điên, cầm theo đao tìm người, cũng không biết là quỷ xui xẻo nào chọc hắn. . . Chuyện năm đó sẽ không tái diễn lại chứ?”