Sau khi gả cho hoàng tử tàn tật

Chương 33


Đọc truyện Sau khi gả cho hoàng tử tàn tật – Chương 33

Chương 33: TÊN TRỘM
Cửa lớn màu đỏ thắm cao hơn một trượng, sư tử đá miệng ngậm cầu đồng đứng thẳng hai bên, uy phong hiên ngang.
Trên cửa có một tấm biển, phía trên ngự bút viết năm chữ lớn được mạ vàng—— Hộ quốc phủ tướng quân.
Cửa mở ra, có thể trông thấy tường xây làm bình phong cao lớn bên trong cổng, mười thị vệ mặc áo giáp, cầm trường mâu, đứng hai bên cửa.
Bùi Nguyên đánh ngựa đến, chạy thẳng đến đại môn, một đường cũng không hề giảm tốc độ, bọn thị vệ kinh hãi, muốn ngăn chặn hắn, trường mâu đâm về phía trước, dẫn đầu hét lớn: “Người đến là kẻ nào!”
Bùi Nguyên rút trường đao phía sau ra, đặt ngang ở trước ngực ngăn cản trường mâu, hai vật sắt chạm vào nhau, ánh lên tia lửa xoẹt xẹt xoẹt xẹt. Tên dẫn đầu thấy dường như ngăn cản không nổi, mũi thương nhấc muốn đâm vào mặt của Bùi Nguyên, thân thể Bùi Nguyên ngửa ra sau tránh thoát, sau đó tay áo lắc một cái, mặt lạnh vung ngọc bội ra, hai ngón tay nắm lắc lắc trước mặt thị vệ: “Nhìn kỹ!”
Ngọc bội màu xanh nhạt, sáng long lanh óng ánh, bên trên khắc chín con trăn năm móng vuốt, sinh động như thật, ở giữa có một chữ “Tứ”.
Thị vệ dẫn đầu kinh hãi, quỳ một chân trên đất nói: “Tứ Hoàng tử thứ tội, thuộc hạ có mắt không biết thái sơn.”
Thị vệ còn lại cũng thu hồi ngân mâu, nhường ra lối đi nhỏ, quỳ xuống đất thỉnh tội.
Bùi Nguyên nói: “Ta muốn đi vào, cần thông báo không?”
Thị vệ vội đáp: “Không dám! Tướng quân sớm đã hạ lệnh, Tứ Hoàng tử đến thì trực tiếp đi vào là được, tướng quân ở thư phòng chờ.”
Bùi Nguyên không nói thêm gì, “giá” một tiếng, Tái Phong nhảy lên vượt qua cánh cửa cao cao, chở Bùi Nguyên chạy về phía trong viện, thị vệ ở bên ngoài hai mặt nhìn nhau.
Phủ tướng quân cực kì rộng rãi, có các hành lang giao nhau, núi non vườn hoa tất cả đều có, Khâu Minh Sơn không ít thê thiếp, nhi nữ đông đảo, xây phủ đệ như thế lớn cũng là vì thuận tiện cho hậu bối.
Nơi này Bùi Nguyên giờ thường đến, tám tuổi hắn đã đi theo Khâu Minh Sơn, một năm trở về kinh thành hai tháng. Hắn không thường hồi cung, đa số thời gian đều ở nơi này, mẫu phi chết sớm, trong hoàng cung có cung điện của hắn nhưng không có nhà, Hoàng hậu đối xử với hắn rất tốt, hỏi han ân cần, nhưng cuối cùng cũng không phải mẫu thân của mình, tình cảm cũng có khoảng cách, hắn cảm kích, nhưng không có cách nào thật sự hòa nhập.
Với hắn mà nói, nơi này là nơi tự do nhất cũng quen thuộc nhất.
Nếu như không có chuyện kia, Bùi Nguyên nghĩ có lẽ sẽ kính trọng Khâu Minh Sơn giống như kính trọng phụ thân. . .
“Xuy ——” Tái Phong dừng ở cửa thư phòng, Bùi Nguyên xuống ngựa, giao dây cương cho gã sai vặt dắt xuống, một gã sai vặt khác nhận ra ngọc bội bên hông Bùi Nguyên, sốt ruột chạy vào trong phòng thông báo.
Lúc Bùi Nguyên phải vào cửa, Khâu Minh Sơn vội vàng bước ra, hai người gặp nhau ở cửa, đều là dừng lại.
Bùi Nguyên nhíu nhíu mày, không nói chuyện.
Hai mắt Khâu Minh Sơn phiếm hồng, bàn tay chuyên cầm đao cũng run rẩy, muốn cầm tay Bùi Nguyên nhưng lại cố gắng nhịn xuống. Mặt hắn hơi ngả màu nâu đen vì phơi gió phơi nắng trong thời gian dài, môi rộng, nghiêm túc đứng đắn, ngoại trừ chính hắn, không ai biết đến sự khác thường này. Hắn há hốc mồm, muốn nói chuyện: “Ngươi. . .”

“Ta. . .” Bùi Nguyên cũng mở miệng, hai người trăm miệng một lời, nói một chữ, lại đồng thời im bặt.
Trầm mặc một hồi, Khâu Minh Sơn nói: “Vào trong phòng nói đi.”
Bùi Nguyên khoát tay: “Không có thời gian.”
Khâu Minh Sơn hơi có chút xấu hổ, hắn hỏi: “Sao lại đến?” Lời ra khỏi miệng, lại cảm thấy không đúng, vội vàng giải thích nói: “Ta không phải không chào đón ngươi, đây chính là nhà của ngươi, đến lúc nào cũng được, chỉ là ngươi bây giờ. . .”
Hắn thận trọng: “Chuyện kia ngươi không để bụng, đã tha thứ cho ta rồi?”
Bùi Nguyên lập tức nói: “Không có.” Giọng nói hắn lạnh lẽo cứng rắn, trong mắt Khâu Minh Sơn chợt lóe lên khổ sở, lại nghe Bùi Nguyên tiếp tục nói: “Nhưng người nhắc đến biện pháp đó, ta có thể thực hiện chung với người.”
Khâu Minh Sơn kinh ngạc nhìn hắn. Bùi Nguyên nheo mắt lại: “Người không phải là muốn giang sơn này sao, ta và ngươi cùng chiếm lấy nó. Điều kiện tiên quyết là Thánh thượng đã thoái vị, còn có, hôm nay người giúp ta một chuyện.”
Hắn nói như vậy, Khâu Minh Sơn đã đủ vui mừng: “Gấp cái gì? Chỉ cần ta có thể làm được, tùy ngươi đề nghị.”
Bùi Nguyên nói: “Tìm một người.” Hắn dừng một chút: “Thê tử của ta.”
. . .
Lúc Bảo Ninh tỉnh lại, phát hiện tay mình cổ tay bị trói sau lưng, đang co ro nằm ở trên giường, Phùng Vĩnh Gia ngồi ở chỗ không xa nàng, đang nhìn nàng chằm chằm.
Bảo Ninh giật nảy mình, bỗng nhiên ngồi dậy, trốn về sau một bước.
Phùng Vĩnh Gia si ngốc nhìn nàng, nỉ non nói: “Bảo Ninh, nàng thật là xinh đẹp.”
“Tên điên. . .” Ánh mắt và giọng nói này để Bảo Ninh cảm thấy buồn nôn. Trên người vẫn cảm thấy bất lực, đầu óc cũng choáng, nàng nhắm mắt lại, từ từ mở ra, sau đó mới mở miệng nói: “Ngươi đưa ta tới chỗ nào?”
Phùng Vĩnh Gia nói: “Nhà ta.” Hắn mím mím môi: “Bảo Ninh, nàng tin ta, ta thật sự sẽ không tổn thương đến nàng.”
“Vậy vì sao ngươi lại trói ta.”
“Ta sợ nàng chạy.” Phùng Vĩnh Gia xích lại gần nàng, giọng nói gần như cầu xin: “Bảo Ninh, thật, nàng tin ta, chờ qua việc này, chúng ta sẽ an toàn, ta dẫn nàng đi đến nơi không ai biết, chúng ta sống những ngày tốt lành đi, được không?” Trên mặt hắn còn mang theo dấu bàn tay, vốn là gương mặt tuấn tú cũng bị mất đi, càng thêm phần hèn mọn.
Bảo Ninh khó thở: “Ta vốn dĩ không biết ngươi!”
“Nhưng ta thích nàng.” Phùng Vĩnh Gia nói: “Ta là tới cứu nàng ra khỏi bể khổ, chờ qua trận này, nàng sẽ cảm tạ ta.”
Người này thật sự điên rồi. Bảo Ninh cảm thấy mệt mỏi, nhưng sợ nhiều hơn, nàng ép buộc mình giữ vững tinh thần, hỏi Phùng Vĩnh Gia: “Hôm trời mưa, vào viện tử nhà ta, phải ngươi không?”

“Không phải ta. . .” Phùng Vĩnh Gia khó xử, hắn nhìn vào mắt Bảo Ninh, khẽ cắn môi, nhưng sửa lại:”Ta là bị ép buộc.” Nhắc đến chuyện này, hắn cảm thấy trong lòng buồn phiền, mùi hương kia vô cùng mạnh, hắn biết Bùi Nguyên nhất định là không cách nào tự quyết giải quyết, bây giờ hắn nhìn vào hai mắt Bảo Ninh, tiếc nuối nàng đã không còn trong sạch, nhưng lại nhìn mặt của nàng, vẫn say mê vẻ đẹp của nàng.
Bảo Ninh hỏi: “Ai bức ngươi?”
“Không thể nói. . .” Đầu tiên Phùng Vĩnh Gia từ chối trả lời, nghĩ nghĩ, cũng không cần thiết giấu diếm nàng: “Nói ra thì nàng cũng không biết, là một nhân vật lớn, Từ Nghiễm đại nhân, thủ hạ nổi tiến của Hoàng Cát công công, là hồng nhân bên người hắn, là hắn muốn giết nam nhân của nàng.” Hắn ta lại đổi giọng: “Muốn giết tên thọt kia!”
Từ Nghiễm là ai, Bảo Ninh không biết, nhưng nàng biết Hoàng Cát. trong lòng Bảo Ninh chợt lạnh lẽo.
“Vì sao hắn hết lần này tới lần khác tìm tới ngươi?” Bảo Ninh hỏi: “Ngươi thiếu tiền của bọn họ sao?”
“Ta không có!” Phùng Vĩnh Gia không dám nhìn thẳng vào Bảo Ninh, né tránh: “Làm sao nàng biết. . .” Hắn lại ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Từ đại nhân nói, chỉ cần việc này hoàn thành, thì không cần ta trả tiền, ta còn có thể mang nàng đi!”
Bảo Ninh không thể tin nhìn hắn: “Ngươi đang mơ mộng gì vậy? Ngươi thiếu tiền của Từ Nghiễm, còn giúp hắn giết người, hắn làm sao có thể thả ngươi đi. Nếu người Từ Nghiễm nói dễ giết, thì dựa vào thế lực của Hoàng Cát, vì sao còn cần ngươi. Nếu như cần ngươi, đã nói lên đang mượn tay ngươi hành động, bọn hắn vốn dĩ không muốn để ngươi sống!”
Phùng Vĩnh Gia kinh hoảng nhìn nàng, trong lòng sợ hãi cả kinh, nhưng hắn rất nhanh bình phục lại, lắc đầu nói: “Không thể nào, không thể nào, Từ đại nhân đã đồng ý với ta. . .”
Bảo Ninh chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng: “Từ Nghiễm kêu ngươi giết phu quân ta, tại sao muốn bắt ta đi? Hắn muốn giết phu quân ta thế nào?”
Nàng nói ra hai chữ phu quân rất tự nhiên, Phùng Vĩnh Gia bị kích thích, đứng lên: “Đây không phải là phu quân nàng, vận mệnh bất công, hắn không xứng với nàng!”
Bảo Ninh hiếm khi nổi giận, nhưng hôm nay đối mặt với người này, cho dù nàng tốt tính cũng kiềm chế không được, cũng đứng lên: “Từ Nghiễm muốn giết chàng ấy thế nào!”
“. . .” Phùng Vĩnh Gia bị nàng làm cho giật nảy mình, hắn vốn cho rằng cô nương gia giống Bảo Ninh, nhỏ nhắn xinh xắn mềm yếu, tùy ý bắt nạt, sẽ không tức giận.
“Cụ thể ta cũng không biết.” Hắn ngượng ngùng nói: “Đại khái chính là, ta mang nàng đi, tên tàn phế đó khẳng định sẽ đến tìm nàng, Từ đại nhân sẽ dẫn hắn tới, đến trong viện này, đặt mai phục diệt trừ hắn.” Nói đến đây, con mắt Phùng Vĩnh Gia lại sáng lên: “Kế sách một mũi tên trúng hai con chim nhạn này, tên thọt kia chết rồi, Từ đại nhân diệt trừ đại họa trong lòng, mà ta cũng có thể mang nàng đi. . .”
Bảo Ninh hỏi: “Ngươi có nghĩ tới, tại sao muốn dẫn tới trong viện tử của ngươi hay không?”
Phùng Vĩnh Gia hiện lên một tia mê mang.
Bảo Ninh nói: “Ngươi biết người ngươi muốn giết là ai chăng? Đương kim Thánh thượng Tứ Hoàng tử, nếu ngươi giết không thành còn tốt, nếu ngươi thật sự giết được, tru di cửu tộc của ngươi cũng không đủ đền mạng!”
“Tên thọt kia. . .” Chân Phùng Vĩnh Gia mềm nhũn, ngồi sập xuống đất: “Không, đó là Tứ Hoàng tử, vì sao lại ở nơi quỷ quái rách nát như vậy? Ta tưởng là. . .”
Hắn run rẩy một trận, lại đi kéo tay áo của Bảo Ninh: “Vậy bây giờ ta phải làm sao, ta không muốn giết người, ta không muốn, Bảo Ninh, bây giờ ta nên làm gì?”

Bảo Ninh nhìn hắn mắt: “Ai cho ngươi lá gan gọi thẳng tên của ta?”
“Ta, ta. . .” Phùng Vĩnh Gia khóc lên: “Tứ Hoàng Tử Phi, Hoàng Tử Phi, ta biết sai rồi.”
Hắn đang khóc, bên ngoài chợt truyền đến âm thanh đạp cửa, đạp mấy cước, không có mở cửa, có người mắng: “Khóc khóc khóc, cha ngươi chết sao mà ở đó khóc! Nhỏ giọng một chút, chớ quấy rầy lão tử đi ngủ, bằng không bây giờ ta làm thịt ngươi!”
Hắn xoay người, không biết hô lên với ai: “Ổ khóa đâu, lấy ra? Mau khóa cửa lại, tránh cho tên tiểu tử kia chạy mất, chúng ta cũng không cần ở đây canh chừng, trở về ngủ một giấc đi.”
“Lấy ổ khóa ra.” Người còn lại nói: “Triệu đại nhân, Từ đại nhân chắc cũng sắp cũng quay về rồi, chắc hẳn tên tàn phế kia cũng đã nhận được tin tức sắp đến đây.”
Hắn chần chờ một chút, hỏi: “Giam tên tiểu bạch kiểm và tiểu nương tử kia chung một chỗ, không thể xảy ra chuyện gì?”
Triệu Lập vừa khóa cửa vừa nói: “Có thể xảy ra chuyện gì được, tiểu tử họ Phùng kia có cứng hay không thì không biết. Hơn nữa, Từ đại nhân chúng ta cũng thích nam nhân, hôm nay làm xong đại sự, để đại nhân đến vui vẻ một chút.”
Bên ngoài truyền đến tiếng cười ha ha.
Phùng Vĩnh Gia mặt đỏ tới mang tai, không biết dũng khí ở đâu ra, vọt tới cổng kêu la: “Các ngươi sao có thể làm chuyện như vậy? Có lương tâm hay không!”
Triệu Lập cười lạnh một tiếng, đạp trên cửa một phát: “cút!” Phùng Vĩnh Gia lập tức tắt tiếng.
Bảo Ninh tựa ở đầu giường, rủ mắt không nói. Nàng hoảng loạn, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, Bảo Ninh nghĩ, nếu như bây giờ Di nương có ở đây, Quý Uẩn cũng có ở đây, hoặc là Bùi Nguyên cũng được, nàng khẳng định không khống chế nổi, nhất định khóc tại chỗ. Nhưng bây giờ nàng không thể khóc, bên người nàng không có ai để nàng có thể dựa vào, nhất định phải tỉnh táo. Nàng muốn mau chóng rời đi.
Người giữ cửa của Từ Nghiễm nói nói giỡn cười, một hồi cũng tản đi.
Phùng Vĩnh Gia giống như bị người gõ cho thành thằng ngốc, đứng ngơ ngác tại chỗ, một hồi lâu, hình như thông minh ra, bỗng nhiên vỗ đùi nói: “Mật đạo, mật đạo, ta nhớ ra rồi, trong phòng này có mật đạo!”
Bảo Ninh kinh hỉ ngẩng đầu: “Ở đâu?”
Phùng Vĩnh Gia nói: “Cửa phía sau tủ!”
. . .
Bảo Ninh chưa từng nghĩ tới, có một ngày nàng cũng đi đến một nơi như thế này, chỉ cao cỡ nửa người, nhất định phải khom người mới có thể qua, toàn mạng nhện cùng tro bụi, thêm cả mùi nấm mốc dày đặc.
Nhưng tốt xấu cũng phải bảo vệ tính mạng của mình.
Phùng Vĩnh Gia đi theo phía sau nàng, nơm nớp lo sợ, thỉnh thoảng thét lên, Bảo Ninh mím môi không để ý tới, ở trong lòng tính toán, nàng đợi chút nữa nên đi chỗ nào.
Phùng Vĩnh Gia nói viện này ở ngoại ô phía tây, cách nơi đây năm dặm đường, Bảo Ninh nhớ tới Tam tỷ tỷ Quý An Lộ của nàng cũng ở vùng gần cửa thành phía Tây. Quý An Lộ gả cho một thương nhân nhỏ, nói nghèo thì cũng không nghèo, nói giàu thì cũng không giàu, nhưng là đối xử với nàng rất tốt, mở một quán rượu ở trên con đường gần cửa thành phía Tây, tên là Cổ Tỉnh Thực Lâu.
Bây giờ trời còn chưa tối, cửa thành chưa đóng, chỉ cần nàng có thể kiên trì chạy đoạn đường năm dặm này, trà trộn vào trong đám người, sẽ an toàn hơn nhiều.
Nếu như có thể tìm tới quán rượu của Tam tỷ phu, thì sẽ không có chuyện gì.
Thuốc mê còn chưa tan hết, Bảo Ninh cảm thấy run chân, dựa vào sức mạnh trong lòng ráng chống đỡ bước đi.

Phía trước chính là cửa ra vào mật đạo! Hình như phía trên cửa bị một tấm ván gỗ chặn lại, Phùng Vĩnh Gia nhắm mắt theo sau lưng nàng, hắn sợ hãi cảnh ẩm ướt âm u này, sợ bất chợt có côn trùng nhỏ hoặc chuột chạy tới, hắn ta run lẩy bẩy, một câu cũng nói không nên lời.
Bảo Ninh mở nắp leo ra, ở lâu trong bóng tối, lúc nhìn thấy ánh nắng chợt cảm thấy hết sức đau mắt, nàng chớp chớp vài cái, chân vừa dẫm lên trên mặt đất, vừa đặt chân lên mặt đất đã nhìn thấy hai nam nhân đang chuẩn bị đi tiểu, đứng cách đó khoảng năm trượng.
Hai người kia cũng nhìn thấy nàng, trên mặt lộ ra sự trêu chọc, cho đến khi Phùng Vĩnh Gia cũng bò theo lộ ra cái đầu.
Sắc mặt hai người kia thay đổi, quát: “Người đã chạy ra ngoài! Mau đuổi theo!” Dứt lời, xắn quần chạy theo hướng của Bảo Ninh, trong tay xách theo trường đao.
Là người của Từ Nghiễm!
Lòng Bảo Ninh co rụt lại, co cẳng chạy, nàng không biết phương hướng, thôi dựa vào cảm giác đi, Phùng Vĩnh Gia bị dọa đến lộn nhào, đi theo đằng sau nàng, hai tên thuộc hạ của Từ Nghiễm đuổi sát theo: “Bọn chúng đi về phía đông, đang chỗ cửa thành phía Tây!” Một tên hét xong, tất cả thuộc hạ của Từ Nghiễm đều lao ra đuổi theo.
Từ Nghiễm vừa trở về, còn chưa kịp nghỉ chân một chút, liền nghe lấy tin tức này, gầm thét một tiếng, cũng xách đao cưỡi ngựa chạy đi.
Bảo Ninh cũng chỉ là cô nương, nàng không chạy thoát nổi những nam nhân kia và ngựa của Từ Nghiễm, mắt nhìn lấy sắp bị đuổi kịp, lúc sắp mất hết can đảm, chợt thấy một đội nhân mã đang từ phía tây chạy đến, đều mặc áo giáp, mặt lộ vẻ sát khí.
Bảo Ninh nhìn thấy, quyết tâm đánh cược một lần, quẹo một cái trốn vào một chỗ trong ngõ hẻm, Phùng Vĩnh Gia cũng đuổi theo.
Từ Nghiễm giận mắng một tiếng “đồ đàn bà”, quất một roi lên mông ngựa, lúc muốn chạy đến trong hẻm, đội nhân mã kia đã đến trước mắt, một sĩ binh duỗi kiếm ngăn hắn lại, quát: “Chạy cái gì!”
Từ Nghiễm vung một đao, chém bay kiếm của hắn: “Ngươi có biết gia gia ngươi là ai không, hô to gọi nhỏ như thế, muốn chết!”
Binh sĩ cũng giận dữ nói: “Ta phụng mệnh hộ quốc tướng quân đến đây tìm người, ngươi là ai, mà ngay cả mệnh lệnh của đại tướng quân cũng không để ý!”
Trong lòng Từ Nghiễm cả kinh: “Tra người nào?”
Binh sĩ móc ra một bức tranh từ trong tay áo, tung ra cho hắn nhìn: “Cô nương này, ngươi từng gặp chưa!”
Trong đầu Từ Nghiễm ong một tiếng. Hắn chẳng thể nghĩ tới, Bùi Nguyên lại đi tìm Khâu Minh Sơn, quan hệ của hai người rõ ràng sớm đã quyết liệt gay gắt, đã đi lại với nhau từ khi nào!
Trong lòng bối rối, Từ Nghiễm không lộ ra mặt, hung hãn nói: “Chưa từng thấy qua! Gia nô trong nhà ta vừa chạy trốn, đang muốn đi tìm, ngươi cản đường của ta, tìm không thấy gia nô trong nhà, ngươi bồi thường sao?!”
“Chuyện này. . .” Binh sĩ ghìm ngựa lui về sau một bước, đang do dự có nên buông tha hắn hay không, chợt nghe sau lưng có tiếng một con ngựa chạy như bay đến, sau đó mũi tên sắc bén xuyên qua không trung, xoẹt qua đỉnh đầu binh sĩ bay tới, nhanh chóng bắn vào mắt trái Từ Nghiễm.
Biến cố tới quá nhanh, ai cũng không thể kịp phản ứng, Từ Nghiễm né tránh không kịp, quát to một tiếng, che mắt trái đang chảy máu, ngã xuống dưới ngựa.
Một mảnh xôn xao.
Thở dốc một cái, con hắc mã chở một thân ảnh cao lớn đến trước mắt Từ Nghiễm, trên trường đao Bùi Nguyên có gắn mấy vòng phát ra tiếng kêu linh đinh, vung tay lên, lưỡi đao sáng như bạc nhắm ngay chóp mũi Từ Nghiễm.
Hắn ánh mắt đỏ hồng, cắn răng nói: “Tên trộm kia, ngươi giấu thê tử ta ở đâu!”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.