Sau khi gả cho hoàng tử tàn tật

Chương 107


Đọc truyện Sau khi gả cho hoàng tử tàn tật – Chương 107

 
Bảo Ninh ngây người một lúc, nàng trông thấy gió nhẹ thổi tấm mạng che mặt của nữ tử, lộ ra một nửa khuôn mặt, những vết sẹo chồng chất uốn lượn trên má trái, giống như bị thứ gi đó đốt cháy, rất đáng sợ.
Nàng rất nhanh kịp phản ứng lại, đứng lên đưa Ngụy Mông và nữ tử tên Mạc Nan Thư vào: “Trực tiếp vào trong nội thất đi.”
Bảo Ninh lại phân phó Lưu ma ma: “Bảo mọi người đều ra ngoài, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Lưu ma ma lên tiếng đáp lại lui ra.
Bảo Ninh xoa xoa khóe mắt đau nhức rồi cùng đi theo vào bên trong thất. Trực giác của nàng cho biết trên người Mạc Nan Thư có chuyện gì đó, trên người Viên Tử cũng có nhiều chuyện bí mật, tim Bảo Ninh đập thình thịch, nàng nhớ tới Viên Tử bị rắn độc cắn cũng không sợ, không biết độc của Bùi Nguyên còn có thể cứu được không. . . Lúc đi vào, Mạc Nan Thư đặt ba ngón vào cổ của Bùi Nguyên bắt mạch cho hắn.
Nàng ấy nhanh chóng rút tay về nói: “Thương tổn tới xương cốt, lại xâm nhập và gân và da ba phần, nhưng còn chưa tổn thương tới lá lách, tạm thời không chết được.”
“Còn biết xem bệnh?” Ngụy Mông nghi ngờ đánh giá nàng ấy: “Cuối cùng ngươi có thân phận gì?”
Mạc Nan Thư không có mở miệng. Bùi Nguyên ho khan hai tiếng, hỏi: “Ngươi làm sao tìm được nàng?”
“Không phải ta tìm được nàng.” Ngụy Mông nói: “Chính nàng ấy tìm bộ hạ cũ ơt phủ tướng quân, sau khi được người khác chỉ điểm thì đi thẳng đến cổng điền trang, ta nhìn thấy nàng, hỏi rõ ràng rồi mang vào.”
Mạc Nan Thư vẫn không nói chuyện, mạng che mặt che đi ánh mắt của nàng, nhưng Bảo Ninh kinh ngạc trông thấy, móng tay này ấy nàng trắng bệch. Tay của nàng ấy buông thõng, nhưng cho dù là đầu ngón tay hay là móng tay, đều trắng bệch như giấy. Bảo Ninh nhìn qua, thấy bắp chân của nàng ấy run run. Đây là đứng không vững.
Ngụy Mông quay sang nhìn Mạc Nan Thư, hắn tính thẩm vẫn uy nghiêm, vừa muốn mở miệng, Bảo Ninh lắc đầu với hắn.
“Mạc cô nương, ngồi trước đi.” Bảo Ninh mang ghế đến, cười mời nàng ngồi xuống, lại nói: “Ngụy tướng quân cũng ngồi đi.”
Mạc Nan Thư không có chối từ, nàng ấy ngồi xuống, bỗng nhiên nói: “Ta muốn uống nước.”
Bảo Ninh sững sờ một chút, không ngờ nữ tử này lại một chút e ngại và căng thẳng, Bảo Ninh nói: “Được, ta đi rót cho ngươi.”

Bảo Ninh nhanh chóng quay lại, đưa chén trà vào trong tay Mạc Nan Thư: “Nóng, cẩn thận bỏng.”
Lúc đưa chén trà qua, Bảo Ninh cố ý sờ đầu ngón tay Mạc Nan Thư một cái, lạnh giống băng, giống như đã ngày rét mùa đông thật lâu, lúc Bảo Ninh đụng phải nàng ấy trái tim bảo Ninh cũng run run một chút.
“Ta sắp chết.” Mạc Nan Thư uống một hớp, giọng nói bình tĩnh: “Ta đến nhờ vả giao hài tử của ta.”
Bảo Ninh nhẹ giọng hỏi: “Là Viên Tử sao?”
“Đúng thế.” Mạc Nan Thư nói: “Nhưng hắn không phải họ Bùi, hắn họ Công Tôn, ta đặt tên cho hắn là Duyên, Duyên trong duyên phận.”
Bảo Ninh kinh ngạc liếc nhìn Bùi Nguyên, nàng không thể hiểu ý của Mạc Nan Thư. Bùi Nguyên nhanh chóng nhớ lại trong đầu, hắn chợt nhớ tới trống lúc lắc nhỏ kia của Viên Tử, trên chuôi trống có khắc hình lá trúc, Viên Tử nói trống nhỏ là gia gia đưa cho hắn. . .
Bùi Nguyên nheo mắt lại: “Viên Tử là cháu trai của Công Tôn Trúc?”
“Ta vốn là dược đồng bên người Công Tôn Trúc, từ nhỏ đi theo hắn học tập độc thuật, thời gian lâu, đã nảy sinh tình cảm với hắn. Sau này Công Tôn Trúc gia nhập làm môn hạ của Bùi Tiêu, luyện chế ra rất nhiều độc dược, công tử cảm thấy vô cùng hèn hạ nên không muốn làm nữa, cho nên chúng ta mỗi người đi một ngả. Hắn là con trai độc nhất Công Tôn Trúc, Công Tôn Trúc từng vì chuyện này mà dao động, muốn rời khỏi Bùi Tiêu.” Mạc Nan Thư chậm rãi nói.
“Ta đã nhờ Bùi Tiêu giàn dựng, đồng ý giúp hắn thiết kế cục diện, bẫy công tử, cũng bẫy Công Tôn Trúc. Bây giờ xem ra phương pháp của ta cực kỳ ngu ngốc, ta đánh giá cao mình, cũng đánh giá cao tình cảm nhiều năm như vậy, hắn chỉ coi ta là sư muội, chưa từng người thương. . . Nhưng ta, ta nói mình sắp chết, lừa hắn trở về, rồi hạ thuốc hắn. Một đêm ấm áp. Ngày hôm sau, hắn không giống như những gì ta nghĩ, hắn không hề ở lại cưới ta, mà hắn lại giận dữ rời đi, kế hoạch của chúng ta thất bại.”
Nàng ấy dường như rất suy yếu, cũng rất mệt mỏi, nói vài câu thì không ngừng ho khan, Bảo Ninh đến vỗ vỗ lưng cho nàng ấy.
Mạc Nan Thư nhìn Bảo Ninh một cái.
Nàng ấy chầm chậm tiếp tục nói: “Cũng không thể xem như thất bại, bởi vì trong bụng ta đã có con của hắn. Lúc ấy ta rất sợ hãi, ta sợ sư phụ trách tội ta, ta sợ công tử vĩnh viễn sẽ không quay về, một mình ta mang theo đứa bé này, thì nên làm cái gì? Nhưng Bùi Tiêu nói với ta, hắn bằng lòng nạp ta làm thông phòng, sau này sẽ chăm sóc ta, nên ta đã tin tưởng. Ta không biết, khi đó hắn đã bàn bạc xong với Công Tôn Trúc, Công Tôn Trúc cần người nối dõi, Công Tôn Túc không quan tâm là công tử, là hài tử của công tử. Công Tôn Trúc đồng ý với Bùi Tiêu, nếu như ta sinh được nam hài, Công Tôn Trúc hắn sẽ đồng ý tiếp tục ở lại bên cạnh Bùi Tiêu, cống hiến cho Bùi Tiêu.”
Bùi Nguyên hiểu rõ nói: “Sau này đích thực ngươi đã sinh được một nam hài tử, nhưng Bùi Tiêu lại muốn giết ngươi, bởi vì hắn cần hài tử, lại không cần mẫu thân của hài tử, ngươi rất dư thừa, đồng thời cũng biết quá nhiều.”
“Đúng thế.” Mạc Nan Thư nói: “Sau khi ta sinh xong, hắn đưacho ta một bát thuốc bổ, bên trong đã hạ độc. Lúc ấy ta đã hôn mê, không phân biệt được, cho nên uống hết. Hắn tưởng rằng ta chết rồi, nói với bên ngoài là hắn đau lòng khi mất đi ái thiếp, sau đó tìm người chôn ta ở vùng ngoại ô. Nhưng hắn không biết, ta đi theo Công Tôn Trúc nhiều năm, từng nếm vô số độc dược, sao lại dễ dàng chết như vậy.”

Ngụy Mông nói: “Nên ngươibò ra khỏi mộ? !”
“Ta bò ra ngoài, độc mà hắn cho ta uống là hàn độc, ta dùng lửa giải, đốt cháy khuôn mặt, may là không chết.” Mạc Nan Thư dừng lại thật lâu, dường như nàng đã dùng cạn kiệt sức lực, dừng lại một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Chết qua một lần, ta mới biết được bản thân mình trước kia bị ma quỷ ám ảnh thật khiến người khác chán ghét. Ta biến thành như vậy, người không ra người quỷ không ra quỷ, còn mang thân phận người đã chết, những chuyện người bình thường có thể làm thì ta cũng không thể làm. . . Nhưng ta còn có con của ta.”
“Ta chỉ muốn nhìn hắn bình an lớn lên.” Mạc Nan Thư đè nén đau khổ: “Nhưng thân phận của hắn lại vô cùng gượng gạo và xấu hổ, giống như ta, hắn vốn không nên còn sống ở thế giới này. Không có người thích hắn, hắn rất không vui, hắn còn không nói được vài lời, bởi vì không ai nói chuyện cùng hắn. Ta ở dưới giếng cạn trong phủ, ta sợ bị người khác phát hiện, nên đã giao ước với hắn, mỗi cuối tháng, giờ Tý, ta sẽ đi gặp hắn, cho hắn bánh kẹo ăn. Khi đó, hắn đã rất vui vẻ.”
Bùi Nguyên hỏi: “Vì sao Viên Tử không sợ rắn, hắn có cơ thể bách độc không thể xâm nhập sao?”
“Còn không phải may mắn nhờ có gia gia có tật giật mình kia của hắn.” Mạc Nan Thư cười nói: “Công Tôn Trúc làm nhiều chuyện xấu, hạ độc chết nhiều người, hắn sợ có người lại đến độc chết dòng dõi duy nhất của hắn ta. Từ khi Viên Tử tròn một tuổi, Công Tôn Trúc đã vụng trộm mớm thuốc cho Viên tử, khiến Viên tử trở thành người bách độc không thể xâm nhập, hắn hi vọng Viên Tử có thể sống lâu trăm tuổi.”
“Các ngươi biết không?” Mạc Nan Thư đột nhiên hỏi: “Máu của hắn có thể giải độc. Nhưng bây giờ còn chưa được, phải chờ tới hắn mười hai tuổi, thuốc trong người hắn ngấm mười một năm, khi đó, máu của hắn có thể giải hầu hết các loai độc trên thế gian.”
Bảo Ninh như đang đắm chìm trong câu chuyện nàng ấy kể, nhưng nghe lời này, trong lòng bỗng nhiên nhảy một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Nan Thư.
Mạc Nan Thư nói: “Ta nói ra bí mật này, là hi vọng các ngươi có thể giành lại Viên Tử từ trong tay Bùi Tiêu, bảo vệ hắn an toàn. Ta biết, ngoại trừ ngươi, không có những người nào khác có thể làm và toàn tâm toàn ý làm chuyện này. Bây giờ ta không còn nơi nào để đi, ta cũng sắp chết, ta không có cách nào ngăn cản Thái Tử Phi, ta sợ nếu như ngay cả ta cũng chết đi thì Viên Tử làm sao sống sót trong phủ thái tử đầy rẫy cạm bẫy này. Ta không hi vọng hắn trở thành một con cờ mà Bùi Tiêu dùng để khống chế Công Tôn Từ, à đúng rồi, quên nói với các ngươi, sau vụ án hạ độc Thánh Thượng không thành, độc trong người Bùi Tiêu vẫn còn chưa hoàn toàn giải được, Công Tôn Trúc chết rồi, hắn có thể trông cậy vào Công Tôn Từ không biết đang ở phương nào. Viên Tử là thẻ bài duy nhất của Bùi Tiêu.”
Bùi Nguyên hỏi: “Nếu ngươi nói đều là thật, vậy thì máu của Viên Tử là bảo bối. Sao ngươi lại tin tưởng giao hắn vào tay ta, ta sẽ không xem hắn như một con bò đầy máu để thỏa mãn tham vọng của mình?”
“Coi như là cược một trận đi, cược trong lòng các ngươi còn có một chút phẩm hạnh.” Mạc Nan Thư cười nói: “Ta nghe hắn lén nói qua rất nhiều lần, nói hắn thích ở cùng các ngươi.”
Bảo Ninh hỏi: “Lấy máu sẽ có ảnh hưởng tới thân thể của Viên Tử gì sao?”
Mạc Nan Thư nói: “Nếu như lấy không nhiều, sẽ không còn chút sức lực nào mấy ngày, ăn ngon một chút sẽ khôi phục lại. Nhưng nếu như lấy nhiều, sẽ chết.”
“Ta cũng chưa từng gặp một người mẫu thân nào như ngươi.” Bùi Nguyên bỗng nhiên cười lên: “Ngươi là đồ đần sao? Lúc trước lại tin tưởng Bùi Tiêu, bây giờ lại đơn giản mà tin tưởng chúng ta.”
“Coi như ta là đồ đần đi, một đồ đâng quá tin tưởng vào mắt mình.” Mạc Nan Thư đứng lên, lạnh lùng nói: “Khuyên các ngươi phải đối tốt với hắn, bảo vệ hắn đến mười hai tuổi, đến lúc đó giải độc của ngươi, điều kiện là, để đời này hắn có thể sống thật vui vẻ như những ngày trước đó khi ở chung với các ngươi. Nếu như các ngươi không đồng ý, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”

Bùi Nguyên “chậc” một tiếng: “Ngươi hù dọa ai đây?”
Mạc Nan Thư thẳng eo, hai đầu gối khẽ cong, quỳ gối trước mặt bọn hắn, dập đầu nói: “Cám ơn.”
Bùi Nguyên lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ấy, không nói gì, sau đó Mạc Nan Thư chật vật đứng dậy, tìm Bảo Ninh muốn giấy bút. Nàng ấy đi đến bên cạnh bàn, nhanh chóng viết hai toa thuốc: “Đây là loại thuốc Viên Tử thường uống, hắn luôn luôn chê đắng, thêm mật ong và đường phèn có thể hóa giải vị cay đắng, nhưng hạ nhân trong phủ ngại phiền phức nên không làm cho hắn. Cái thứ hai, đây là thuốc có thể tạm thời giảm đau, nhưng không tốt đối với thân thể, trừ phi rất cần thiết mới được ăn một ít . Còn tin hay không. . . Các ngươi muốn tin hay không thì tùy.”
Nàng ấy gác bút lại, gấp giấy rồi kín đáo đưa cho Bảo Ninh, liếc nhìn nàng một cái nói: “Nghe nói ngươi nấu cơm rất ngon?”
Nói xong, nàng ấy cũng mặc kệ, uống chút trà còn sót lại, quay đầu nhanh chân ra cửa.
Bảo Ninh kinh ngạc nhìn bóng lưng nàng ấy, nói không nên lời cảm giác trong lòng, đây thật là một nữ tử kỳ lạ. . .
Bùi Nguyên phân phó Ngụy Mông nói: “Phái một người đi theo nàng.”
Ngụy Mông hỏi: “Tiểu tướng quân, lời nữ nhân này nói, có thể tin sao?”
“Người như vậy, từ nhỏ sống trong núi, ít tiếp xúc với người khác, tính tình cũng ngốc vậy.” Bùi Nguyên cúi đầu nhìn móng tay mình, thản nhiên nói: “Nói nàng ấy thông minh, cũng không thông minh, nói ngốc cũng không tính là ngốc. Nàng ấy chia thế giới thành hai nữa, cảm thấy đen chính là đen, trắng chính là trắng, trên đời chỉ có người tốt và người xấu, người tốt sẽ không biến thành người xấu, người xấu cũng sẽ không thành người tốt. Rất vinh hạnh, nàng cảm thấy ta là người tốt.”
Ngụy Mông cau mày nói: “Cho nên. . .”
Bùi Nguyên nói: “Cho nên ngươi đi hỏi một chút tiểu phu nhân, cơm trưa ăn chút gì, ta cảm thấy đói bụng.”
. . .
Trong thư phòng phủ thái tử, dưới ánh đèn mờ ảo, Bùi Tiêu và Đào Mậu Binh sóng vai đứng cạnh nhau, trước mặt là bản đồ, kiểm tra đối chiếu sách lược từ đầu đến cuối lần nữa.
Đào Mậu Binh nói: “. . . Ta hiểu rồi, ta đã hạ lệnh cho các huynh đệ mai phục trong đêm, không có sơ hở. Chờ sau khi chuyện thành công, đẩy lên đầu Tứ Hoàng Tử, nói là bị hán sai khiến, ý đồ mưu phản, một con chim trúng hai đích.”
Bùi Tiêu ném bút, nhàn nhạt nói: “Như thế rất tốt.”
Đào Mậu Binh nhìn mặt Bùi Tiêu, chần chờ nói: “Điện hạ. . . Thần cảm thấy, Thánh thượng đã có chút kiêng kị với thần, cũng rất kiêng kị nhà ngoại Cao gia của điện hạ. Nghe phong phanh rằng, Thánh thượng đã âm thầm phái người đi tìm Đại hoàng tử, đã tìm được dấu vết để lại, ngay dãy núi Tề Liên ở Tây Bắc. Trong tay Đại hoàng tử còn có Ba Thục quân, mặc dù nói là hiệu trung với Thánh thượng nhưng đều là bộ hạ cũ của Đại hoàng tử. . . Còn có Tứ Hoàng Tử, hắn vẫn luôn câu kết làm bậy với Khâu Minh Sơn, trong quân đóng giữ Bắc Cương cũng đa phần là huynh đệ tốt của hắn. Chúng ta có đại thần trong triều, nhưng trong tay không hề có binh lực, ta chỉ có lực lương phòng thủ trong kinh, cũng chỉ là ba vạn mà thôi. . .”

Đào Mậu Binh lo lắng nói: “Những gì chúng ta dự tính và làm ra, nói trắng ra là chính là mưu phản, đến lúc đó coi như giết vua thành công, có thể đăng cơ. Nhưng những văn thần võ tướng kia thì sao, làm sao mới có thể phục chúng.”
“Chuyện trước mắt còn chưa làm tốt, đã bắt đầu quan tâm sau này.” Bùi Tiêu nhìn vào mắt Đào Mậu Binh: “Ngươi sợ?”
Đào Mậu Binh chấn động, phát hiện trong mắt Bùi Tiêu toàn là sự lạnh lùng, lập tức nói: “Tất nhiên là không sợ! Truy cầu phú quý trong nguy hiểm, người làm đại sự vốn nên như vậy, có gì sợ? !”
“Thánh thượng đã sống quá lâu, ta không thể chờ đến lúc hắn từ từ chết già, tiễn hắn một đoạn. Bùi Nguyên cũng không thành thật, hắn chuyển đến Lật Hồ, giống như rời xa chốn ồn ào, nhưng trong lòng tính toán gì, ta đều biết. Càng kéo dài, chờ thế lực của hắn lớn mạnh, thì lúc đó ta rất khó hành động.” Bùi Tiêu cảm thấy trong cổ hơi ngứa, hắn uống miếng nước, ho nhẹ: “Thánh thượng không thích ta, ngươi biết đúng khong.”
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Đào Mậu Binh: “Huống hồ, như ta không nhanh chóng đoạt quyền, làm sao mới có thể trắng trợn lùng bắt Công Tôn Từ?”
” Kế hoạch lần này, ta nhất định phải thắng!”
          . . .
Ngày hôm sau, vẫn mưa dầm rả rích như cũ.
Bùi Nguyên uống thuốc Mạc Nan Thư để lại, ngồi yên lặng hồi, quả thật tốt lên rất nhiều, hắn thử bắn một mũi tên, kéo căng cung, tầm bắn hầu như không có khác biệt với trước đây.
Bảo Ninh hầu như cả đêm không ngủ, nàng lo lắng Bùi Nguyên, cũng lo lắng kế hoạch hôm nay. Bây giờ nhìn lấy Bùi Nguyên tốt, nàng cảm thấy vui vẻ, nhưng trong lòng lại có chút sầu lo.
Bảo Ninh sửa sang lại y phục cho hắn, bung dù tiễn hắn đi ra ngoài, nhìn con đường đằng xa, Bảo Ninh biết, lần này Bùi Nguyên đi ra ngoài, rất khác với lúc trước đay. Điều gì sẽ thay đổi, cũng đều không biết.
Bảo Ninh ngửa đầu, túm tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “A Nguyên, chàng đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy, cho dù như thế nào, chàng vẫn phải nguyên vẹn trở về!”
Bùi Nguyên cười mắng: “Chạy cái rắm, nàng có thể nói chút lời dễ nghe không, địch ở trước mặt, nàng còn cổ vũ ta lui quân.”
Bảo Ninh nói: “Ta nhớ chàng.”
“Ừm, trở về mang vịt hầm tương của cửa hàng gần Như Ý Lâu cho nàng.” Bùi Nguyên mỉm cười, ôm chầm Bảo Ninh, dưới ánh mắt của mọi người, hung hăng hôn một cái trên trán nàng: “Hâm rượu đi, chờ ta về nhà.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.