Sau khi gả cho hoàng tử tàn tật

Chương 106


Đọc truyện Sau khi gả cho hoàng tử tàn tật – Chương 106

 
Nghe được tiếng ho khan, tim Bảo Ninh như thắt lại, nàng nhìn sắc mặt Bùi Nguyên một chút, khuôn mặt hắn đã rất tái rồi.
Trước kia khi trời mưa xuống hắn không thích động đậy, bởi vì độc tố của đỉa làm xương cốt hắn đau nhức, ngày mưa dầm thì vô cùng đau, Bùi Nguyên giống như một con mèo to nấp mình trong chăn, không ra ngoài, cũng không động đậy. Cũng may những ngày gần đây thời gian mưa đều rất ngắn, nhiều nhất nửa ngày là tạnh, và dường như hắn như sống lại.
“Trở về nằm xuống.” Bảo Ninh vịn Bùi Nguyên về giường: “Ngủ một giấc là tốt rồi.”
Bùi Nguyên dựa nửa người vào người nàng, thấp giọng nói: “Ta chán ghét ngày mưa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Ninh nói: “Ừm, ta cũng chán ghét.”
Bùi Nguyên lại nói: “Nhưng không mưa không được, người trồng trọt rất ngóng trông những cơn mưa, nếu không có mưa, sông cũng cạn, cũng khô, ai cũng sống không nổi.”
“Bị sốt rồi?” Bảo Ninh đè hắn lên giường, cởi vớ giày ra, đắp kín mền, dùng tay đặt lên trán của hắn: “Nói bậy gì đấy…”
“Ta đang” Bùi Nguyên kéo tay nàng, cười nhẹ nói: “Lo lắng cho dân cho đất nước.”
Bảo Ninh bật cười, lau lau mắt cho Bùi Nguyên kêu hắn nhắm mắt lại: “Trước tiên chàng ngủ đi, trong mộng lại lo lắng tiếp.” Nàng nói xong, đứng lên muốn đi ra ngoài.
Bùi Nguyên hỏi: “Nàng đi làm gì?”
“Ta giao bản vẽ cho Ngụy Mông, để hắn tìm người đi đẩy nhanh tốc độ, sau khi làm ra thành phẩm thì giao đến cho ta, ta sẽ lắp ráp lại, như vậy sẽ nhanh một chút.” Bảo Ninh gấp chồng giấy trên bàn, cất vào trong phong thư giấy dầu: “Trở về còn phải tắm rửa, ban ngày chưa tắm được, không thoải mái, ta nói Lưu ma ma đun nhiều nước nóng một chút, i cũng lau người cho chàng.”
Bùi Nguyên nói được, ta chờ nàng trở lại.
“Chờ cái gì, chàng ngủ trước đi, ta sẽ trở về nhanh thôi.” Bảo Ninh cười, đến bên giường, cúi người hôn cằm hán một chút: “Phu thê rồi, còn giả vờ cái gì.”
“Không phải giả vờ. Ta chờ nàng, đèn còn sáng, nàng nhìn thấy sẽ yên tâm.” Bùi Nguyên ôm lấy bả vai nàng, nói khẽ: “Bảo Bảo chia sẻ quá nhiều chuyện với ta, ta đều nhớ kỹ.”

Bận rộn một ngày, Bảo Ninh vốn cũng không có cảm thấy có cái gì, nhưng nghe hắn nói như vậy, hốc mắt bỗng nhiên cũng có chút ẩm ướt, trong lòng cũng như tan chảy.
Cảm giác biết tình cảm của mình không có trao nhầm thật tốt.
“Buồn nôn chết rồi.” Bảo Ninh đứng lên, giống như ghét bỏ nói: “Đều không giống chàng.”
Bùi Nguyên nói: “Trời tối đường trơn, để Lưu ma ma đi cùng nàng.”
Bảo Ninh đáp được, nàng quay đầu nhìn Bùi Nguyên một chút, thổi đèn, muốn để hắn ngủ ngon giấc trong bóng tối. Sau đó đẩy cửa mở dù, chạy vào trong màn mưa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở chỗ Ngụy Mông tốn khá nhiều thời gian, nàng đều viết trên giấy những việc cần phải chú ý, để hắn giao cho những công nhân kia làm ra, qua gần nửa canh giờ, mới quay trở lại nhà.
Bảo Ninh ngạc nhiên phát hiện, đèn trong phòng vẫn còn sáng.
Lưu ma ma hiểu ra, cười nói với Bảo Ninh: “Nhất định là điện hạ còn lo lắng cho người nên không dám ngủ.”
Bảo Ninh “ừm” một tiếng, ánh mắt cũng dịu dàng hơn. Nàng hiểu ra Bùi Nguyên nói an tâm là có ý gì. Đêm mưa vừa tối vừa lạnh, kéo thân thể mệt mỏi về nhà, trông thấy một chiếc đèn sáng, sẽ có cảm giác được người mình thích coi trọng quan tâm, sẽ cảm thấy yên tâm ấm áp hơn.
Bảo Ninh đi vào nhà, cất dù đi, Lưu ma ma mang nước nóng vào phòng. Bảo Ninh tắm rửa trước, sau đó cũng lau người cho Bùi Nguyên. Lúc trước từng hỏi Minh di nương, độc xích đan có thể giải được, nhưng bây giờ độc của con đỉa còn chưa có thuốc giải, cũng may không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là đau đớn mà thôi, dùng khăn nóng chườm vào chỗ đau có thể đỡ hơn một chút.
Nàng làm những chuyện này thì Bùi Nguyên mơ mơ màng màng nói vài câu với nàng, nói: “Ta nhất định phải giúp nàng nhận được danh hiệu cáo mệnh.”
“Nói linh tinh.” Bảo Ninh vỗ vỗ cánh tay hắn: “Giơ tay lên.”
Bùi Nguyên nói: “Ta nói thật, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, thật uy phong.”
Bảo Ninh nói: “Ta không thèm.”
Bùi Nguyên lại hỏi: “Nàng không thèm cái gì?”

Bảo Ninh nói: “Ta chỉ nghĩ, người nhà của ta đều khỏe mạnh, ta cũng khỏe mạnh, có thể sống lâu trăm tuổi, sống lâu ngàn tuổi.”
“Ồ, ta đã biết, gia tộc cổ quái.” Bùi Nguyên nói: “Sống lâu trăm tuổi còn được, nhưng ta cũng không muốn ngàn tuổi, nếu sống đến ngàn tuổi thì ta cũng chỉ có thể sống dưới nước.”
Bảo Ninh kỳ quái hỏi: “Vì sao?”
Bùi Nguyên cười lớn tiếng đáp: “Đó là một con ba ba!”
“…” Bảo Ninh tức giận nhéo lỗ tai hắn: “Ngủ đi, nhanh ngủ đi!”

Bảo Ninh vốn cho rằng trận mưa này sẽ sớm qua đi, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy bên ngoài vẫn gió lạnh rít gào như cũ, trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, nói một câu không tốt.
Lưu ma ma vào đưa đồ ăn sáng, nhìn lên trời nói: “Đám mây dày đặc, lại không có gió, sợ là mưa thêm hai ba ngày nữa.”
Tim Bảo Ninh như chìm xuống đáy cốc, nàng qua loa vài câu đuổi Lưu ma ma ra ngoài, quay lại nhìn Bùi Nguyên, hắn đã tỉnh, ngồi ở trên giường chơi với con chó.
Bảo Ninh lo lắng thân thể của hắn, lo lắng kế hoạch vào ba ngày sau hơn: “Nếu như khi đó còn trời mưa, nên làm cái gì?”
“Không có cách nào, không thể đổi kế hoạch chỉ vì một mình ta, cũng không thể từ bỏ cơ hội như vậy.” Bùi Nguyên mệt mỏi tựa lên vách tường: “Đi gọi Ngụy Mông đến một chuyến đi.”
Bảo Ninh nói được. Qua một khắc đồng hồ, Ngụy Mông chạy tới, hành lễ với Bảo Ninh, sau đó vội vàng vào bên trong phòng nói chuyện với Bùi Nguyên.
Cách một tấm rèm, Bảo Ninh gục xuống bàn, gối cằm lên cổ tay, từ từ nhắm hai mắt suy nghĩ miên man nhiều chuyện.
Bảo Ninh cảm thấy sợ hãi. Nàng chưa bao giờ lo lắng cho cơ thể của Bùi Nguyên nhiều như hôm nay. Nàng vốn là người thích vui vẻ, cho nên, đối với một chuyện mà nàng nàng không cách nào giải quyết, thì nàng kiểu gì cũng sẽ lựa chọn trốn tránh và muốn bỏ qua, đối với chất độc của Bùi Nguyên, nàng cũng nghĩ như vậy.
Bình thường hắn khỏe mạnh cường tráng, là một người bình thường, Bảo Ninh tự an ủi mình, cũng chỉ là trúng độc, không sao cả, không chết được, chỉ là ngày mưa dầm hơi khổ sở mà thôi, cơn đau sẽ nhanh chóng hết đi. Bùi Nguyên là người có thể chịu đau, nên chuyện này hoàn toàn không là vấn đề, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng đối với cuộc sống của họ.

Cho tới hôm nay, nàng trơ mắt nhìn Bùi Nguyên gầy gò rất nhiều trong vòng một đêm liền, nàng nhìn cơn mưa rơi không ngừng, nhìn Bùi Nguyên đau đớn, nhìn kế hoạch hắn tỉ mỉ chuẩn bị thật lâu cuối cùng lại bị ảnh hưởng. Nhưng phát hiện mình không làm được chuyện gì. Bảo Ninh cảm thấy bất lực cực kỳ, trước đây nàng đã sai, đó là một nấc thang mà bọn hắn không cách nào vượt qua được.
Thế nhưng có thể làm gì chứ? Công Tôn trúc chết rồi, không lấy được thuốc giải. Minh di nương nói còn có thể thay máu, xác suất thành công cũng chỉ ba phần, ai cũng không dám mạo hiểm.
Khi một chuyện lớn xảy ra, nàng sẽ tạm thời quên đi những suy nghĩ vụn vặt đã từng quấn quanh nàng kia. Bây giờ Bảo Ninh không nghĩ nếu như kế hoạch lần này thành công, sẽ khiến cho cuộc sống của nàng thay đổi như thế nào, tốt hay là xấu. Nàng chỉ hi vọng Bùi Nguyên có thể khỏe mạnh lại, cường tráng đầy sức sống, sống lâu trăm tuổi, đừng bị đau đớn tra tấn nữa.
Trong phòng, Ngụy Mông thấp giọng nói: “Tiểu tướng quân, sáng tai mắt trong phủ của Bùi Tiêu đưa tin tới nói, nói Thái Tử Phi ra tay với Viên Tử.”
Bùi Nguyên nhíu mày hỏi: “Đã thành công rồi?”
“Không có.” Ngụy Mông lắc đầu: “Kế hoạch của Thái Tử Phi đến cũng được tính là hoàn hảo. Không phải tiểu hài tử nào cũng thích ăn kẹo, trong phủ bắt chuột cũng sẽ dùng kẹo có độc, nói gần đây trong phủ chuột quá nhiều, nàng ta đã kêu người đặt đồ bắt chuột vòa trong phòng của Viên Tử, cố ý đặt mấy viên kẹo độc đủ màu sắc trên bệ cửa sổ, nhằm dụ dỗ để Viên Tử ăn vào.”
“Nó nhận ra đó lào kẹo độc, không ăn?”
Ngụy Mông khoát tay: “Làm gì có. Người của Thái Tử Phi vốn không vào phòng Viên Tử! Phòng của Viên Tử luôn được khóa chặt, không cho người ngoài vào. Hạ nhân kia nạy khóa vào, bình thường người khác vào rồi thì cố gắng làm nhanh, làm xong rồi bỏ đi chứ sao. Còn tên hạ nhân này thì không! Hắn cảm thấy trong phòng này chắc có bảo bối gì, hắn muốn trộm, Viên Tử cũng chỉ là một đứa nhỏ, cũng nói không rõ ràng. Hắn ta nhìn xung quanh, không biết đụng phải cơ quan gì khiến cho rắn hoa bò ra cả phòng, có con dài hơn một thước, có con nhỏ như đầu ngón tay, còn có không ít bò cạp độc. Hạ nhân kia bị dọa đến điên rồi, chạy lung tung trong phủ, Bùi Tiêu bắt hắn ta lại tra tấn, hắn đã khai hết mọi chuyện.”
“Cái này. . .” Bùi Nguyên kinh ngạc hỏi: “Viên Tử nuôi rắn trong phòng?”
Ngụy Mông chậc lưỡi: “Nghe nói nuôi không ít. Nhũ mẫu của Viên Tử nói, khi còn bé hắn đã thích những vật này, coi như bạn chơi. Bùi Tiêu cũng biết, nhưng luôn giấu diếm.”
Bùi Nguyên không thể tin hỏi: “Những con rắn kia không cắn hắn sao?”
“Không biết.” Ngụy Mông cũng mờ mịt: “Hạ nhân đó nói, đều là những con rắng miệng nhọn đầu đỏ, chắc hẳn là có độc.”
Bùi Nguyên chợt nhớ tới những vết sẹo trên cánh tay Viên Tử, chắc là do bị rắn cắn để lại dấu vết… Chẳng lẽ Viên Tử không sợ độc?
“Tra được người ở trên cây ném kẹo cho hắn là ai chưa?”
Ngụy Mông nói: “Vẫn đang tra, bây giờ còn chưa có đầu mối.”
Bùi Nguyên nói: “Mau chóng.”
Ngụy Mông đáp lại. Hắn dò xét vẻ mặt của Bùi Nguyên, lo lắng nói: “Tiểu tướng quân, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, đừng quan tâm chuyện khác. Nếu như ba ngày sau thân thể ngươi vẫn chưa khỏe lại, một mình ta đi cứu giá cũng được, dù sao đến lúc đó công lao cũng vẫn là của ngươi. Nhưng ngươi phải còn sống, tiểu phu nhân mới mười mấy tuổi, ngươi đừng để nàng làm quả phụ…”
Bùi Nguyên cắn răng, còn có sức lực mắng hắn: “Đồ thả rắm thúi! Ngươi chết rồi, chôn trong đất, thối rữa, sinh giòi, thì lão tử cũng không chết được!”

Ngụy Mông nhẹ nhõm trong lòng. Hắn thi lễ, quay người cáo lui.
Bảo Ninh đứng bên ngoài nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, cười lên, tâm tình nặng nề cũng tốt lên không ít. Nàng vào phòng đi, lại nấu nước nước nóng, cầm rượu thuốc đến lau người cho hắn một lượt, sau đó dùng vải khô lau khô, lại dùng rượu thuốc lau lại một lần, rồi xoa bóp cẩn thận.
Nàng mong mỏi cơn mưa có thể mau mau ngừng.
Nhưng sáng sớm hôm sau, vẫn nhận được tin tức xấu. Mưa rơi rả rích, càng ngày càng lớn, thậm chí Bảo Ninh không thể giả vờ cười được nữa.
Nàng phát hiện chuyện còn tệ hơn trong tưởng tượng của nàng nhiều, Minh di nương cũng không hiểu rõ về độc của đỉa, lúc trước nói cho nói đến hậu quả cho nàng cũng chỉ là qua loa vài câu, bây giờ Bảo Ninh mới biết được lại đau đớn đến vậy. Mưa hai ngày liên tiếp, Bùi Nguyên nhanh chóng gầy đi, chuyện nãy xảy ra quá đột ngột, Bảo Ninh không kịp phản ứng. Nàng nghĩ hết cách bồi bổ cho hắn, nàng ninh canh cá trích, Bùi Nguyên uống rất vui vẻ, còn ăn được một chén lớn, nhưng Bảo Ninh còn chưa kịp vui vẻ, trong nháy mắt, hắn đã nôn hết ra, thậm chí còn kèm theo mật vàng, nôn đến dạ dày hắn không còn thứ gì.
Bảo Ninh đau lòng muốn chết, nàng không dám khóc trước mặt Bùi Nguyên, trốn ở bên ngoài len lén khóc.
Nàng cảm thấy, cuộc sống của bọn hắn, quá không dễ dàng gì.
Bùi Nguyên nói: “Mưa gió qua đi chính là cầu vồng, nàng đợi mưa tạnh, ta dẫn nàng đi trong nội viện cưỡi ngựa, nàng cưỡi trên vai ta, được hay không? Chúng ta cùng nhau nhìn cầu vồng.”
Bảo Ninh nói được, nhưng cũng không biết lúc nào mưa có thể ngừng.
Hắn lại hiện ra bản chất lưu manh, cà lơ phất phơ tựa vào cái gối mềm mại, một tay quạt hương bồ, nghiêng chân: “Nàng đợi, đợi ta ngủ một giấc, mơ một giấc mơ, ta sẽ xuống Đông Hải ba ngàn thước, bắt Long Vương, dùng hết trăm loại cực hình, lột quần của hắn, đánh cặp mông trắng của hắn, hỏi hắn, ngươi ngừng được chưa, có ngừng hay không…”
Đêm đó, mưa thật sự lại ngừng một đêm, ngày hôm sau lại tiếp tục mưa.
Bảo Ninh phát hiện, chân trái Bùi Nguyên dường như không còn linh hoạt như trước. Lúc trước độc tố và vết đao đã làm tổn thương xương cốt, hắn tuổi trẻ, cũng còn khỏe khoắn, nhưng lần này tất cả những vết thương cũ đều tái phát. Bảo Ninh vịn Bùi Nguyên xuống đất, để hắn đi hai bước, hắn đi nghiêng ngả, mới đi một bước thì hắn liền chơi xấu nói không đi, muốn trở về nằm.
Bảo Ninh lại muốn khóc, cố nén, nói như không quan tâm: “Ừm, cũng không có gì, trở về ngủ đi!”
Nàng sắp xếp cho Bùi Nguyên xong, ngồi trên thềm đá bên ngoài, vùi đầu vào trong khuỷu tay, im lặng rơi lệ. Hai ngày này A Miên và Cát Tường đều ngoan ngoãn, nằm bên người nàng.
Bảo Ninh là bị tiếng sủa A Hoàng làm giật mình, nó sủa um lên, dắt Ngụy Mông cùng một nữ nhân đeo mạn che mặt màu đen đến.
Bảo Ninh ngẩng đầu, Ngụy Mông khó nén kích động, nhìn nàng nói: “Tiểu phu nhân, đã tìm thấy mẫu thân của Viên Tử!”
Nữ tử hành lễ với Bảo Ninh, không kiêu ngạo không tự ti, giọng nói ồm ồm khó nghe, nói: “Nô tỳ là Mộ Nan Thư.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.