Đọc truyện Sau khi điềm văn kết thúc – Chương 14:
Hứa Duy mệt mỏi xụi lơ má tựa vào trên vai anh ánh mắt hơi khép hai má nóng bỏng . Vu Thế Châu mỉm cười hôn nhẹ lên tóc ướt đẫm của cô ôm vào phòng vệ sinh .
Lúc tỉnh dậy phát hiện trong phòng không người cô dụi dụi trong chăn mùi thơm ngọt ngào nhẹ nhàng khoan khoái quanh quẩn cả người trên dưới khô thoáng thoải mái . Anh chăm cho cô tốt lắm mới rời khỏi nhưng giữa hai chân có chút hơi đau có chút lười không muốn động .
Cửa từ bên ngoài được mở ra, mắt còn buồn ngủ mông lung nhìn Vu Thế Châu trở lại . Đi thẳng tới mép giường xoa xoa tóc của cô nói: “Đứng lên ăn một chút gì rồi ngủ tiếp .”
Hứa Duy hừ nhẹ , ai oán nói: “Hôm nay em xin nghỉ đi ra ngoài chỉ có nửa ngày buổi sáng .”
Với anh ở phòng làm việc nghịch ngợm một trận , chắc là đã muộn, anh nhìn đồng hồ . Xương quai xanh tinh xảo khẽ nhúc nhích , ánh mắt sáng ngời môi đỏ mọng nâng lên , “Đã ba giờ không còn kịp rồi .”
Hứa Duy sững sờ nhìn anh, Vu Thế Châu có dáng người rất đẹp mắt một cặp mắt đào hoa đa tình nhưng hết lần này tới lần khác bên người chưa từng xuất hiện cô gái mập mờ . Duy nhất gần gủi chỉ có Tô Tĩnh làm cho lúc đó rất nhiều người suy đoán anh thích Tô Tĩnh mà cô cũng tự nhiên cho rằng như vậy .
Càng tiếp xúc càng phát ra hiện tại đây chẳng phải là chân tướng , lúc đi học anh khiêm tốn nhưng không trở ngại việc anh trở thành nhân vật quan trọng . Hứa Duy với Vạn Lệ Tước trong cái vòng có rất nhiều thiếu gia tiểu thư nhiều tiền bao nhiêu người đổ xô vào đem bọn họ bưng lên cao .
Vu Thế Châu là một thái cực khác, cùng những con em quyền quý một thái cực khác, anh trầm mặc ít nói thành tích học tập làm cho tất cả mọi người chỉ có ngửa mặt mà trông. Đại học không có bị trượt môn , tín chỉ trong bốn năm đại học anh chỉ cần một năm rưỡi đã học xong, sau đó nghiên cứu sinh , tiến sĩ như vậy một đường đi lên .
Làm người ta khó mà nhìn theo bóng lưng , anh vẫn luôn là giai thoại của đại học Giao, bài post trên trường thì bài của anh luôn nhiều nhất. Cuộc sống ở trên đám mây, lúc ấy Hứa Duy nhìn Tô Tĩnh với trúc mã của mình cho nên mới quyết định gả cho anh.
Hai người bọn họ chung một chỗ tương đối nhanh chóng , ba của anh ở công ty Hứa gia làm rất lâu, Hứa Duy lúc đó lộ ra muốn cùng anh kết hôn khiến trưởng bối của Hứa gia rất vui vẻ. Cô còn nhỏ tuổi mất đã ba mẹ không có anh chị em lại là đứa nhỏ tuổi nhất khiến cho cả nhà ai cũng thương cô bội phần.
Khi Hứa Duy theo đuổi Vạn Lệ Tước vài năm , bà nội Hứa gia đặc biệt không muốn gặp Vạn Lệ Tước , nếu không thích thì tại sao cứ treo cháu gái ngoan như vậy khiến trưởng bối nhà ai cũng phải tức giận . Hứa Duy rốt cuộc chịu buông tay gả cho người khác , thứ nhất ủng hộ ,thứ hai khi điều tra biết Vu Thế Châu là một tiểu tử hiếm có vô cùng cũng chưa từng có bạn gái lại ưu tú như vậy .
Sợ Hứa Duy đổi ý gần như tổ chức hôn lễ luôn cho họ, chỉ có một chút Vu Thế Châu với Tô Tĩnh thanh mai trúc mã , suy nghĩ một chút cũng có chút không phải. Nhưng mặc kệ nó , thanh mai trúc mã thì sao chẳng qua cùng nhau lớn lên mà thôi, có quan hệ gì .
Hứa Duy mặt gối trên cánh tay , ánh mắt trong veo như gột rửa bằng nước, suy nghĩ vấn đề không giải thích được . Vu Thế Châu không thích Tô Tĩnh , từ nhỏ đến lớn không thích nữ sinh nào sao?
Cầm chặt tay anh thần thần bí bí nói: “Chồng?”
Lòng Vu Thế Châu run lên một cái , cô lần đầu tiên gọi anh như vậy…
“Cái gì?”
“Muốn hỏi anh chuyện này, lúc anh lên trung học, hoa khôi của trường đẹp thế nào?”
Hoa khôi của trường ôi chao người xinh đẹp nhất toàn trường, hẳn là đủ hấp dẫn được anh . Tay anh bị cô nắm không rút ra được , ngón tay như ngọc bị lật tới lật lui nhìn , anh nhàn nhạt nói: “Không chú ý tới .”
Hứa Duy nhẫn không ngừng cười trộm một chút , “Gạt người , hoa khôi của trường đẹp như thế anh không thể nào không chú ý .”
Anh quay mặt lại đôi mắt nâu nhạt mí mắt hơi rũ , “Quả thật không chú ý , dễ nhìn đi nữa cũng không đẹp bằng em .”
Hứa Duy cảm thấy mặt có chút nóng rồi, kéo chăn che nửa gương mặt , lưu lại đôi mắt lóng lánh như lưu ly nhìn anh, “Vậy anh có bạn gái chưa? Có thích anh không?”
“Bạn gái không có.” Anh từ từ ép người xuống , trên mặt Hứa Duy trắng men da thịt một chút lỗ chân lông cũng không nhìn thấy , nghiêm túc nói: “Thích qua một người , năm năm .”
Hứa Duy nhất thời sững sờ, ngực như bị đâm một cái , mím môi muốn xoay mình , không khỏi tức giận khó chịu . Anh lại ôm lấy cô không để cho động ôm lấy mặt cô, cười khẽ , “Không phải là Tô Tĩnh . Mới biết yêu liền thích rồi, thật vất vả chiếm được , thiếu chút nữa vui sướng phát điên , còn tưởng rằng là đang nằm mơ. Vừa nãy thôi anh đem cô ấy ép ở trên bàn làm việc ân ái .”
Hứa Duy nháy mắt một cái nhất thời xấu hổ , hơi nóng toàn bộ vọt tới trên mặt che miệng của anh , “Khốn kiếp không cho nói nữa .”
Đường tình của cô lận đận, lớn như vậy thích qua một người đến khi trưởng thành và kết thúc trong bi kịch, cho là đời này cũng sẽ có cơ hội có một tình yêu ngọt ngào . Đầu lưỡi ướt mềm liếm qua ngón tay như liếm qua trong lòng, tay Hứa Duy cũng mềm nhũn .
Anh bắt lại tay cầm của cô, ánh mắt thâm thúy mê người ” Có đói bụng h không?”
Vốn cho là anh lại muốn nói gì mắc cở nhưng một câu như vậy trong lòng nhất thời có chút phiền muộn , cũng không biết là mất mát thật nhiều hay là thở phào nhẹ nhõm. Cô từ từ che ngực ngồi dậy , bên trên da thịt trong suốt trắng như tuyết tràn đầy vết đỏ vừa nãy lúc làm váy còn mặc trên người giờ không thể mặc nổi rồi.
Vu Thế Châu lại giống như ảo thuật lấy từ tủ ra bộ quần áo cho cô , Hả ? “Quần áo này từ đâu tới?”
“Anh để nơi này .”
Mặt Hứa Duy lại đỏ, “Anh anh anh, phòng làm việc để quần áo của em làm gì?”
Anh ung dung cởi ống tay áo cười chân thành nói hạ lưu , “Vì bây giờ .”
Cô xấu hổ thành trái táo , hóa ra từ lâu anh muốn cùng cô tại chỗ làm việc ân ái . Vu Thế Châu giúp cô mặc áo lót vào , ngón tay thon dài trắng nõn móc nhẹ lên lớp ren, một đôi tay vốn nên cầm bút nghiên cúu đề tại lại dùng trong việc này cảm giác tương phản to lớn, hài hòa lại diêm dúa lẳng lơ .
Anh còn phải giúp cô mặc quần lót , Hứa Duy xấu hổ cầm chặt tay anh lắp bắp nói: “Em tự làm được.” Anh không thèm để ý kéo chân thon dài của cô rồi mặc quần lót vào thậm chí còn nhìn qua chỗ đó vào lần.
“Trong ngoài anh đều hôn qua rồi , còn sợ anh nhìn anh sờ?” Giọng nói trầm thấp mang theo tiếng cười của anh khiến Hứa Duy càng ngày càng không chống đỡ được .
Lý chủ nhiệm nói bữa cơm từ năm giờ chiều bắt đầu , Hứa Duy đi theo Vu Thế Châu không nghĩ tới Vạn Lệ Tước với Tô Tĩnh cũng ở đây . Hóa ra hôm nay Tô Tĩnh trở về trường làm một cuộc phỏng vấn , bị Lý chủ nhiệm đuổi kịp .
Vạn Lệ Tước tan việc vừa vặn đi cùng nhau, hai người thân mật ở chung một chỗ xem ra cãi nhau lần trước đã tan thành mây khói . Mỗi lần thấy Vạn Lệ Tước , Hứa Duy đều thích đi tìm cảm giác tồn tại, vừa mới bắt đầu là vì Vạn Lệ Tước sau đó thuần túy vì Tô Tĩnh .
Hôm nay vốn cũng muốn đi suy nghĩ một chút nhìn người đang nắm chặt tay hay là không đi . Ngược lại Tô Tĩnh với Vạn Lệ Tước tới chào hỏi , lúc ăn cơm cũng ngồi chung một chỗ .
Hứa Duy với Vạn Lệ Tước gia thế tốt nên người tới mời rượu rất nhiều nhưng Hứa Duy uống không tốt, Vạn Lệ Tước vẫn luôn biết nên thay cô cản rượu. Sắc mặt Tô Tĩnh có chút không tốt, Vu Thế Châu trực tiếp kéo Hứa Duy ngồi xuống rượu tới đề là anh cản.
Ăn cơm xong lúc đi ra thấy Tô Tĩnh hất tay Vạn Lệ Tước xem ra tức giận không nhỏ đâu khiến Hứa Duy có lúc rất khó hiểu cả người Tô Tĩnh không có gì đặc biệt để Vạn Lệ Tước đơn độc yêu đến chết đi sống lại .
Nhưng hiện tại cô đối với Vạn Lệ Tước từ từ trở thành nhạt đối với Tô Tĩnh ghi hận tự nhiên nước chảy xuôi, không muốn dính vào hai người bọn họ . Hứa Duy ôm lấy hông Vu Thế Châu , “Chồng ơi , em chóng mặt.”
Hôm nay cô phát hiện một bí mật , Vu Thế Châu đặc biệt thích cô gọi chồng, không biết tâm tư gì cô hết lần này tới lần khác một tiếng một tiếng kêu gọi như vậy. Vu Thế Châu cổ họng hơi khô khóe mắt ửng đỏ tâm lại run lên một cái .
Bị cô gọi một buổi chiều còn không tiền đồ có phản ứng nhưng anh đặc biệt có thể giả bộ, tóm lại sẽ không để cô nhìn ra cái gì. Vạn Lệ Tước với Tô Tĩnh cách đó không xa, Vu Thế Châu thận trọng đỡ Hứa Duy đi , bộ dáng kia giống như đang ôm bảo vật trong tay.
Tô Tĩnh sững sờ nước mắt một chút liền chảy xuống, Vạn Lệ Tước thấy cô khóc tim có chút đập rộn lên mặt lạnh cũng không kềm được .”Em khóc cái gì? Rõ ràng là em tìm người ta làm phiền còn khóc .”
Vạn Lệ Tước nhẹ nhàng lau sạch nước mắt , Tô Tĩnh làm bộ đáng thương , “Em biết , Hứa Duy xinh đẹp như vậy ưu tú khiến ai cũng đều thích .” Vạn Lệ Tước thật là bó tay toàn tập , “Anh thích Hứa Duy thì mấy năm trước đã ở cùng nhau rồi sao còn kết hôn với em?”
Tô Tĩnh cúi đầu , nhỏ giọng nói: “Mẹ mỗi ngày đều nói em, mẹ càng thích Hứa Duy rồi so sánh em kém coi hơn bao nhiêu. Nhưng em thích anh như vậy căn bản không nghĩ sẽ chia tay với anh, một chút cũng không thể rời bỏ anh.”
Vạn Lệ Tước vừa buồn cười lại đau lòng, ôm lấy Tô Tĩnh nói: “Mẹ anh như vậy , sớm bảo em dọn ra ngoài, em lại không đồng ý .”
Tô Tĩnh nói: “Đó là mẹ của anh, coi như mẹ không thích em…Em lại không thể giận dỗi với mẹ.”
“Nha đầu ngốc .”
******
Bà Tô Tĩnh này ghét ghê, hừ hừ.
hehe, om chương mn lâu quá, sr sr, mình về quê lâu , xong nhà bận, sr mn nha .