Bạn đang đọc Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh – Chương 27: Sau Khi Nhảy Xuống Là Ta Có Thể Lập Tức Trở Về Vực Sâu À
Editor: Lam Phi Ngư
Ba tiếng trước.
Tại một nơi nào đó trong khu rừng mưa.
Trong rừng khẽ vang lên tiếng xào xạc, Đoạn Hoa chui ra từ trong bóng tối.
Thời Thụy ngẩng đầu, nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Thấy là Đoạn Hoa, trên mặt Thời Thụy lộ ra vẻ mặt kinh ngạc thiên y vô phùng*: “Sao cậu trở về nhanh thế? Giải quyết xong chuyện đó chưa?”
(*dùng để hình dung sự việc hoàn mỹ, kế hoạch chu mật, làm việc không lưu lại dấu vết)
“Anh trai tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu rồi hả?”
Vẻ mặt Đoạn Hoa lại kì quái, ánh mắt lơ đãng: “Đúng vậy.”
Gã vô thức dùng tay sờ cổ tay bị ống tay áo che lại của mình, nhưng động tác hơi ngừng rồi chợt ép buộc mình bỏ tay xuống.
Trên vùng da đó dường như còn lưu lại xúc cảm từ ngón tay Thời An – cực kì lạnh, nhiệt độ cơ thể thấp hơn người bình thường rất nhiều.
Cảm giác ấy giống như một loài động vật máu lạnh nào đó vừa lạnh lẽo lại mềm mại, lặng yên không một tiếng động bắt đầu quấn lấy gã.
Tuy chỉ là một thoáng lướt qua, thế nhưng ký ức về cái chạm đó giống như đã ấn một dấu ấn vào bên trong máu thịt dưới da, dù đã qua rất lâu vẫn không thể nào xóa bỏ.
Một cơn ngứa kì lạ lan ra từ vùng da nhỏ đó, khiến gã không nhịn nổi cứ muốn gãi.
Thời Thụy lộ ra vẻ mặt hoàn mỹ không có khuyết điểm như cũ:
“Cậu vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”
Ngay sau đó, không hề có điềm báo trước –
Xảy ra dị biến.
Bóng tối nuốt chửng bầu trời, GPS và hệ thống truyền tin đồng thời bị tê liệt.
Sâu trong rừng rậm nơi bóng tối bao trùm truyền đến tiếng gào thét điên cuồng và tiếng bước chân của ma vật, dường như chúng đang chạy trốn không có mục đích.
Đoạn Hoa thất kinh ngẩng đầu nhìn chăm chú bầu trời không có chút ánh sáng, đen như mực trên đỉnh đầu: “Chuyện..
chuyện gì thế này?”
Là một người trong lòng có quỷ, dù không có chứng cứ nhưng gã vẫn vô thức liên hệ sự khác thường hiện tại với hành động lúc trước của mình, máu trên mặt như bị rút sạch.
Lẽ..
lẽ nào..
Thời Thụy cũng cảm thấy hoảng hốt, xém chút nữa không kiểm soát nổi vẻ mặt của chính mình.
Cậu ta cúi đầu dò xét đồng hồ trên tay, sau đó nhanh chóng phục hồi tinh thần khỏi sự thất kinh ngắn ngủi.
Tình hình hiện tại giống như hệ thống đã bị hỏng chứ không phải học viện phát hiện được việc làm mờ ám của bọn họ.
Ngay sau đó, Thời Thụy ý thức được một điều, hiện tại thông tin bị tê liệt đồng nghĩa với việc thiết bị giám sát và điều khiển không còn hoạt động – Vậy thì, dù Thời An có xảy ra điều gì ngoài ý muốn trong lúc khảo hạch thì cũng sẽ không có ai liên tưởng việc đó tới cậu ta.
Quả thực trời cao cũng đứng về phe mình!
Thời Thụy bình tĩnh trở lại.
Cậu ta nói: “Có lẽ hệ thống của học viện xảy ra vấn đề rồi, mọi người đừng hoảng sợ, cùng lắm là mất liên lạc thiết bị truyền tin với thiết bị giám sát và điều khiển thôi, hẳn qua một lát sẽ khôi phục bình thường.”
Lúc này, một trong số các tân sinh mở miệng nói:
“Tôi thấy lần này không giống hệ thống xảy ra trục trặc bình thường đâu, các cậu không phát hiện à, sắc trời trở nên khá đáng sợ..
Hơn nữa, hệ thống của học viện là được xây dựng hoàn toàn bằng ma lực đó, tỷ lệ xảy ra vấn đề rất thấp..
Với lại, phản ứng của mấy con ma vật dường như cũng có chút không thích hợp lắm.”
“Vậy..
vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Mấy học sinh khác bối rối nói.
“Một là đứng tại chỗ chờ cứu viện, hai là đi tới lối khẩn cấp ở trung tâm khu rừng mưa, giờ chỉ còn hai lựa chọn này thôi.”
Đoạn Hoa gần như không thể chờ nổi nói:
“Tôi cảm thấy chúng ta nên chủ động đi tìm lối khẩn cấp! Dù sao đâu ai biết phải chờ cứu viện đến khi nào chứ.
Đợi ở chỗ này thật sự quá không an toàn.
Huống chi, ban đầu chúng ta đi từ trung tâm khu rừng mưa ra mà, có lẽ trên đường vẫn còn lưu lại dấu vết, tìm đường đi ngược về chắc không khó lắm đâu.”
Nơi này cách Thời An quá gần.
Một khi Thời An xảy ra chuyện gì, là người cuối cùng gặp mặt Thời An, Đoạn Hoa sẽ rất dễ bị hoài nghi.
Mà càng quan trọng hơn chính là..
Gã vô cùng rõ chuyện gì sắp xảy ra trên người Thời An.
Do đó, gã không muốn ở gần Thời An lúc cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thời Thụy vừa lúc mở miệng nói hùa theo: “Tôi cảm thấy Đoạn Hoa nói đúng đó, hiện tại đấy là biện pháp tốt nhất rồi.”
Nếu Thời Thụy cũng đã nói vậy, những người khác đương nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Ngay sau đó, đoàn người lại lần nữa xuất phát, men theo con đường trước đó đi ngược về.
Đoạn Hoa không nói lời nào đi cuối đội ngũ.
Gương mặt gã tái nhợt, trên trán phủ đầy mồ hôi, tay trái vô thức đè lên cổ tay phải của mình, tinh thần có vẻ rất không yên ổn.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cái cảm giác ngứa ngáy loáng thoáng đó dần dần trở nên không thể chịu nổi.
Giống như có vô số côn trùng nhỏ bé đang ngọ nguậy dưới làn da, từng chút từng chút gặm nuốt máu thịt của gã, một cảm giác nóng rát thiêu đốt lan tràn trên vùng da đó.
Đoạn Hoa vén ống tay áo lên nhìn cổ tay của mình.
Dưới ánh sáng mơ hồ, có thể thấp thoáng thấy được lớp da ở cổ tay bằng phẳng trơn bóng, không hề có chút biến hóa như trong cảm giác.
Là..
là ảo giác ư?
Đoạn Hoa kinh nghi bất định* nghĩ.
(*bởi vì sợ hãi, ngạc nhiên và nghi hoặc nên không xác định được)
Trong khu rừng tối tăm rất khó phỏng đoán được lượng thời gian đã trôi qua.
Tiểu đội cẩn thận di chuyển về phía trước, từng chút một lục soát, tìm kiếm con đường lúc trước.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã gặp mặt trực tiếp vài con ma vật lẻ tẻ.
Mọi người kinh ngạc phát hiện sau khi xảy ra dị biến, dường như ma vật trở nên nhạy cảm và nóng nảy hơn, địch ý cũng mạnh hơn.
Mấy ma vật cấp thấp bình thường rất dễ dàng tiêu diệt, vào thời điểm này lại cần đến mấy người phối hợp mới miễn cưỡng chế ngự được.
“Ầm ầm!”
Lại một con ma vật nặng nề ngã xuống.
Sau khi kết thúc chiến đấu, vài đội viên tham gia chiến đấu dồn dập quay đầu, vừa mờ mịt lại nghi hoặc nhìn Đoạn Hoa đứng cách đó không xa.
– Hôm nay gã đã mắc rất nhiều sai sót.
Nhưng vì bình thường Đoạn Hoa làm việc ngạo mạn lại bá đạo, do đó nhất thời mọi người chưa dám nói gì gã.
Chỉ có Thời Thụy tiến lại gần, phá vỡ cục diện bế tắc:
“Đoạn Hoa, cậu sao vậy? Cậu không thoải mái chỗ nào hả?”
Đoạn Hoa cực kỳ miễn cưỡng nở nụ cười, gã vốn quen dùng tay phải để cầm kiếm nhưng không biết lại đổi sang tay trái từ lúc nào.
Gã cứng ngắc giải thích nói: “Hôm nay..
hôm nay trạng thái của tôi không được ổn lắm..”
Trên thực tế, từ cánh tay đến bàn tay trong tay áo buông xuôi bên người gã đã bắt đầu run rẩy kịch liệt không thể khống chế nổi.
Số lần Đoạn Hoa phóng ma lực càng tăng, cảm giác bỏng rát đó lại càng dữ dội.
Nó ẩn sâu dưới lớp da của gã, bắt đầu thiêu đốt từ trong xương, từng chút từng chút gặm cắn nhai nuốt thân thể Đoạn Hoa, giống như muốn thiêu đốt từ cổ tay đến cả người gã.
Lòng Đoạn Hoa sợ hãi hoảng hốt như kiến bò trên chảo nóng.
Thế nhưng gã không muốn tỏ ra sợ hãi nên chỉ đành nghiến răng chịu đựng.
Là Thời An ư?
Không..
không thể nào..
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó, sao Thời An có thể phát hiện được? Hơn nữa, dù cậu ta có phát hiện thì có thể làm gì chứ?
Tên phế vật đó, ngay cả việc thi cũng cần phải ăn gian! Sao có thể làm ra loại chuyện này được?