Bạn đang đọc Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh – Chương 26: Nếu Như Thời Gian Có Thể Quay Ngược Lại
Editor: Lam Phi Ngư
Cách đó không xa, một con rắn mối toàn thân đen nhánh bò ra từ trong khe nứt trên mặt đất khô cằn.
Thế nhưng nó vừa mới thò đầu ra, một quả cầu lửa đã phóng tới trước mặt, sau một tiếng đùng dữ dội vang lên, trên mặt đất chỉ còn lại một đống tro tàn.
Ánh mắt thiếu niên nhẹ nhàng thu hồi khỏi đống tro tàn, trên gương mặt tái nhợt là cảm xúc tẻ nhạt, giống như cậu chỉ vừa nghiền chết một con kiến.
Dưới lông mi vừa dài vừa rậm, ánh sáng đỏ vàng lướt qua nhanh như gió.
Ma trùng núp trong tay áo Thời An, lạnh run nhìn lom lom trận nghiền ép vô tình từ một phía này.
So với đồ sát thì dùng từ tổng vệ sinh dường như càng thích hợp hơn.
Đây là lần đầu tiên nó ý thức được rõ ràng đến vậy, đối với loài huyễn tưởng, sự tồn tại của mấy loài ma vật khác rốt cuộc nhỏ bé và không đáng kể đến mức nào – Chúng nó không hề được tính là thứ uy hiếp mà chỉ là một loại sinh vật cấp thấp bẩn thỉu nào đó, gây ảnh hưởng đến cảm xúc của loài huyễn tưởng.
Ma trùng nhịn không được run rẩy.
Hiện tại nó mới hiểu được bản thân mình có thể sống sót trong tay Thời An, rốt cuộc là một chuyện may mắn đến mức nào.
Có điều..
Đột nhiên ma trùng nhớ tới đoạn thời gian mô phỏng khảo hạch trước khi vào học viện.
Lúc đó, Thời An chỉ mới đốt rụi ba con ma vật đã có biến hóa rất lớn.
Nhưng mà vì sao ở trong khu vực vực sâu bán dị hóa này, dù Thời An đã đốt cháy vô số ma vật nhưng đến hiện tại cậu vẫn không có biến hóa nào quá lớn?
Nó dè dặt mở miệng dò hỏi:
“À ừm..
Ma Long đại nhân.”
Thời An: “Hả?”
“Hiện tại người cảm thấy như thế nào ạ?”
Thời An cúi đầu xuống chà chà đầu ngón tay, kiềm chế giọng nói hưng phấn của bản thân: “Khỏe lắm luôn á.”
Thật sự rất khỏe luôn.
Mỗi khi thiêu chết một ma vật, cậu lập tức cảm nhận được sức mạnh của mình lại tăng thêm một chút.
Giống như dòng sông từng chút một chảy vào biển khơi đang khô cạn – dường như cậu đang dùng ngọn lửa để cướp đoạt năng lượng trong thân thể ma vật, số năng lượng ấy giúp bản thân Thời An khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Ma trùng không dám lên tiếng nữa.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng nó cảm thấy..
khi Thời An trả lời câu hỏi của nó, trong giọng cậu mang theo một loại cuồng nhiệt và vui sướng khó có thể bỏ qua, dường như cậu đang rơi vào một trạng thái lâng lâng nào đó.
Giống như uống say.
Hoặc là giết đến điên rồi.
Hai người lặn lội đi trên bình nguyên tối như mực.
Phía trước xa xa lóe lên một sắc đỏ thẫm kì lạ, màu sắc cực đậm, gần như muốn hòa làm một thể với bóng tối đằng sau, hình dáng nhỏ dài uốn lượn, nó giống như một vết sẹo trên mặt đất, dữ tợn đáng sợ, chất nhầy tanh tưởi đang ào ạt chảy ra bên ngoài.
Lâm Ngạn Minh bị dọa khiếp sợ.
Cậu ta vô thức dừng bước, gian nan nuốt một ngụm nước miếng: “Đó..
đó là cái gì vậy?”
Thời An bình tĩnh nhìn về hướng đó, dường như đang xuất thần.
Cậu cụp mắt xuống, con ngươi dưới hàng mi đã hoàn toàn biến thành màu đỏ vàng nhiệt liệt, giống như vàng tan chảy hòa với ngọn lửa nóng bỏng, ở chính giữa là đồng tử dựng thẳng nhỏ hẹp, lộ ra một loại cảm giác tàn khốc kì dị không giống nhân loại.
Cho dù không tỉ mỉ cảm nhận, Thời An cũng có thể cảm nhận được –
Mùi vị âm trầm, lạnh lẽo, hiểm ác ấy đang lặng yên không một tiếng động tụ lại gần, bao bọc bản thân cậu thật chặt trong đó.
Tại thời điểm này, Thời An như đã trở về khoảng thời gian cậu còn duy trì được hình rồng hùng vĩ xinh đẹp của mình, nằm trên một đống tài bảo lớn trong sơn động rộng rãi sạch sẽ, muốn ngủ lúc nào thì ngủ lúc đó..
“Này, cậu khỏe không đấy?” Bên tai vang lên giọng nói của Lâm Ngạn Minh.
Thời An phục hồi tinh thần.
Đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng biến mất càng chậm hơn so với ngày thường, nhưng cuối cùng nó vẫn được thay thế bằng một màu đen nhánh.
Thời An cúi đầu nhìn bàn tay của mình, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt cậu bắt đầu trở nên uể oải.
– Thật đáng giận!
Tất cả đều không còn rồi! Mất hết rồi!
“Rốt cuộc cậu bị sao thế?” Lâm Ngạn Minh có chút khẩn trương sáp tới gần.
“Không có gì.”
Thời An thở dài.
Cậu giương mắt, dường như lúc này mới chậm chạp nhớ tới vấn đề Lâm Ngạn Minh vừa hỏi thăm, mất tập trung đáp:
“À đúng rồi, cái thứ phía trước á, là nguyên nhân gây ra những chuyện hiện tại đấy.”
Lâm Ngạn Minh: “…”
Cậu ta không rõ mình bị nội dung trong lời nói của Thời An làm chấn động, hay là bị cách nói chuyện hời hợt của cậu làm chấn động.
Thời An kéo tay áo Lâm Ngạn Minh: “Đi thôi, khoảng cách đến trung tâm của khu vực này không còn xa đâu.”
Lâm Ngạn Minh gật gật đầu, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần:
“Tốt quá!”
Thật tốt quá! Mình sắp thoát khỏi đây rồi!
Chỉ còn vài bước đi đường, đừng xảy ra việc xui xẻo gì nữa nha –
Ầm ầm ầm –
Chỗ bằng phẳng cách đó không xa truyền đến tiếng gầm mơ hồ.
Mặt đất không hề có dự báo bắt đầu chấn động, như có thiên quân vạn mã đang chạy vút qua trên bình nguyên, mang theo một loại cảm giác áp bách trầm trọng đáng sợ nào đó.
Lâm Ngạn Minh cả kinh, vô thức nhìn về hướng âm thanh truyền tới.
Tuy rằng trời rất tối nhưng Lâm Ngạn Minh vẫn có thể thấy được số lượng ma vật đông nghịt, phủ kín cả mặt đất, gần như có thể khiến người ta hít thở không thông – ma vật triều.
Mọe nó.
Sao lại có ma vật triều?
Lâm Ngạn Minh chính thức hỏng mất.
Có bệnh không vậy! Sao lại đùa người khác kiểu này chứ! Không thể để cho cậu ta thở phào nhẹ nhỏm được à!
Hơn nữa..
mấy con ma vật đó cũng không phải là loại xấu xí kì quặc như những loài cậu ta chưa bao giờ thấy qua, mà là ma vật hợp tiêu chuẩn.
Trên cổ bọn nó không ngoại lệ đều mang theo vòng đeo cổ màu trắng bạc rét lạnh, phía trên lóe ra đủ loại màu sắc – xanh, vàng, còn có màu đỏ tượng trưng cho Boss khu vực.
Thời An đột nhiên lấy lại tinh thần, kinh ngạc la lên một tiếng: “Ui da!”
Dường như cậu chợt nhớ tới điều gì đó, chìa tay vào trong ba lô của chính mình.
Thời An móc một cái bọc nhỏ không quá lớn ra, bên trong nhồi nhét hương liệu không biết tên căng phồng lên.
Thời An lặng lẽ nói với ma trùng:
“À ừm..
ta chợt nhớ hình như vết nứt vực sâu còn có thể khiến khứu giác của ma vật trên vị diện này trở nên nhạy cảm hơn đúng không.”
Ma trùng: “..
Ha ha, đúng vậy.”
Không thì ngài nghĩ sao hả!
Lâm Ngạn Minh chú ý tới cái bọc nhỏ trong tay Thời An, kết hợp với cảnh ngộ lúc trước bản thân gặp phải, trong lòng Lâm Ngạn Minh đột nhiên có một dự cảm vô cùng không ổn.
Cuống họng cậu ta run lên, giọng nói run rẩy mông lung:
“Cái bọc cậu đang cầm ấy, nó là cái..
cái gì vậy?”
“À, cái này ấy hả.
Là gã nam sinh trước đó nhét vào trong ba lô đấy.”
Thời An gãi gãi đầu: “Cụ thể là cái gì tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà hình như nó có thể hấp dẫn ma vật, còn có thể khiến chúng bị cuồng hóa gì gì đó.”
Lâm Ngạn Minh: “…”
Lâm Ngạn Minh nhắm mắt lại, chậm rãi hít sâu mọt hơi, dốc sức liều mạng khắc chế xúc động muốn đập đầu chết cho rồi của chính mình.
– Nếu thời gian có thể quay lại, cậu ta nhất định sẽ quay về khoảnh khắc mình tổ đội với Thời An, sau đó tự đấm bản thân mình một đấm!