Đọc truyện Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng – Chương 138
–Dịch : Autumnnolove–
(Hế lu mn, mình nói tối nay bão chương nên đã dịch xong rồi, nhưng phát hiện có một số chỗ mình dịch chưa được ngon lắm nên mình cất lại vài chương đăng từ đây tới sáng :v Mà bình thường mình đăng truyện xong thì mấy tiếng sau hoặc 1 2 ngày sau mình mới ngồi đọc và edit lại á, nên nếu đọc sớm mà có chỗ nào mình dịch chưa mượt thì mn thông cảm nha >3 )
CHƯƠNG 171
Lạc Ninh trở về phòng, ngã xuống giường nhìn chằm chằm trần nhà mà ngây ngốc.
Cô vội vã vào nhà nhanh như vậy là vì sợ Lục Tuân sẽ nói ra mấy lời đại loại như thổ lộ hay muốn theo đuổi cô.
Vừa rồi anh ta có nói anh ta rung động trước cô, thật ra cô cũng cảm giác được điều đó.
Nhưng mà cô vừa kết thúc một đoạn tình cảm, vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, cô không muốn nhanh như vậy đã bắt đầu cuộc tình mới.
Tuy rằng cô không bài xích Lục Tuân, thậm chí còn có cảm giác rất thân thiết với anh ta, nhưng nếu cứ như vậy mà ở bên nhau thì vẫn còn thiếu chút gì đó.
Lúc này âm báo tin nhắn lại vang lên.
[Lục ảnh đế: Trở về phòng chưa?]
[Lạc Ninh: Vừa mới về đến phòng, đang chuẩn bị ngủ, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi]
[Lục ảnh đế: Biết rồi, ngủ ngoan!]
[Lạc Ninh: Ngủ ngon!]
Chúc ngủ ngon xong, trong mắt Lạc Ninh tràn ra ý cười.
Quả nhiên Lục ảnh đế rất biết thế nào là có chừng mực.
Sau này, nếu cô thật sự thích Lục Tuân cô nhất định sẽ cho bản thân mình và đối phương một cơ hội, nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc.
Bên kia, sau khi Lục Tuân nhắn tin xong thì trong mắt anh hiện lên một tia bất lực.
Lúc nãy muốn thổ lộ cũng là vì bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi mấy tấm ảnh chụp kia nên có chút xúc động.
Bây giờ đã bình tĩnh lại, anh cũng biết Lạc Ninh không nghĩ đến sẽ bắt đầu một đoạn tình cảm mới nhanh như vậy, cho nên trước mắt anh sẽ không nhắc đến nữa.
Dù sao thì anh cũng chờ được.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Ninh dậy sớm chạy bộ, vẫn chạm mặt Lục Tuân như cũ.
–Wattpad: autumnnolove–
Hai người đều rất ăn ý không nói gì đến chuyện tối qua, chạy bộ xong thì cùng nhau mua bữa sáng về cho cả đoàn.
Trong tiền sảnh của nhà trọ, Kỷ Tinh Hành thấy Lạc Ninh và Lục Tuân vừa nói vừa cười xách theo bữa sáng trở về thì sắc mặt rất khó coi.
Con sói Lục đội lốt cừu này quả nhiên là có mưu đồ bất chính với Ninh Ninh nhà anh.
Điều khiến cho anh càng nghẹn khuất chính là anh chẳng thể làm được gì cả.
Mọi người vừa cùng nhau ăn bữa sáng xong thì đạo diễn cũng đã có mặt ở tiền sảnh.
Mỗi tháng các viện ở Tinh Hoa Sơn Tự đều nghỉ một ngày, trùng hợp chính là hôm nay.
Đạo diễn cũng không cảm thấy có gì không tốt, ngược lại còn có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự tò mò của người xem.
Đạo diễn hỏi: “Hôm nay mọi người có dự định đến nơi nào chơi chưa?”
Khách mời và thực tập sinh đều lắc đầu: “Vẫn còn chưa quyết định cụ thể nữa.”
Trấn Tinh Hoa rất nhỏ nên hôm qua bọn họ cũng đi dạo xong rồi, lân cận khu này hình như cũng không có địa điểm gì để vui chơi.
Lạc Ninh nhìn thái độ của đạo diễn, cười hỏi: “Có phải là chú muốn dẫn mọi người ra ngoài chơi không?”
Đạo diễn cười hì hì: “Cô Lạc quả nhiên lợi hại, như vậy mà cháu cũng nhìn ra.”
Khách mời và thực tập sinh rất bất ngờ, từ bao giờ đạo diễn lại có lòng tốt như vậy? Còn muốn đưa mọi người ra ngoài chơi.
Ngụy Diệu hỏi thẳng: “Đạo diễn, ông muốn mang chúng tôi đi đâu chơi đó? Có chắc là không lừa chúng tôi không?”
Đạo diễn nói không nên lời: “Tôi lừa cái người khi nào? Đứng có coi thường tôi như vậy, cảm ơn!”
Mọi người đều trợn tròn mắt: “Ông còn ít lừa gạt chúng tôi sao, chẳng hạn như lần sinh tồn trên đảo hoang đó.”
Đạo diễn khóc không ra nước mắt, giơ tay lên thề thốt với mọi người: “Lần đó chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn thôi, sau này tuyệt đối không xảy ra nữa đâu.”
“Là chuyện này, tôi mới vừa nhận được tin có một phiên chợ* đổ thạch phỉ thúy* đang được tổ chức ở gần đây, các người có hứng thú tới hơi không?”
(*) : Đổ thạch là hoạt động tìm mua nguyên thạch phỉ thúy và cắt ra để lấy phỉ thúy bên trong, rộ lên mấy chục năm gần đây.
Nguyên thạch phải cắt ra mới biết có phỉ thúy không và phỉ thúy giá trị bao nhiêu nên trong giới đổ thạch thường có câu một đao nghèo một đao phú, nếu cắt ra được phỉ thúy tốt thì sẽ trở nên giàu có, ngược lại nếu cắt ra không có phỉ thúy thì mất sạch tiền.
Tỉ lệ đổ trúng là một phần mười và đổ trướng là một phần vạn.
(**) : Nguyên văn của tác giả là công bàn, chỉ nơi giao dịch phỉ thúy.
Mình xin phép dịch là phiên chợ cho dễ hiểu.
Ở Trung Quốc có hoạt động giao dịch phỉ thúy thường được tổ chức ở Bình Châu công bàn.
Ông cảm thấy các khách mời dù sao cũng đang nhàn rỗi, chi bằng làm chuyện gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ một chút.
Ông cũng không ngại điểm phát sóng vọt lên một tầm cao mới đâu.
Ngụy Diệu tiếp tục hỏi: “Phiên chợ đổ thạch phỉ thúy? Ông muốn dẫn chúng tôi đi đổ thạch sao?”
Đạo diễn cười trẻ lời: “Cũng không hẳn là đổ thạch, chỉ mang mọi người đến tham quan một chút thôi.”
“Tất nhiên, nếu các người muốn chơi cũng có thể.”
Kỷ Tinh Hành cười lạnh: “Ông mà có lòng tốt như vậy sao? Có phải là lại muốn phát sóng trực tiếp không?”
Đạo diễn vui vẻ cười: “Thầy Kỷ thật sự rất thông minh.”
“Có rất nhiều người đều không biết về nguyên thạch*, thậm chí là chưa từng nhìn thấy qua, cho nên tôi muốn dẫn mọi người đến đó đồng thời cho khán giả mở mang tầm mắt ấy mà.”
(*) : Nguyên thạch/nguyên thạch phỉ thúy/Mao liêu: các khối đá được khai thác từ mỏ phỉ thúy.
Các mỏ này được hình thành do hoạt động phun trào silicat, nhôm và sắt của núi lửa, chỉ có ở Myanmar, Nhật Bản, Mĩ, Guatemala và Nga, trong đó nguyên thạch từ các mỏ ở Myanmar cho chất lượng tốt nhất.
Nguyên thạch có nhiều kích cỡ, hình dáng và bề mặt, nói chung nó chỉ là đá thôi nhưng bên trong có khả năng có phỉ thúy.
Lục Tuân: “Chợ phiên bên kia có đồng ý không?”
Đổ thạch cũng không được tính là cờ bạc, cho nên trên mạng cũng có không ít người phát sóng trực tiếp.
Chợ phiên cũng có người quay chụp nhưng vẫn ít hơn, cần phải có sự đồng ý của phía ban tổ chức mới được.
Đạo diễn gật đầu nói: “Cái này đảm bảo rồi, chứ không tôi cũng không dám dẫn mấy người qua đó.”
“Sao? Có đi không?”
Ngụy Diệu cười nói: “Trước giờ tôi còn chưa từng chơi đổ thạch, đi xem thử cho biết cũng được.”
Sài Kính nói: “Đi qua đó xem thử đi, tôi cũng tò mò muốn chết.”
“Nếu may mắn giải ra một khối phỉ thủy, tôi sẽ tặng vật quý giá đó cho vợ tôi”.
Ông nói với vẻ hứng thú bừng bừng.
Nghe đến chuyện đổ thạch, Bạc Tương Tương vốn đang như bong bóng bị xì hơi lập tức phấn chấn tinh thần.
Trước giờ cô vẫn luôn là người có vận may đặc biệt, dám chắc trong chuyện đổ thạch cũng vậy.
Nếu như trước màn ảnh phát sóng trực tiếp, cô có thể liên tiếp giải thạch* ra phỉ thúy chắc chắn sẽ khiến cho khán giả sáng mắt, cũng nhờ đó mà thu hoạch nhân khí và người hâm mộ.
(*) : cắt hoặc mài nguyên thạch ra để lấy phỉ thúy bên trong.
Cô nói: “Trước giờ em cũng chưa từng chơi, rất muốn đi xem thử.”
Tô Thanh Lam và Nghê Hân Toàn đều cảm thấy rất hứng thú cho nên cũng muốn đi.
Lục Tuân và Kỷ Tinh Hành thì chưa bày tỏ thái độ, thỉnh thoảng nhìn về phía Lạc Ninh.
Dạo này Lạc Ninh cũng muốn mua vài viên ngọc thạch để điêu khắc, chế tác cũng như uẩn dưỡng chúng thành pháp khí.
Nếu có thể nhận thầu một vùng núi ở ngoại thành Đế Đô, cô cần dùng đến ngọc thạch để cung cấp năng lượng bố trí trận pháp.
Vốn còn đang định chờ kỳ truyền hình thực tế này kết thúc sẽ bớt thời gian đi đến vùng biên giới một chuyến để mua ít nguyên thạch về giải thạch, thật không ngờ tới bên này cũng có phiên chợ, giống như đang buồn ngủ mà có người kê sẵn gối đầu vậy.
Cô nói: “Dù sao cũng đang rảnh rỗi, tới mở mang tầm mắt cũng không tệ.”
Lạc Ninh vừa dứt lời, Lục Tuân và Kỷ Tinh Hành cũng đồng thanh nói: “Vậy thì đi thôi!”
Đạo diễn vẫn luôn chờ đợi hai vị này cho ý kiến, nghe thấy toàn bộ đều đã tán thành thì ý cười trên mặt ông càng thêm nồng đậm.
“Vậy mọi người chuẩn bị đi, mười lăm phút nữa chúng ta xuất phát.”
“Ok!”
Chương trình thực tế vốn đang muốn tạm nghỉ một ngày đột nhiên tiếp tục phát sóng, còn muốn dẫn mọi người đến tham gia phiên chợ nguyên thạch, khán giả đều rất vui vẻ và tò mò.
Đồng thời cũng hấp dẫn không ít người yêu thích phỉ thúy và đổ thạch đến phòng phát sóng trực tiếp theo dõi.
–Dịch: Autumnnolove–
Địa điểm diễn ra chợ phiên cách đây không xa, lái xe hơn một giờ là đến.
Lúc mọi người đến, ban tổ chức của chợ phiên còn cắt cử người đứng ra tiếp đón.
Nơi này có rất nhiều nguyên thạch, cũng được xem là phiên chợ phỉ thúy lớn nhất cả nước, không hề thua kém những phiên chợ ở các quốc gia nổi tiếng về sản xuất phỉ phỉ thúy.
(*) – thông tin thêm: Myanmar là nơi có nhiều mỏ phỉ thúy nhất và cho ra chất lượng phỉ thúy tốt nhất.
Tuy nhiên phần lớn phỉ thúy lại được xuất khẩu thô chứ ít có hàng chất lượng cao được gia công trong nước.
Các mỏ phỉ thúy/tràng khẩu nằm dọc phía bắc Myanmar từ vùng Mandalay.
Rất nhiều các mỏ ngọc nổi tiếng đã sớm cạn kiệt
Phiên chợ này một năm chỉ tổ chức một lần duy nhất, tổ tiết mục đến cũng đúng dịp.
Ban tổ chức vừa biết tin chương trình thực tế phát sóng trực tiếp này gần đây rất nổi tiếng, cũng muốn mượn sức chương trình khiến cho thanh danh của chợ phiên phỉ thúy vang xa hơn và được nhiều người biết đến hơn.
Cho nên lúc người của tổ tiết mục đến đàm phán, bọn họ lập tức đồng ý.
Tiếp đón đoàn chương trình là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt bình thường, nhưng thoạt nhìn có cảm giác rất giỏi giang.
Ông tươi cười giới thiệu với khách mời và các thực tập sinh về lai lịch của phiên chợ cũng như một ít tâm đắc của ông về phỉ thúy.
“Các người đến đây chủ yếu là muốn xem hay là cũng định chơi thử cho biết?”.
Sau khi giới thiệu xong ông liền hỏi.
Sài Kính trả lời: “Chúng tôi cũng muốn mua mấy khối nguyên thạch chơi thử.”
“Vậy được, tôi dẫn các người đến khu giao dịch.
Tất cả những nguyên thạch xếp chồng lên nhau trong đó đều đã được đánh số, các người nhìn trúng khối nào thì cứ viết số xuống, sau đó cầm đến chỗ tính tiền.”
“Nếu như chưa có ai mua trước đó thì tính tiền xong khối nguyên thạch đó sẽ là của các người.”
Người đàn ông trung niên dừng lại một chút rồi nói: “Sau khi mua nguyên thạch, chợ phiên của chúng tôi bên này có phục vụ giải thạch miễn phí.”
“Nếu vận khí của các vị tốt giải ra phỉ thúy thì có thể giữ lại cho riêng mình, cũng có thể bán lại cho các cá nhân và công ty chuyên thu mua phỉ thúy.”
Nghe được ông ấy nói như vậy, mọi người càng trở nên nhiệt tình và hứng thú.
Lạc Ninh cũng theo chân mọi người đến sảnh giao dịch của phiên chợ, đột nhiên nhìn thấy một nhóm người cũng đang đi vào cửa, nụ cười trên mặt cô nhạt đi ít nhiều, ánh mắt càng lạnh lẽo.
CHƯƠNG 172
Một đoàn người đang tiến vào bằng một cửa khác của chợ phiên.
Trong đó có một người đàn ông trung niên trông rất được dẫn theo một nam một nữ trẻ tuổi đi vào.
Bên cạnh ông ta còn có một ông già chừng 50 tuổi, phía sau là hai trợ lý và mấy người vệ sĩ.
Lạc Ninh chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông trung niên kia chính là cựu hôn phu của mẹ cô – Phùng Nham Bách, mà hai người trẻ tuổi chính là Phùng Ngọc Hạo và Phùng Ngọc Tiêu.
Phùng gia kinh doanh trang sức, Cẩu gia lập nghiệp từ đá quý, cho nên hai nhà mới có thể liên hôn.
Lúc trước Phùng Nham Bách tằng tịu với đứa con gái kế của Cẩu gia, bị mẹ cô phát hiện nên chủ động giải trừ hôn ước, còn tạo điều kiện cho đôi cẩu nam nữ này được công khai.
Có điều ông cụ Cẩu bị vợ kế to nhỏ bên tai nên cũng không tin tưởng, còn cảm thấy mẹ cô không hiểu chuyện, vì vậy càng thêm tức giận.
Sau đó mẹ cô gặp chuyện ngoài ý muốn hết lần này đến lần khác, thoái chí nản lòng nên dùng cái cớ mất tích mà rời khỏi Cẩu gia.
Thậm chí còn sửa thành họ mẹ, đến một thành phố khác sinh sống rồi gặp được ba cô.
Đời trước, Lạc Ninh bị hãm hại đến nổi không thể hoạt động tiếp trong ngành giải trí được nữa.
Ngoài Bạc Tương Tương và hậu cung của cô ta, Cẩu Trinh Mị và Phùng Ngọc Tiêu cũng không ít lần góp gió thành bão.
Mà Phùng Ngọc Tiêu này ở trong truyện cũng được xem là một vai chính khác.
Cô ta cướp đi chồng sắp cưới của bạn thân mình, tiếp quản Cẩu thị, đảm nhiệm vị trí CEO và trở thành nữ tổng giám đốc nổi danh là bạch phú mỹ trong giới hào môn.
Lạc Ninh được nghe không ít chuyện về Phùng Ngọc Tiêu.
Chẳng hạn cô ta rất lợi hại trong lĩnh vực đổ thạch, từng nắm giữ hơn một phần ba phỉ thúy ở một phiên chợ lớn nguyên thạch.
Dựa theo ký ức về tuyến thời gian của cô thì hẳn là Phùng Ngọc Tiêu dựa vào lần chợ phiên này mà bắt đầu tạo dựng danh tiếng.
Đời trước, Cẩu Trinh Mị phát hiện ra mẹ cô còn sống, không chỉ thuê người của Quốc tế Hắc Minh ám sát mà còn dùng những thủ đoạn hết sức độc ác.
Phùng Ngọc Tiêu cũng trong tối ngoài sáng phối hợp với Bạc Tương Tương chơi xấu cô.
Lúc trước, Lạc Ninh thật sự không hiểu vì sao mẹ con Cẩu Trinh Mị đã nắm giữ hoàn toàn Cẩu gia mà vẫn còn hận mẹ và chị em cô như vậy, thậm chí không tiếc bỏ ra một số tiền khổng lồ muốn mạng sống của các cô.
Ngày đó nghe Hoắc Dã nói xong cô mới biết được tất cả đều là chuyện tốt mà ông cụ Cẩu gây ra.
Nói cái gì mà tương lai Cẩu thị vẫn muốn để cho con gái ruột kế thừa, có lẽ ông ta chỉ vô tâm mà thốt lên một câu xúc động chứ cũng không thực sự có suy nghĩ này, nhưng lại đưa đến một mầm tai họa cho chính con gái ruột của mình.
Mà nếu như ông cụ Cẩu có ý định như vậy thật thì mẹ cô cũng không thèm những thứ đó.
Lạc Ninh cảm thấy tiếp nhận Cẩu thị mới làm ô uế bàn tay của mẹ cô, gia tộc đồi bại như vậy không có thì tốt hơn.
Sài Kính cũng thấy người của Phùng gia, “Hôm nay còn có rất nhiều công ty lớn đến tham gia chợ phiên đó.”
Người đàn ông trung niên tiếp đại bọn họ cười nói: “Đây chính là phiên chợ lớn nhất nước, những tập đoàn trang sức và đá quý nổi tiếng đều sẽ đến đây tham gia.”
“Phùng thị chính là tập đoàn trang sức lớn nhất nước ta hiện nay, người vừa mới vào bên kia chính là tổng giám đốc của Phùng thị.”
Ngụy Diệu đưa mắt nhìn sang, cảm thán: “Vị tổng giám đốc Phùng thị này cũng thật biết cách chăm chút, nhìn qua còn tưởng rằng chỉ mới hơn ba mươi tuổi thôi đó.”
Người đàn ông trung niên cười nói: “Tổng giám đốc Phùng không chỉ còn phong độ thôi đâu, ông ấy cùng với phu nhân của mình vẫn luôn nổi tiếng là vợ chồng ân ái mẫu mực trong giới nhà giàu.”
Nghe được lời này, khóe môi Lạc Ninh khẽ nhếch lên một độ cong có phần châm biếm.
Đời trước, Phùng Nham Bạch gặp lại mẹ cô còn thường xuyên đến quấy rầy, ông ta luôn miệng nói mấy năm nay trong lòng vẫn luôn áy náy nên muốn bồi thường cho mẹ cô.
Thật ra cái nết này chính là đã ăn trong bát còn trông trong nồi.
Năm đó, ông ta và Cẩu Trinh Mị dan díu với nhau cho nên mẹ cô mới chủ động từ hôn, ông ta còn không biết tự trọng mà ở đó nói nhớ thương.
Còn ba mẹ con cô vẫn luôn bị mẹ con Cẩu Trinh Mị vì canh cánh trong lòng mà hãm hại, chuyện đó không thể nói là không liên quan đến người đàn ông đểu cáng chết tiệt này.
Hơn hai mươi năm rồi, Cẩu Trinh Mị trở thành vết máu do muỗi đốt để lại, còn mẹ của cô thì lại biến thành người tình trong mộng của tên đàn ông này.
Cẩu Trinh Minh sao có thể chấp nhận chuyện như vậy, hơn nữa để cho con gái của bà ta có thể triệt để cướp đi Cẩu thị, tất nhiên là phải diệt trừ tai họa ngầm vẫn luôn thường trực trong lòng bà.
Tất nhiên đối với mẹ con Lạc Ninh, đối phương cũng là kẻ thù.
Lời này làm cho Nghê Hân Toàn cười nhạo một tiếng: “Vợ chồng ân ái mẫu mực trong vòng này nhiều vô kể, sau lưng là dạng gì thì ai mà biết được.”
Càng khoác lên mình cái danh ân ái hào nhoáng bao nhiêu thì sau lưng lại càng nhiều chuyện xấu bấy nhiêu, cô cũng không phải chưa từng thấy những chuyện này.
Còn chưa kể đến cái mớ hỗn độn trước đây của đôi vợ chồng ân ái này, người trong giới này chẳng có ai là ngu dốt, chẳng qua chỉ mang cái danh đi khè thiên hạ thôi.
Tô Thanh Lam đưa tay ra hiệu cho cô một cái, lúc này vẫn còn đang phát sóng trực tiếp.
Nghê Hân Toàn ra vẻ không để ý, nhưng mà cũng không nói gì thêm về vấn đề này nữa.
–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–
Màn ảnh phát sóng trực tiếp nhanh chóng tiến đến phía trước khu giao dịch ngọc thô.
Lúc này Lạc Ninh mới hỏi nhỏ Nghê Hân Toàn: “Chị có quen mấy người kia không?”
Nghê Hân Toàn trả lời: “Cũng có biết qua, nhưng mà chị và cô Phùng Ngọc Tiêu kia trước giờ không hợp nhau lắm.”
“Chị có một người bạn tốt vốn là bạn thân của cô ta, sau đó cô ta giật mất vị hôn phu của bạn chị, thật là khiến cho chị buồn nôn”.
Cô ấy lại bĩu môi.
Lạc Ninh cười lạnh: “Mẹ nào con nấy!”
Tuy rằng năm đó mẹ cô cũng không cần tên Phùng cặn bã kia, nhưng việc Cẩu Trinh Mị kia giật chồng sắp cưới của người khác chính là sự thật không thể chối cãi.
Nghê Hân Toàn kéo Lạc Ninh qua, nói: “Chứ còn gì nữa, một đôi mẹ con xấu xí còn không biết xấu hổ.”
Cô ấy lại cười nói thêm: “Chúng ta quả là chị em tốt mà, đến ghét người nào cũng ghét giống nhau.”
Máy quay vừa lúc xoay đến đây, Nghê Hân Toàn và Lạc Ninh cũng không tiếp tục nói về đề tài này nữa.
Người đàn ông trung niên dẫn theo mọi người tham quan khu giao dịch một vòng.
Sài Kính hỏi: “Bên các anh có dịch vụ hướng dẫn không? Chúng tôi không hiểu chút gì về nguyên thạch cả, cũng không biết nên mua như thế nào.”
Người đàn ông trung niên cười lắc đầu: “Loại dịch vụ này thì chúng tôi không có rồi!”
“Thật ra ngay cả các chuyên gia chơi đổ thạch có thâm niên vài chục năm cũng không dám đảm bảo có thể mua được mao liêu mài ra phỉ thúy đâu.”
“Đụng đến lĩnh vực này thì ngoài một số rất ít người thật sự có hiểu biết thì mọi thứ đều phải dựa vào may mắn.”
“Một đao giàu một đao nghèo, thật đúng là không phải nói chơi.”
“Mỗi lần diễn ra chợ phiên đều có một người trong vòng một đêm mà giàu lên, cũng có những người trong vòng một đêm vừa tán gia bại sản, vừa nợ nần ngập đầu, đây đều là những chuyện như cơm bữa.”
“Cho nên các người cứ tùy ý mua mấy khối chơi là được rồi, thử xem có may mắn không.”
Đối với những vị minh tinh này, tất nhiên ông sẽ không xúi giục bọn họ chơi lớn.
Sài Kính nghe ông ta nói như vậy cũng không còn ý định bỏ tiền ra tìm chuyên gia hỗ trợ xem ngọc nữa.
“Được rồi, vậy chúng tôi liền tùy ý mua mấy khối chơi vui thôi.”
Người đàn ông trung niên cười gật đầu: “Vậy các người cứ xem qua trước đi, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.”
“Cảm ơn!”
Các khách mời và thực tập sinh lúc này cũng tách nhau ra, tự mình chạy đi xem ngọc thô.
Cũng có người tới xem phỉ thúy đã lấy ra hoặc là đi xem giải thạch tại chỗ.
Tô Thanh Lam và Nghê Hân Toàn đều không hiểu những thứ này cho nên vẫn luôn đi theo Lạc Ninh.
Nghê Hân Toàn hỏi: “Tiểu Ninh Ninh, em muốn mua mấy khối nguyên thạch chơi không?”
Lạc Ninh gật đầu: “Cũng đã đến đây rồi, tất nhiên là muốn mua mấy khối chơi thử chứ.”
“Hai người thì sao?”, cô vừa quan sát các khối ngọc thô vừa nói.
Đã từng đến những thế giới với bối cảnh toàn là dân huyền học, cô có học qua cách xem ngọc thô.
Ngọc bích chính là vật dẫn mang đến linh khí và điềm lành tương đối tốt, cũng có thể cung cấp năng lượng trong lúc bố trí trận pháp, cho nên ở thế giới đó nhu cầu về phỉ thúy cực kỳ cao.
Tô Thanh Lam trả lời: “Thật ra tôi cũng muốn mua hai khối xem thử, nhưng lại không biết xem.”
Thấy Lạc Ninh đang ngồi xuống xem ngọc thô một cách cẩn thận, cô cười hỏi: “Tiểu Ninh Ninh, cô có hiểu biết về nguyên thạch không?”