Đọc truyện Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng – Chương 137
–Dịch : Autumnnolove–
????????????
CHƯƠNG 169
Mấy tấm ảnh chụp vừa được tung lên thì từ khóa “Thanh mai trúc mã Lạc Ninh x Kỷ Tinh Hành” cũng rục rịch chiếm thứ hạng cao trên bảng xếp hạng hotsearch.
Mọi người vừa mới về đến nhà trọ, Lạc Trạch Vũ xem di động liền không nhịn được mà thông báo: “Lạc lão sư, cô và thầy Kỷ đều lên hotsearch rồi.”
Lời này thành công khiến cho mọi người ngừng bước, cũng không nén nổi tò mò móc di động ra lướt lướt.
Tất cả đều thấy được ảnh chụp từ thời tiểu học đến đại học của Lạc Ninh và Kỷ Tinh Hành.
“Lúc còn nhỏ hai đứa thật đáng yêu”.
Sài Kính xem ảnh chụp xong thì thở dài.
Trông tình cảm có vẻ rất tốt!
Ngụy Diệu cũng cười nói: “Có mấy tấm trong đó đều chụp thầy Kỷ cầm cặp sách giúp Tiểu Ninh Ninh, đây là xách theo từ nhỏ đến lớn sao?”
Từ ảnh chụp có thể nhìn ra một chuyện, cho dù sắc mặt của Kỷ đại đỉnh lưu có đáng ghét hay lạnh lùng đến đâu thì cũng vẫn rất cưng chiều Lạc Ninh.
Giống như cư dân mạng bình luận, thẳng nam miệng nói không cần nhưng thực tế lại rất muốn.
Kỷ Tinh Hành cũng mở hotsearch ra xem, lúc nhìn thấy những tấm ảnh đó anh thật sự có cảm giác muốn bật khóc.
Những ký ức quý giá mà anh luôn đặt sâu tận đáy lòng giờ phút này như một cuộn phim quay chậm đang hiện ra trong tâm trí anh.
Vành mắt của anh đã có chút ửng đỏ, rũ mắt xuống: “Lúc còn nhỏ quan hệ của chúng tôi rất tốt.”
“Trước kia mỗi lần tan học cô ấy đều ném cặp sách cho tôi, đúng là tôi đã xách cặp cho cô ấy từ nhỏ đến lớn.”
Đáng tiếc, khi trưởng thành rồi anh lại đánh mất cô gái nhỏ mà anh từng nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay.
Lạc Ninh cũng bấm vào đường liên kết trên hotsearch để xem, những bức ảnh chụp phủ đầy bụi đó chính là hồi ức của cô.
Nhìn mớ ảnh chụp mà trong lòng Lạc Ninh vô cùng phức tạp, nhưng lại càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Tại sao ảnh chụp của cô và Kỷ Tinh Hành lại bị người ta cố ý tung lên mạng, còn đưa lên hotsearch.
Chỉ vì vừa rồi Kỷ Tinh Hành đột ngột thả ra thông tin bọn họ đều học ở Đại học Đế Đô sao?
Sao có thể, tốc độ đăng ảnh của người này thật sự là nhanh không tưởng, dường như đã sớm có mưu đồ.
Lục Tuân xem xong hotsearch, tay cầm di động không tự chủ mà siết chặt, con ngươi lóe lên một tia lạnh lẽo rồi biến mất.
Anh cũng không cho rằng có cư dân mạng nào đó vì thỏa mãn trí tò mò của người hâm mộ mà tìm ra ảnh chụp rồi tung lên mạng.
Bạc Tương Tương lúc này chỉ cảm thấy đố kỵ và thù hận, vừa ghen tị vừa khó chịu.
Tại sao người phụ nữ Lạc Ninh này lại có diễm phúc lớn lên bên cạnh Kỷ Tinh Hành chứ.
Khó trách trước kia mặc dù Kỷ Tinh Hành ra tay giúp đỡ cô không ít lần, nhưng mỗi lần cô có lời nói hay hành động nào mập mờ anh ta đều không hồi đáp, thậm chí là còn có chút không vui.
Nhưng cô cũng đang rất hối hận, lúc nãy sao lại nhiều chuyện đi hỏi Lạc Ninh tốt nghiệp trường đại học nào làm gì.
Bây giờ thì hay rồi, không chỉ giúp Lạc Ninh chứng minh thân phận học sinh giỏi, còn để cho người khác đào ra nhiều ảnh chụp thuở niên thiếu của Lạc Ninh và Kỷ Tinh Hành như vậy.
Nội tâm cô không muốn thừa nhận, nhưng cũng không có cách nào phủ định, nhìn qua những bức ảnh kia thực sự làm cho người ta cảm giác được một thời thanh xuân tươi đẹp.
Cô vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt âm trầm của Lục Tuân, tâm tư lại nảy ra một chủ ý.
Cô dùng ngữ khí hâm mộ nói: “Quan hệ giữa thầy Kỷ và cô lạc cũng tốt quá trời, em rất hâm mộ tình cảm giữa hai người đó.”
Chẳng phải nam thần Lục đối đãi rất đặc biệt với Lạc Ninh sao, cô phải để cho anh ấy biết Lạc Ninh không phải là một người đơn thuần như anh ấy nghĩ.
–Wattpad: autumnnolove–
Hiện tại vẫn còn đang phát sóng trực tiếp nên Lạc Ninh đành che giấu những nghi ngờ vào tận đáy lòng.
Cô cũng tự nhiên hào sảng cười đáp lại: “Tôi và thầy Kỷ vốn dĩ là cùng nhau lớn lên mà, mẹ của tôi và mẹ anh ấy là bạn thân, chúng tôi đã sống cạnh nhà nhau từ nhỏ rồi thì tất nhiên quan hệ sẽ tốt thôi.”
Sau đó cô hỏi ngược lại: “Lúc trước mẹ Kỷ còn nói muốn nhận tôi làm con gái nuôi đó, cho nên quan hệ giữa chúng tôi tốt đẹp có vấn đề gì sao?”
Tuy rằng cô không biết ai đứng sau làm ra chuyện này và nhằm mục đích gì, nhưng cô dám khẳng định người này đang nhắm vào cô.
Muốn trói chặt cô và Kỷ Tinh Hành vào một chỗ sao? Cô càng không cho đối phương được toại nguyện.
Cô cũng ngầm quan sát thái độ của Bạc Tương Tương, đoán rằng lần này chắc không phải chuyện tốt do người phụ nữ này gây ra.
Ngẫm lại cũng đúng, dù sao Bạc Tương Tương vẫn luôn thòm thèm cục thịt mỡ Kỷ Tinh Hành này mà.
Hơn nữa, đời trước khí vận của Bạc Tương Tương vẫn luôn ở trên đỉnh mà cô ta còn không có năng lực làm ra chuyện như vậy.
Nghe được lời này cả người Kỷ Tinh Hành đột nhiên cứng đờ.
Lạc Ninh đang cố gắng phủi sạch mối quan hệ với anh trước công chúng sao?
Trong lòng anh toàn là chua xót, anh đâu có nghĩ tới chuyện làm anh trai mưa.
Nhưng mà lúc này đầu óc của anh cũng rất minh mẫn, cảm thấy đột nhiên trên mạng lại xuất hiện hướng gió như vậy quá không thích hợp, cho nên vẫn không lên tiếng phản bác khiến cho Lạc Ninh không xuống đài được.
“…”.
Bạc Tương Tương bị Lạc Ninh nói mà nghẹn khuất.
Nhưng đầu óc cũng rất nhanh nhạy mà hỏi tiếp: “À, mẹ Kỷ muốn nhận cô làm con gái nuôi, vậy chẳng phải thầy Kỷ sẽ trở thành anh trai nuôi của cô sao?”
Đây chính là một tin tức tốt đối với cô.
Kỷ Tinh Hành vốn đang rất bực bội, bây giờ Bạch Tương Tương lại còn ở trước mặt mọi người đâm thêm mấy nhát dao vào trong lòng anh.
Vì vậy anh lạnh mặt nhìn về phía Bạc Tương Tương, nói: “Mẹ tôi và cô cũng không có thân thiết gì với nhau, mẹ Kỷ càng không phải là cách để cô gọi.”
Lúc còn nhỏ, Lạc Ninh ngoài kêu mẹ anh là dì Lan còn thường xuyên kêu là mẹ Kỷ.
Cho nên cách xưng hô này là cách gọi độc quyền của Lạc Ninh.
Bạc Tương Tương lại bị nghẹn một hơi, Kỷ Tinh Hành này sao lại không tinh tế một chút nào hết vậy.
Cô lại đưa mắt nhìn về phía Kỷ Tinh Hành, còn đang định mở miệng nói chuyện thì bị sự lạnh lùng và thù địch trong mắt anh làm cho hoảng sợ, đành phải nhẫn nhịn.
Cũng đâu phải là cô nói ra chuyện nhận con gái nuôi, đứa nhỏ này tức giận gì chứ, có bản lĩnh thì đi mắng Lạc Ninh đi!
Lúc này bọn người Ngụy Diệu cũng cảm thấy bầu không khí có chút không ổn.
Cũng dễ hiểu, Lạc Ninh và Kỷ Tinh Hành đều đã nói chuyện rõ ràng với nhau, đột nhiên lại bạo ra tin tức như vậy sẽ khiến cho mọi người lúng túng.
Ngụy Diệu tươi cười chuyển đề tài: “Hôm nay ai cũng mệt mỏi cả rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước được không?”
Đạo diễn thấy trên người Lục ảnh đế và Kỷ định lưu đều tản mát ra khí lạnh, cũng không dám làm quỷ nữa.
“Ngày mai là ngày nghỉ của các viện ở Quốc Túy Sơn Tự, cho nên chúng ta sẽ không lên núi bái phỏng.
Ngày mai mọi người có thể tự do hoạt động và nghỉ ngơi một ngày.”
“Cho nên bây giờ mọi người cứ trở về phòng nghỉ ngơi trước đi, ngày mai cũng có sức mà đi chơi.”
“Tốt quá rồi, vậy chúng ta nhanh trở về phòng đi!”.
Nghê Hân Toàn và Tô Thanh Lam nở nụ cười, kéo Lạc Ninh vào phòng của bọn họ.
Những người khác cũng lần lượt trở về phòng của mình, phát sóng trực tiếp lập tức kết thúc.
Chờ sau khi xác định phát sóng trực tiếp đã thực sự kết thúc, Nghê Hân Toàn mới nhỏ giọng hỏi Lạc Ninh: “Chuyện trên mạng là sao vậy em? Sao đột nhiên lại sao tác với Kỷ Tinh Hành?”
Lạc Ninh lắc đầu: “Em cũng không rõ lắm.”
Cô lại nói: “Hai người lên lầu trước đi, em đi hỏi cho rõ ràng.”
Hai cô ấy biết cô muốn đi tìm Kỷ Tinh Hành hỏi chuyện, vì vậy gật đầu: “Được rồi, vậy em cẩn thận một chút, đừng để bị người ta chụp ảnh đó.”
“Có việc gì cứ gọi bọn chị!”
Lạc Ninh gật đầu: “Biết rồi!”
Chờ sau khi hai người Tô Thanh Lam lên lầu, Lạc Ninh đi tới quầy sách ở tầng một và tìm một cái ghế trống ngồi xuống.
Cả nhà trọ này đã được tổ tiết mục bao trọn, nên lúc này ở quầy sách cũng không có những người khác.
Một lúc sau, Kỷ Tinh Hành cũng đi đến.
Tuy rằng hai người đã chia tay, nhưng dù sao vẫn lớn lên bên nhau nên chút ăn ý này vẫn phải có.
Kỷ Tinh Hành ngồi xuống đối diện Lạc Ninh, chủ động lên tiếng: “Ảnh chụp trên mạng không phải do anh tìm người tung lên đâu.”
Lạc Ninh nâng mắt lên nhìn anh: “Tôi biết không phải là anh.”
Kỷ Tinh Hành có một thói quen kiểu cách, anh ra sẽ không bao giờ chia sẻ ảnh chụp cho bất kỳ ai chứ đừng nói đến việc tung lên mạng cho quần chúng xem.
“Nhưng mà những ảnh chụp bị tuồn ra đó có khi nào từ di động hoặc máy tính của anh không?”.
Thật sự là những ảnh chụp đó cũng là lần đầu tiên Lạc Ninh nhìn thấy.
CHƯƠNG 170
Kỷ Tinh Hành cũng đoán được Lạc Ninh sẽ hỏi như vậy.
Anh cũng thành thật mà trả lời: “Trong laptop của anh có toàn bộ, di động cũng có, có cả tấm ảnh lần đó anh mắng em rồi em làm nũng.”
Anh nói xong còn mở album ảnh trong điện thoại đưa qua cho Lạc Ninh xem.
Lạc Ninh nhận lấy rồi xem kỹ.
Cô phát hiện ngoài những tấm ảnh đã bị tung lên mạng thì vẫn còn ảnh chụp một mình cô từ nhỏ đến lớn.
Rất nhiều tấm ảnh trong đó vừa nhìn liền biết là bị chụp lén.
Lạc Ninh rất thông minh, xem xong hỏi: “Đây chính là ảnh mà chú Kỷ cho người theo dõi và chụp trước kia sao?”
Sau đó cô lại nhíu mày: “Cũng không đúng! Lúc chúng ta học tiểu học thì chú Kỷ vẫn chưa tìm được mẹ con anh mà!”
Kỷ Tinh Hành trả lời: “Một phần ảnh chụp ở đây là ba anh lấy được từ tay một thám tử tư.”
“Người này được người phụ nữ khiến mẹ anh tức giận bỏ đi thuê.”
“Năm đó ba anh cũng dựa theo manh mối này, sau đó lần mò mà tìm được mẹ con anh.”
“Còn ảnh chụp sơ trung và cao trung thì do ba anh tìm người chụp.”
“Lúc đó ông ấy đã biết mình có một đứa con trai rồi, nên muốn làm tròn trách nhiệm một người cha.”
“Mẹ anh lại không để ý đến ông ấy, cũng không chịu về nhà, cho nên ông ấy chỉ có thể thuê người chụp lại sinh hoạt hằng ngày của anh gửi về cho ông ấy xem.”
“Cũng đưa cho bà nội của anh xem, muốn trông cậy vào anh mà hòa hoãn quan hệ giữa mẹ anh và bà nội.”
“Chúng ta đã ở bên nhau từ nhỏ đến lớn chưa từng tách ra, cho nên ảnh chụp anh cũng sẽ chụp dính em.”
Lạc Ninh gật đầu: “Thì ra là vậy!”
Cô lại hỏi: “Vậy thì vì sao ảnh chụp của chúng ta lại xuất hiện trên mạng nhỉ?”
“Chắc là không phải chú Kỷ đăng đâu đúng không?”.
Cô cảm thấy ba Kỷ không giống như người sẽ làm chuyện như vậy.
Kỷ Tinh Hành lắc đầu: “Anh mới vừa gọi hỏi ba anh rồi, không phải ông ấy đăng.”
Lạc Ninh hỏi: “Vậy có khả năng là máy tính của anh hay chú Kỷ bị người ta hack không?”
Kỷ Tinh Hành lại lắc đầu: “Cũng không có khả năng này.”
“Vậy thì tại sao nhỉ?”
Kỷ Tinh Hành lại giống như đứa nhỏ làm sai, cẩn thận nhìn Lạc Ninh nói: “Tuy rằng ảnh không phải là do anh đăng, nhưng vẫn là lỗi của anh.”
Lạc Ninh nhướng mày: “Nói tiếp đi!”
Kỷ Tinh Hành hít sâu một hơi, nói: “Trước đó anh có chọn mấy tấm hình đẹp của chúng ta từ tiểu học đến trung học đăng lên tài khoản QQ của anh.”
“Tài khoản đó thật lâu rồi anh không dùng tới, cho nên anh cũng không ngờ rằng sẽ có người tìm được ảnh chụp trong đó rồi tung lên mạng.”
Nếu không phải hôm nay nhìn thấy ảnh chụp thì anh đã sớm quên cái tài khoản QQ kia rồi.
Hay nói chính xác hơn là anh đã cố tình làm lơ sự tồn tài của tài khoản đó.
Dù sao thì thời trẻ trâu* chính là lịch sử đen tối mà không ai muốn nhìn lại.
(*) Nguyên văn 觉得二 : chỉ hội chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 trung học cơ sở (khoảng lớp 7, lớp 8 của Việt Nam), đặc biệt thể hiện ở tư tưởng, hành động và giá trị quan tự cho là đúng, có ý thức cái tôi quá mức.
Có lúc anh cảm thấy nhưng tấm hình đó rất ấu trĩ mà muốn xóa, nhưng lại cảm thấy tiếc nuối nên không quan tâm đến chúng nữa.
Đâu có ai muốn bị người khác lợi dụng, sớm biết chuyện sẽ như vậy thì anh đã xóa rồi.
Dù sao thì những tấm ảnh này vẫn còn lưu lại trong máy tính và cả di động của anh.
“…”.
Lạc Ninh chỉ cảm thấy trên đầu đầy chấm đen, đứa nhỏ này cũng trải qua thời kỳ dậy thì như vậy.
Cô hỏi: “Anh đăng lên lúc nào vậy?”
Kỷ Tinh Hành ho khan một tiếng: “Lúc mới vừa vào đại học.”
Khi đó anh đã theo Kỷ gia trở về Đế Đô, mà Lạc Ninh vẫn còn đang học cao trung ở tỉnh thành.
Có một ngày anh đột nhiên rất nhớ cô ấy, nên tìm hết những ảnh chụp của bọn họ xem, sau đó bắt đầu đăng ảnh lên mạng.
Lạc Ninh đỡ trán, đột nhiên không biết muốn nói gì cho tốt.
“Anh có nghi ngờ ai sẽ giở trò quỷ này không?”.
Cô hỏi.
Kỷ Tinh Hành không nghĩ ra được: “Anh cũng không biết!”
“Nhưng mà em yên tâm, chuyện này cứ giao cho anh đi tra”.
Anh lại đảm bảo.
Trước kia anh rất ngại để lộ ảnh chụp ra cho người khác xem, bây giờ lại rất vui.
Cảm giác như anh và Lạc Ninh lại lần nữa trở về như lúc xưa.
Nhưng anh cũng biết Lạc Ninh vì chuyện này mà không vui, cho nên anh sẽ đi tra rõ ngọn nguồn, hơn nữa sẽ không để cho ảnh chụp tiếp tục lưu truyền rộng rãi.
Lạc Ninh nhìn anh một cái thật sâu: “Vậy anh lập tức đi tra đi, những tấm ảnh đó anh cũng xóa đi!”
Kỷ Tinh Hành dùng đôi mắt đỏ ửng không thể tin mà nhìn cô: “Em kêu anh xóa hết những tấm hình đó? Đó chính là hồi ức tốt đẹp nhất của chúng ta, sao em có thể nhẫn tâm như vậy chứ.”
Lạc Ninh cũng không biết nói gì, đứa nhỏ này sao lại dùng bộ dạng “em chính là người thay lòng đổi dạ” mà nhìn cô vậy.
Cô mím môi, nửa ngày sau mới thở dài nói: “Hồi ức có tốt đẹp thì cũng chỉ là hồi ức, qua rồi thì thôi đi!”
Kỷ Tinh Hành chống tay lên bàn đứng bật dậy, mắt đỏ ngầu: “Không, anh tuyệt đối sẽ không xóa!”
Sao cô ấy có thể nhẫn tâm như vậy, còn chút kỷ niệm cũng không muốn để cho anh giữ lại.
Anh làm không được!
Đúng lúc này, di động của Lạc Ninh vang lên âm báo tin nhắn.
Cô cầm lên xem thì thấy là tin nhắn từ Lục Tuân.
Cô đứng lên nhìn Kỷ Tinh Hành một cái, “Vậy thì tùy anh!”.
Sau đó rời đi không chút do dự.
Lúc cô vừa xoay người, Kỷ Tinh Hành bắt lấy cánh tay cô, hỏi: “Lục Tuân tìm em sao?”
Vừa rồi lúc Lạc Ninh đọc tin nhắn, ánh mắt của anh rất tinh tường nhìn thấy bên trên tin nhắn hiển thị tên người gửi là Lục Tuân.
Lạc Ninh cũng không phủ nhận: “Đúng vậy!”
Kỷ Tinh Hành chỉ cảm thấy trái tim của mình như vụn vỡ: “Em và anh ta có quan hệ gì?”
Lạc Ninh tránh thoát tay anh: “Chuyện không liên quan đến anh.”
Sau đó cô bước nhanh ra khỏi quầy sách, chỉ để lại Kỷ Tinh Hành vẫn còn đang thống khổ nhìn theo.
–Dịch: Autumnnolove–
Lạc Ninh ra khỏi nhà trọ liền thấy Lục Tuân đang đứng dưới tàng cây cách đó không xa.
Ánh trăng rọi xuống người anh khiến cho cả người nhiễm một tầng lạnh lẽo.
Cô đi qua, hỏi: “Có việc gì sao?”
Ngữ khí của Lục Tuân có chút áy náy nói: “Xin lỗi, chuyện ảnh chụp trước kia của em và Kỷ Tinh Hành bị đưa lên hotsearch có liên quan đến tôi.”
Lạc Ninh không khỏi cảm thấy bất ngờ: “Sao lại như vậy?”
Lục Tuân cũng không giấu giếm, đem hết những tin tức vừa điều tra được nói ra.
“Nhà tôi có qua lại với một gia tộc, mà nhà bọn họ có một đứa con gái từ nhỏ đã nói phải gả cho tôi, nhưng mà tôi thật sự chưa từng đồng ý.”
“Gần đây cô ấy phát hiện ra quan hệ giữa tôi và em trên tiết mục không tệ, thường xuyên trao đổi riêng tư, tôi càng lúc càng bị em làm cho rung động, cho nên liền tìm người điều tra về em.”
“Biết được em và Kỷ Tinh Hành là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, người của cô ấy còn tìm được ảnh chụp trước kia của hai người nên tung lên mạng.”
“Muốn trói chặt em và Kỷ Tinh hành, cũng khiến cho tôi hiểu lầm mà từ bỏ.”
Lục Tuân lại nhấn mạnh: “Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ gặp mặt cô ấy có ba lần, mỗi lần đều không nói quá mười câu.
Cho nên tôi thật sự không biết cô ấy sẽ có suy nghĩ quá phận, lại còn làm ra chuyện như vậy.”
“Hotsearch và ảnh chụp tôi đã cho người gỡ xuống rồi, chuyện của cô ấy tôi cũng sẽ xử lý”.
Anh căn bản không nghĩ tới sẽ xuất hiện một đóa lạn đào hoa bên đời mình như vậy.
Nếu là đã lạn đào hoa của anh thì tất nhiên anh phải tự mình giải quyết.
Lạc Ninh cũng không nghĩ tới thì ra đầu đuôi câu chuyện là như vậy, cô lấy di động ra xem thì đúng là hotsearch cùng ảnh chụp đã bị xóa sạch sẽ.
Không chỉ như thế, những bài đăng để thảo luận về đề tài này cũng biến mắt không thấy tăm hơi.
“Hiệu suất của anh còn rất nhanh đó”.
Cô cảm thán.
Cô cũng không có trách anh ta, dù sao chuyện cũng không phải do anh ta gây ra, ít ra anh ta còn biết nghiêm túc giải quyết tốt hậu quả.
Lục Tuân dở khóc dở cười: “Muốn tôi phải cảm ơn vì được em khích lệ sao?”
Trong lòng anh lúc này mới thở ra một hơi, có vẻ như Lạc Ninh không tức giận.
Lạc Ninh thấy anh còn muốn lên tiếng liền cướp lời: “Vậy trông cậy vào anh xử lý chuyện này đó, tôi không quan tâm nữa.”
“Giao cho tôi là được rồi!”.
Lục Tuân gật đầu.
Anh tiến lên một bước, vừa mới chuẩn bị nói chuyện thì Lạc Ninh đã phất tay với anh, nói: “Tôi trở về nghỉ ngơi trước đây, ngày mai gặp lại!”
Sau đó cô nhanh chóng xoay người trở về nhà trọ.
Lục ảnh đế còn đang định mượn cơ hội này tỏ tình lại không thể nói thành lời.
—
Giả bộ như mình nam phụ rồi thì mình đừng tốt với đừng đẹp trai được hông? Mà ví dụ mà nam phụ có ác thì cũng đừng đẹp trai luôn được hông? Chứ đã phụ còn tốt còn đẹp trai còn si tình nữa không biết nên theo phe nào luôn.
Tạm thời dị nhen mn, đợi quét dọn cho con chuột ăn xong tối nay bão chương ????????????