Đọc truyện Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng – Chương 127
–Dịch : Autumnnolove–
????????????
CHƯƠNG 146
Những nhà kết thông gia cùng Liễu gia lúc này đều đã biết đến sự tồn tại của trận pháp chuyển đổi khí vận, bọn họ đang hận Liễu gia đến thấu xương, khẳng định sẽ không để ý.
Hơn nữa, thanh danh gì đó làm sao quan trọng bằng việc vãn hồi khí vận cho đời sau của gia tộc.
Tiêu Du còn thỉnh giáo Lạc Ninh thêm đường đi nước bước tiếp theo, sau đó mới yên tâm treo điện thoại.
Lạc Ninh lại gọi một cuộc gọi khác, nói tin tức này cho Lục Tuân biết.
Lục Tuân nghe xong cảm thấy việc làm của Liễu gia thật ghê tởm: “Tôi đã báo cáo với tuyến trên rồi.
Hiệp hội phong thủy bên kia đã phái người tới phối hợp với Cục đặc biệt điều tra vụ này.”
“Chuyện này sẽ được giải quyết nhanh thôi!”
Anh dừng một chút lại nói: “Bên này tôi có tra được Liễu gia đã mua mấy căn biệt thự, chuyên dùng để bồi dưỡng các thuật sĩ phong thủy.
Những người này có thể bố trí ra loại trận pháp đổi vận hẳn là vẫn có chút bản lĩnh.”
Anh lại quan tâm nhắc nhở: “Chuyện Tiêu Du gặp mặt em và thường xuyên liên lạc để báo cáo tiến độ, Liễu gia rất có thể đã tra ra được, thời gian này em cũng cẩn thận một chút.”
Lạc Ninh nhẹ nhàng xoa đầu Chi Chi đang dính vào tay cô: “Biết rồi, tôi sẽ cẩn thận.”
Hiện tại tuy rằng cô chỉ ở cảnh giới Hậu thiên, nhưng cô có rất nhiều cách ứng phó, không đến nỗi sợ hãi những thuật sĩ phong thủy mà Liễu gia bồi dưỡng.
Lục Tuân cũng khá yên tâm với năng lực của Lạc Ninh: “Được rồi, trong lòng em biết rõ là được rồi.”
Anh lại hỏi tiếp: “Hoắc Dã gửi tin nhắn cho tôi, hỏi chúng ta ngày mai có thời gian đến công ty cậu ta xem đồ cổ không, em có muốn đi không?”
Trong tay Lạc Ninh hiện tại đang thiếu những thứ này, “Đi chứ!”
Lục Tuân cười nói: “Vậy ngày mai cùng ăn trưa rồi tôi đưa em qua đó được không?”
“Được!”
Lạc Ninh cúp máy, tiếp tục trêu đùa Chi Chi.
Cô cười nói với nó: “Khi nào có thời gian tao sẽ dẫn mày đi tìm mấy thứ tốt, tiện thể bồi bổ cho mày.”
Chi Chi rất có linh tính, nếu có thể tìm được một vài món đồ thiên nhiên có linh khí, từ từ bồi dưỡng cũng có thể biến thành linh sủng.
“Khẹc khẹc!”.
Chi Chi dường như hiểu Lạc Ninh nói gì, nó vui vẻ cọ đầu vào tay Lạc Ninh, mẹ Lạc Ninh thật tốt.
–Dịch: Autumnnolove–
Hôm sau, Lục Tuân lái xe đến đón Lạc Ninh, dẫn cô đến một tiệm cháo lâu đời.
Cửa hàng này đã có lịch sử trăm năm, tổ tiên nhà này là ngự trù, cháo dưỡng sinh là món chiêu bài ở đây.
Bình thường người đến đây ăn cháo đều là những lão thành có thân phận không đơn giản và những người thuộc giới thượng lưu.
Vì vậy tiệm cháo này chỉ phục vụ cho những khách hàng quen thuộc, khách lạ tới cửa có khi không ăn được cháo.
Lục Tuân đưa ông cụ Lục đến đây ăn cháo không ít lần mới đặt được bàn ở nơi này.
Tiệm cháo không nằm trên đường lớn mà là một tòa tứ hợp viện khá lớn ở khu vực vắng người qua lại, cách bày trí nhìn có chút hương vị cổ xưa.
Lục Tuân vừa dẫn Lạc Ninh vào tứ hợp viện thì có người phục vụ đưa bọn họ đến phòng đặt trước.
Trên đường còn gặp qua vài cụ ông cũng đến ăn cháo.
Có một ông cụ trong đó nhìn thấy Lục Tuân, vui vẻ gọi lại: “Đây không phải là đứa út nhà họ Lục sao? Ba con đâu?”
Một ông cụ khác thân thể kiện tráng cười trêu ghẹo: “Không thấy hôm nay người ta dẫn theo cô gái nhỏ tới đây ăn cháo sao? Dẫn lão Lục theo để làm bóng đèn hay gì.”
“Ha ha, lần đầu tiên tôi thấy có một cô gái xuất hiện bên người thằng nhóc Lục này, đây là sắp có chuyện vui sao?”
“Gần đây lão Lục cứ luôn nhọc lòng vì hôn sự của đứa con út này, xem ra ông ấy cũng không cần lo lắng thằng nhóc Lục không tìm được vợ nữa rồi.”
Mấy ông cụ còn lại hẳn là cũng rất thân thiết với ông cụ Lục, cho nên cũng hòa theo cười rộ lên.
Lục Tuân nho nhã lễ độ chào hỏi mấy ông cụ: “Chú Sở, chú Hoắc….”
Anh lại giới thiệu Lạc Ninh với các ông: “Đây chính là bạn của con, Lạc Ninh.”
Anh vẫn chưa xác định quan hệ với Lạc Ninh, cho nên khó có thể mở miệng giới thiệu là bạn gái.
Mấy ông cụ đều là người sống lâu, vừa nghe liền biết thằng nhóc Lục gia còn chưa theo đuổi được cô gái nhỏ này.
Thật đúng là khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.
Trong giới thượng lưu, thằng nhóc Lục gia này chính là một cái bánh bao thơm ngào ngạt.
Nhà ai có con gái còn chưa lập gia đình, muốn liên hôn thì tiểu tử này chính là lựa chọn đầu tiên.
Đáng tiếc tiểu tử này lại có tiếng là không gần nữ sắc, vẫn là loại dầu muối đều không ăn, cho nên khiến cho không ít gia tộc muốn liên hôn lấy làm tiếc nuối.
Không nghĩ tới lần này lại dẫn theo một cô gái nhỏ không giống người trong vòng thượng lưu đến đây ăn cháo, điều này có nghĩa là trong lòng thằng nhóc Lục gia đã xác định là cô gái này rồi.
Chuyện lạ lần đầu tiên nhìn thấy.
Lão Lục mà biết chỉ sợ là có nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
Lạc Ninh tự nhiên hào phóng cười chào hỏi: “Cháu chào các ông ạ!”
Trên người mấy người này đều mang theo khí chất của người bề trên, khí vận cũng rất nồng đậm, nói rõ thân phận đều không đơn giản.
Cô không quen biết gì bọn họ, tất nhiên sẽ không thể gọi là chú giống như Lục Tuân được.
“Đứa trẻ ngoan!”
“Đứa nhỏ này thật xinh đẹp!”
Mấy ông cụ thấy Lạc Ninh gặp bọn họ mà không có chút luống cuống, còn rất hào phóng tự tin, ấn tượng với cô cũng rất tốt, khó trách có thể khiến cho thằng nhóc Lục gia đại hạ giá cho không.
Lục Tuân bày ra tư thế mời, cười nói: “Bọn con cũng không quấy rầy các chú dùng cháo nữa, các chú đi trước đi!”
Mấy ông cụ đều cười gật đầu: “Được rồi, bọn chú vào trước đây!”
Khi đi ngang qua người hai người, ông cụ Sở đột nhiên dừng bước, hướng mắt về phía ba lô trên vai Lạc Ninh.
Thấy có một cái đầu khỉ nhỏ chui ra, ông mở to mắt, ngữ khí có chút không tin tưởng: “Ồ, đây là khỉ lùn sao?”
Mấy ông cụ khác vừa nghe cũng vội vàng quay đầu lại nhìn, tất cả đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Bọn họ đều biết có một giống khỉ gọi là khỉ lùn, nhưng vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy, cho nên có chút không dám chắc.
Lạc Ninh thấy ông cụ Sở nhìn về phía mình, liền gật đầu: “Dạ, đây là khỉ lùn.”
Ánh mắt của ông cụ Sở sáng lên: “Không nghĩ tới lúc sinh thời còn có thể nhìn thấy loại sinh vật nhỏ này.”
Ông nhịn không được nói với Lục Tuân: “Thằng nhóc Lục, dẫn theo bạn con tới phòng chúng ta cùng ăn cháo đi.”
Lục Tuân không trả lời ngay mà nhìn về phía Lạc Ninh hỏi ý kiến.
Thấy Lạc Ninh gật đầu anh mới cười đáp ứng ông cụ Sở: “Dạ, vậy quấy rầy các chú rồi!”
Mấy ông cụ đến phòng bao bọn họ thường ngồi, ông cụ Sở nhìn chằm chằm con khỉ nhỏ trong ba lô của Lạc Ninh, nói: “Tiểu Lạc, có thể mang nó ra cho chúng ta nhìn một chút được không?”
Lạc Ninh duỗi tay sờ đầu Chi Chi: “Chi Chi, ra đây!”
Bình thường cô ra ngoài đều mang theo Chi Chi trong túi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nó tự chui ra khỏi ba lô.
Sau khi ngồi xuống, cô ngửi được một mùi mực thơm thoang thoáng từ trên người ông cụ Sở tỏa ra, cũng biết Chi Chi chui ra vì cái gì.
(*) : mình tra được thời xưa người ta còn gọi giống khỉ này là “khỉ mực”, bắt nguồn từ việc nó có thể mài mực cho chủ nhận.
“Nó tên là Chi Chi sao? Quả nhiên rất có linh tính”.
Ông cụ Sở cười hiền hậu duỗi tay ra muốn sờ đầu nó.
Nhưng Chi Chi lại nhanh chóng tránh thoát ngón tay của ông cụ, giương đôi mắt nhỏ ngập nước nhìn ông cụ Sở, đặc biệt đáng yêu linh động.
Mấy ông cụ sôi nổi cảm thán: “Trước giờ nghe nói khỉ lùn rất có linh tính, hôm nay nhìn thấy quả thật là danh bất hư truyền.”
Nhìn vật nhỏ này, đừng nói là người trẻ tuổi, ngay cả mấy ông cụ còn bị sự đáng yêu của nó làm cho tan chảy.
“Tiểu Lạc, cháu kiếm ra nó ở đâu vậy?”
Ông cụ Sở hỏi xong đột nhiên cảm thấy bản thân có chút lỗ mãng, vì thế lại nói: “Nếu không tiện thì không cần trả lời.”
Lạc Ninh trả lời: “Không có gì không tiện, cháu tìm được nó trên một đảo hoang ở Nam Dương.”
Sau đó kể lại đơn giản tình huống gặp được Chi Chi, lại được mẹ của nó gửi gắm trước lúc lâm trung.
Mấy ông cụ nghe thì cảm thấy thật vi diệu: “Thật sự là quá có linh tính.”
“Con khỉ này cháu có bán không?”.
Có một ông cụ nhịn không được cất tiếng hỏi.
Lạc Ninh dứt khoát lắc đầu: “Không bán!”
Ông cụ Sở thật ra cũng động tâm lắm, nhưng mà thứ này chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Vì thế cười nói: “Con vật có linh tính như vậy chỉ có thể nói là có duyên, xem ra nó rất có duyên với Tiểu Lạc rồi.”
Lạc Ninh cười tán thành: “Ông Sở nói phải!”
Mặc kệ là ai cô cũng sẽ không nhường Chi Chi.
Mấy ông cụ cũng đã nhìn ra, bọn họ không phải là người thích cưỡng cầu người khác, cho nên cũng buông bỏ phần tâm tư này.
Hiếm khi bọn họ nhìn thấy một thứ thú vị như vậy, sôi nổi trêu đùa Chi Chi.
Ông cụ Hoắc không có hứng thú với Chi Chi lắm, vì thế trò chuyện cùng Lục Tuân.
Lạc Ninh ngồi bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, tình cờ ngẩng đầu lên nhìn thấy tướng mạo của ông cụ Hoắc đột nhiên xảy ra một ít biến hóa, sắc mặt của cô cũng biến đổi.
Nhịn không được hỏi: “Ông Hoắc là ông nội của Hoắc Dã sao?”
–truyenwiki1.com : Autumnnolove–
CHƯƠNG 147
Lạc Ninh vừa hỏi ra lời này, ông cụ Hoắc đầu tiên là ngẩn người.
Sau đó mới có chút không hiểu mà gật đầu: “Không sai, Hoắc Dã chính là cháu nội của ông.”
Lục Tuân biết Lạc Ninh sẽ không vô duyên vô cớ mà hỏi như vậy, anh nghĩ chỉ có một khả năng.
Anh lập tức hỏi Lạc Ninh: “Có phải Hoắc Dã đã xảy chuyện gì không?”
Lạc Ninh gật đầu nói: “Cháu nhìn thấy cung tử tức* của ông Hoắc đột nhiên ảm đạm, xem từ quan hệ nhân quả thì rất có khả năng Hoắc Dã đã xảy ra chuyện.”
(*) – 子孙宫: dùng để luận đoán con cái nhiều hay ít, tình cảm giữa đương số với con cái, sinh con cái có thuận lợi hay không, tương lai của con cái đại khái như thế nào, trong quá trình trưởng thành có hiện tượng hung hiểm gì hay không…Tất cả đều phải luận đoán thông qua Cung Tử Tức…
“Ấn đường của ông biến đen nói lên sinh mệnh của Hoắc Dã hiện giờ đang rất nguy hiểm, chỉ cần xảy ra một chút sơ sót là anh ta có thể rời khỏi thế giới này bất cứ lúc nào.”
Ông cụ Hoắc nhíu chặt mày.
Ông không biết vì sao Lạc Ninh lại nói như vậy, nhưng từng câu từng chữ đều khiến ông rất tức giận.
Hoắc Dã là đứa cháu út mà ông yêu thương nhất, cô ấy nói như vậy chẳng phải là đang trù ẻo cháu của ông sao.
“Tiểu Lạc, cháu còn biết xem tướng sao?”.
Tuy nhiên, ông vẫn áp xuống cơn giận mà trầm giọng hỏi.
Ông cụ Hoắc vẫn là một người tin tưởng vào phong thủy và mệnh số.
Hơn nữa, Lạc Ninh là người do Lục Tuân mang đến, cho nên lúc này ông mới nén giận mà hỏi nhiều thêm một câu.
Lục Tuân vội vàng thay Lạc Ninh giải thích: “Chú Hoắc, Lạc Ninh là đại sư phong thủy, biết xem tướng.”
Lạc Ninh cũng biết đột nhiên cô nói như vậy, ông cụ không tin và tức giận là chuyện bình thường.
Cô dựa theo tuyến nhân quả của ông cụ Hoắc, bấm ngón tay tính toán: “Không quá hai phút nữa người nhà của ông sẽ gọi điện thoại đến.”
Những ông cụ khác có mặt ở đây nghe được đối thoại giữa ba người thì không khỏi ngây ngẩn.
Thằng nhóc Lục gia dẫn cô bé này đến đây chơi trò gì sao?
Mọi người đều biết Hoắc Dã chính là đứa cháu trai mà ông cụ Hoắc yêu thương nhất, cô ấy nói mấy lời này chẳng phải là sẽ đắc tội với người ta sao.
Khoảng hai phút nữa người Hoắc gia sẽ gọi điện thoại đến, cô bé nói đùa cái gì vậy?
Bọn họ cũng có niềm tin vào phong thủy mệnh số, nhưng những đại sư phong thủy cao tay ấn mà bọn họ từng tiếp xúc có ai không một bó tuổi đâu, nhìn qua còn có cảm giác trên người những vị này có tiên khí.
Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này nhìn kiểu gì cũng không thấy giống đại sư!
Còn chưa hết, trước giờ bọn họ chưa từng nghe nói qua có vị đại sư nào có thể tính ra được thời gian và người gọi điện thoại đến.
Ông cụ Hoắc cũng không tin, nhưng không biết vì sao đột nhiên ông trong lòng ông có chút bồn chồn hoảng hốt.
Cho nên ông cụ cũng không nổi nóng: “Được, ông sẽ từ từ chờ xem.”
Ai ngờ ông cụ vừa nói dứt lời, âm thanh chuông đổ liền vang lên.
Mấy ông cụ ở đây, bao gồm cả ông cụ Hoắc đều bị dọa cho ngây ngốc.
Không thể nào! Thật sự có người gọi tới sao?
Hay chỉ là sự trùng hợp?
Ông cụ Hoắc vội vàng móc di động ra, nhìn thấy tên người gọi tới là con trai cả, cũng chính là ba của Hoắc Dã, ông cụ đột nhiên có chút luống cuống.
Ông nhanh chóng ấn nhận cuộc gọi.
Giọng nói của ba Hoắc Dã vừa gấp gáp vừa thống khổ từ loa điện thoại truyền tới: “Ba….Tiểu Dã của chúng ta xảy ra chuyện rồi, đột nhiên trên người nó xuất hiện bảy lỗ thủng, mất máu ngất xỉu rồi, sợ là sắp không xong.”
Ông cụ Hoắc đứng bật dậy: “Cái gì? Tại sao lại như vậy? Đưa đến bệnh viện chưa?”
Ba Hoắc Dã trả lời: “Đã đưa đi rồi.
Nhưng mà bệnh viện bên này không kiểm tra ra được nguyên nhân gì, chỉ số trên máy theo dõi dấu hiệu sinh tồn vẫn giảm sút liên tục.”
“Bác sĩ nói nếu như tiếp tục như vậy, sợ là nó không sống được qua đêm nay.”
Ông ấy lại nghẹn ngào nói: “Ba, hay là ba tới bệnh viện sẵn một chuyến đi.”
Sau đó vội vàng báo tên bệnh viện cùng số tầng của phòng Hoắc Dã nằm.
Nếu không phải bác sĩ nói Hoắc Dã có khả năng sống không hết đêm nay, ba Hoắc cũng không vội vã gọi điện thoại đến khiến cho ông cụ Hoắc lo lắng làm gì.
Nhưng sợ con trai thật sự không sống được bao lâu nữa, đành phải gọi ông cụ đến để gặp mặt nó lần cuối cùng.
Ông cụ Hoắc không dám tin tưởng.
Sáng nay cháu trai vẫn còn tung tăng nhảy nhót ra cửa, sao lại đột nhiên xảy ra chuyện.
Ông cụ hoảng hốt rồi lại sốt ruột: “Được, ba lập tức qua đó.”
Treo điện thoại rồi ông cụ Hoắc cảm thấy hai chân của mình mềm nhũn, phải ngồi xuống ghế để trấn định lại.
Năm đó ông cụ ở trên chiến trường liều mạng với kẻ địch cũng chưa bao giờ mềm chân, nhưng nghe tin cháu trai sắp chết ông cụ không đứng vững được nữa.
“Lão Hoắc, xảy ra chuyện gì rồi?”
Nhìn thấy bộ dạng này của ông cụ Hoắc, mấy vị cao tuổi đều lo lắng theo.
Ông cụ Hoắc lúc này mới hoàn hồn, nói sơ qua tình hình một lần.
Sau đó mấy ông cụ nhao nhao nhìn về phía Lạc Ninh, ánh mắt đầy vẻ khó tin, cô gái này lại đoán trúng rồi.
Đầu óc của Ông cụ Hoắc lúc này mới hoạt động trở lại: “Nếu cháu nhìn ra được cháu trai của ông sẽ xảy ra chuyện, có phải là cháu cũng có cách cứu nó hay không?”
Vừa rồi Lạc Ninh biểu hiện quá bí hiểm cho nên ông không dám không tin nữa, trong lòng không nhịn được mà nhiều thêm một tia hy vọng.
Nghe thấy con trai nói cháu trai sắp không qua khỏi, ông cụ Hoắc lúc này xem Lạc Ninh như cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình.
Lạc Ninh trả lời: “Cháu không thể bảo đảm được điều gì, cần phải tự mình đến xem tình hình của Hoắc Dã mới có thể kết luận.”
Trong lòng Lạc Ninh cũng tràn đầy nghi hoặc.
Dựa theo tướng mạo và chỉ tay của Hoắc Dã, số mạng của anh ta không phải là số chết yểu, sao lúc này lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.
Hiển nhiên, tướng mạo cũng không phải mãi mãi bất biến như vậy.
Nếu như có sự can thiệp vào số mệnh khiến cho nó thay đổi thì tướng mạo cũng sẽ thay đổi theo.
Giống như vừa rồi cung tử tức của ông cụ Hoắc đột nhiên ảm đạm, ấn đường biến đen.
Ông cụ Hoắc cũng không còn tâm trí mà suy nghĩ nhiều, chỉ có thể dùng ngữ khí khẩn cầu nói: “Tiểu Lạc, làm phiền cháu theo ông đến bệnh viện một chuyến xem Hoắc Dã, làm ơn!”
Ông cụ Hoắc địa vị bất phàm, cũng có kết giao với vài vị đại sư phong thủy lợi hại.
Nhưng ông không lập tức gọi điện mời người, ông biết người trong giới này có một nguyên tắc.
Một chuyện không nhờ hai người, ông cụ sợ đắc tội Lạc Ninh.
Hơn nữa vừa rồi Lạc Ninh phán quá chuẩn.
Chưa kể đến việc nhìn ra được cháu trai của ông xảy ra chuyện, chỉ cần biết trước cuộc gọi kia đã khiến người ta cảm thấy khó tin rồi.
Ông cụ cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào cô.
Nếu đến bệnh viện mà Lạc Ninh không có biện pháp thì ông lại mời đại sư khác đến hỗ trợ.
Trên mặt Lục Tuân cũng lộ vẻ nôn nóng: “Chúng ta lập tức đến bệnh viện xem thử.”
Một giờ trước anh còn nói chuyện điện thoại cùng Hoắc Dã, hẹn chiều nay sẽ gặp mặt.
Nhưng không nghĩ tới mới qua một lúc bạn tốt lại xảy ra chuyện.
Lạc Ninh gật đầu: “Được!”
Mấy ông cụ khác cũng không màng khỉ lùn nữa, sôi nổi đứng lên theo ra cửa.
Bọn họ đều có tài xế đưa đón, chỉ có Lục Tuân và Lạc Ninh tự lái xe tới.
–Dịch: Autumnnolove–
Vừa tới bệnh viện mọi người nhanh chóng chạy đến tòa nhà cấp cứu.
Lúc này Hoắc Dã đã được chuyển đến phòng chăm sóc tích cực ICU*.
Đám người ba Hoắc đang canh giữ ngoài cửa với vẻ mặt buồn bã, mẹ Hoắc và bà nội Hoắc thì không ngừng rơi lệ.
(*) : Khu Chăm sóc Tích cực (ICU) là một khoa chuyên môn cao dành cho các bệnh nhân cần theo dõi, chăm sóc điều dưỡng chuyên sâu và hỗ trợ hô hấp phức tạp.
Cơ sở này sử dụng công nghệ tiên tiến để đảm bảo an toàn cho người bệnh.
Nhìn thấy đám người ông cụ Hoắc xuất hiện, ba Hoắc vội vàng tiến lên, hai mắt đỏ bừng nói: “Ba, ba nhanh đến đây nhìn mặt Tiểu Dã đi.”
Tuy rằng Hoắc Dã là đứa trẻ ương ngạnh và lêu lỏng nhất trong số mấy đứa con, nhưng lại là đứa mà ông và vợ yêu thương nhất.
Bây giờ lại nghe bác sĩ nói con trai nhà mình sắp đi rồi, ông đau thấu tim gan nhưng vẫn phải gồng mình chống đỡ.
Ông cụ Hoắc vội vàng đi tới.
Lúc nhìn thấy cháu trai đang nằm trên giường bệnh đeo mặt nạ dưỡng khí, sắc mặt trắng bệch, ông đau đơn thiếu chút nữa là ngất đi.
Ông vội vàng quay đầu nhìn về phía Lạc Ninh nói: “Cô Lạc, làm ơn xem giúp ông cháu trai của ông bị làm sao vậy?”
Ông cụ vừa lên tiếng khiến cho người đứng ngoài phòng bệnh đều ngây ngẩn.
Bọn họ đều hoang mang không hiểu, ông cụ đưa một cô gái trẻ tuổi đến đây nhìn Hoắc Dã làm gì?
Chẳng lẽ cô ấy có thể làm được điều gì?