Đọc truyện Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng – Chương 126
–Dịch : Autumnnolove–
????????????
CHƯƠNG 145
Hoắc Dã lập tức có một chút phản ứng.
“Không lẽ cô muốn nói với tôi rằng bé gái mà tôi đã từng cứu kia lại chính là bà điên kia?”
Lạc Ninh có chút bất đắc dĩ mà cười với anh ta: “Đúng vậy, cô ta chính là bé gái mà anh từng cứu giúp.”
“Anh và cô ta có quan hệ nhân quả khá sâu sắc, do đó tôi mới có thể nhìn ra được chuyện này.”
Cô lại tiếp tục nói: “Hơn nữa, năm mười sáu tuổi anh bị người ta chạy xe đâm trúng suýt chết cũng có quan hệ với cô ta.”
“Người đâm phải anh chính là đào hoa mà cô ta vô tình trêu chọc.”
“Người nọ biết sự tồn tại của anh trong lòng cô ta rất đặc biệt, lại không biết bối cảnh của anh, cho nên mới vì tình mà uống say rồi gây tai nạn cho anh.”
“Người nhà anh đào ra hắn tống vào tù rồi, nhưng mà hắn ta cũng không nói ra nguyên nhân vì cô gái kia, cho nên anh cũng không biết.”
Nói tới đây, cô cũng có chút thương cho Hoắc Dã.
Bởi vì có lòng tốt giúp đỡ người khác, lại trêu chọc nhầm một đóa lạn đào hoa không có cách nào cắt đứt.
Hiện tại Hoắc Dã đã hoàn toàn tin tưởng Lạc Ninh.
Sắc mặt anh ta tối đi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không nghĩ tới tai nạn xe cộ lần đó lại có liên quan đến cô ta, sớm biết như vậy ban đầu tôi đã không cứu cô ta rồi.”
–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–
Tai nạn xe cộ lần đó khiến anh mất đi nửa cái mạng, nằm ở bệnh viện suốt nửa năm mới có thể từ từ hồi phục.
Tuy rằng không phải do cô gái kia sai sử, nhưng cô ta cũng không thoát khỏi liên can, anh không thể không khó chịu.
Anh vội vàng hỏi: “Lạc đại sư, có cách nào có thể thoát khỏi đóa lạn đào hoa và đào hoa sát này không?”
Anh thật sự sắp chịu không nổi bị cô gái kia dây dưa mãi rồi, đặc biệt còn liên quan tới tính mạng của mình, cho nên không thể qua loa với cô ta được nữa.
Lạc Ninh trầm ngầm, một lúc sau lại hỏi: “Anh có ảnh chụp của cô ta không?”
Hoắc Dã trả lời: “Không có! Nhưng mà hình như cô ta rất hay đăng ảnh lên wechat, để tôi tìm xem.”
Anh ta lấy di động ra, nhanh chóng tìm thấy tài khoản của cô ta trong vòng bạn bè, cô ta đăng không ít ảnh chụp.
“Chính là người này.”
Lạc Ninh nhận lấy di động kéo xem mấy tấm.
Tuy rằng ảnh chụp của cô ta đã qua một phần mềm làm đẹp, nhưng từ ngũ quan cũng có thể nhìn thấu không ít chuyện.
“Trên tay cô ta dính mạng người rồi, còn hãm hại không ít người nữa.
Anh có thể xuống tay điều tra từ chỗ này, sau đó để cho cô ta chịu trách nhiệm trước pháp luật đi.”
Vốn dĩ Lạc Ninh chỉ có chút đồng tình với Hoắc Dã khi gặp phải loại lạn đào hoa này.
Nhưng hiện tại nhìn thấy tướng mạo của cô gái kia, cô cũng bất giác sinh ra không ít cảm giác chán ghét.
Mấy năm nay cô ta làm không ít chuyện ác, chẳng hạn như tìm người hãm hiếp những cô gái thích Hoắc Dã, hoặc khiến cho người nhà của những cô gái đó mất việc làm hết lần này đến lần khác, thậm chí cô ta còn chơi ra mạng người.
Vì tư dục của bản thân mà làm ra những chuyện hại người như vậy thì không đáng đồng tình chút nào.
Hoắc Dã nghe Lạc Ninh nói thì rất kinh ngạc.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng bà điên kia không chỉ đơn giản là khi dễ người người khác một chút, mà còn dính dáng tới mạng người.
Chuyện này khiến anh càng cảm thấy ghê tởm cô ta.
“Không thành vấn đề, tôi sẽ khiến cho cô ta phải trả giá cho những việc cô ta đã gây ra.”
Anh ta đang cẩn thận hồi tưởng lại mọi thứ, dường như có hai cô gái từng theo đuổi anh đột nhiên mất tích bí ẩn đến nay vẫn chưa có chút tin tức gì.
Lúc này anh chợt suy đoán, có lẽ là đã bị người phụ nữ độc ác kia hãm hại rồi.
Ngày thường Hoắc Dã hành sự tương đối tùy ý lỗ mãng, nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng anh ta vẫn là một thanh niên ngay thẳng, rất không quen nhìn những việc xấu xa thế này.
Lạc Ninh gật đầu: “Dựa theo tướng mạo của cô ta, nếu như khiến cô ta trả giá cho những việc mình làm nhất định cô ta sẽ không thoát ra được, như vậy lạn đào hoa của anh cũng sẽ mất đi.”
Cô lại chuyển sang một vấn đề khác: “Nhưng mà đào hoa sát có thể phá hay không thì còn phải bói một quẻ cụ thể mới biết được.”
Nói xong cô liền móc ra ba đồng tiền cổ đưa cho Hoắc Dã: “Thổi ba hơi ở trên mặt đi.”
Hoắc Dã nhận lấy ba đồng tiền thổi khí, sau đó đưa lại cho Lạc Ninh.
Lạc Ninh ném ba đồng tiền lên mặt bàn, quẻ tượng cũng nhanh chóng hiện ra.
Cô hơi nhíu mày: “Đào hoa sát này của anh khá nghiêm trọng, cho dù cô ta vào tù rồi đào hoa sát cũng không biến mất.”
Trong lòng Hoắc Dã bát đầu khẩn trương, hỏi: “Vậy làm sao mới có thể hóa giải triệt đề?”
“Tôi cho anh một lá bùa chuyên dùng để hóa giải đào hoa và bùa bình an, anh đeo ở trên người tuyệt đối không được tháo xuống.
Chờ sau khi tống được cô ta vào tù thì anh lại đến tìm tôi xem quẻ một lần nữa”.
Lạc Ninh trả lời.
Giới tu luyện phong thủy huyền thuật chia thành ba cảnh giới: hậu thiên, tiên thiên và thiên nhân hợp nhất.
(*) Tiên Thiên: chỉ khoảng thời gian mà vũ trụ vạn vật chưa được hình thành, Âm và Dương tồn tại trong thế giới rộng lớn, thời kỳ tối sơ của vũ trụ.
(**) Hậu Thiên: quá trình con người được hình thành và đi theo quy tắc của vạn vật tự nhiên.
(***) Thiên nhân hợp nhất : giữa con người và hoàn cảnh tự nhiên và xã hội, luôn luôn mâu thuẫn và thống nhất với nhau.
Con người thích nghi, chế ngự, cải tạo hoàn cảnh thiên nhiên và xã hội sẽ sinh tồn và phát triển.
Trên người của cô gái kia nhất định có đeo bùa phép hoặc là pháp khí gì đó mới có thể che lấp được một ít thiên cơ.
Lạc Ninh trở về thế giới này không bao lâu, mới tiến vào cảnh giới Hậu thiên cho nên không có cách nào chỉ xem ảnh chụp mà phá được thiên cơ.
Muốn làm được điều này phải đạt đến cảnh giới tiên thiên.
Hoắc Dã lập tức gật đầu: “Được, vậy làm phiền cô vẽ cho tôi một lá bùa.”
Lạc Ninh đi đến đâu cũng mang theo giấy và bút lông, vì vậy cô ở trước mắt bọn họ bắt đầu vẽ bùa.
Thời điểm cô tập trung vẽ bùa sẽ có linh khí lưu chuyển quanh người, cho nên những người khác quan sát sẽ có loại cảm giác tiên khí mờ mịt.
Ba người Hoắc Dã đều xem đến sửng sốt, trong lòng càng đánh giá cao Lạc Ninh.
Sau khi làm bùa xong, Lạc Ninh gấp lại đưa qua cho Hoắc Dã.
Cô còn nhấn mạnh: “Nhớ kỹ, trong vòng mấy ngày tới, nhất định không được để bùa rời khỏi người anh, nếu không sẽ xảy ra chuyện đáng tiếc.”
Hoắc Dã cẩn thận nhận lấy bùa: “Được, tôi đã nhớ kỹ.”
Bọn họ ngồi thêm một lúc mới tàn cuộc, Lục Tuân đưa Lạc Ninh về nhà.
–Dịch: Autumnnolove–
Buổi tối, Lạc Ninh nhận được điện thoại của Tiêu Du: “Lạc đại sư, bùa cô cho tôi thật sự quá đỉnh.
Người của tôi đúng thật là đã tìm được chứng cứ nɠɵạı ŧìиɦ của Liễu Thiều Anh và nữ quyết Liễu gia rồi”.
Giọng nói của Tiêu Du qua điện thoại có vài phần kích động.
Hiện tại hoàn toàn phục Lạc Ninh rồi.
Lạc Ninh hỏi: “Gian phu là ai?”
Nhắc tới chuyện này, thanh âm của Tiêu Du lại tăng lên một chút: “Tinh nhân của các cô ấy đều là đám con nuôi của Liễu gia, thật sự buồn nôn.”
Cũng may anh ta chưa từng chạm qua Liễu Thiều Anh, nếu không chắc cơm ăn tối đó cũng phải ói ra.
–Wattpad: Autumnnolove–
Lạc Ninh nhận được đáp án này cũng cảm thấy không quá ngoài ý muốn.
Dù sao thì Liễu gia sử dụng trận pháp đổi vận cần phải hội tụ đầy đủ hai điều kiện.
Trung gian yêu cầu hai yếu tố, ở quan hệ thông gia bên này chính là nữ quyết Liễu gia, mà ở Liễu gia bên kia cần phải có người nhập vào gia phải Liễu gia.
Xem ra Liễu gia đã sớm có chuẩn bị cho trận pháp này, cho nên bọn họ đã nhận không ít con nuôi nhập gia phả từ nhỏ.
Chuyên dùng để kết nhân quả với nữ quyến Liễu gia, hấp thụ vận khí trên người đối phương chuyển về Liễu gia.
Nói kiểu gì thì con nuôi cũng là người Liễu gia, thật ghê tởm.
Tổ tiên Liễu gia lập nghiệp từ cướp bóc, đã làm không ít chuyện ác.
Dựa theo luật nhân quả thì khí vận về sau sẽ không ngừng suy yếu.
Có nghĩa là nếu theo đúng lẽ thường, Liễu gia hiện tại không thể giàu có mà còn có thể trở thành một nhà nghèo kiết hủ lậu.
Bây giờ bọn họ không những làm ăn chính đáng, còn gây dựng một công ty tập đoàn đưa ra thị trường, hoàn toàn dựa vào việc hút khí vận của các nhà thông gia để tái sử dụng và duy trì Liễu gia, hết sức thâm độc.
Lạc Ninh trầm ngâm: “Dùng chứng cứ trên tay các anh bức các cô ấy ly hôn đi.”
“Nếu các cô ấy vẫn không đồng ý, mà các anh không ngại thanh danh thì cứ thả tin tức ra, sau đó đến tòa án yêu cầu cưỡng chế ly hôn.”
Thả tin tức này ra ngoài cũng xem như khiến cho người ngoài cảm thấy ớn lạnh với Liễu gia, tạo thành tổn thất danh dự cho bọn họ, gây tổn thương khí vận không nhỏ.
Tiêu Du trả lời: “Thanh danh thì có sao đâu, dù sao người bị mắng cũng không phải là bọn tôi.”
“Cùng lắm người ta sẽ cảm thấy thương hại chúng tôi tôi, chúng tôi cũng học Liễu gia chơi chiêu khiến dư luận mủi lòng, cũng không tệ.”