Bạn đang đọc Sau Khi Cá Mặn Thế Gả – Chương 144: Doanh Trại Trong Núi
Phóng ngựa nửa canh giờ về hướng Đông Nam Thạch Tử Hà là có thể đến nơi Sí Linh quân đóng quân, nhưng mà nơi chiến mã có thể đi, xe ngựa chưa chắc có thể thông qua.
Đoàn xe muốn đến Sí Linh quân, cần phải đi vòng từ đằng sau quan đạo.
Xử lý chuyện Tiêu Linh xong, Cơ Tùng phái mấy thị vệ đi đến Sí Linh quân trước truyền tin tức, y cùng với A Ninh sẽ đi đường vòng đến chỗ đóng quân.
Nhan Tích Ninh vốn tưởng rằng tâm tình của Cơ Tùng sẽ không tốt, hắn đã chuẩn bị lời để an ủi y.
Nhưng mà sắc mặt Cơ Tùng vẫn như thường, thậm chí y còn lấy một cuộn da dê chậm rãi mở ra: “Trước đây A Ninh chưa từng tới Sí Linh quân, vừa lúc hiện tại có thời gian, ta giới thiệu với ngươi một phen đi.”
Trên cuộn da dê là địa đồ phân bố của vùng núi này, dãy núi to to nho nhỏ đều có thể thấy rõ trên địa đồ.
Trong dãy núi thậm chí còn có vài con sông uốn lượn, trong đó nơi sông ngòi dày đặc nhất có một bình địa không nhỏ, nơi đóng quân của Sí Linh quân liền ở trong bồn địa này.
Lấy hiểu biết của Cơ Tùng về A Ninh, hắn thích nhất là nghe mình nói chuyện trong quân.
Mắt thấy Sí Linh quân gần ngay trước mắt, sao hắn lại đột nhiên im lặng? Cơ Tùng nâng mi mắt lên bốn mắt nhìn nhau cùng A Ninh, y mẫn cảm bắt giữ được tia lo lắng trong mắt A Ninh.
Cơ Tùng ôn thanh nói: “Làm sao vậy?”
Nhan Tích Ninh chần chờ: “Dung Xuyên, lúc tâm tình không tốt không cần miễn cưỡng.”
Cơ Tùng khẽ cười một tiếng, y nâng tay sờ hai má Nhan Tích Ninh: “Ta không có miễn cưỡng.”
“Mắt thấy thuộc hạ mình từng tín nhiệm chết ở trước mặt chính mình, quả thật làm cho lòng ta khó mà bình tĩnh.
Tiêu Linh vì tư dục của bản thân khiến các huynh đệ phải chết, dùng mạng của hắn đến tế điện vong hồn các huynh đệ là chuyện đúng lý phải làm.”
“Sở dĩ ta không nói về hắn với ngươi, chủ yếu là bởi vì hắn chỉ là một phản đồ không đáng giá nhắc tới thôi, không đáng để ta và ngươi lãng phí thời gian vì hắn.”
Cơ Tùng không hổ là đại trượng phu cầm được thì cũng buông được, nghe y nói như vậy, Nhan Tích Ninh yên tâm.
Nhưng hắn còn có một chuyện muốn nghe một chút ý kiến của Cơ Tùng: “Vậy……!Thương Phong về sau phải làm sao bây giờ?”
Thương Phong là do Tiêu Linh nuôi, nhưng lại là Cơ Du đưa cho Tiêu Linh.
Lúc trước không biết cũng liền thôi, hiện tại bọn Nghiêm Kha đã biết nội tình, nhất định sẽ có ý kiến với Thương Phong đi?
Nhưng Thương Phong chỉ là một con chim, nó vô tội biết bao? Gặp một chủ nhân xấu đã rất không hay ho rồi, không nên vì thế mà chết.
Cơ Tùng mỉm cười: “Thương Phong không phải chim của ngươi ư? Từ ngày ta bắn hạ nó, nó chính là ưng của Dung Vương phủ chúng ta.”
Nhan Tích Ninh kinh ngạc nhướng mi: “A?”
Cơ Tùng cười nói: “Ăn nhiều thịt của Vương phủ chúng ta như vậy, sao còn có thể xem như ưng của Tiêu Linh đây? Đương nhiên là của chúng ta.”
Nhan Tích Ninh phì một tiếng nở nụ cười: “Đây là lấy thịt đền thịt đi.”
Nói hết ra rồi tâm tình của hai người cũng tốt hơn rất nhiều, lúc này Nhan Tích Ninh bắt đầu chú ý đến chính sự: “Đúng rồi, không phải ngươi muốn nói với ta về chuyện chỗ đóng quân của Sí Linh quân sao?”
Cơ Tùng đẩy da dê đến trước mặt Nhan Tích Ninh: “Hiện tại chúng ta đang ở trong núi Lương Sơn, nơi đóng quân của Sí Linh quân liền ở chỗ này……”
Dãy núi Lương Sơn tựa như một vách chắn ngăn cách Sở Liêu cùng các nước chung quanh, địa hình nơi này dễ thủ khó công, cách đây rất lâu từ trước khi Sở Liêu khai quốc, nơi này chính là vùng giao tranh của nhà binh.
Bởi vì địa hình và địa thế, Lương Sơn cũng không hoang vu giống hai quận ở phía Đông Lương Sơn, tương phản trên núi mọc không ít thảm thực vật chịu hạn tốt, tuy rằng nhìn có chút thưa thớt, nhưng so với núi hoang trụi lủi lại tốt hơn nhiều.
Tiến vào Lương Sơn, trên đầu mỗi một ngọn núi đều có tháp quan sát bí ẩn, cả núi non đều ở trong sự khống chế của các tướng sĩ Sí Linh quân.
Bởi vì đóng quân trường kỳ trong Lương Sơn, Sí Linh quân khai khẩn đất đai thuần dưỡng súc vật trong núi, hiện giờ cho dù triều đình tạm thời không cung cấp được quân lương cùng vật tư, bọn họ cũng có thể dựa vào nỗ lực của chính mình mà chống đỡ một đoạn thời gian.
Cơ Tùng kể tường tận không ít chuyện có liên quan đến Sí Linh quân, Nhan Tích Ninh cũng hiểu một chút về cuộc sống hằng ngày của các tướng sĩ.
Lúc trước hắn nghĩ rằng các tướng sĩ ngoại trừ thao luyện thì là tuần tra, hiện tại hắn mới biết được, nguyên lai các tướng sĩ còn phải trồng trọt, kiến tạo công sự các thứ.
Xe ngựa quẹo qua một cái triền núi, trước mắt Nhan Tích Ninh sáng ngời, chỉ thấy phía trước xuất hiện một mảnh đồng cỏ thiên nhiên.
Đang ngắm núi vàng ngập mắt, đột nhiên nhìn đến một mảnh màu xanh biếc, đừng nói không thể dịch nổi hai mắt, liền ngay cả con ngựa cũng dừng cước bộ.
Con sông uốn lượn như đai ngọc xuyên qua giữa đồng cỏ, dê bò ngựa kết thành đàn nhàn nhã phân tán trên đồng cỏ.
Mùi cỏ xanh ẩm ướt cùng với hương vị của đàn ngựa ập vào mặt, tuy rằng không dễ ngửi mấy, nhưng lại làm cho tâm tình người ta vui mừng.
Cơ Tùng giới thiệu: “Nơi này là mục trường Thiên Hà, là một trong những bãi cỏ chăn thả quân mã cùng dê bò quan trọng nhất.”
Đang lúc mọi người nghỉ chân thưởng thức cảnh đẹp, Cơ Tùng đột nhiên nở nụ cười: “A Ninh, các huynh đệ tới đón chúng ta.”
Giương mắt nhìn lại, chỉ thấy cuối đồng cỏ xuất hiện mấy trăm con tuấn mã.
Trên mỗi một con tuấn mã đều có một tướng sĩ hưng phấn, bọn họ chậm rãi giục ngựa đến.
Con ngựa đạp nước mà đến, vó ngựa khiến vài cánh hoa bay lên, nhìn ngược sáng lại khiến người khác kinh tâm động phách.
Rõ ràng chỉ một đội ngũ mấy trăm người, lại có ra khí thể thiên quân vạn mã.
Chiến mã kéo dài qua cả đồng cỏ rất nhanh liền tới phía trước đoàn xe, các tướng sĩ xoay người xuống ngựa hai gối chấm đất.
Tiếng hoan nghênh đều nhịp cắt qua phía chân trời: “Cung nghênh chủ soái, Vương phi trở về!”
Tiếng hoan nghênh to rõ khiến màng nhĩ Nhan Tích Ninh chấn động, nhịp tim cũng gia tốc.
Hắn quả nhiên có sự sùng bái phát ra từ nội tâm với quân nhân thiết huyết, vô luận nhìn thấy bao nhiêu cảnh tượng như vậy, hắn đều sẽ kích động đến rơi nước mắt.
Cơ Tùng chậm rãi đứng lên từ xe lăn: “Chúng tướng miễn lễ.”
Tin tức Cơ Tùng đã có thể đứng lên không thể gạt được các tướng sĩ trong Sí Linh quân, sợ tin tức bị tiết lộ dẫn tới phiền toái không cần thiết, Bàng Văn Uyên cùng Ổ Thành Khải trở lại Sí Linh quân trước.
Bọn họ đã tra xét nhân sĩ khả nghi trong quân vài lần, bởi vậy các tướng sĩ có thể tới nơi này đón bọn họ đều là tâm phúc.
Nhìn đến Cơ Tùng quang minh chính đại đứng trước mọi người, hốc mắt Nhan Tích Ninh nong nóng, hắn nghiêng đầu áp chế nước mắt đang lay động.
Thật tốt, có thể đường đường chính chính đứng ở trước mặt mọi người thật tốt.
Hắn thật lòng cảm thấy cao hứng vì Cơ Tùng!
So với Nhan Tích Ninh càng vui vẻ hơn chính là các tướng sĩ Sí Linh quân, nhìn thấy Cơ Tùng đứng lên, đám người Bàng Văn Uyên mím môi lệ trong mắt lòe lòe sáng lên.
Tuy nói trước đó bọn họ đến thành Bình Xương tiếp đón Cơ Tùng, nhưng trong thành nhiều người mắt tạp, Cơ Tùng cũng không thể đứng lên trước mặt bọn họ.
Hiện giờ nhìn thấy dáng người mạnh mẽ của chủ soái, các tướng sĩ vui vẻ a!
Cơ Tùng phóng khoáng vung tay lên: “Đi, về nhà!”
Chỗ đóng quân của Sí Linh quân ở trong núi lớn, xuyên qua mục trường Thiên Hà cỏ còn phải đi qua vài đỉnh núi mới có thể đến được.
Tới địa bàn của mình, Cơ Tùng không cần phải che giấu nữa, y mang theo Nhan Tích Ninh cưỡi tuấn mã đen tuyền dẫn các tướng sĩ một đường hướng về giữa núi.
Mặt trời lặn về hướng Tây, bóng dãy núi bị kéo dài.
Men theo đường nhỏ đi tầm một chén trà nhỏ, nơi đóng quân của Sí Linh quân liền xuất hiện trước mặt Nhan Tích Ninh.
Thoạt nhìn từ địa đồ, nơi đóng quân chỉ là một bồn địa không hút mắt, nhưng khi nó xuất hiện ở trước mắt, Nhan Tích Ninh mới ý thức được bồn địa này lớn đến bao nhiêu.
Bồn địa trước mắt có diện tích chừng vạn mẫu, chỗ có thể nhìn được trong tầm mắt đều là đồng ruộng, trong đồng ruộng mương máng xen kẽ.
Lương Sơn to lớn khí trời khô hạn, nơi này không trồng được lúa nước, lại trồng hoa màu cùng rau xanh chịu được hạn.
Trên cao nhìn xuống, chỉ thấy chính giữa bồn địa có một cái thôn trấn không lớn.
Đang lúc chạng vạng, khói bếp lượn lờ từ trong ống khói trên nóc nhà tản ra.
Hình ảnh trước mắt cực kỳ tốt đẹp, chỉ là có cái gì không đúng.
Nhan Tích Ninh nhíu mày nhìn trong chốc lát liền bừng tỉnh đại ngộ, dân cư thường trú của Sí Linh quân là mười một vạn người, hơn nữa còn có người nhà đi theo, trấn nhỏ trong bồn địa này thấy thế nào cũng chỉ có thể chứa được hai vạn người.
Một chút đất như vậy, các tướng sĩ phải sống như thế nào?
Hơn nữa làm một căn cứ quân sự, nơi này không nhìn thấy sân mà các tướng sĩ thao luyện, cũng không thấy quân doanh, thật sự rất kỳ quái.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Nhan Tích Ninh, Cơ Tùng nhịn không được nở nụ cười: “A Ninh phát giác ra chỗ không thích hợp ở đây sao?”
Nhan Tích Ninh gật gật đầu: “Ân……” Hắn theo bản năng nhìn chằm chằm đất đai dưới chân, chẳng lẽ các tướng sĩ có pháp thuật phi thiên độn địa? Bọn họ đào một căn cứ quân sự ở dưới lòng đất?
Cơ Tùng cười mà không nói, y giơ roi giục ngựa: “Giá ——”
Tuấn mã nâng bốn vó phi dọc theo sơn đạo hướng vào núi sâu, Nhan Tích Ninh có chút buồn bực, chẳng lẽ bọn họ còn chưa tới nơi đóng quân ư? Trong lúc hắn âm thầm suy nghĩ, con ngựa đã chạy dọc theo sơn đạo vọt tới một sơn động.
Sơn động cực kỳ bí mật, cửa động còn có tướng sĩ canh gác.
Tiến vào sơn động Nhan Tích Ninh liền mở to hai mắt —— sơn động thật to lớn a!
Sơn động rộng như sân vận động lớn vậy, trên vách núi đá đốt vô số ngọn đèn, tinh tế nhìn lại nơi mỗi ngọn đèn sáng lên đều có một gian phòng.
Theo phân bố ngọn đèn, trong sơn động được chia ra thành năm tầng, mỗi một tầng đều có bậc thang rộng năm thước nối liền, có thể chứa đủ ba người đứng sóng vai.
Kết cấu này làm cho Nhan Tích Ninh nghĩ tới mấy trung tâm thương mại mà mình đã dạo qua, chẳng qua “Trung tâm thương mại” này ở trong núi, so với những nơi trước đây hắn dạo qua đều không giống nhau.
Một ý nghĩ bất khả tư nghị chậm rãi dâng lên trong lòng hắn: “Các tướng sĩ đào rỗng núi, bọn họ ở trong núi?!”
Nếu là ở hiện đại, để cho hắn nhìn đến một kiến trúc được xây trong núi cũng không có gì ngạc nhiên.
Nhưng đây là ở Sở Liêu nơi máy móc không phát triển, đây là kỳ tích! Nhan Tích Ninh cả kinh cười toe toét, bọn họ làm được như thế nào?
Cơ Tùng cười nói: “Kinh ngạc rồi đi? Lần đầu tiên ta tới trong quân cũng kinh ngạc.
Không nghĩ tới tiền nhân lại có trí tuệ như vậy, lại xây dựng được một doanh trại không có tiền lệ như vậy.” Đương nhiên, doanh trại này cũng không phải một hai ngày là có thể tạc xong.
Liền tỷ như doanh trại mà Nhan Tích Ninh đang nhìn, nó từ hơn mười đại tướng sĩ tốn mười năm mới thành công.
Hầu kết Nhan Tích Ninh lăn lộn lên xuống vài cái, hô hấp cũng nhanh hơn vài phần: “Kỳ tích a……”
Cơ Tùng xoay người xuống ngựa: “Nơi này là doanh trại của ta cùng các tướng soái Tiên phong doanh, trong dãy núi phụ cận đều có doanh trại phân bố.” Lương Sơn nhấp nhô có vài ngàn dãy núi to to nhỏ nhỏ, đừng nói cất chứa hơn mười vạn Sí Linh quân, cho dù nhân số có nhiều gấp đôi cũng không hề hấn gì.
Ở trong núi tuy rằng tối tăm một chút, nhưng ưu điểm cũng rất rõ ràng.
Lương Châu hè nóng đông lạnh, nếu ở trong khe núi, các tướng sĩ rất dễ dàng bị phơi nắng đến chết hoặc là tổn thương do giá rét.
Ở trong núi tuy rằng cũng sẽ có biến hóa nhiệt độ, nhưng còn tốt hơn ở bên ngoài nhiều.
Nhan Tích Ninh tâm phục khẩu phục: “Thật sự là quá lợi hại!” Đánh chết hắn cũng chưa nghĩ đến, các tướng sĩ vậy mà lại ở trong núi.
Cơ Tùng ôn thanh nói: “Chủ yếu là ruộng đất gần đây đều là tấc đất tấc vàng, hơn mười vạn người mỗi ngày đều phải ăn uống.
Hàng năm triều đình sẽ phát quân lương hai lần, ở trên đường cũng phải trì hoãn mấy tháng.
Nếu không dùng một ít đất đai ra trồng lương thực, các tướng sĩ sẽ đói bụng.”
Năm rồi đừng nói các tướng sĩ ăn không đủ no, liền ngay cả chủ soái như y cũng thường xuyên chịu đói.
Vật tư tiếp viện trễ, nỗi khổ do quân lương không đến nơi, y chịu đủ rồi.
Bất quá vấn đề này rất nhanh là có thể giải quyết, năm nay ngũ cốc Lương Châu được mùa thu hoạch, không có tham quan ô lại tầng tầng bóc lột, lương thực đến tay dân chúng cùng quân đội sẽ nhiều hơn so với năm rồi nhiều.
Hơn nữa A Ninh đưa ra biện pháp gieo trồng ruộng bậc thang, nếu thí nghiệm thành công, tương lai đỉnh núi trên doanh trại đều là ruộng tốt.
Lúc này từ sâu trong sơn động truyền đến tiếng thét to mơ hồ, Ổ Thành Khải cung kính hành lễ với hai người họ: “Các tướng sĩ biết được chủ soái trở về, mọi người đang chuẩn bị yến hội ở thao trường.
Thỉnh chủ soái cùng Vương phi dời bước đến thao trường!”
Nhan Tích Ninh sửng sốt: “Còn có thao trường?” Nghe thanh âm có vẻ thao trường ngay gần đây, có thể nào đầu bên kia ngọn núi này còn có một mảnh đất khác?
Nghiêm Kha vui tươi hớn hở giải thích: “Vương phi có điều không biết, các tướng sĩ chúng ta ngoại trừ tuần tra cùng trồng trọt, mặt khác cơ hồ đều ở trong núi.
Ngọn núi phụ cận không chỉ có doanh trại, còn có diễn võ trường.
Đúng rồi, chúng ta còn nuôi heo trong núi nga.”
Nhan Tích Ninh kinh ngạc mở to hai mắt, cừ thật, hắn nghĩ rằng doanh trại Sí Linh quân là kết cấu trung tâm thương mại, trăm triệu không nghĩ tới cư nhiên là kết cấu tổ kiến.
Thật sự là rất kích thích!.