Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 143: Huyết Tế


Bạn đang đọc Sau Khi Cá Mặn Thế Gả – Chương 143: Huyết Tế


Tiêu Linh thật sự cứng đầu, nếu cậy mạnh bức cung không chỉ không thể cậy miệng hắn, còn có thể khiến cho hắn càng ngày càng trầm mặc.

Mà hiện tại nội tâm của hắn đã bị chọc thủng thành một cái động lớn, muốn hỏi cái gì cũng có thể.
Nghiêm Kha nhẹ buông tay, Tiêu Linh quỳ trên đá vụn.

Cạnh đá sắc bén đâm sâu vào đầu gối hắn, từng giọt máu đỏ tươi rơi trên mặt đất.

Tiêu Linh lại giống như không cảm giác được đau đớn, hắn đập đầu xuống đất khóc rống: “Ta có tội, là ta bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, là ta hại chết các huynh đệ!”
Cơ Tùng cũng không muốn nghe tiếng gào khóc vô dụng, ánh mắt y lạnh như băng nhìn chằm chằm Tiêu Linh: “Hắn trong miệng ngươi rốt cuộc là ai?”
Tiêu Linh nức nở một trận rồi thống khổ mở miệng nói: “Là…..!Đương kim Ngũ Hoàng tử, Cơ Du, Cơ Văn Quảng.”
Cơ Tùng cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên là hắn.” Ngũ Hoàng tử Cơ Du, thật đúng là chó không sủa là chó cắn người.
Nghe được tên Cơ Du, Cơ Tùng cũng không bất ngờ.

Trước kia Tiểu Thất nói, cậu từng thấy được Thương Phong ở trong phủ Cơ Du, bắt đầu từ khi đó, y liền mơ hồ cảm thấy chân mình tàn phế nhất định có liên quan đến Cơ Du.
Tiêu Linh khi còn trẻ liền gia nhập Sí Linh quân, lúc hắn trở thành Thiên hộ, Cơ Tùng đã từng điều tra về bối cảnh của hắn.

Cha Tiêu Linh là một hộ săn bắn bình thường, nương là một nông phụ.

Cuộc sống Tiêu gia quá nghèo khó, bởi vậy hắn mới chọn gia nhập Sí Linh quân.

Điều khiến Cơ Tùng hoang mang chính là: sao Tiêu Linh lại quen biết Cơ Du?
Rõ ràng thời tiết không tính là lạnh, Nhan Tích Ninh lại cảm thấy trong lòng toát ra một cỗ khí lạnh: “Cơ Du thật đáng sợ.” Cơ Tùng ở xa ngàn dặm bên ngoài bảo vệ quốc gia, Cơ Du vì tư dục của bản thân liền tạo ra một cái bẫy cho Cơ Tùng, hại Cơ Tùng tàn phế.
Đương nhiên, mục đích của Cơ Du thành công, sau khi hai chân Cơ Tùng tàn phế, thế cục quả thật đã thay đổi, Cơ Du cũng có ngày xuất đầu.

Nhưng khi hắn hãm hại Cơ Tùng hắn căn bản không đặt an nguy của dân chúng ở trong lòng, may mắn Sí Linh quân là một hùng sư đã trải qua hàng trăm trận chiến, mới có thể ổn định thế cục dưới tình huống không có Cơ Tùng tọa trấn.

Nếu đổi thành đội quân yếu đuối hơn, Lương Châu gặp nguy, Sở Liêu cũng nguy!
Bọn Nghiêm Kha không thể bình tĩnh: “Cơ Du cho ngươi bao nhiêu bạc để ngươi bán đứng huynh đệ bán đứng đất nước?!”
Tiêu Linh liên tục lắc đầu: “Ta chưa từng nghĩ tới sẽ bán đứng huynh đệ, càng không nghĩ tới chuyện bán đứng đất nước.

Cơ Du nói, hắn sẽ sắp xếp người một nhà mai phục tại đây, hắn nói sẽ không làm hại đến tính mạng các huynh đệ!”
Nghiêm Kha cảm giác máu nhanh chóng vọt đỉnh đầu, hắn nâng chân lên cho Tiêu Linh một cước khiến hắn ngã gục: “Họ Tiêu! Bình thường ngươi không có đầu óc ta không trách ngươi, nhưng tại loại chuyện này vì sao ngươi lại rối rắm?! Ngươi tốt xấu gì cũng là người đã từng lên chiến trường, chiến trường đao kiếm không có mắt, Cơ Du ngay cả chiến trường cũng chưa từng lên, hắn tìm đâu ra một đám người một nhà tinh nhuệ có thể vây khốn Sí Linh quân? Ngươi dùng cái đầu chó của ngươi ngẫm lại cho kỹ đi!”
Tiêu Linh nức nở: “Trước đây hắn chưa từng lừa gạt ta……”
Cơ Tùng hít sâu một hơi áp chế lửa giận, giờ phút này ánh mắt y không mang theo một chút độ ấm, nhìn Tiêu Linh tựa như nhìn một người chết: “Ngươi và Cơ Du có quan hệ gì? Hắn thu mua ngươi từ khi nào? Có ai liên lạc ở giữa?”
Giọng Tiêu Linh khàn khàn: “Cơ Du……!là biểu huynh của ta, mẫu thân hắn và nương ta là tỷ muội ruột.”
Đồng tử Cơ Tùng mạnh mẽ co rút lại, sao lại như thế?! Theo như y điều tra, mẫu thân của Tiêu Linh không phải một nông phụ bình thường ư? Sao nàng lại có quan hệ với Ninh Tần?
Tiêu Linh nghẹn ngào: “Nương ta và mẫu thân Cơ Du Ninh Tần sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, dựa theo bối phận, Ninh Tần là dì cả của ta.


Dì cả vì nuôi gia đình mà bán mình vào Vương gia, ngay từ đầu nàng chỉ là một nha đầu quét tước, bởi vì làm việc cẩn thận, nàng được điều đến viện của Nhị tiểu thư Vương gia.

Sau này nàng âm kém dương sai trở thành nha hoàn hồi môn của Nhị tiểu thư.”
Nhị tiểu thư Vương gia đó hiện giờ là Việt Quý phi, mẫu thân Cơ Lương.

Chuyện tình sau đó Cơ Tùng đã biết, Bình Viễn Đế uống say sủng hạnh thị nữ của Việt Quý phi, sau đó còn có Cơ Du, thị nữ cũng trở thành Ninh Tần hiện tại.
Tiêu Linh chua xót nói: “Tuy dì cả bán mình cho Vương gia, nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn luôn nhớ mãi không quên mẫu thân của ta.

Mặc dù nàng ở trong cung sống rất gian nan, cũng chưa từng dừng hỗ trợ nhà ta.

Nếu không có dì cả, nương ta đã sớm chết đói.

Nhờ vào dì cả, nương ta mới có thể lớn lên.”
“Sau đó nương gả cho cha ta, dì cả cũng thường xuyên sai người mang đồ tới.

Nương thường xuyên nói với ta, dì cả và biểu ca có ân cứu mạng đối với một nhà chúng ta, ta có thể không hiếu kính nàng, nhưng ta không thể không hiếu kính dì cả, không thể không nghe lời biểu huynh.”
Cơ Tùng chỉ cảm thấy buồn cười: “Vậy ngươi hoàn toàn có thể dựa vào quan hệ của bọn họ mà sống tốt hơn, sao lại đến Sí Linh quân?” Đóng quân ở biên cương không dễ sống, màn trời chiếu đất đao quang kiếm ảnh là chuyện bình thường, các tướng sĩ trong quân ai mà không trải qua ngày tháng đầu đao liếm huyết cửu tử nhất sinh.
Tiêu Linh cong thân mình quỳ thẳng không nhấc nổi đầu: “Sau đó nương sinh bệnh qua đời, cha chuyển nhà thú người khác.

Đoạn thời gian đó trong nhà rất lộn xộn, dì cả liền mất liên hệ với chúng ta.”
“Kế mẫu ban đầu đối với ta không tồi, nhưng từ khi bọn đệ đệ được sinh ra, cuộc sống của ta ở nhà càng ngày càng gian nan.

Sau đó trong nhà thật sự không thể nuôi nổi chúng ta, ta mới đi theo một hộ săn bắn trong thôn vào quân đội.”
Trong mắt Cơ Tùng hiện lên ý lạnh, thì ra là thế, khó trách lúc trước khi điều tra vì sao lại không phát hiện manh mối, nguyên lai bên trong còn có một câu chuyện cũ phủ đầy bụi như vậy.
Tiêu Linh hiếu thuận, lúc ở trong quân câu cửa miệng của hắn là “Mẹ ta kể……”, một người xem lời mẹ như thánh chỉ, sao có thể mong chờ hắn trung hiếu vẹn toàn? Từ lúc chưa có nhận thức, lời mẹ ruột hắn nói đã sớm thâm nhập vào tận cốt tủy Tiêu Linh, chỉ cần một câu của Cơ Du, Tiêu Linh nguyện ý chết vì hắn.
Cơ Tùng đột nhiên lại cảm thấy vừa châm chọc vừa buồn cười, thời điểm Tiêu Linh gia nhập Sí Linh quân nhìn giống như một đứa nhỏ.

Nếu không phải các tướng sĩ chiếu cố hắn, hắn có thể bình an trưởng thành? Các tướng sĩ đã mất đều nói Tiêu Linh thành thật trung hậu, trăm triệu lần không nghĩ tới hắn cư nhiên là một con bạch nhãn lang không biết tốt xấu.
Cơ Tùng dùng thanh âm lạnh như băng nói từng chữ một: “Sau đó đâu? Sau khi ngươi vào Sí Linh quân, Cơ Du liên hệ lại với ngươi từ khi nào?”
Tiêu Linh nức nở: “Là…..!lần đầu tiên ta về nhà sau khi lên làm Thiên hộ.

Bởi vì hoài niệm nhà cũ, ta liền đi dạo vài vòng xung quanh ngôi nhà ban đầu, sau đó Cơ Du liền liên hệ với ta.”
Tiêu Linh của khi đó cũng sống không quá tốt, trong nhà hiện tại đã không có chỗ cho hắn dung thân.

Vì thế hắn liền đi xung quanh nhà cũ, muốn tìm lại gia đình ấm áp.

Không nghĩ tới vừa đi chung quanh, lại tìm được thân nhân máu mủ.

Nói không kích động là giả, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Cơ Du, Tiêu Linh hỉ cực mà khóc, hắn không nghĩ tới trên đời này hắn vẫn còn thân nhân, càng không nghĩ tới người nọ là cháu ngoại trai Cơ Du mà tới lúc chết nương hắn vẫn còn nhớ nhung nhắc tới.
Cơ Du khi đó cũng chỉ là một thiếu niên, tuy là Hoàng tử, nhưng cuộc sống cũng cực kỳ gian nan.

Nhưng hắn lại đối đãi Tiêu Linh vô cùng tốt, hắn dùng danh nghĩa của Tiêu Linh mua lại nhà cũ của y.

Nghe nói Tiêu Linh ở trong Sí Linh quân làm Thiên hộ, hắn còn tặng y một con Hải Đông Thanh trân quý.
Cơ Tùng cười nhạo một tiếng, y chiếu cố Tiêu Linh không ít hơn Cơ Du, buồn cười thay Tiêu Linh lại vì ơn huệ nhỏ mà làm ra chuyện ngu xuẩn đến nhường này.

Giờ phút này trong lòng y tràn đầy tức giận, nếu y sớm biết quan hệ giữa Tiêu Linh cùng Cơ Du, y làm sao cũng sẽ lưu ý một phần, cũng sẽ không chôn xuống một mầm tai hoạ lớn đến như vậy.
Tiêu Linh không nâng nổi đầu dậy: “Cơ Du nói, hắn tuy là Hoàng tử nhưng sống ở trong cung cũng không tốt mấy, Thái tử và Nhị hoàng tử vốn nhìn hắn không vừa mắt.

Nếu ta không cẩn thận bại lộ quan hệ giữa hai chúng ta, rất có thể sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết.

Hơn nữa lúc ấy ta cảm thấy, làm người không thể quên gốc rễ, ta nghĩ thông qua quân công mà chính mình cố gắng, tương lai có thể trả lại ân đức của dì cả và Cơ Du.”
Nghiêm Kha nghiến răng nghiến lợi: “Hay cho một câu ân đức! Họ Tiêu có phải ngươi quên rồi hay không? Nếu không có các huynh đệ, cái mạng chó này của ngươi đã sớm chết trên chiến trường.

Nếu không có chủ tử chiếu cố ngươi, ngươi cho là bằng vào ngươi có thể sống sót ở trong quân?! Cơ Du dùng một gian phòng một con chim đã lừa ngươi vây quanh, những thứ bình thường chúng ta đối xử với ngươi, ngươi ném cho chó ăn?!”
Nếu không phải chủ tử còn có chuyện muốn hỏi, hắn nhất định tiễn tên cẩu tặc này lên đường.
Tiêu Linh cúi đầu khóc nức nở: “Trước khi việc phục kích chủ soái phát sinh, hắn chưa từng lừa gạt ta, những chuyện hắn nhận lời ta hắn đều làm được.

Trước đó ta tin tưởng hắn giống như tín nhiệm chủ soái cùng các huynh đệ, ta chưa từng hoài nghi hắn!”
Bọn thị vệ ở đây đều hận đến nghiến chặt răng: “Các huynh đệ cũng chưa từng hoài nghi ngươi!” Biết được Tiêu Linh bị bao vây, Cơ Tùng dẫn người đến tiếp ứng, ai cũng không đoán được chờ bọn họ chính là cái bẫy đã được chuẩn bị từ sớm.
Này còn chưa tính, ở trong khoảng thời gian Tiêu Linh biến mất Cơ Tùng bại liệt, huynh đệ trong quân vẫn luôn lo lắng cho Tiêu Linh như cũ.

Lo lắng hắn bị địch nhân bắt giữ nhận mọi tra tấn, lo lắng hắn chết ở nơi không người biết.
Nếu sớm biết chân tướng chính là như vậy, các huynh đệ mỗi người sẽ cho hắn một ngụm nước miếng.

Cẩu tặc vong ân phụ nghĩa, đáng bị thiên đao vạn quả.
Cơ Tùng trào phúng nói: “Ninh Tần cho mẫu tử các ngươi ăn uống là ân tình, các huynh đệ Sí Linh quân chiếu cố ngươi lại không phải là ân tình ư.

Ngươi muốn báo ân có thể, nhưng vì sao ngươi lại tiết lộ quân tình Sí Linh quân cho Cơ Du? Cái gọi là báo ân của ngươi, chính là trở thành quân cờ của Cơ Du, đẩy các huynh đệ vào chỗ chết?”
Tiêu Linh hối hận không thôi, hắn dập đầu thật mạnh về phía Giáp Thạch Cốc: “Là ta hại các huynh đệ, ta đáng chết a!”
Tiêu Linh vừa đáng thương vừa thật đáng buồn, nhưng mà người đáng thương lại có chỗ đáng giận.

Hắn có thể ở nơi này rơi nước mắt, nhưng các huynh đệ đã chết vì hắn phải đến nơi nào kêu oan?
Cơ Tùng không muốn phí lời với loại người lang tâm cẩu phế này, y từ trên cao nhìn xuống thanh âm lạnh như băng: “Ngươi đem việc Cơ Du tạo bẫy như thế nào, liên lạc cùng người nào, tất cả tình hình cụ thể và tỉ mỉ nhất nói cho ta nghe, một chút cũng không thể sót.”
Chuyện tới nước này Tiêu Linh đã không còn gì để giấu giếm, hắn chỉ hận chính mình suy nghĩ đơn giản phạm phải đại họa tày trời.


Đối diện với ánh mắt thất vọng của mọi người, Tiêu Linh hối hận không thôi, nhưng mà mấy vấn đề Cơ Tùng hỏi, hắn thật sự không đáp được.
Khi Cơ Du cần hắn làm việc, sẽ nhét giấy vào tảng đá trên đường hắn tuần tra.

Hắn chưa từng gặp qua người liên lạc, hắn vẫn nghĩ rằng trong Sí Linh quân có người của Cơ Du.

Thẳng đến khi bọn Cơ Tùng gặp nạn ở Thạch Tử Hà, Tiêu Linh mới đột nhiên bừng tỉnh —— trong Sí Linh quân làm sao lại có người của Cơ Du, người liên lạc cùng hắn vẫn luôn là tâm phúc của Nhị hoàng tử Liêu Hạ – Thác Đặc Lan!
Nghe được lời Tiêu Linh, lửa giận trong lòng mọi người lên đến đỉnh.

Nghiêm Kha chửi ầm lên: “Phàm là ngươi chỉ cần động đầu óc một chút, đều biết rằng việc này không thích hợp!”
Một Hoàng tử đang ở kinh thành, sao lại có quân tinh nhuệ có thể vây khốn quân biên cương? Trừ bỏ thông đồng với địch phản quốc, mọi người không thể nghĩ ra lý do thứ hai.

Nhưng mà Tiêu Linh lại có thể ngu xuẩn đến mức bỏ qua những chuyện không thích hợp bên trong đó, còn ôm ấp ảo tưởng cảm thấy sự tình còn ở trong phạm vi khống chế.
Cơ Tùng bình tĩnh nhìn chăm chú vào Tiêu Linh, nói thật, không phải lần đầu tiên y bị người khác phản bội.

Trong quân nhiều người mắt tạp khó tránh khỏi tranh đấu phe phái, nhưng mà sự phản bội của Tiêu Linh khiến cho y khắc sâu ấn tượng nhất.

Tiêu Linh là tướng sĩ một tay y dẫn dắt, trước đó y vẫn nghĩ rằng bản thân rất hiểu hắn.
Tiêu Linh quả thật chí tình chí nghĩa, là người trung hiếu ngay thẳng, chỉ là hắn trung hiếu cho Cơ Du, chí tình chí nghĩa cũng là biểu hiện cho việc không có suy nghĩ mà thôi.
Cơ Tùng lạnh giọng nói: “Đều viết xuống hết rồi ư? Viết xong để hắn ấn tay.” Tiếng nói vừa dứt, trong tay thị vệ bên cạnh đang cầm hai tờ giấy tràn ngập lời chứng đi tới trước mặt Tiêu Linh.
Chữ trên giấy Tuyên Thành rõ ràng rành mạch, từng chữ đều là bằng chứng.

Tiêu Linh run tay tiếp nhận hai tờ lời chứng, hắn nhanh chóng quét qua vài lần rồi ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Tùng.

Nhưng khi nhìn thấy rõ ánh mắt Cơ Tùng, tất cả lời muốn nói đều nghẹn lại ở yết hầu.
Ở trong trí nhớ của hắn, chỉ khi Cơ Tùng nhìn địch nhân và người chết mới có ánh mắt này, đối đãi với đồng bào của mình, ánh mắt Cơ Tùng luôn tràn ngập sự tín nhiệm.
Khí lạnh từ trong lòng dâng lên, Tiêu Linh chưa từng cảm thấy sợ hãi như thế bao giờ.

Hắn không sợ chết, nhưng hắn sợ hãi các huynh đệ dùng ánh mắt để nhìn cừu nhân mà nhìn mình.

Nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi, mọi chuyện hắn làm căn bản không thể tha thứ.
Cơ Tùng lạnh giọng nói: “Ấn đi.”
Tiêu Linh run run, hắn cắn rách tay lấy máu làm mực ấn tay lên trên tờ giấy lời khai.

Thị vệ dùng một tay lấy lại lời chứng rồi cẩn thận dâng cho Cơ Tùng, Cơ Tùng giương ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm dấu tay màu máu trên tờ giấy, đáy mắt dần dần nhiễm lên sát ý.
Trong lòng Tiêu Linh còn có một tia khẩn cầu cuối cùng: “Chủ soái, ta biết tội mình không thể xá, ngài muốn giết muốn lăng trì đều tùy ý.

Nhưng có thể không cần làm ở trong này hay không……!Không cần ở Giáp Thạch Cốc.”
Sở Liêu lớn như vậy, nhiều núi hoang như vậy.

Để hắn phơi thây hoang dã cũng tốt treo xác ngoài thị chúng cũng được, hắn đều chấp nhận.

Nhưng duy độc Giáp Thạch Cốc này không được, nếu chết ở chỗ này, hắn làm sao có thể đối mặt với nhiều huynh đệ bị hắn hại chết như vậy?

Cơ Tùng cất lời khai lạnh lùng nói: “Ngươi không chết ở nơi này, hồn phách các huynh đệ khó an.”
Nghe nói như thế Tiêu Linh lảo đảo đứng dậy từ trên mặt đất chạy về phía ngoài Giáp Thạch Cốc, nhưng đầu gối hắn đổ máu hành động khó khăn, hơn nữa vừa nãy Nghiêm Kha đá hắn cũng không lưu tình.

Chạy không được vài bước hắn đã bị vấp đá vụn dưới chân ngã mạnh xuống mặt đất, dù vậy hắn vẫn giãy giụa lết ra phía ngoài.
Bọn thị vệ làm sao có thể cho phép hắn đào tẩu? Lập tức Hàn Tiến và Vương Xuân Phát liền tiến lên túm chắc lấy mắt cá chân hắn tha về phía sau.
Tiêu Linh giãy giụa thảm thiết: “Không cần! Không cần!” Mắt thấy không thể thoát khỏi kiềm chế, hắn nhặt một tảng đá lớn bằng nắm tay từ trên mặt đất đập mạnh vào huyệt Thái dương.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nghiêm Kha bay lên một cước đá bay tảng đá trong tay Tiêu Linh.

Hắn cười lạnh nói: “Không nghĩ tới ta được sáng mắt ra, ngươi là kẻ nhu nhược dám làm không dám nhận.

Đi xuống bồi tội với các huynh đệ đi! Ngươi nhìn thấy không? Bọn họ ngay tại nơi này, bọn họ đang chờ thấy kết cục của ngươi!”
Tiêu Linh vùng vẫy điên cuồng: “Không cần, không cần chết ở chỗ này! Van cầu ngươi, để ta chết ở nơi khác đi!”
Sở dĩ mang Tiêu Linh đến Thạch Tử Hà, chính là muốn dùng máu hắn đến tế chết các huynh đệ đã khuất.

Các huynh đệ chết không nhắm mắt, dựa vào đâu mà Tiêu Linh có thể cò kè mặc cả.

Nghiêm Kha rút trường đao ra đằng đằng sát khí: “Lúc các huynh chết còn thống khổ hơn ngươi gấp trăm ngàn lần, bọn họ căn bản không có quyền lựa chọn!”
Ngay sau đó ánh đao sáng như tuyết chiếu sáng hai mắt Tiêu Linh, trường đao sắc bén vẽ lên đường cong trắng sáng nhắm thẳng đầu mình mà đến.

Giờ khắc này thời gian trở nên dài đằng đẵng, thanh âm chung quanh cũng trở nên mơ hồ, Tiêu Linh không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn trường đao tới gần bản thân.
Giữa lúc hoảng hốt hắn nhìn thấy phía sau Nghiêm Kha tựa hồ có một đám người, ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy đám người kia cưỡi trên con ngựa cao to.

Trên mặt bọn họ như bịt kín một tầng sương mù, khi sương mù dần dần tản ra, ánh mắt Tiêu Linh kinh hoảng.

Những người này là các huynh đệ chết thảm ở Giáp Thạch Cốc!
Đứng ở trước nhất chính là Hàn Kế Quân, Hàn Kế Quân từng vì hắn mà chắn đao.

Trong mắt bọn Lão Hàn ngập tràn lạnh lùng nhìn chính mình, hoàn toàn không có ôn hòa của mọi khi.
Hắn chưa từng hối hận như thế này, những người này là đồng bào của hắn, là huynh đệ tay chân từng tin tưởng hắn từng giao mạng cho nhau.

Bọn họ vốn nên cùng một chỗ sảng khoái uống rượu ăn thịt, nhưng bởi vì chính mình, làm hại bọn họ táng mệnh nơi hoang dã.
Hắn cũng chưa từng sợ hãi như vậy, hắn không sợ chết, lại sợ ánh mắt lạnh lùng xa cách của mọi người.
Hắn nên làm như thế nào để bù lại sai lầm mà bản thân đã gây ra, lại làm sao xin lỗi mọi người? Cho dù có nói thật xin lỗi, mọi người có thể tha thứ cho hắn ư?
Trường đao xẹt qua, đầu Tiêu Linh theo tiếng đao vang lên mà rơi xuống.

Cái đầu nặng nề rơi xuống mặt đất lăn một vòng, cổ bắn máu tươi xa vài thước.

Hai mắt Tiêu Linh mở to, cảm xúc lưu lại từng chút biến mất.
Khóe miệng Cơ Tùng mím thành đường thẳng, ngón tay run rẩy.
Y nhắm mắt lại, thần sắc phức tạp, đó là biểu tình vui sướng và thống khổ đan xen.
_______________________
Tác giả có chuyện nói:
QAQ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.