Đọc truyện Sau Khi Âm Thầm Kết Hôn Cùng Với Ảnh Đế Tôi Mang Thai – Chương 6
Trình Kha Nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Diệp Thiệu: “Khi đóng phim anh phải lồng tiếng à?”
“Hả?” Diệp Thiệu nhíu mày, việc này có liên quan đến câu hỏi vừa nãy không, “Đúng vậy.”
Đạo diễn e ngại giọng nói của Diệp Thiệu hơi gợi tình quá, trừ khi vào mấy vai lãng tử đào hoa thì còn dùng giọng thật của hắn được, những thể loại khác thì không ổn.
Trình Kha Nhiên cũng chưa bao giờ nghe được giọng nói như ban nãy của Diệp Thiệu ở bất kỳ bộ phim nào, đến khi nghe được rồi, đại não của cậu như bị mắc kẹt, giờ đã quên luôn lúc nãy Diệp Thiệu vừa hỏi cậu cái gì.
Trình Kha Nhiên thản nhiên hỏi lại: “Anh hỏi gì cơ?”
Diệp Thiệu “……!Không có gì.”
Rốt cuộc là có đặt tôi vào mắt không vậy…!
Uống rượu rồi chơi trò chơi là thứ không bao giờ khiến người ta buồn chán, nay lại còn có thêm một Diệp Thiệu vào đây góp vui.
Sau khu quy tắc đơn giản mà quen thuộc của trò chơi được phổ biến, tay của Trình Kha Nhiên bị kích động đến run rẩy, chất cồn đã bị đẩy ra khỏi cơ thể, bây giờ cậu chỉ nghĩ đến chiến thắng.
Trò chơi Đơn giản quen thuộc quy tắc trò chơi sau, Trình Kha nhiên kích động tay đều ở phát run, cồn đã bài xuất bên ngoài cơ thể, hiện tại chỉ nghĩ thắng.
Trò chơi này hơi xâm phạm quyền riêng tư một chút, nhưng những người ở đây cũng sẽ không làm mọi người khó xử.
Cậu muốn biết mọi thứ về Diệp Thiệu.
Mấy năm nay Trình Kha Nhiên đã theo đuổi người ta cực kỳ thất bại, cậu chỉ biết được những tin mà truyền thông đưa tin về Diệp Thiệu.
Một bàn chơi trò chơi, đều là người quen cả, Trình Kha Nhiên tưởng bọn họ muốn chơi mấy kiểu board game đang hot hot hiện nay, cuối cùng lại chốt đi đánh bài.
Cảm thấy mấy đại gia ngồi đây không phải lứa hai mươi nữa rồi, mà là bốn mươi.
Trình Kha nhiên chưa từng chơi dạng bài này, nhưng năng lực học tập của cậu cũng cực kỳ nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã nắm chắc được kỹ thuật chơi, mọi người chơi được 4 ván, ván nào Đồ Lũng thua, thua không ngừng nghỉ.
Đồ Lũng “……”
Cung Trạch Ngọc ngáp một cái, dùng chân đạp giày Diệp Thiệu: Thằng thần kinh muốn hỏi Trình Kha Nhiên thì phải nhanh tay lên, muốn người ta thua phải làm gì đó thiết thực đi! Lúc nãy rõ ràng có thể ép chết Trình Kha Nhiên rồi, sao lại còn nương tay!*
Cứ tiếp tục như vậy thì ai ai cũng ngỏm tỏi, chỉ có mình Trình Kha Nhiên trụ được đến cuối cùng!
Diệp Thiệu chậm chạp rút chân lại.
Hắn không hề cố ý nương tay gì cả, là do cmn kỹ thuật đánh bài của Trình Kha Nhiên rất tốt được chưa?
Nhóc con này chơi bài còn dùng đến chỉ số thông minh, không hổ danh năm đó ở trường cấp 3 cũng là người duy nhất đánh bại thành tích trạng nguyên của hắn.
Lúc Cung Trạch Ngọc giẫm chân Diệp Thiệu, Trình Kha Nhiên nhìn thấy.
Cái gì ở xung quanh Diệp Thiệu cậu cũng nhìn thấy hết.
Quả nhiên, trúc mã trúc mã đúng là không giống người bình thường, cậu và Đồ Lũng sẽ không bao giờ làm mấy hành động lén lút như vậy, hai người kia có vấn đề.
Vừa mới nghĩ thế một giây, cẳng chân Trình Kha Nhiên bị Đồ lũng đá một cái.
Trình Kha nhiên “……”
Đồ Lũng nghiêng người thì thầm: “Cái nhóm thổ phỉ này tàn nhẫn vãi l, tao thua nhiều thế mất mặt lắm rồi, 4 ván, 9000 tệ, cái đcm, đây là tiền thật đấy, khi nào về mày bù lỗ cho tao nhé.”
Trình Kha nhiên “……”
Cung Trạch Ngọc muốn đi ngủ, nhưng Diệp Thiệu lại có bệnh tâm thần, mỗi lần chơi đều cùng nhóm với Trình Kha Nhiên đấu với một đống người, sau đó điên cuồng đưa Trình Kha Nhiên ra chỗ khác, vẫn luôn thắng nãy giờ.
Nếu như anh ta không ép bài Trình Kha Nhiên, cậu ta cũng không thể thắng nhiều lần như vậy được, rốt cuộc thì khi nào Trình Kha Nhiên mới định thua?
Cuối cùng ở lần chơi này, Diệp Thiệu và Cung Trạch Ngọc là một nhóm.
Trình Kha Nhiên cực kỳ hăng hái, liên tiếp ra bài ép Cung Trạch Ngọc.
Khiến anh ta từ đầu đến cuối chỉ có thể rút được 3 lá bài.
Nhưng Cung Trạch Ngọc và Diệp Thiệu tính cả rồi, một nhóm chỉ cần 1 người thắng là đủ, Cung Trạch Ngọc ra sức bảo toàn cho Diệp Thiệu.
Trình Kha Nhiên chỉ một lòng hừng hực muốn dí chết trúc mã của người ta, không để ý một lúc đã thấy Diệp Thiệu đi mất rồi, nhóm bên kia thắng.
Lần đầu tiên Trình Gia Nhiên thua.
Cung Trạch Ngọc là người thắng, vuốt cằm nói: “Đây là lần đầu tiên Trình Kha Nhiên thua đúng không? Anh hỏi cậu một vấn đề nhé, không trả lời thì uống rượu.”
Rượu này cũng không phải loại nhẹ nhàng gì.
Trình Kha Nhiên gật đầu, cậu cũng không phải ngôi sao gì, hoàn toàn không có mấy tin đồn mà người khác muốn nghe.
Bị Cung Trạch Ngọc hỏi tí cũng chẳng sao.
Hình như Cung Trạch Ngọc đang nghĩ đến chuyện gì hài hước lắm, đuôi mắt đều cong lên vì cười: “Anh cũng học cấp 3 Thập Nhất, khi đó có người trong trường nói cậu theo đuổi Diệp Thiệu, tụi anh còn không tin.”
Trình Kha Nhiên không thèm chớp mắt: “Cũng không phải sự thật, vì sao lại phải tin.”
Mọe.
Chân mềm nhũn rồi.
Sao lại hỏi chuyện này? Nếu nhận, chỉ sợ ngày mai Diệp Thiệu sẽ ly hôn với cậu.
Lần này Cung Trạch Ngọc cũng nổi tính tò mò: “Không phải cậu thật à? Lúc ấy anh cũng thấy có vẻ là không phải, còn ngồi phân tích mãi, ID lúc đấy….”
“Em không biết về việc này.” Trình Kha Nhiên nói.
Diệp Thiệu đánh giá Trình Kha nhiên, hình như nhóc con này không nói dối: “Hôm tôi tốt nghiệp cấp ba, có hôm mở hội….”
Trình Kha nhiên “!”
Mẹ cha! Anh ấy nhớ rõ kìa! Nhớ rõ hồi trước từ chối mình???
Trình Kha Nhiên liếc mắt sang Đồ Lũng, Đồ Lũng cũng không phụ lòng danh xưng anh em tốt lâu năm, một giây đã được khai sáng, vội vàng nói: “Em biết em biết, lúc đó hai người bọn em thách đố nhau, phạt nó đi thổ lộ với anh, thật ra nó là trai thẳng đấy ạ, siêu cấp thẳng, không khác gì anh đâu.”
Diệp Thiệu “……”
Trình Kha Nhiên lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, không dám nhìn mặt Diệp Thiệu.
Giọng điệu Diệp Thiệu vẫn nhàn nhạt: “Tôi nói chứ, lúc đó còn chưa thấy rõ là người nào đã chạy biến đi rồi, tôi còn tưởng là hẹn đánh nhau, cũng không xác định được đó là cậu.”
Trình Kha Nhiên: mình cũng không phải Trình Kha Nhiên cơ pắp…!
Đồ Lũng thở phào nhẹ nhõm, chắc chuyện này lừa gạt cho qua được rồi nhỉ?
Nhưng Trình Kha Nhiên lại bị dọa đến run rẩy, mấy ván kế tiếp không ngừng thua, cuối lại thua tới 40 ngàn.
Diệp Thiệu lười biếng ngáp miệng: “Trời gần sáng rồi, không chơi nữa.”
Tính toán tiền nợ xong xuôi, cuối cùng tính ra riêng nợ Diệp Thiệu đã mất khoảng 28 ngàn.
Trình Kha Nhiên cũng không biết rốt cuộc mình đang làm gì.
Từ nhỏ đến lớn cậu vẫn là học sinh xuất sắc, mấy trò bài bạc ăn tiền này 1 đồng cậu cũng không đặt, mà nói mới nhớ, cậu đến tiệc sinh nhật này chỉ là để ngắm Diệp Thiệu, sao sau 1 đêm lại thành cậu nợ Diệp Thiệp 28 ngàn tệ???
Đến bây giờ Trình Kha Nhiên mới nhận ra đây là tiền bạc cả, cũng không phải là mấy con số.
Tình yêu khiến người ta chết lặng rồi…!
Diệp Thiệu nhìn ánh mắt đã dại ra vì kinh ngạc của Trình Kha Nhiên, lòng thầm nói nhóc con nhà giàu như vậy mà mất có 40 ngàn đã ngu người rồi.
Diệp Thiệu phi xập bài lên bài: “Thắng thì cho mấy cậu, thua thì tính lên người tôi.”
Trình Kha Nhiên bất ngờ ngẩng đầu: Anh có tiền không mà gáy to thế?
Kết hôn là chuyện trọng đại, trừ khi tình cảnh của Diệp Thiệu quá gian nan, bằng không hắn là trai thẳng như thế, làm sao có thể đồng ý đi lãnh chứng cùng với một người đàn ông khác?
Trong mắt Trình Kha Nhiên, Diệp Thiệu rất nghèo, nếu không thì cũng không phải trôi về tay mình, bây giờ lại bày đặt rộng rãi cái gì?
Trình Kha Nhiên: “Tôi, tôi sẽ đưa cho anh.”
Diệp Thiệu lấy gói thuốc trong quần ra, cúi đầu tìm bật lửa.
Những người xung quanh đều cảm ơn hắn, hắn cũng không nhìn Trình Kha Nhiên, chỉ nói: “Cảm ơn cái gì, sinh nhật của anh em tốt, hôm nay tiền phí để tôi trả, lúc nãy tôi nói rồi.”
Lúc trước hắn cho rằng người tỏ tình với hắn ở WeChat là Trình Kha Nhiên, kết quả lại có người nói dù cả thế giới này theo đuổi hắn, Trình Kha Nhiên cũng quay lưng lại với cả thế giới, cho nên chắc chắn đối phương không phải Trình Kha Nhiên.
Trình Kha Nhiên chính là Diệp Thiệu thứ 2 của Thập Nhất.
Hai người đều vừa ưu tú lại không thích nói chuyện, chiếm hết spotlight trong trường,
Nhưng Trình Kha Nhiên giỏi hơn Diệp Thiệu, Diệp Thiệu là loại thành tích tốt hạnh kiểm kém, thầy cô giáo nhìn thấy là muốn đánh một cái, còn Trình Kha Nhiên là kiểu vừa đẹp trai vừa học giỏi, thầy cô cũng yêu quý cậu bạn “lạnh lùng boy” này.
Hồi trước Diệp Thiệu không biết đối phương là ai, khi đó là lần đầu tiên nghe nói tới.
Nhưng hắn cảm thấy rất thất bại, mọi người đều nói Trình Kha Nhiên rất lợi hại, thế người lợi hại thì không thể thích hắn à?
Sau đó hắn mới tìm xem ảnh chụp của Trình Kha Nhiên, mới hơi hơi nhớ lại, hình như hồi trước Trình Kha Nhiên có giáp mặt thổ lộ với hắn một lần.
Tuy hắn không nghe rõ, cũng không thấy rõ mặt, nhưng chỉ cần nhìn lại ảnh chụp của Trình Kha Nhiên một cái, hắn có thể nhận ra sau 1 giây.
Vành tai của Trình Kha Nhiên, rất đẹp.
Lúc tỏ tình với hắn còn đỏ lên như sắp nổ.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do quá kích thích vì trò chơi của bọn họ.
Đó là lần đầu tiên Diệp Thiệu cảm thấy một nam sinh lại đáng yêu như vậy, sau này vào giới giải trí, muôn hình vạn trạng kiểu nào cũng thấy qua, nhưng cũng không có cảm giác như vậy.
Nhóc con, Diệp Thiệu nghĩ tiếp, người đáng yêu là hắn mới đúng, cái gì cũng tin.
Thật ra Diệp Thiệu cũng chẳng thiếu gì nguồn tài chính mà cần đến nhà họ Trình hỗ trợ.
Khi ông nội Trình Kha Nhiên nói điều kiện với hắn, ông đã đưa ra rất nhiều lựa chọn mang đến lợi ích cho hắn, đều là lợi về hắn hết, chỉ cần hắn đồng ý kết hôn với Trình Kha Nhiên.
Nhưng những điều kiện đó cũng không khiến Diệp Thiệu lung lay chút nào, lại đúng yêu cầu kết hôn với Trình Kha Nhiên, rung động.
Đối phương nói muốn tìm một người đáng tin cậy để nâng đỡ Trình Kha Nhiên, mà mình lại lại có lòng cầu tiến, còn thêm thiếu tiền, vừa lúc.
Diệp Thiệu nghĩ, hắn không đáng tin cây, cũng chẳng thiếu tiền, nói dễ nghe thì là có lòng cầu tiến, còn nói thẳng ra thì chỉ là có tính hiếu thắng hơn thua.
Nhưng hắn lại không tìm được lý do nào để từ chối kết hôn với Trình Kha Nhiên cả.
Mà có vẻ Trình Kha Nhiên cũng chỉ muốn ông nội không ghép cặp lung tung với mình nữa nên mới đồng ý kết hôn.
Lúc đó Diệp Thiệu còn thấy sự đồng ý của Trình Kha Nhiên cũng rất bình thường, biết đâu sau này hắn cũng gặp phải tình huống ép hôn nhe vậy.
Nhưng bây giờ Diệp Thiệu rất tức giận, lại không biết mình tức vì sao, nhưng hắn cũng không hối hận vì đã kết hôn.
Những người cẩu thả mới là người phải hối hận.
Trình Kha Nhiên thản nhiên thừa nhận lúc theo đuổi hắn là do thua cá cược…Vậy sau khi cậu định chơi với hắn, còn cảm thấy mình có thể an toàn mà rút lui sao?
Trình Kha Nhiên chắc chắn như vậy, cậu nghĩ mình cũng là trai thẳng, cho nên rất an toàn?
Tay chân Trình Kha Nhiên thon dài, ăn nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, mỗi lần Diệp Thiệu ngồi cùng cậu đều nghĩ đây là đối tượng kết hôn của hắn, là người sẽ chung chăn ấp gối làm chuyện này chuyện nọ, nhưng hắn cũng không hề có tí phản cảm nào, thậm chí còn phải niệm chú thanh tịnh đầu óc để bảo toàn truyền thống 3 đời trai thẳng mà tổ tiên để lại.
Đồ Lũng nghe thấy Diệp Thiệu sẽ mời khách thì nghĩ thầm, mấy người tai to mặt lớn vẫn không giống mình, cả đám ở đây thua đến cả trăm ngàn, hai mắt của Diệp Thiệu còn không thèm chớp.
Nếu đã không thua tiền thì Đồ Lũng bắt đầu buồn ngủ rồi.
Cậu ôm lấy bả vai Trình Kha Nhiên: “Tìm khách sạn nghỉ đi? Mắt tao…díp hết vào nhau rồi.”
Trình Kha Nhiên cũng y xì, đau đầu chóng mặt:”Đi.”
Diệp Thiệu cầm lấy áo khoác chỉ vào cầu thang bên cạnh nói, “Lên tầng 2 nghỉ ngơi đi, phòng trống nghỉ ở đâu cũng được.”
Đồ Lũng không hề nghĩ ngợi kéo Trình Kha Nhiên đi lên tầng.
Trình Kha Nhiên đi chậm rì rì, cậu muốn biết Diệp Thiệu sẽ đi tới đâu, liệu có theo kịp không.
Lén lút quay đầu nhìn lại, Diệp Thiệu cũng tiếp gót sau lưng cậu đi cầu thang, thấy vậy cậu cũng tăng tốc.
Diệp Thiệu thấy Trình Kha Nhiên càng ngày càng đi xa hắn, bất đắc dĩ cười cười, nếu đã ghét hắn như vậy rồi, vì sao còn phải đồng ý kết hôn với hắn?
Rõ ràng đã nói mình là trai thẳng rồi, Trình Kha Nhiên cũng không cần trốn tránh hắn như vậy, làm hắn còn cảm thấy bản thân là gay rồi.
Từ khi kết hôn đến bây giờ, ngoại trừ bất ngờ ra, Diệp Thiệu còn cảm thấy mọi chuyện rất không chân thật, kết hôn quá bốc đồng.
Đêm tân hôn vợ hắn nợ hắn 28 ngàn, hắn trả tiền hộ vợ, lại phát hiện đối phương đang lôi kéo anh em tốt của cậu đi vào một gian phòng.
Mắt thấy Trình Kha Nhiên và Đồ Lũng chuẩn bị đóng cửa tắt đèn, người cũng muốn tái lại rồi, Diệp Thiệu hạ quyết tâm.
Nhóc con Trình Kha Nhiên lợi dụng ông đây để tránh kết thân, còn dám cả kết hôn với ông, dù sao chuyện tốt cũng không thể để mấy người chiếm được.
Dê chui đầu vào miệng cọp rồi còn chơi quá chớn.
“Từ từ.” Diệp Thiệu ngăn cản Trình Kha Nhiên đang muốn đóng cửa lại.
Trình Kha Nhiên xoa đôi mắt đầy nước vì ngáp: “Sao thế?”
May mà đóng cửa đủ chậm! Diệp Thiệu, quả nhiên anh đã không làm em thất vọng!!
Diệp Thiệu chỉ vào phòng đối diện: “Có chuyện muốn nói cùng cậu, lại đây.”
Đồ Lũng vừa ngã lên giường đã ngủ, Trình Kha Nhiên cố tình để lại thẻ phòng, nhanh nhẹn khóa cửa lại.
Tối nay không có phòng để về rồi.
Vào trong phòng Diệp Thiệu, Trình Kha Nhiên kiềm chế giọng nói run rẩy vì kích động, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh hơn một chút: “Anh muốn nói gì thế?
Diệp Thiệu nhìn đồng hồ, trời sắp sáng rồi, hắn cố ý vỗ vỗ lên giường, động tác hơi mờ ám: “Đêm tân hôn, cậu thấy tôi muốn nói cái gì nào?”
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Kha Nhiên: A A A anh đừng làm em sợ, em không biết em thẳng lắm (em cực kỳ vui sướng cực kỳ chờ mong, nhất định em sẽ phản kháng tới chết).
Diệp Thiệu: Em có biết kết hôn với tôi là dẫn sói vào nhà hay không? (Càng phản kháng thì tôi càng thích).
*Đoạn chơi bài mình cũng không biết rõ người ta đang chơi gì nên chỉ có thể edit theo cách mà mình hiểu thôi, mọi người cũng đừng đặt nặng chi tiết này.
Cảm ơn các bạn..