Bạn đang đọc Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ: Chương 139: Đại Kết Cục Giữa
Hai người một trên một dưới ngủ trên giường lớn, Mạc Duy Dương đưa điện thoại trong tay tiến tới bên tai của cô, ý bảo cô nghe, cô không hiểu nhìn anh.
– Mẹ anh gọi tới! – Anh dùng khẩu hình nói cho cô biết.
Một âm thanh lộp bộp vang lên trong lòng cô, tinh thần thấp thỏm nhận lấy điện thoại di động, kêu một tiếng:
– Bác gái!
– Không có quấy rầy đến cháu đi ngủ sớm chứ? – Âm thanh rất ôn hòa, làm cô không tụ chủ đỏ lỗ tai.
– Không có, bác gái tìm cháu có việc? – Đầu cô da tóc tê dại hỏi.
– Ngày mai cùng Dương bay tới Áo, người một nhà đoàn tụ!
Diệc Tâm Đồng nhìn anh một cái, muốn nói lại thôi:
– Bác gái! Có thể qua trễ hơn được không, bởi vì ở chỗ này Mạc thiếu gia còn có chút việc phải xử lý!
– Ta biết rõ nó muốn xử lý cái gì! Nhưng ta lại không muốn quản những thứ đó, ngày mai ta muốn gặp hai hai đứa! – Vũ Phong Nhi trực tiếp nói.
– À. . . . . . vâng! – Cô giao điện thoại cho anh, nói với anh – Mẹ anh bảo chúng ta ngày mai bay đến Áo!
– Vậy thì ngày mai đi! – Anh ôm cô vào trong ngực, hôn trán cô một cái.
– Anh cam lòng rời khỏi? Không phải. . . . . . – Ngón tay của anh đặt trên môi cô, nhẹ giọng nói – Hiện tại không cần suy nghĩ những thứ khác, bên đó không có việc gì!
– Nhưng mà. . . . . .
– Anh biết em lo lắng cái gì, nhưng những thứ này cũng giao cho bọn họ, chúng ta thật vất vả mới ở chung với nhau, không nên nói nữa. – Anh trực tiếp ngăn chặn miệng của cô.
Điện thoại của anh đột nhiên lại vang lên, trực tiếp cắt đứt hai người hôn môi. Anh có chút không kiên nhẫn nhận điện thoại:
– Chuyện gì?
– Dean, Arno và người dưới tay hắn đã bị chúng ta bắt sống, xin hỏi cậu có phân phó gì? – Tote đang cùng một đám anh em từ một căn phòng đi ra, biểu cảm trên mặt không cần nói cũng biết là vui mừng, diễn ,đàn ,lê ,quý .đôn rốt cuộc bắt được Arno, quá hả hê lòng người.
Con mắt Mạc Duy Dương nhíu lại, trong mắt thoáng qua một tia u ám:
– Đưa vào trong ngục, còn nữa quan tâm bên kia thật tốt, chưa được mấy năm, đừng để cho hắn đi ra gặp ánh mặt trời!
Tote hài lòng cười nói:
– Vâng, toàn bộ nghe theo lão đại phân phó, hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, toàn thể các anh em chúng tôi chuẩn bị trở về thành phố J, đuổi theo lão đại!
– Không cần, thủ lĩnh kế nhiệm của tổ chức, tôi sẽ giao cho cậu nhận chức, với lại tôi sẽ đưa bà xã đến Áo, mốt thời gian cậu sẽ không tìm thấy chúng tôi, tôi cũng tạm thời không muốn hỏi tới chuyện bang hội!
– Cái gì? Dean, cái này vạn lần không được. Tôi ở đâu ra năng lực thay thế vị trí của cậu, không được, tôi kiên quyết phản đối! – Tote gấp gáp dậm chân, anh còn chuẩn bị du lịch khắp nơi, làm sao lại bị thân phận của thủ lĩnh trói buộc cơ chứ?
– Cậu có thể không tiếp nhận, điều kiện tiên quyết là có người chịu nhận thay công việc của cậu. – Mười phần uy hiếp.
Tote đau cả đầu, tại sao có thể ức hiếp anh như vậy, anh cũng muốn yêu cũng muốn tìm bạn gái mà!
– Dean. . . . . .
– Cứ như vậy, có thời gian ở đó càu nhàu còn không bằng đi tìm người thích hợp để chọn.
– Lão đại, cậu điên rồi.
Mạc Duy Dương nhếch miệng lên thành nụ cười xấu xa:
– Không đủ hung ác tàn nhẫn, thoát thân thế nào?
“. . . . . .”
Diệc Tâm Đồng và Mạc Duy Dương ngồi lên máy bay đến Áo. Cô nằm trên vai của anh ngủ thật sự say nồng, còn anh một tay đảo tạp chí, không quên dùng ngón tay sờ làm mũi cô ngứa.
Cô đưa tay đập tay anh, tiếp theo đó ngủ. Anh phủ tạp chí lên trên mặt của cô, phòng ngừa những người khác lén dòm ngó dáng ngủ của cô.
Diệc Tâm Đồng không biết cha mẹ anh ở Áo mua một căn biệt thự. Xe lái thẳng đến cửa biệt thự màu xanh da trời, có người làm phía trước thay họ mở cửa xe.
Diệc Tâm Đồng bởi vì ngủ mấy giờ trên máy bay, hiện tại tràn đầy tinh thần, mà Mạc Duy Dương cho dù không ngủ, hiện tại vẫn tràn đây tinh thần như cũ.
Hai người vào phòng khách, người làm đưa nước trà tới, mà họ cũng không thấy Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi.
Vũ Phong Nhi nghe được người làm báo lại, nói Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng đến, sau khi bà cất xong mỹ phẩm, phân phó với người làm:
– Được, ta biết rồi!
Không chút để ý, thu dọn xong mấy thứ Vũ Phong Nhi mới ra khỏi phòng.
Diệc Tâm Đồng nhìn anh hỏi:
– Mẹ anh bảo chúng ta đến làm gì? Không phải là bảo chúng ta chia tay chứ?
– Xem ra ta gọi hai đứa đến, hình như hai đứa rất không nguyện ý? – Mới vừa xuống lầu, Vũ Phong Nhi nghe vào lời của cô, vẻ bề ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà đi xuống lầu.
– Hả. . . . . . bác gái, không phải. . . . . . – Diệc Tâm Đồng không ngờ bà ấy lại đột nhiên xuất hiện, cô vội vàng đứng dậy nói xin lỗi.
– Được rồi, đừng khẩn trương như vậy, mọi người khó được một lần trở về, ta không phải một người tính tình kì quái, biết người nào đối với con của ta tốt, người nào đối với con trai ta quan trọng! – Bà nhìn Diệc Tâm Đồng một cái, sau đó đoan trang ngồi ở đối diện với bọn họ.
Diệc Tâm Đồng âm thầm hít một hơi, Vũ Phong Nhi nói lời nói này, có phải thể hiện bà ấy không phản đối cô và Mạc thiếu gia ở với nhau?
– Mẹ, đừng hù dọa Đồng Đồng nữa! Dọa cô ấy chạy, con trai của mẹ cũng sẽ điên mất! – Mạc Duy Dương giúp đỡ hoà giải.
– Được rồi, mẹ biết gọi hai đứa tới một chuyến, các ngươi nhất định đang hoài nghi dụng ý của ta, mẹ lập tức thẳng vào vấn đề nói cho hai đứa biết! Nếu như bây giờ mẹ và cha con còn phản đối hai đứa mà nói, đoán chừng chúng ta chẳng những sẽ mất đi một con trai tốt, còn có thể mất đi một con dâu hiền, cho nên chúng ta không muốn mất đi bất kỳ ai trong hai đứa! Mẹ hi vọng hai đứa thường tới đây thăm chúng ta, về phần hôn lễ của hai đứa, nếu như muốn cử hành lần nữa, mẹ và cha con sẽ để cho con sắp xếp! Nếu như hai đứa có ý tưởng khác biệt, chúng ta cũng tôn trọng suy nghĩ của hai đứa! – Vũ Phong Nhi nói ra ý nghĩ trong lòng.
– Mẹ! – Mạc Duy Dương kích động kêu bà.
– Tốt rồi, lời cảm kích thì không cần nói. Thím Lâm, cơm chuẩn bị xong chưa, bưng thức ăn lên đi! – Vũ Phong Nhi vội vàng cắt đứt lời của con trai.
– Bác gái, cám ơn bác đã hiểu và thông cảm! – Diệc Tâm Đồng che miệng cười vui vẻ.
– Còn gọi bác gái? Phải gọi mẹ! – Vũ Phong nhi nghiêm túc.
Sắc mặt Diệc Tâm Đồng đỏ bừng nhìn bà, lại hướng nhìn Mạc Duy Dương, có hơi khó có thể mở miệng nói:
– Mẹ!
– Câu gọi mẹ này coi như hài lòng, nếu cho nhà họ Mạc gia thêm đứa cháu trai, ta sẽ thích hơn! – Vũ Phong Nhi liếc bụng của cô, cười nói.
Mặt cô đỏ lên, Mạc Duy Dương tiến tới bên tai của cô nhẹ giọng nói ra:
– Nghe mẹ nói, sớm sinh con một chút, tối nay lại nỗ lực một phen!
Cô đẩy anh ra một cái:
– Ở đâu nhanh như vậy?
– Là quá chậm. – Anh cố ý hiểu lầm ý của cô, cô chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn anh.
【Năm tháng sau】
Diệc Tâm Đồng nâng cao bụng tròn vo, cầm điện thoại trong tay, kêu lên với người phía bên đầu kia điện thoại:
– Ông xã,, em rất muốn ăn quất xanh, lúc nào thì mới có thể ăn được?
– Quất xanh? À, lập tức, em đợi thêm mấy giờ, anh lập tức phái người đưa qua! – Mạc Duy Dương đang bận đi họp cho trợ lý bên cạnh một ánh mắt.
Trợ lý một mặt mặt khổ mày sầu nói:
– Tổng giám đốc, cái đó. . . . . . trời rất nóng tìm quất xanh không khó, nhưng muốn tìm cái loại quất chua đến răng cũng sắp rớt đó, thật đúng là khó tìm. . . . . . có muốn kêu phu nhân đổi sang ăn những thứ khác không?
– Tôi mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, nhất định phải tìm được quất xanh, đi tìm ngay bây giờ! Sau khi tìm được trực tiếp đưa đến biệt thự, tôi chỉ cho cậu thời gian mấy tiếng.
Trợ lý đó buồn bực, trợ lý công ty khác đều là đi theo bên cạnh tổng giám đốc xử lý tài liệu và làm ghi chép, tại sao anh ta phải làm chân chạy?
Hiện tại ai còn không biết tổng giám đốc Mạc cưng chiều Diệc Tâm Đồng, mang thai cục cưng nhỏ, thích ăn một vài thứ gì đó cực kỳ chua.
Diệc Tâm Đồng đang xem kịch trên ti vi, ngoài cửa nhà truyền đến tiếng chuông cửa, cô bỏ lại hộp điều khiển ti vi, chạy tới cửa, cười nói:
– Mạc thiếu gia!
– Phu nhân, cô muốn quất xanh, tôi đưa tới cho cô! – Trợ lý cười hì hì nói.
Diệc Tâm Đồng nhìn anh ta đầu đầy mồ hôi, vội gọi anh ta vào nhà.
– Anh mau vào, thật vất cả, tôi giúp anh rót ly trà, anh uống rồi đi! – Cô nhường ra một lối đi, cho anh ta đi vào.
Thật ra thì trợ lý muốn vội vàng trở về phục lệnh (báo cáo sau khi chấp hành mệnh lệnh), nhưng chạy mấy giờ, hiện tại đang khát muốn chết, vì vậy khi cô nhiệt tình kêu, anh ta có chút ngượng ngùng vào nhà.
Diệc Tâm Đồng đưa một ly nước tới trước mặt anh ta, kêu lên:
– Anh uống miếng nước rồi đi!
Anh ta cười nhận lấy:
– Cảm ơn.
Anh nhấp một miếng, còn chưa nuốt xuống, trong cổ họng đột nhiên đau xót, anh phun ra một mặt của cô.
“. . . . . .” Diệc Tâm Đồng bị phun mặt không giải thích được, còn anh ta vội để ly xuống, nói xin lỗi:
– Thật xin lỗi phu nhân, thật xin lỗi!
Chịu đựng khổ sở ê răng rơi xuống, anh vội tìm khăn giấy đưa cho cô, cô xoa xoa mặt, cười nói:
– Không có việc gì, anh làm gì thế kích động như thế, nước có gì khó uống sao?
– Không có. . . . . . chỉ là. . . . . . phu nhân, có phải cô cho tôi là nước chanh? Quá chua! – khuôn mặt anh khổ sở cười nói.
– Nước chanh? Trời ơi, thật xin lỗi, tôi quên đó là nước tôi thích uống, tôi nên rót cho anh ly nước lọc. Thật xin lỗi, bây giờ tôi đi rót cho anh một ly nữa! – Diệc Tâm Đồng vỗ đầu của mình, ảo não xoay người chạy vào phòng bếp.
Trợ lý vội vàng kêu lên:
– Phu nhân, cô cẩn thận một chút, đừng té ngã!
– A!
Lời anh ta nói còn chưa xong, tức thì nghe nhà bếp truyền đến một tiếng hét thảm. Anh bị dọa đến hồn cũng sắp không còn.
– Phu nhân, cô sao rồi hả?
Anh ta chạy tới nhà bếp, gấp gáp kêu lên:
– Phu nhân, cô đang ở đâu?
– Con gián. . . . . . ở đó có con gián, một con rất to, anh đuổi giúp một tay đi! – Diệc Tâm Đồng sợ đến mức ngồi xổm ở dưới một cái bàn trong bếp, tay chỉ một con gián lớn bên cạnh ấm trà kêu lên.
Trợ lý mặt tối sầm, nói:
– Được, cô đi ra ngoài nghỉ ngơi trước, nơi này giao cho tôi, con gián cũng để tôi đối phó!
– Uh. – Cô ngoan ngoãn đưa ly trà cho anh ta, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng bếp.
Trợ lý ở nhà bếp mệt mỏi mấy chục phút, mới giải quyết xong con gián, sau đó rót ình một ly nước lọc, ực mạnh vài hớp, rốt cuộc thở dài một hơi, cái việc làm này không đáng làm.
– Phu nhân, cám ơn cô chiêu đãi, tôi đi làm! – Trợ lý từ phòng bếp ra ngoài, nói với cô.
– Ừ, tốt, anh đi thong thả!
Diệc Tâm Đồng đứng dậy nói với anh ta.
– Được, phu nhân cô ở nhà nghỉ ngơi thật nhiều, chớ làm chuyện gì nguy hiểm, có gì cần cứ gọi người làm là được, tôi trở về báo cáo với tổng giám đốc đây! – Trợ lý một bộ mặt như gặp phải quỷ, vội chạy về phía cửa.
Diệc Tâm Đồng tò mò sờ sờ mặt của mình:
– Chẳng lẽ diện mạo của cô rất đáng sợ? Bằng không sao anh ta lại có vẻ mặt như bị hù sắp chết? Thiệt là, cô vốn còn muốn giữ anh ta lại ăn cơm, kết quả anh ta chạy nhanh như vậy.