Bạn đang đọc Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ: Chương 138: Đại Kết Cục Đầu
– Dean, có thể vào không? – Ngoài cửa vang lên tiếng coral. Mạc Duy Dương đi tới cửa phòng, giúp cô mở cửa, nhận lấy quần áo trên tay cô, nói cảm ơn – Vất vả rồi!
Coral vẫn chỉ cười nhạt không nói, ánh mắt nhìn một chút vào trong phòng.
Mạc Duy Dương thấy đã lâu mà cô không có ý tứ rời đi, không nhịn được hỏi:
– Thế nào? Còn có việc?
Coral cười nói:
– Không có, vậy thì không quấy rầy các ngươi!”
Mạc Duy Dương đóng cửa lại, đi về phía cô, cầm quần áo đưa cho cô:
– Mới mua, đến phòng tắm thay đi!
Diệc Tâm Đồng hếch môi lên, nhận lấy quần áo vào phòng tắm.
Lúc đi ra, anh đã dọn thức ăn xong, bản thân anh đang ngồi trên bàn ăn xem báo.
Cô cau mày hỏi:
– Hi và Phi Ưng đâu?
Anh để tờ báo xuống nhìn cô:
– Ăn cơm trước rồi mới nghĩ thứ khác! – Cô cứ nhớ mãi không quên Phi Ưng làm cho anh rất buồn bực trong lòng.
– Đừng quên, là ai muốn chúng ta lập tức rời khỏi đây, bây giờ tôi quan tâm đến bàn bè có gì không đúng! – Cô có chút tức giận nói.
– Không cần về, anh sẽ phái người mua hai vé máy bay để bọn họ đi về trước, em ở lại! – Câu nói đầu tiên của anh đã không để ý quyết định của cô, cô nắm quả đấm đi về phía anh – Tại sao mỗi lần đều không hề hỏi ý kiến của tôi, quyết định của tôi luôn không quan trọng như vậy sao? diễn ,đàn lê. quý /đôn Hay là anh cảm thấy tôi cũng sẽ mặc cho anh định đoạt?
Anh ngẩng đầu nhìn cô, lông mày không thể không nhíu lại:
– Anh không định đoạt em, anh chỉ không muốn em rời khỏi bên cạnh anh. Anh sẽ mau chóng xử lý tốt chuyện bên này, sau đó cùng nhau trở về thành phố J.
– Tại sao tôi phải cùng anh trở về, không phải anh đã sớm vứt bỏ tôi sao? Nếu như không phải tôi vẫn quấn chặt lấy, anh đã sớm quên mất con người tôi không còn một mảnh rồi.
– Đồng Đồng! – Anh nghiêm túc kêu cô một tiếng, thoáng qua trong mắt một tia đau đớn.
– Mạc Duy Dương rốt cuộc anh muốn như thế nào? Trước là tôi không đủ dứt khoát, cứ không bỏ được anh, hiện tại tôi thành toàn cho anh tự do, rời khỏi anh… Anh còn muốn như thế nào? – Cô kích động mắt rưng rưng nước mắt.
– Thật xin lỗi, anh chỉ muốn nói, anh không thể không có em, trước là em không bỏ được anh, bây giờ là anh không bỏ được em. Anh chưa từng ngừng yêu em, cho dù là ở trong một năm nay, anh cũng chưa từng có những người phụ nữ khác, là trời đất chứng giám, anh đối với em trung trinh! – Anh đứng dậy đi tới trước mặt cô, ôm cô vào trong ngực, mà cô có phần khóc không thành tiếng.
– Anh cho rằng anh nói những lời này, tôi sẽ lập túc tha thứ cho anh sao? Anh có biết trong một năm qua tôi vì anh đã khóc bao nhiêu lần, ngay cả quyết tâm chết cũng đã có, nhưng còn anh thì sao? Anh chế giễu tôi trốn ở nhưng nơi khác, mặc cho tôi khổ sở, vẫn không chịu ra mặt, đây chính là phương thức anh yêu tôi, tôi không lạ! – Cô kích động đẩy anh ra, sau đó xoay người bỏ đi, lại bị anh ôm lấy eo nhỏ từ phía sau.
– Thật xin lỗi! Anh chỉ biết là anh dùng phương thức sai lầm rồi, nhưng mà anh yêu em, Đồng Đồng, anh yêu em! Xin đừng đang dùng loại phương thức này trừng phạt cả em và anh, anh biết rõ sai lầm rồi! Cầu xin em tha thứ, cầu xin em ở lại bên cạnh anh! Đầu của anh đặt ở trên vai cô, giọng vô cùng khàn.
– Hu hu! – Cô xoay người không khách khí nâng cánh tay của anh lên, cắn một cái thật to lên cánh tay của anh, cho đến khi trên cánh tay của anh có lưu hai dấu răng rõ ràng, cô mới há miệng, ngẩng đầu phát hiện lông mày anh cũng chưa từng nhíu một cái, cô bĩu môi nói – Đây là trừng phạt anh vứt bỏ em đấy!
Nói xong, cô nhón chân lên lại dùng sức cắn một cái trên cổ anh, môi đặt ở nơi đang chảy máu, cô cắn răng mà nói ra:
– Trừng phạt anh hờ hững đối với em.
Ngửa nữa trực tiếp hôn lên môi của anh, anh kinh ngạc nhìn cô. Anh đưa tay muốn ôm cô, lại bị hai tay của cô đẩy ra. Hai tay cô nâng môi của anh lên, giống như là một con chó điên gặm loạn, cho đến trên môi của anh tất cả đều là máu tươi, cô mới đẩy anh ra, thở hổn hển lau miệng nói:
– Trừng phạt xong!
Anh sững sờ tại chỗ, còn cô đã sớm ngồi trên bàn ăn hưởng thụ thức ăn ngon, cô đói chết rồi! Cô liếc nhìn người đàn ông còn ngây người ở nơi đó, kêu lên:
– Anh có muốn ăn cơm hay không?
Anh hoàn hồn ngồi xuống vị trí đối diện cô, nhỏ giọng hỏi:
– Có phải hết giận rồi không, không rời khỏi anh nữa hả?
Cô nguýt anh một cái:
– Anh cảm thấy thế nào?
Anh nhếch môi cười, tâm tình rất tốt cầm đũa lên giúp cô gắp thức ăn:
– Ăn nhiều một chút, đây là món em thích nhất!
Cô ghét bỏ chu miệng:
– Tự em sẽ gắp, không cần anh xen vào việc của người khác!
Nhưng anh lại cưng chiều cười với cô, biết cô đã tha thứ cho anh, tâm tình của anh trở nên rộng mở trong sáng.
Điện thoại di động của cô và anh đồng thời vang lên, sau đó tự liếc nhau một cái, xoay người nhận điện thoại.
– Hi, sao vậy?
– Đồng Đồng, thật xin lỗi, tớ làm Phi Ưng tức giận bỏ đi, hình như anh ta mua vé máy bay trở về thành phố J rồi, cho nên hiện tại tớ chạy đi đuổi theo anh ta, một mình cậu trở về thành phố J được không? – Bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng Quan Hi gấp gáp và tự trách.
– Oh. . . . . . hai người cãi nhau? – Diệc Tâm Đồng hoảng hốt hỏi.
– Ừm, không sai biệt lắm! Tớ tìm được sẽ xin lỗi anh ta, cứ như vậy, tớ cúp trước!
Diệc Tâm Đồng cúp điện thoại, không tự chủ cười, Quan Hi và Phi Ưng? Có khả năng bọn họ sẽ đến với nhau không? Cô không tự chủ liên hệ họ thành một khối.
Mạc Duy Dương đứng ở trước cửa sổ sát đất hỏi:
– Xảy ra chuyện gì?
– Dean, chúng tôi đã tìm được các anh em bị Arno bắt đi ở phương nào rồi! Lần này mục tiêu phong tỏa tương đối xác thực, anh có muốn bây giờ chạy tới không? – Người nói chuyện là một thuộc hạ theo ở bên cạnh anh nhiều năm, hiệu suất làm việc khá cao, đầu óc thông minh, chuyên phụ trách hệ thống định vị và theo dõi dấu vết tích bóng dáng kẻ địch.
– Được, tôi lập tức chạy tới! – Anh đã không thể chờ đợi đưa Arno vào ngục giam nữa rồi.
Diệc Tâm Đồng đang đứng ở phía sau anh, nghe anh và đối phương trò chuyện một chữ cũng không rớt đất.
– Anh lại muốn đi? – Cô gần như là dùng giọng điệu hoài nghi hỏi.
Cơ thể anh cứng đờ, sợ cô không tin tưởng anh, anh đi tới trước mặt cô, nắm bả vai của cô giải thích:
– Anh cần phải đi ra ngoài một chuyến, sau khi làm xong chuyện này, chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng nhau! Anh sẽ gọi Tote và Coral ở lại chăm sóc em,, anh sẽ trở lại rất nhanh!
– Có phải rất nguy hiểm không? Hay là anh lại muốn ròi hỏi em? Không được, em không muốn anh đi! – Cô khóc cầm lấy cánh tay anh, giương mắt cầu xin nói – Nhất định rất nguy hiểm, tại sao chung quy anh vẫn như vậy? Đến cùng là anh coi em quan trọng hơn hay là những anh em kia của anh?
Chuyện này. . . . . . thật sự làm khó anh. Đối với anh em anh có trách nhiệm, đối với cô lại là tràn đầy tình yêu và áy náy.
Anh nắm thật chặt hai tay của cô, cam đoan nói:
– Đồng Đồng, anh sẽ không bị thương chút nào trở về, anh sẽ không để ình lâm vào nguy hiểm, em hãy tin tưởng anh!
– Nhưng. . . . . . em sợ! Anh đừng đi có được không? Vì em ở lại, chúng ta trở về thành phố J, có được không?
– Đồng Đồng!
Đang lúc hai người đứng trong cục diện căng thẳng thì cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, đi vào là Coral và Tote.
– Dean, để cho chúng tôi đi đi!
Mạc Duy Dương nhìn họ, có chút không yên lòng hỏi:
– Hai người có thể không? Arno khó đối phó!
– Điểm này cậu yên tâm, dầu gì chúng tôi cũng là tay trái tay phải của cậu. – Tote cười trêu ghẹo nói.
– Chúng tôi không đi, chẳng lẽ anh muốn mang theo người phụ nữ của anh cùng đi? – Coral không nhịn được giễu cợt.
Mạc Duy Dương liếc cô, quả thật không đành lòng mang cô ấy đi tới đó.
– Vậy mọi người cẩn thận, có bất kỳ tình huống gì nhớ kịp thời liên lạc với tôi!
– Không thành vấn đề!
Diệc Tâm Đồng cắn môi, biết rõ anh rất muốn đi, nhưng vì cô mà chịu đựng không đi. Cô không nhịn được thở dài một cái, là cô quá ích kỷ? Nhưng họ đã chia xa một năm rồi, thật vất vả mới ở cùng nhau, nếu lại để cho anh rời đi, nếu như một đi không trở lại thì làm thế nào? Cô không thể mạo hiểm với nguy hiểm mất đi anh nữa, cho nên cô phải một lần làm người xấu.
Mạc Duy Dương vỗ vỗ đầu của cô hỏi:
– Nghĩ gì thế? Mê mẩn vậy?
– Có phải anh rất hận em không cho anh đi không? – Cô ngẩng đầu mặt vô tội hỏi.
– Nói gì gì thế hả? Không có. – Anh cười cười.
– Thật?
– Thật.
– Vậy anh chuẩn bị kế tiếp làm gì?
– Trở về thành phố J chờ tin tức, chẳng qua đối với họ anh có lòng tin. – Anh vuốt ve đầu cô làm cho cô thoải mái.
– Ừm! – Nhưng cô lại không có một chút cảm giác vui vẻ, bởi vì cô biết rõ trong lòng anh có tâm sự mà không hề nói ra.
Tote và Coral rời đi không bao lâu, họ cũng xách theo hành lý bước lên chuyến bay đi thành phố J. Xuyên thấu qua đám mây trắng bên ngoài, cô không nhịn được hỏi:
– Mạc thiếu gia, cha mẹ anh cũng là anh sắp xếp di cư sao?
– Uh, có phải vẫn còn hận anh lúc trước bỏ em lại? – Anh cầm tay cô, quan sát mặt cô hỏi.
Cô lắc đầu một cái, tựa đầu vào trên vai trái của anh, cùng anh đan xen mười ngón tay với nhau.
– Mạc thiếu gia, sẽ không lại rời khỏi em nữa phải không? – Cô nhắm mắt lại hỏi.
– Uh, sẽ không sẽ rời khỏi anh. – Anh cúi đầu ấn một nụ hôn lên trán của cô, sau đó khẽ hôn trên môi cô, nhếch miệng lên thành nụ cười hạnh phúc.
Trở lại Thành phố J, họ vào ở biệt thự của cô, mà Mạc Duy Dương một tấc cũng không rời, theo sát cô. Anh báo bình an với cha mẹ của mình ở phía xa xôi, thuận tiện nói chuyện của anh và Đồng Đồng cho họ, họ lại chỉ thật bình tĩnh nói cho anh biết: “Ở chung một chỗ là tốt rồi, sống cho thật tốt, chúng ta sẽ không trở lại thành phố J. Mẹ và cha con rất hài lòng cuộc sống bây giờ, bây giờ chúng ta chỉ có một hi vọng, hy vọng có thể ẵm cháu trai sớm một chút.”
Diệc Tâm Đồng rót hai ly trà, đưa cho anh một ly, hỏi:
– Gởi thu với ai vậy, cười đến vui vẻ như thế!
Anh nhận lấy ly trà trên tay cô, thuận tiện ôm cô vào trong ngực, ngón tay nhéo gương mặt của cô, hỏi:
– Em cảm thấy là ai ?
– Nhất định là mấy người tình trước kia của anh! – Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, có phần ghen ghét hừ lạnh nói.
– Ha ha, không ngờ bộ dạng em ghen đáng yêu như thế, không phải, là cha mẹ anh. Bọn họ hi vọng chúng ta. . . . . . – Anh nhìn cô lộ ra nụ cười xấu xa, Diệc Tâm Đồng run rẩy hỏi – Hi vọng chúng ta thế nào? Chia tay?
– Hi vọng chúng ta. . . . . . – Tay của anh chẳng biết lúc nào đã duỗi vào trong quần áo của cô, mà đồ của cô là áo ngủ thấp ngực, cô lập tức nhảy dựng lên – Anh muốn làm gì?
– Đồng Đồng, hình như anh muốn, chúng ta sinh con đi! Sinh một đứa con cho anh.
– Cái gì? – Cô đỏ bừng cả mặt, có chút không tự nhiên nói – Em.. cái đó tới. . . . . . hôm nay không được. . . . . . A! – Lời cô còn chưa nói hết, đã bị anh cứng rắn đè trên ghế sofa.