Sát Thủ Nữ Vương

Chương 83: Tỷ Thí Tứ Đại Đế Quốc 4


Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 83: Tỷ Thí Tứ Đại Đế Quốc 4


Mọi người nhìn thấy tình hình này đều trợn tròn mắt.

Nguyệt Nguyệt có thể chặn được huyễn lực của Đại huyễn sư cấp 9, vậy có nghĩa rằng cấp bậc của nàng còn cao hơn người đó.

Mà hiện giờ nàng mới 17 tuổi thôi, mới 17 tuổi thôi đó.

Chuyện này thật bất khả tư nghị, động thời cũng có mấy người thầm nuốt nước bọt.

Người còn đang có chút thành ý với Kha Nguyệt cũng không dám có cái ý nghĩ đấy nữa.

Hai trận trước vì nàng đấu quá nhanh, mọi người không biết kỹ năng của nàng ra sao, cho nên có một số người vẫn nghĩ Nguyệt Nguyệt là do may mắn nên thắng.

Nhưng trận này, chính mắt họ thấy nàng bẻ gẫy thanh kiếm thượng phẩm thánh khi kia mà mặt không hề biến sắc thì họ biết, họ đã đánh giá nhầm nữ tử này rồi.

So với lời đồn đại, nữ tử tên Nguyệt Nguyệt này chỉ có hơn chứ không kém.

Thảo nào nàng được Phong điện chủ ưu ái, Vương điện chủ yêu thương, quả là không giống với người bình thường.

Vòng tiếp theo Kha Nguyệt cũng rất thuận lợi mà qua.

Có hai người ở Đông Nhạc quốc phải đấu với cô nhưng bọn họ đều chọn nhận thua, vì vậy Kha Nguyệt vững vàng tiến vào trận chung kết ngày mai.

Hiện tại còn 5 người bước vào trận chung kết, Đông Nhạc quốc 2 người, còn lại ba nước kia mỗi nước một người.

Cô để ý rằng, đối thủ của Đại Yên quốc là một người ổn trọng, không khinh địch, mà cô có cảm giác, mỗi trận đấu của hắn, hắn đều chưa dốc hết toàn lực chiến đấu.

Hắn mới chính là người cô cần cảnh giác trong cuộc tỷ thí này.

Sau khi đã thi đấu xong, mọi người liền ra về, lúc cô đang trên đường về, nữ tử hôm trước lại chặn cô.


Lần này, nàng ta không đi một mình mà còn đem thêm mấy người nữa.

Nàng ta vừa thấy cô thì liền sai người bên cạnh đánh về phía cô.

“Tiểu Cửu, Dạ Tuyết, Linh Tiên đã lâu các em không luyện tập gân cốt.

Hôm nay nhân dịp này, liền luyện đi.” Kha Nguyệt nói, sau đó dắt tay Tiểu Ngọc lùi ra sau một bước, để cho mấy người Tiểu Cửu đánh mấy tên kia.

Cô, Thiệu Huy và Vĩ Kỳ thì đứng một bên xem trò vui.

Chỉ trong chốc lát, đám người kia đã bị mấy người Tiểu Cửu đánh cho mặt sưng như đầu heo.

Nữ tử kia cũng không ngoại lệ, nàng ta hiện giờ nửa lời cũng không dám hé.

“Người nào dám đụng vào tiểu thư ta, sẽ có kết cục này.” Dạ Tuyết nhếch môi cười khinh một cái sau đó thu tay, bước đến bên cạnh Kha Nguyệt.

“Chúng ta đi!” Kha Nguyệt thấy đã xong, thì lên tiếng.

Nhưng cô mới đi được vài bước, một âm thanh mang theo sự oán hận vang lên: “Hừ, ngươi đừng đắc ý quá sớm.

Ngày mai, ngươi sẽ thua dưới tay biểu ca của ta thôi.” Biểu ca của nàng ta chính là thiên tài của Bắc Chu quốc, 30 tuổi đã là huyễn vương cấp 1.

Nàng không tin nàng ta còn có thể đánh lại biểu ca của nàng.

“Vẫn như câu hôm trước ta đã nói với ngươi, nếu muốn trả thù, hãy dùng thực lực của ngươi để chứng minh.

Đừng chỉ biết ở đó mà nói xuông.

Còn nữa, kết cục của họ ngày hôm nay chính là do họ tự chuốc lấy.


Các ngươi tự cho mình cái quyền được phép khi dễ người khác, nhưng lại không cho người ta phản kháng sao.

Nếu có bản lĩnh như vậy sao không tìm vị hoàng đế trên đài cao kia mà gây sự, để ta xem đế quốc của các ngươi có cứu nổi các ngươi không.

Đây là Đông Nhạc quốc, không phải Bắc Chu quốc để các ngươi có thể làm càn.

Biết điều thì nên ngậm miệng lại mà sống, đừng để đến lúc mình chết như thế nào cũng không biết ” Kha Nguyệt không nhanh không chậm nói, nói xong cô lại tiếp tục dẫn Tiểu Ngọc đi về phía quán trọ, không để ý đến nữ tử đằng sau nữa.

“Nàng ấy cũng thật đủ hung tàn!” Một giọng nam tử trầm thấp vang lên.

“Thái tử, nàng đúng là khác với những nữ tử tầm thường.” Ngươi bên cạnh nam tử đó nói.

“Được rồi, về thôi, nói người của chúng ta tiếp tục tiến hành theo kế hoạch.

Trong thời gian ở Đông Nhạc quốc, bắt buộc phải tra ra được.” Nam tử đó phân phó nói.

“Tuân lệnh thái tử!”
Về đến quán trọ, cô dùng cơm xong liền lên phòng tu luyện.

Vì chiều nay không cần đến sàn thi đấu, cho nên cô rất rảnh rang mà ngồi tu luyện và xem xét cái túi trong đan điền.

Từ lúc giải phong ấn xong đến giờ, cô chưa nhìn qua đan điền lần nào, hiện có thời gian, cô vào nhìn một chút vậy.

Xem xem sau khi giải phong ấn xong cô có thể biến thành yêu quái được hay không.

Vào bên trong đan điền, quả nhiên ở đó lại xuất hiện một cái túi.

Nhưng mà cái túi này cô cảm thấy so với hai cái túi trước, có trong suốt hơn một chút.


Còn có thể nhìn rõ những tia huyễn lực đang dao động trong đó, nhưng những tia huyễn lực này là màu xanh ngọc.

Cô nhíu mày, lần vừa rồi, huyễn lực có màu vàng, liền cải cạo gân cốt, kinh mạch cô thành màu vàng.

Hiện tại là màu xanh ngọc, có khi nào khi giải xong tầng phong ấn này, kinh mạch gân cốt của cô sẽ bị cải tạo thành màu xanh ngọc không nhỉ.

Nếu vậy, cô còn biến thái hơn cả yêu quái, haizzz.

Nghĩ đến đây, Kha Nguyệt liền chán nản, nếu nói ra ngoài chuyện này, khẳng định cô sẽ bị xem thành yêu quái mà mang đi hỏa thiêu cho xem.

Cô còn phát hiện ra một điều, huyễn lực của cô khi phát ra, màu sắc cũng sẽ mang hơi hướng vàng nhạt, đây hẳn là do quá trình dung hợp giữa huyễn lực trong cái túi kia và huyễn lực vốn có của cô, nên mới có màu này.

Lại thở dài một hơi, Kha Nguyệt ném mấy chuyện này ra sau đầu, tập trung tu luyện.

Hiện giờ cô cũng không thể quay đầu được nữa, vậy thì phải cố gắng tu luyện thôi.

Được hai canh giờ, bên ngoài phòng cô có tiếng gõ cửa: “Tỷ tỷ, đại tỷ gửi thư đến.” Tiếng của Hàn Nghiên vang lên.

Cô nhận được tin của đại tỷ liền nhanh chóng đến Hoàng Châu, bức thư này rất quan trọng, cô tự mình đưa đi vẫn là an toàn nhất.

“Muội vào đi!” Kha Nguyệt thoát khỏi trạng thái tu luyện, nói.

“Tỷ tỷ, đây là thư đại tỷ chuyển đến.

Đại tỷ nói mọi chuyện đều đã được sắp xếp ổn thỏa, giờ chỉ chờ tỷ nói một tiếng nữa mà thôi.” Hàn Nghiên cười nói, đến bên bàn rót một ly trà đưa cho Kha Nguyệt, sau đó cô cũng tự rót một ly trà uống.

Kha Nguyệt nhận bức thư, đọc xong ngẫm nghĩ một chút mới nói với Hàn Nghiên: “Muội viết một bức thư đưa cho đại tỷ, nói rằng thời cơ sắp đến rồi.

Thời gian này, nói người của Quỷ Các không cần ra ngoài làm nhiệm vụ nữa, ở lại trong Quỷ Các tu luyện đi.

Lưu Ly Phường, Hồng Hoang Phường và Xuân Hỉ Tửu dư sức nuôi họ, cho nên thời gian này họ không cần ra ngoài làm nhiệm vụ nữa.” Ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào bức thư.

Chắc hẳn đại tỷ cũng đã nói với người Quỷ Các, sắp tới sẽ có một trận chiến, để họ chuẩn bị tốt trước.

Cho nên cô không cần nhắc đến chuyện này nữa.


“Trận đấu này chúng ta tuyệt đối không thể thua.” Kha Nguyệt nghiêm túc nói.

Nếu trận này thua, đồng nghĩa với việc từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ có cơ hội lật đổ Tiên Các nữa.

“Tiểu thư, bên ngoài, Hắc Tử muốn gặp tiểu thư” Giọng của Vĩ Kỳ vang lên.

“Huynh nói hắn vào đi.” Kha Nguyệt nói vọng ra.

Hắc Tử đi vào bên trong, thấy Kha Nguyệt thì hành lễ: “Tham kiến chủ mẫu.”
“Đứng lên đi, ngươi đến đây có chuyện gì vậy?” Kha Nguyệt hỏi.

“Chủ thượng nói thuộc hạ đưa vật này cho người.” Hắc Tử vừa nói, vừa lấy từ trong nhẫn không gian ra một tờ giấy to đang được cuộn tròn lại.

Cô mở ra xem thì bất ngờ, đây không phải là bản đồ bố cục của Tiên Các sao.

Bình Vương ở trong Tiên Các thám thính nhiều năm như vậy, còn chính là thánh tử trong mắt mọi người, địa vị rất cao, có bản đồ này quả thật không khó.

Kha Nguyệt cười vui vẻ, có bản đồ này, cô sẽ bớt đi một cái phiền phức.

“Ngươi về, nói với Tử Đằng, ta đã nhận được, cũng hiểu được dụng ý của chàng.

Thật sự rất cảm ơn chàng và Bình Vương đã giúp đỡ.” Kha Nguyệt nhìn Hắc Tử nói.

“Thuộc hạn đã biết, thuộc hạ xin cáo lui.” Hắc Tử ôm quyền nói, rồi lại đi ra ngoài, thoáng chốc hắn đã biến mất, như là hắn chưa bao giờ xuất hiện ở chỗ của cô.

“Tiểu Nghiên, sau khi ta họa lại bức bản đồ này.

Muội hãy tự mình mang một bức đến Quỷ Các, đưa cho đại tỷ.

Phải nhớ cẩn thận, đừng để lộ sơ hở.” Kha Nguyệt nói, sau đó bảo Tiểu Cửu bên ngoài đi lấy giấy bút, sau nửa canh giờ, cô đã hoàn thành việc vẽ lại bản đồ kia.

Cô đưa cho Hàn Nghiên bức cô họa lại, sau đó nói Vĩ Kỳ đi cùng Hàn Nghiên về Quỷ Các..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.