Sát Thủ Nữ Vương

Chương 82: Tỷ Thí Tứ Đại Đế Quốc 3


Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 82: Tỷ Thí Tứ Đại Đế Quốc 3


Sau khi ra ngoài, cô dẫn Tiểu Ngọc xuống lầu ăn tối, sau đó để Tiểu Cửu dẫn cô bé đi chơi, còn cô thì lên phòng.

Tử Đằng nói tối nay sẽ đến gặp cô.

Quả nhiên, sau thời gian một nén nhang, Tử Đằng cùng với một nam tử nữa đến.

Kha Nguyệt nhìn một lượt đánh giá nam tử kia, mà nam tử kia cũng đang đánh giá cô.

Sau nửa khắc, nam tử kia bỗng nhiên ra chưởng đánh về phía Kha Nguyệt.

Kha Nguyệt cũng đáp trả, Vương Tử Đằng thì không có phản ứng gì, đứng bên ngoài xem kịch vui.

Hắn biết ngũ đệ chỉ muốn xem thực lực của Nguyệt Nhi, sẽ không đả thương nàng, cho nên hắn rất có tâm đứng ngoài mà xem cuộc chiến này.

Hai người đánh nhau khoảng mười mấy chiêu, Kha Nguyệt thu tay nói: “Ngươi thua!” Khóe môi Tử Đằng khẽ nhếch lên nói: “Ta đã nói từ trước, đệ không phải là đối thủ của nàng.”
Nam tử kia nghe vậy, khẽ lườm hoàng huynh mình một cái, sau đó hướng Kha Nguyệt lên tiếng: “Nguyệt Nguyệt tiểu thư quả thật danh bất hư truyền.

Đấu với ta như vậy mà còn chưa dùng hết thực lực.

Tại hạ xin bái phục.” Sau đó cười cười, tự đến bàn trà rồi rót một ly trà uống.

Kha Nguyệt thấy vậy lông mày khẽ giật, tên này cũng quá tự nhiên rồi.

Sau đó cô khẽ liếc sang Tử Đằng thầm nghĩ, hai người là anh em ruột mà tính cách thật đối lập.

Vương Tử Đằng thấy ánh mắt này của nàng chỉ biết cười khổ nói: “Ngũ đệ tính tình xưa nay như vậy, nàng đừng để trong lòng.”
“Xin giới thiệu với Nguyệt Nguyệt tiểu thư, ta tên Vương Tử Duệ, là đệ đệ đồng mẫu với hoàng huynh.” Uống xong chén trà, Vương Tử Duệ đứng lên nói với Kha Nguyệt.


“Nghe danh Bình Vương đã lâu, hôm nay mới được gặp, ta lúc nãy thất lễ, mong Bình Vương đừng trách.” Kha Nguyệt nói, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng vào Bình Vương, không có một chút sợ hãi.

“Haha, sao ta dám trách phạt cô nương đây.

Ta mà trách phạt cô nương, e là hoàng huynh sẽ đưa ta đến biên cương hóng gió mất.” Vương Tử Duệ vừa nói, vừa liếc mắt sang Tử Đằng.

Thấy Vương Tử Đằng mặt đã tối xuống, liền rất thức thời mà ngậm miệng lại.

Hắn trời không sợ, đất không sợ, ngay cả hồi còn nhỏ, lúc bị phạt đứng trước mặt phụ hoàng và mẫu hậu hắn cũng không sợ hãi.

Nhưng có trời mới biết hắn sợ hoàng huynh của mình như thế nào, chỉ cần một cái liếc mắt của hoàng huynh đã đủ làm hắn lạnh sống lưng rồi.

“Đệ còn nói nhảm, ta sẽ thật sự cho đệ đến biên cương hóng gió.” Vương Tử Đằng bước đến cạnh Kha Nguyệt, nhàn nhạt nói.

Kha Nguyệt nhìn cảnh này thì thấy vui vẻ, sau đó cô lên tiếng: “Nghe nói Bình Vương xưa nay sống không tranh không đấu, quả giống như lời đồn.”
“Haha, ta vốn không thích tranh đấu.

Sống bình thường như vậy không phải rất tốt sao?” Vương Tử Duệ cười lớn nói.

“Được rồi, ta mang đệ đến đây là muốn nhờ đệ giúp nàng.

Không phải để đệ tự luyến.” Vương Tử Đằng liếc Tử Duệ một cái.

“Tẩu tử, ta nghe nói tẩu muốn vào Tiên Các sao?” Vương Tử Duệ lúc này trở nên nghiêm túc, không còn dáng vẻ đùa cợt nữa lúc nãy nữa, thanh âm hạ nhỏ xuống mức thấp nhất có thể.

Nhìn dáng vẻ này thật sự giống Tử Đằng đến 8 phần, chỉ là Tử Đằng trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng.

Còn Tử Duệ lại có chút ôn nhu hơn.


“Đúng vậy, ta muốn gia nhập vào Tiên Các.” Kha Nguyệt cũng trở nên nghiêm túc hơn, cô cũng hạ giọng xuống.

“Nhưng ở đây bàn bạc thật không tiện, chúng ta nên tìm nơi khác.” Tử Duệ nhíu mày nói.

“Ta có một nơi.” Sau đó cô phất tay, đưa cả Tử Đằng và Tử Duệ vào trong Ngọc Thạch Ấn.

Tử Duệ thấy quang cảnh đột nhiên thay đổi thì ngạc nhiên, còn Tử Đằng không có ngạc nhiên mấy.

Kha Nguyệt lúc này mới đến bên cạnh Tử Đằng nói: “Đây chính là bí mật của chiếc nhẫn kia.

Ta đã hứa với chàng đến khi tỷ thí tứ đại đế quốc sẽ nói cho chàng cơ quan bí mật của nó là gì.

Hiện giờ ta thực hiện lời hứa với chàng, chiếc nhẫn này chính là Ngọc Thạch Ấn.”
Nghe ba từ Ngọc Thạch Ấn, Tử Duệ bị bất ngờ đến nỗi không nói được câu nào.

Nơi này chính là Ngọc Thạch Ấn sao? Ngọc Thạch Ấn lại nằm trong tay cô nương này.

Ánh mắt Tử Duệ nhìn Kha Nguyệt lại thêm một phần kính trọng, nữ tử mà hoàng huynh chọn, quả thật không tầm thường.

Ba người vào trong đình ngồi, sau đó thương lượng kế sách.

Sau mấy canh giờ cô lại đưa hai người họ ra ngoài.

Sau đó Tử Đằng và Tử Duệ đi về, cô cũng đi nghỉ, trên mặt của mỗi người từ lúc ra khỏi Ngọc Thạch Ấn đều treo một ý cười khó đoán.

Tiểu Ngọc đi chơi về thấy cô cô của mình đang cười như vậy thì da gà nổi lên, nhưng cô bé cũng không nói gì mà rất tự giác đi tắm rửa rồi chui vào lòng Kha Nguyệt nằm ngủ.

Tiểu Ngọc đã quen chui trong lòng cô cô mình nằm ngủ, từ lúc ra được bên ngoài, Tiểu Ngọc đều cùng nằm ngủ với Kha Nguyệt.


Có lẽ vì cô bé có cảm giác yên tâm khi được Kha Nguyệt ôm ngủ, vì vậy Kha Nguyệt cũng chiều theo cô bé.

Sáng hôm sau, Kha Nguyệt dậy sớm sau đó ăn sáng rồi lại dắt tay Tiểu Ngọc đến nơi tỷ thí.

Thiệu Huy và Vĩ Kỳ đã đến chỗ cô từ tối muộn ngày hôm qua.

Sau đó tứ đại hộ pháp của cô cùng theo cô đi đến nơi thi đấu.

Vì hôm qua đã nghe phổ biến luật thi đấu nên hôm nay không cần nghe lại nữa mà trực tiếp lên bốc thăm.

Sau lần này, cô khẳng định kiếp trước cô và quốc Bắc Chu quốc có thù không đội trời chung.

Vì sao đến lần thứ ba cô vẫn bốc phải đối thủ của Bắc Chu quốc thế này, Kha Nguyệt cười trừ một tiếng sau đó bước xuống vị trí ngồi của mình, để đợi đến lượt thi đấu của cô.

“Nguyệt Nguyệt Đông Nhạc quốc và Chu Thận Bắc Chu quốc lên đài tỷ thí số 6.” Giọng trọng tài vang lên.

Kha Nguyệt đứng dậy, khẽ liếc lên vị trí cao nhất trên kia rồi đi lên đài tỷ thí số 6.

Đối thủ của cô hiện đang nhìn cô với ánh mắt, ừm cũng không mấy thiện cảm.

“Ngươi phá tan nguồn huyễn lực của ca ca nàng, ngươi còn làm nàng buồn, hôm nay ta sẽ khiến ngươi mất mặt trước toàn thể thiên hạ.” Nam nhân kia âm lãnh nói, ánh mắt nhìn cô chứa đầy căm hận.

Nhưng Kha Nguyệt nào dễ bị dọa như vậy, cô khẽ cười nói: “Suy nghĩ của các ngươi thật lạ lùng.

Hắn muốn giết ta trước, ta không lấy mạng hắn mà chỉ phá đi nguồn huyễn lực của hắn đã là nhân từ.

Sao đây, hay là các ngươi muốn ta giết luôn hắn mới vừa lòng?” Kha Nguyệt nhìn thẳng vào mắt tên kia, cái nhìn này của Kha Nguyệt khiến tâm người kia thoáng run lên một chút.

Bàn tay đang cầm kiếm chợt chảy mồ hôi, hắn cố gắng bình ổn lại tâm trạng nói: “Ngươi không kiêu căng được bao lâu nữa đâu.

Trọng tài, bắt đầu đi.”
Tiếng bắt đầu của trọng tài vang lên, tên kia cầm trường kiếm lao về phía cô.


Kha Nguyệt khẽ tránh, từ tay cô bắn ra mấy sợi dây màu đỏ, vây quanh lưỡi kiếm.

Kha Nguyệt dùng sức kéo một cái tên kia mất đà liền ngã xuống.

Nhưng hắn rất nhanh đứng dậy, từ người hắn tỏa ra huyễn khí nồng đậm.

Huyễn khí từ từ được rót vào cây kiếm kia, cấp bậc huyễn lực của hắn từ từ hiện ra trước mắt mọi người.

Đại huyễn sư cấp 9, mọi người ở đây lại được phen trầm trồ, có người còn nghĩ Chu Thận sẽ thắng trận này.

Vì dù Nguyệt Nguyệt có giỏi đến đâu, nhưng với độ tuổi của nàng, chưa thể có được thực lực mạnh như vậy.

Thanh kiếm kia sau khi được rót huyễn lực vào, ánh sáng tỏa ra, phát sáng cả sàn đấu, tên kia cầm trường kiếm lao về phía Kha Nguyệt, giơ kiếm lên rồi bổ xuống.

Mọi người nhìn màn này mà kinh hoảng, ngay cả mấy vị thái thử bên trên cũng quên cả thở mà nhìn.

Có mấy người thì liếc về phía vị hoàng đế đang ngồi bên trên kia, chỉ thấy bờ môi hắn nhếch nhẹ, ánh mắt hoàng đế bình thản đến lạ lùng.

Như tin tưởng rằng, trận đấu này, Đông Nhạc quốc đã nắm chắc phần thắng ngay từ lúc đầu.

Sau đó mọi người bỗng dưng ồ lên, mấy người đang nhìn biểu cảm của hoàng đế liền quay đầu lại nhìn, thì thấy thanh kiếm kia đang bị Nguyệt Nguyệt cô nương cầm trong tay.

Huyễn lực lúc nãy còn đang dao động trên thanh kiếm đã biến mất đâu không thấy đâu.

Mặt Liên Thận trắng bệch như không ngờ rằng nữ tử trước mắt có thể đỡ được một chiêu này của hắn.

Kha Nguyệt khẽ bẻ một cái, thanh kiếm kia gãy làm đôi trước mắt của bao nhiêu người.

Cô di chuyển đến bên cạnh Liên Thận dùng thanh âm chỉ có hắn nghe thấy nói: “Ngươi thua rồi.” Sau đó cô đánh một chưởng vào bụng hắn, khiến hắn bay ra ngoài sàn đấu.

Một chưởng này của cô cũng đã đánh nát nguồn huyễn lực trong người tên kia..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.