Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 59: Ngọc Thạch Ấn
Giọt máu loang trên viên đá đó, Kha Nguyệt vẫn không thấy nó có phản ứng gì khác thường, liền muốn lấy đan lô ra luyện đan.
Nhưng sau đó, máu ở trên viên đá đó không hiểu sao dung hợp hết vào trong viên đá, một đạo ánh sáng từ chiếc nhẫn phóng ra.
Kha Nguyệt bị ánh sáng đó làm chói mắt hai mắt nhắm lại, khi mở ra cô đã thấy mình ở một không gian hoàn toàn khác.
Kha Nguyệt nhíu mày, nhìn không gian trước mắt, nói hẹp không hẹp nhưng rộng cũng không rộng.
Trước mặt cô là ba cánh cửa, cô nhìn nhìn một lúc rồi định mở cánh cửa bên tay phải.
Chưa kịp mở thì một đạo thân ảnh ôm lấy chân cô.
Nhìn xuống thì hóa ra đó là một đứa bé gái khoảng 5, 6 tuổi.
Đứa bé vừa ôm chân cô vừa gọi: “Chủ nhân, chủ nhân!”
“Chủ nhân? Sao ngươi gọi ta là chủ nhân?” Kha Nguyệt ngồi xuống, đối diện với đứa bé hỏi.
“Chủ nhân, ta là người cai quản không gian này.
Bị nhốt trong đây đã mấy chục năm, giờ mới có người đến đây.” Đứa bé đó ôm cổ cô nói.
.
Truyện Teen Hay
“Vậy nơi đây gọi là gì?” Kha Nguyệt thấy đứa bé bầu bĩnh, nhéo cái má của nó hỏi.
“Chủ nhân, nơi đây là Ngọc Thạch Ấn.
Là một không gian độc lập, người là chủ nhân của nơi này, về sau người có thể tùy ý ra vào nơi này.
Người chỉ cần dùng ý niệm là có thể vào được đây.” Đứa bé đó nói.
“Vậy ngươi tên gì?” Kha Nguyệt hỏi đứa bé.
“Ta tên Tiểu Ngọc.
Chủ nhân, có người trong này ta sẽ đỡ buồn hơn.” Tiểu Ngọc cười nói với Kha Nguyệt.
Kha Nguyệt cũng cười cười, ra là chiếc nhẫn này lại có một cơ quan thú vị như vậy.
“Vậy Tiểu Ngọc dẫn ta đi xem nơi này một chút đi.
Đúng rồi, về sau đừng gọi ta chủ nhân, ta tên Hàn Kha Nguyệt.” Kha Nguyệt nói, tay cầm tay đứa bé, bước đến gian phòng đầu tiên kia.
“Không gọi chủ nhân, vậy ta gọi người cô cô có được không?” Tiểu Ngọc hỏi.
“Được, nếu Tiểu Ngọc thích thì gọi vậy đi.” Kha Nguyệt cười rồi xoa đầu đứa bé.
Tiểu Ngọc thấy cô cô thân thiện như vậy, bàn tay mềm mại ấm áp xoa đầu nàng, liền khịt khịt mũi gọi: “Cô cô!” Rồi lao lên người cô, Kha Nguyệt tiếp được đứa bé, thấy nó quấn quýt mình, cũng không nỡ để đứa bé xuống đất, đành bế nó trên tay.
Mở cánh cửa ra, khiến Kha Nguyệt hoàn toàn rơi vào trạng thái kinh ngạc lắp bắp: “Đây…!đây là!”
“Cô cô, đây là vườn dược liệu, nơi đấy chứa tất cả các loại dược liệu trên thế gian này.
Một số thảo dược có điều kiện sinh trưởng khắc nghiệt thì được trồng bên kia.” Tiểu Ngọc nói, tay nhỏ chỉ về đỉnh núi cách đó không xa.
Kha Nguyệt nhìn mà hết hồn, không gian bên ngoài thì không to lắm nhưng vào đây thì thật sự không gian này rất lớn.
Thảo dược được trồng rất nhiều ở hai bên, ở giữa là con đường nhỏ.
Kha Nguyệt nhìn một màn này cảm thán: “Thật nhiều thảo dược!”
Nhưng sau đó cô lại nói: “Nhưng có vẻ kiếm thảo dược sẽ hơi nan giải một chút.”
Tiểu Ngọc bên cạnh giọng nói trẻ con vang lên: “Cô cô ngốc, nếu người cần thảo dược gì nói với Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc chỉ cần dùng ý niệm là mang được đến cho cô cô.” Vừa dứt lời, một bông hoa liền xuất hiện trong tay cô bé, cô bé đưa cho Kha Nguyệt.
Kha Nguyệt nghe vậy thì mỉm cười nhìn Tiểu Ngọc: “A, Tiểu Ngọc của chúng ta thật lợi hại.”
Rồi sau đó cô đi sang cánh cửa tiếp theo, mở cửa ra, đây cũng là một không gian rất rộng lớn, đều là sách, các kệ sách liên tiếp nhau, còn có các kệ sách ở trên cao.
Lúc này giọng nói của Tiểu Ngọc lại vang lên: “Cô cô, nơi đây chứa tất cả các loại sách từ cổ xưa trên thế gian này.
Kể cả phương pháp tu luyện, y dược, độc dược, thú vật…đều ở trong này.”
Kha Nguyệt gật đầu, xem như đã hiểu.
Mở đến cánh cửa thứ ba, một không gian mới hoàn toàn hiện ra trước mắt cô.
Nơi đây cây cỏ xanh tốt, bên trong còn có hồ nước, một cái đình nghỉ mát, còn có núi, có trời.
“Cô cô nơi đây là một không gian biệt lập khác, có thể vào đây nghỉ ngơi, tu luyện huyễn lực.
Nơi này huyễn lực nồng đậm hơn so với bên ngoài!” Tiểu Ngọc nói.
Kha Nguyệt dạo trong này một lúc, bỗng nhớ ra phải đi ăn trưa với mọi người liền kêu lên một tiếng, định bước ra ngoài thì Tiểu Ngọc nói: “Cô cô, người không cần gấp.
Tiểu Ngọc có thể điều chỉnh được thời gian bên trong này tùy theo ý thích.
Nhưng hiện tại vẫn đang duy trì ở trong này một tháng chỉ bằng một ngày bên ngoài kia thôi.”
Kha Nguyệt nhìn nhìn Tiểu Ngọc nói: “Hóa ra con còn có thể lợi hại như vậy.”
Được Kha Nguyệt khen, Tiểu Ngọc bất giác đỏ mặt nói: “Vậy cô cô có cần con điều chỉnh lại thời gian trong này như bên ngoài không?”
“Không cần đâu, cứ giữ như vậy đi.” Kha Nguyệt cười nói, xoa đầu Tiểu Ngọc.
“Giờ ta phải ra bên ngoài có chút chuyện, Tiểu Ngọc có muốn ra cùng không?”
“Không, con chưa thể ra ngoài, đợi thực lực của cô cô đủ mạnh con mới có thể ra bên ngoài.” Tiểu Ngọc buồn rầu nói.
“Thực lực ta phải đủ mạnh sao?” Kha Nguyệt nhíu mày hỏi.
“Vâng, ít nhất người phải đạt huyễn sư cao cấp, con mới có thể ra ngoài.” Tiểu Ngọc gật đầu nói.
“Vậy con cố gắng chờ ta một thời gian, ta sẽ nhanh mang con ra ngoài chơi, có chịu không? Ta cũng sẽ vào đây chơi với con thường xuyên.” Kha Nguyệt cười nhéo má cô bé nói.
Nghe Kha Nguyệt nói vậy, Tiểu Ngọc hai mắt sáng rực trả lời: “Vâng ạ!”
Sau đó Kha Nguyệt đi ra bên ngoài, xoa xoa chiếc nhẫn trên tay.
Cô thử tháo nó ra nhưng không tháo được nữa, chiếc nhẫn bám chặt lấy tay cô.
Kha Nguyệt cười cười, rồi bắt đầu luyện đan.
Nửa canh giờ sau cô gọi Thiệu Huy và Vĩ Kỳ đến nói: “Vĩ Kỳ huynh, hôm qua, đan dược đó hiện đang ở đâu vậy?”
“Tiểu thư, đã để trong phòng đan dược của người.” Vĩ Kỳ nói
“Thiệu Huy, mấy người huynh chiêu mộ hiện đang ở đâu?” Kha Nguyệt hỏi
“Hiện đã nhập dưới trướng của Ám Nguyệt điện, đang chờ tiểu thư phân phó.” Thiệu Huy nói.
Kha Nguyệt gật gật đầu nói với hai người họ: “Được rồi, hai huynh ra ngoài đi, tiện thể nói tất cả mọi người thuộc Ám Nguyệt điện đến chính điện sau giờ ăn trưa, nói với họ ta có điều muốn nói.”
Hai người đi ra ngoài, Kha Nguyệt cũng ra bên ngoài chuẩn bị đến chỗ Phong Cẩn dùng bữa.
Đang định sang gọi Vương Tử Đằng thì thấy hắn từ bên trong đi ra.
Thấy cô hắn phóng ra vài tia mị hoặc nói với cô: “Nguyệt Nhi với ta thật là có tâm giao, liền ra cùng một lúc.”
“Huynh bớt nói nhảm đi.” Kha Nguyệt liếc hắn.
“Nàng nhận thành công?” Vương Tử Đằng nhìn chiếc nhẫn trên tay cô hỏi.
Kha Nguyệt gật đầu, thắc mắc hỏi: “Huynh biết sao?” Sao cô thấy tên này cái gì cũng biết vậy.
“Ta đoán, mặt đá kia sáng hơn trước.” Vương Tử Đằng nhìn viên đá trên chiếc nhẫn nói.
“Đi thôi, đến chỗ Phong tiền bối.
Chắc giờ này mấy sư huynh của nàng cũng đã về rồi.” Vương Tử Đằng nói rồi cầm tay Kha Nguyệt đi ra bên ngoài.
“Huynh không tò mò trong đó có cơ quan gì sao?” Kha Nguyệt mặc kệ để Vương Tử Đằng nắm tay, nhìn hắn hỏi.
“Nếu nàng muốn nói, tự khắc sẽ nói cho ta.
Còn nếu không, chắc nàng có điều gì đó khó xử nên mới không nói ra.” Vương Tử Đằng nhìn Kha Nguyệt, ánh mắt là một mảng nhu hòa.
Kha Nguyệt nghe vậy thì cười cười nói: “Vậy, đến khi tứ đại đế quốc thi đấu, sẽ nói cho huynh biết trong này có cơ quan gì.”
Vương Tử Đằng sủng nịnh xoa đầu cô nói: “Được!” Rồi hai người lại tiếp tục đến chỗ Phong Cẩn.
Bên này mấy người Mộ Dung Tùng Lâm đã về.
Phong Cẩn đang định phái người đi Ám Nguyệt điện gọi Kha Nguyệt thì đã thấy bóng dáng cô cùng Vương Tử Đằng bên ngoài.
Thấy cô, Phong Cẩn cười nói: “Tiểu Nguyệt, mau vào đây! ”
Kha Nguyệt đến trước mặt Phong Cẩn cười nói: “Sư phụ, các sư huynh.” Cô nhìn sang mấy vị sư huynh kia của mình.
Họ cũng cười nhìn cô, Tần Mạc nói: “Tiểu sư muội, mới có một tháng không gặp, muội xinh đẹp thêm rồi.”
“Tứ sư huynh quá khen rồi.” Kha Nguyệt cũng vui vẻ nói chuyện với mấy vị sư huynh.
Lại quên mất người vừa vào cùng với cô.
Vương Tử Đằng mặt thối thối ai oán nhìn Kha Nguyệt.
Nhưng vẫn không quên hành lễ với Phong Cẩn: “Tiền bối!” Chỉ là âm thanh này như nghiến răng nghiến lợi phát ra, làm cho Phong Cẩn cười trừ.
Tên tiểu tử này ghen cũng quá mạnh rồi, ánh mắt nhìn Vương Tử Đằng có chút thông cảm.
Mấy người Mộ Dung Tùng Lâm bên này hiển nhiên cũng biết phản ứng của Vương Tử Đằng.
Chỉ thầm cười trong lòng, quăng cho Vương Tử Đằng ánh mắt vui vẻ kèm theo một ít trêu trọc ý muốn nói *Ngươi xem, đây chính là tiểu sư muội của chúng ta nha.* Khiến Vương Tử Đằng mặt đã đen nay còn đen hơn.
Mấy người hầu bên này cũng đều nhìn Vương Tử Đằng bằng ánh mắt đồng cảm.
*Vương điện chủ, ngài nhìn trúng ai không trúng, lại nhìn trúng tiểu thư nhà chúng tôi, đành ủy khuất ngài rồi.* Sau một hồi nói chuyện, cuối cùng mọi người cũng ngồi vào bàn ăn trưa.
Mấy người Mộ Dung Tùng Lâm lại nhớ đến bữa ăn hôm trước Kha Nguyệt nấu cho họ, liền muốn cô làm cho họ ăn.
Ngay cả Cao Lãng trầm mặc như vậy nhưng nghe đến đồ ăn Kha Nguyệt nấu cũng không khỏi hưng phấn thêm vài phần.
“Tiểu muội à, sau khi ăn thức ăn muội nấu, ta ăn đồ ăn khác đều cảm thấy không ngon.” Cao Lãng chậc miệng nói.
Hắn nói đều là sự thật, từ sau khi ăn đồ sư muội làm, ăn mấy thứ khác hắn đều cảm thấy không ngon nữa.
Cũng luôn nhớ đến nàng, hắn thật sự không biết hiện tại hắn phải làm thế nào nữa.
“Vậy trưa mai muội về làm cơm cho mọi người.” Kha Nguyệt cười nói.
Mấy người họ nghe vậy thì hai mắt phát sáng, gật đầu nói ngày mai nhất định sẽ về sớm.
Cơm trưa rốt cuộc cũng xong, Vương Tử Đằng cùng Kha Nguyệt lại quay về Ám Nguyệt điện.
Vào trong chính điện đã có hơn 200 người đứng đó.
Thấy Kha Nguyệt cùng Vương Tử Đằng bước vào liền nói: “Tiểu thư, Vương Điện chủ.”
Kha Nguyệt gật gật đầu rồi nói với họ: “Hôm nay ta gọi mọi người đến đây là có chút chuyện muốn nói.
Ta có cách giúp cho nội lực của mọi được cải thiện.
Nhưng lại không biết mọi người có thật sự muốn đi theo ta, một lòng với ta hay không.
Ta biết ở đây, mọi người đều có chí hướng, không muốn chỉ bó buộc lại ở Ám Nguyệt điện này.”
“Thuộc hạ đều trung thành với tiểu thư, quyết không hai lòng.” Mọi người đồng thanh nói.
“Ta cho mọi người thời gian một nén hương suy nghĩ cho thật kỹ.
Ai một lòng muốn đi theo ta thì ra sân sau gặp ta.
Ta nói trước, nếu đi theo ta sẽ có phần gian nan, nhưng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi người của mình.” Kha Nguyệt nói, sau đó cùng Vương Tử Đằng ra đằng sau.
Rồi cô nói Vương Tử Đằng ra sân sau trước đợi cô, cô có chút việc, sẽ ra sau.
Thấy Tử Đằng đã đi ra sân sau, cô vào phòng liền lắc mình vào Ngọc Thạch Ấn, Tiểu Ngọc đã xuất hiện bên cạnh cô từ khi nào: “Cô cô, người có chuyện gì sao?”
“Ừ, Tiểu Ngọc, nơi này có quyển sách nào nói về bí thuật hay không?” Kha Nguyệt nhìn Tiểu Ngọc hỏi.
“Đương nhiên có rồi, nơi đây chứa mọi loại sách trên thế gian này.” Tiểu Ngọc nói sau đó dùng ý niệm đưa cho Kha Nguyệt một quyển sách cổ về bí thuật.
Kha Nguyệt xoa đầu Tiểu Ngọc rồi bắt đầu ngồi xuống nghiên cứu.
Cô nhớ là sư phụ có từng nói về một loại bí thuật, khi thi triển trên người nào đó, nếu họ dám phản bội lại lời thề liền không có kết cục tốt đẹp.
Cô muốn xem một chút trong này có loại bí thuật đấy không.
Xem xét một lúc, cuối cùng cũng thấy, Kha Nguyệt cười nhẹ bắt đầu ghi nhớ thủ pháp.
Những thủ pháp này đối với cô không phải khó, Vĩ Kỳ đã chỉ cho cô những điều cơ bản của cổ thuật cùng thủ pháp của nó nên cô rất nhanh có thể hiểu được chúng.
Cô bắt đầu thực hành, sau hơn một canh giờ, cuối cùng Kha Nguyệt cũng thành công.
Thử thêm mấy lần nữa, khi cô chắc chắn đã thực hiện thủ pháp này thành thục cô mới lắc mình ra khỏi Ngọc Thạch Ấn.
Ra ngoài, cô thấy thời gian còn chưa hết một phần ba nén hương thì cảm thán.
Ngọc Thạch Ấn này đúng là một vật tốt, sau đó đi ra sân sau.
Tiểu Ngọc như nghe được lời của cô, dùng ý niệm nói: “Cô cô, Ngọc Thạch Ấn là báu vật nhân gian đó.”
“Con còn có thể nói chuyện với ta bằng cách này sao?” Nghe thấy giọng Tiểu Ngọc, Kha Nguyệt cũng dùng ý niệm nói.
“Đương nhiên con nghe được, vì đã nhận cô cô là chủ nhân, con và cô cô có thể dùng ý niệm nói chuyện.
Không những thế, dù con không ra được bên ngoài, nhưng đều có thể nhìn được cảnh vật bên ngoài.
Cô cô, nơi này thật đẹp đó, cũng rất thoải mái.”
“Con còn có thể nhìn được bên ngoài sao? Vậy tốt rồi, cũng sẽ không buồn bã.” Kha Nguyệt cười, nói.
Ra đến sân sau, Kha Nguyệt thấy Vương Tử Đằng đang ngồi nhắm mắt tu luyện ở đó.
Cô biết hắn đã tu luyện huyễn lực, nhưng cô không thể nhìn ra cấp bậc của hắn.
Nhưng cô biết Vương Tử Đằng cao hơn cô rất nhiều, có khi hắn không tu luyện huyễn lực nữa mà sang linh lực rồi.
Mà còn là linh lực đỉnh phong.
Chậm chậm đi đến bên cạnh Vương Tử Đằng, nhìn gương mặt yêu nghiệt kia thầm cảm thán *Đúng là yêu nghiệt, đeo mặt nạ rồi vẫn yêu nghiệt như vậy.*
Kha Nguyệt vẫn đang chăm chú nhìn hắn thì bỗng Vương Tử Đằng lên tiếng: “Nguyệt Nhi, nàng còn nhìn nữa, ta mất tập trung, sẽ tẩu hỏa nhập ma.” Trong giọng nói còn mang theo vài phần trêu chọc.
Kha Nguyệt chột dạ hừ một tiếng, ra một chỗ khác cũng nhắm tu luyện.
****************
Trong hoàng cung ở một nơi nào đó, hoàng đế nơi đó đang phê duyệt tấu chương liền ngẩng đầu lên.
Ánh mắt vui mừng lên tiếng “Người đâu!”
Một bóng đen xuất hiện trong phòng quỳ xuống nói: “Chủ tử có gì phân phó?”
“Mau, mau sai người đi tìm nàng, nàng còn sống.
Ta cảm nhận được nàng, mau lên!” Hoàng đế vui mừng nói, khóe mắt còn chảy ra một giọt nước mắt.
Tên thuộc hạ kia vâng một tiếng rồi liền rời đi, chỉ để lại người nam nhân đang vui vẻ trong phòng..