Sát Thủ Nữ Vương

Chương 58: Hội Đấu Giá 2


Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 58: Hội Đấu Giá 2


Ở trên phòng, Kha Nguyệt cùng mọi người vẫn nói chuyện và ăn điểm tâm vui vẻ.

Nhưng ở dưới thì không được hòa thuận như trên này, người ở dưới đang loạn thành một đoàn.

Mọi người nháo nhào, đều đã đến Đan Kinh, muốn tranh chỗ tốt một chút, có thể xem Hồi Hồn Đan ở cự ly gần nhất.

Mấy người Cung Kỳ trên này nghe tiếng bên dưới thì cũng không để ý gì nhiều, vẫn là chuyên tâm kể chuyện, chọc cười Kha Nguyệt.

Cuối cùng hội đấu giá cũng bắt đầu.

Bước lên bục là một thiếu nữ khoảng 20 tuổi, dáng người thướt tha, nữ tử đó nói: “Hôm nay là hội đấu giá ở Đan Kinh, vẫn như thường lệ.

Mọi người nếu muốn đấu giá vật phẩm nào thì liền giơ bảng hoặc bấm đèn để hô giá.

Đấu giá chỉ kết thúc khi không còn ai tiếp tục ra giá.

Bây giờ chính thức bắt đầu hội đấu giá Đan Kinh.

Vật phẩm thứ nhất, đây là cây roi do Pháp Tâm đại sư luyện chế, có khả năng đánh vỡ đá, những loại vật sắc bén cũng không thể làm đứt nó, giá khởi điểm 50 vạn kim tệ, mỗi lần ra giá không dưới 5 vạn kim tệ, bắt đầu.

60 vạn kim tệ
65 vạn kim tệ
70 vạn kim tệ
85 vạn kim tệ
85 vạn kim tệ thứ nhất, 85 vạn kim tệ thứ hai, 85 vạn kim tệ thứ ba.

Vậy cây roi này thuộc về vị tiểu thư đây.

Món đấu giá tiếp theo…!Kha Nguyệt cùng mấy người Vương Tử Đằng trên này vẫn quan sát phía dưới sàn đấu giá.

Phòng ở đây phải nói làm rất đặc biệt, họ có thể nhìn ra bên ngoài nhưng bên ngoài lại không nhìn thấy họ.

Thấy hội trường sôi trào, nhưng chủ yếu là những người dưới lầu một hô giá, lầu hai và lầu ba vẫn chưa có ai hô.

Những vật phẩm này Kha Nguyệt đều không có cảm giác hứng thú và mấy người Vương Tử Đằng cũng vậy, họ chỉ chăm chú xem xét phía dưới.

Thẳng đến khi phía dưới được đưa lên một chiếc nhẫn.

Kha Nguyệt nhìn nó chằm chằm.

Nữ tử dưới sàn đấu giá nói: “Đây là chiếc nhẫn khảm ngọc, viên ngọc này tựa hồ chưa thấy bao giờ.


Nghe nói là vật có thể xua đuổi xui xẻo, bên trong còn lắp đặt một cơ quan ngầm.

Giá khởi điểm 30 vạn kim tệ.

Mỗi lần ra giá không được dưới 5 vạn kim tệ, bắt đầu.” Ở bên dưới đã có người hô giá
40 vạn kim tệ.

45 vạn kim tệ.

Mạc Viễn bên này thấy tiểu sư muội nhà mình nhìn chiếc nhẫn kia chằm chằm thì hỏi: “Muội thích chiếc nhẫn kia sao?”
Kha Nguyệt lắc đầu trả lời: “Không, muội chỉ tò mò thôi, không biết cơ quan ngầm đó là như thế nào?”
“Muội tò mò thì lấy về đi, nếu không dùng làm gì được thì cũng là đồ trang sức cho muội không phải sao?” Cung Kỳ nói, sau đó hô giá 80 vạn kim tệ.

Ở dưới nghe phòng của Lôi Điện hô giá thì liền cứng ngắc, họ cũng không dám vì một chiếc nhẫn không biết từ đâu ra mà tranh với Lôi Điện đâu.

Nhưng ở lầu hai, một thanh âm nữ tử vẫn hô 85 vạn kim tệ.

100 vạn kim tệ, Cung Kỳ hô.

Mọi người bên dưới đang ồn ào bỗng nhiên tĩnh lặng.

Giọng nữ tử từ tầng hai vang lên: “Một nam nhân đi giành đồ với Đại tiểu thư Độc Cô gia ta.

Ngũ thiểu chủ Lôi Điện, ngài cũng thật vô sỉ.”
Cung Kỳ cười lớn nói: “Haha, đấu giá là đấu giá, sao đại tiểu thư Độc Cô gia lại phân biệt nam nữ vào đây.

Huống hồ ta thấy chiếc nhẫn đó rất hợp với tiểu sư muội ta, liền mua tặng nàng đeo chơi.

Nếu Đại tiểu thư không phục, thì có thế tiếp tục nâng giá, Cung Kỳ ta phụng bồi.”
Mọi người bên dưới lúc này cũng đã toát mồ hôi lạnh 100 vạn kim tệ một cái nhẫn để đeo chơi.

Lôi Điện cũng quá phung phí ngân lượng rồi đó, nhưng lại càng chứng tỏ mức độ sủng ái của mấy vị thiếu chủ này dành cho sư muội của mình.

100 vạn lần thứ nhất
100 vạn lần thứ hai
100 vạn lần thứ ba
Chiếc nhẫn này thuộc về Lôi Điện, nữ tử trên sàn đấu giá nói, sai người mang chiếc nhẫn kia đến phòng của mấy người Kha Nguyệt.

Cung Kỳ nhận nhẫn rồi đưa cho Kha Nguyệt: “Này, muội đeo thử đi, xem có cơ quan gì không.” Kha Nguyệt cũng đeo thử vào, mấy người Vương Tử Đằng cũng nhìn cô chằm chằm.

Nhưng cô vẫn không cảm thấy gì, liền lắc đầu với mấy người họ.


Cung Kỳ thấy sư muội lắc đầu thì nói: “Vậy muội giữ lại làm đồ trang sức đi, cái nhẫn đó nhìn cũng rất đẹp.” Rồi lại ngồi vắt chân, vẻ mặt bình thản tiếp tục xem đấu giá.

Kha Nguyệt đen mặt, tên này đúng là tiêu tiền hoang phí, 100 vạn kim tệ mua một cái nhẫn chỉ để trang trí, cô rất muốn biết khi sư phụ biết tin này, có xách dép đuổi đánh ngũ sư huynh hay không.

Minh Viễn biết suy nghĩ của tiểu sư muội mình liền nói: “Muội không cần phải lo lắng, nếu là mua cho muội, sư phụ sẽ không có ý kiến gì.” Lúc này Kha Nguyệt chính thức cạn lời.

Bên dưới cũng đang đấu thầu mảnh đất mà cô muốn kia.

Một nữ tử ở lầu hai cất giọng thanh thúy nói: “Mảnh đất này có vẻ tốt, Lan Nhược ta thật thích, 500 vạn kim tệ.”
Cuối cùng, không ngoài dự đoán, Lan Nhược đã lấy được mảnh đất đó, khóe môi Kha Nguyệt khẽ cong.

Nhìn biểu tình của cô, Vương Tử Đằng cũng nhẹ cười.

Sau đó cũng không có vật phẩm gì thu hút bọn họ, mãi đến cuối cùng.

Nữ tử trên sàn đấu giá nói: “Đây là vật phẩm cuối cùng của ngày hôm nay.” Rồi sai người mang lên một cái khay, trên đó trùm vải đỏ.

Mọi người nhìn nó thì đều biết, đây mới chính là vật phẩm mà mọi người đang mong chờ.

Vật phẩm chủ chốt ngày hôm nay.

Nữ tử kia bỏ mảnh vài đỏ ra, lộ một bình ngọc bên trong, tiếng nói trong trẻo lại cất lên: “Vật phẩm cuối cùng, Hồi Hồn Đan, mọi người đều đã biết công dụng của nó vậy tôi cũng không nói nhiều nữa, giá khởi điểm 300 vạn kim tệ, mỗi lần hô giá không được dưới 50 vạn kim tệ.

Bắt đầu.”
Ở dưới mọi người đều đã hô giá, ngay cả lầu hai và lầu ba cũng bắt đầu hô.

350 vạn kim tệ
400 vạn kim tệ
450 vạn kim tệ
500 vạn kim tệ
Cung Kỳ cũng Mạc Viễn bên này thấy Hồi Hồn Đan hai mắt sáng lên, cũng bấm đèn hô: “550 vạn kim tệ.” Kha Nguyệt thấy Cung Kỳ chuẩn bị hô giá tiếp thì lập tức ngăn cản: “Sư huynh, viên đan dược này chúng ta không cần đấu giá.

Đây là muội luyện chế.” Tay chuẩn bị bấm đèn của Cung Kỳ dừng giữa không trung, nhìn Kha Nguyệt: “Là muội luyện chế?” Minh Viễn cũng ngạc nhiên nhìn tiểu sư muội, làm Kha Nguyệt có chút chột dạ nói: “Lúc về sẽ luyện chế cho các huynh.”
Vương Tử Đằng thấy hai nam nhân nhìn tiểu nữ nhân của mình chằm chằm thì kéo cô về bên cạnh mình nói: “Nguyệt Nhi đã nói, về sẽ luyện chế cho các huynh, còn nhìn cái gì?” Kha Nguyệt lườm lườm hắn rồi thoát khỏi bàn tay đang ôm lấy cô kia.

Lúc này Cung Kỳ và Minh Viễn mới hoàn hồn, nhưng sự ngạc nhiên trong mắt vẫn chưa biến mất: “Hahaha, tiểu sư muội, muội cũng thật giỏi đi.

Hóa ra muội lại là luyện đan tông sư.” Kha Nguyệt nghe xong cũng chỉ cười cười rồi tiếp tục xem bên dưới
Ở dưới vẫn hô giá

600 vạn kim tệ
“650 vạn kim tệ.

Viên đan dược này Mạc gia đã muốn từ lâu.” Người trong phòng dành cho Mạc gia hô.

“700 vạn kim tệ.

Độc Cô gia ta nhất định phải có được nó.” Bên phòng Độc Cô gia tộc cũng hô
“800 vạn kim tệ.

Ai dám giành với Tiên Các ta”
“900 vạn kim tệ.

Chúng ta cần viên đan dược này.” Mạc gia lại hô.

“1000 vạn kim tệ.” Trong phòng của Tiên Các, âm thanh như muốn nghiến răng phát ra.

“1100 vạn kim tệ.” Bên Mạc gia lại hô
1100 vạn thứ thất
1100 vạn thứ hai
1100 vạn thứ ba
“Hồi Hồn Đan thuộc về Mạc gia.

Hội đấu giá hôm nay đã kết thúc.” Nữ tử trên sàn đấu nói.

Mọi người cũng lần lượt ra về.

Kha Nguyệt đi xuống nhận tiền bán đấu giá Hồi Hồn Đan.

Cầm mấy tờ ngân phiếu trong tay thì tươi cười, cô lần này có lời rồi.

Mấy người Cung Kỳ thấy vậy cũng cười theo, họ cũng sắp có Hồi Hồn Đan rồi.

Ra khỏi Đan Kinh, mọi người lại hướng về Lôi Điện mà đi tới.

Sau 1 canh giờ, cuối cùng cũng đã đến nơi.

Thấy Minh Viễn, Cung Kỳ, Kha Nguyệt và Vương Tử Đằng, người gác cổng vui vẻ hành lễ: “Vương điện chủ, Tam thiếu chủ, Ngũ thiếu chủ, Tiểu thư, Điện chủ đang chờ mấy vị ở tổng điện.”
Bọn họ gật đầu rồi đi vào, thẳng đến điện của Phong Cẩn.

Kha Nguyệt cũng đã tháo mạng che mặt, đeo cái đấy thật khó chịu.

Giờ đã về Lôi Điện, cô tháo ra được rồi.

Trên đường mọi người đều hành lễ với bọn họ, thầm lén nhìn Kha Nguyệt.

Tiểu thư của bọn họ đúng là càng ngày càng mê người.

Vào bên trong, Phong Cẩn đang ngồi chờ mấy người Kha Nguyệt, thấy bọn họ vào thì vui mừng: “Đã về rồi sao.


Tiểu Nguyệt, con chơi có vui không? Hai sư huynh có bắt nạt con không?”
“Con sao bắt nạt sư muội được, còn mua cho nàng đồ trang sức nữa đó.” Cung Kỳ bĩu môi nói.

Vương Tử Đằng vào đến bên trong cũng hành lễ: “Phong tiền bối, tại hạ lại quấy rầy rồi.”
“Sư phụ, con chơi rất vui.” Kha Nguyệt hành lễ với ông, cũng cười nói.

“Ai da, đều là người một nhà, không phiền phức.

Tiểu Nguyệt chơi vui là tốt rồi.” Phong Cẩn nhìn Vương Tử Đằng nói xong chuyển sang Kha Nguyệt.

“Được rồi, vậy mấy đứa về nghỉ ngơi đi, bữa trưa mấy người Mộ Dung Tùng Lâm về rồi chúng ta cùng dùng bữa.” Mọi người gật đầu, ai về điện của người đó.

Thấy Vương Tử Đằng vẫn lẽo đẽo theo cô mà không về chỗ nghỉ sư phụ dành riêng cho hắn thì Kha Nguyệt nhíu mày: “Sao huynh còn đi theo ta Nơi nghỉ sư phụ dành riêng cho huynh ở phía bên kia cơ mà.”
“Hôm nay ta đi có một mình, ở đó rất nhàm chán, ta nên theo nàng về Ám Nguyệt điện của nàng thì hơn.”Vương Tử Đằng nói.

Kha Nguyệt nếu là trước đây thì sẽ cáu giận nhưng giờ cô đã quen với bản mặt dày hơn tường thành của hắn nên cũng mặc kệ hắn đi theo cô.

Cô có đuổi hắn, hắn cũng tìm được lý do rất chi là hợp tình hợp lý để đi theo cô, vậy nên để mặc hắn cho xong.

Về đến Ám Nguyệt điện, vào bên trong đã có hai hàng người áo đen, xếp hàng tử cửa điện vào đến tận bên trong, cúi người với cô: “Tiểu thư đã về.”
Thanh âm bên này vang khắp Lôi Điện, mấy người Cung Kỳ ở trong điện của mình cũng nghe thấy.

Cung Kỳ ai oán liến nhìn mấy người áo đen phía dưới: “Mấy người xem, điện của tiểu sư muội như thế nào, chủ tử về họ liền mừng như vậy.

Còn các ngươi chắc là không muốn Cung thiếu chủ này về điện có đúng vậy không.” Mấy người áo đen cũng chỉ biết liếc nhau cười khổ bên dưới thầm nghĩ *Đây chính là do người không cho bọn thuộc hạ chào mà, giờ đổi thành lỗi của bọn họ rồi.*
Vào đến bên trong, Lục Chấn Đình cung kính hành lễ với cô: “Tiểu thư, người đã về.” Sau đó quay sang Vương Tử Đằng đang bên cạnh Kha Nguyệt: “Vương điện chủ, chào mừng ngài đến Ám Nguyệt điện.”
Vương Tử Đằng gật đầu, Kha Nguyệt thì lên tiếng: “Huynh dạo này quản lý Ám Nguyệt điện vất vả rồi.”
“Có thể giúp tiểu thư, là vinh hạnh của ta, không vất vả.” Lục Chấn Đình cười nói.

“Vậy huynh làm việc của mình đi, ta vào phòng luyện chút đan dược.

Chốc nữa huynh lấy chỗ đan dược đó đều chuyển đến các hiệu Hồng Hoang Phường.” Kha Nguyệt nói với Lục Chấn Đình sau đó dẫn theo Vương Tử Đằng đi vào bên trong.

“Huynh tự chọn chỗ ở đi, phòng cho khách đều ở dưới lầu một này.” Kha Nguyệt nói với Vương Tử Đằng rồi bước đến phòng của mình.

Vương Tử Đằng giữ tay cô lại nói: “Nàng nhỏ một giọt máu ở đầu ngón tay vào viên đá trên chiếc nhẫn này xem có gì xảy ra không.”
Thấy Kha Nguyệt nhìn mình khó hiểu Vương Tử Đằng nói: “Ta cũng không biết đây là nhẫn gì, chỉ là nghĩ đến phương pháp lấy máu nhận chủ trong sách cổ, lúc nãy còn nghe mọi người nói trong nhẫn này có cơ quan, nhưng nàng đeo vào lại không thấy gì.

Liền nghĩ đến phương pháp này, nàng thử một chút xem sao.”
Kha Nguyệt nghe vậy thì gật đầu nói: “Được, ta sẽ thử.

Huynh tự chọn phòng đi, ta đi thử một chút.”
“Được.” Vương Tử Đằng gật đầu sau đó chân bước đến phòng bên cạnh Kha Nguyệt trực tiếp đi vào bên trong.

Lúc cửa phòng chuẩn bị đóng tiếng hắn vọng ra: “Ta rất thích căn phòng này.”
Khóe miệng Kha Nguyệt giật giật, nhưng cũng không đuổi hắn ra, cô đi vào phòng của mình lấy kim châm một cái lên đầu ngón tay, sau đó nhỏ máu vào viên đá trên nhẫn, xem có gì xảy ra không..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.