Sát Thủ Nữ Vương

Chương 37: Bướm Câu Hồn Vương Tử Đằng Bá Khí


Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 37: Bướm Câu Hồn Vương Tử Đằng Bá Khí


“Tiểu thư, Hàn Nghiên cô nương đã về.” Một người chạy vào bẩm báo với Kha Nguyệt.

“Để muội ấy vào đi.” Kha Nguyệt nói với người đó.

Lúc sau, cô thấy Hàn Nghiên bước vào, trên tay còn cầm một cái bọc gì đó.

“Muội cầm gì trên tay vậy?” Kha Nguyệt hỏi.

“Tỷ tỷ, đây chắc chắn sẽ khiến cho tỷ bất ngờ nha!” Hàn Nghiên cười cười, ánh mắt lấp lánh nhìn Kha Nguyệt.

“Hôm nay, lúc muội từ Hồng Hoang phường đến đây, thì thấy thứ này.” Hàn Nghiên mở bọc ra, Kha Nguyệt nhìn vào trong thấy một đôi bướm một trắng một đen đang nằm trong bọc, bộ dáng giống như là sắp không ổn.

Kha Nguyệt nhìn đôi bướm rồi lại nhìn Hàn Nghiên, ánh mắt như muốn hỏi: “Là sao?”
Hàn Nghiên nhìn thấy biểu cảm của Kha Nguyệt, thì thở dài một cái rồi nói: “Đây là đôi bướm có khả năng thôi miên người khác, và cũng tạo ra ảo ảnh, rồi hút người nó muốn vào ảo ảnh mà nó đã tạo ra.

Được gọi là bướm Câu Hồn, loài bướm này từ lâu đã không thấy, không ngờ rằng lần này muội lại bắt gặp được, hơn nữa, loài bướm này rất có linh tính, nếu chúng đã nhận định ai là chủ nhân thì sẽ theo người đó cho đến chết.

Nếu cứu chữa được chúng, tỷ tỷ có khả năng được chúng nhận định là chủ nhân.”
“Ra là vậy, theo như trong sách, loài bướm này còn có độc đúng không?” Kha Nguyệt cũng từng đọc trong một quyển sách có nhắc đến loài bướm này, chỉ là chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt.

“Đúng vậy, loại độc đó chỉ khi chúng phòng vệ hoặc do chủ nhân của chúng sai bảo mới tiết ra.

Còn nữa, muội nghe nói nếu chỉ một con bướm trắng hoặc đen thì khả năng thôi miên, ảo ảnh hay độc tố của nó sẽ không đạt cực hạn, nhưng khi có một đôi, thì không gì có thể lợi hại bằng chúng.


Chỉ là nhìn hai con bướm này, giống như bị người ta bắt mất nhưng không biết sao chúng thoát ra được.

Lúc muội gặp chúng, chúng đã bay lờ đờ xuống dưới đất rồi.” Hàn Nghiên nói.

“Vậy chúng ta thử cứu chúng xem, còn chúng có sống được không phải nhờ vào tạo hóa của chúng vậy.” Kha Nguyệt nhìn hai con bướm đang nằm trong bọc nói.

Kha Nguyệt lấy quyển sách về các loài vật mà Linh cô cho cô ra nghiên cứu, sau một canh giờ, cô đến kho dược liệu của Lôi Điện, lấy những thứ cô cần về, bắt đầu chế thuốc rồi đắp cho đôi bướm câu hồn kia.

Lúc đầu khi cô mới đắp thuốc, đôi bướm kia có vẻ dãy giụa, không chịu hợp tác, nhưng sau khoảng nửa nén nhang, đôi bướm đã yên tĩnh trở lại, nhịp thở cũng đều đặn hơn.

Có vẻ thuốc này có hiệu quả với chúng, Kha Nguyệt nhìn thấy vậy cũng yên tâm.

Cô bắt đầu đi luyện chế thêm đan dược.

Mà không biết rằng, ở ngoài kia đang có người giúp cô rửa hận.

****************
Trong một căn phòng ở Khôi Điện, nam tử áo lam lần trước hạ độc thủ với cô đang nằm trên giường.

Sau khi bị Nguyệt Nguyệt đánh, đồng thời nhận một chưởng của Vương điện chủ, giờ đây, hắn đã không thể luyện tập được võ công nữa, nói cho đúng thì hắn hiện đã thành một phế nhân.

Hắn hận bọn họ, hắn thề sẽ có một ngày hắn bắt bọn họ trả giá gấp bội.

Trong lúc đang nghĩ ngợi, có một bóng đen vào trong phòng.


Nam tử đó nhìn thấy hắc y nhân này thì hoảng loạn, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh: “Sao ngươi lại tùy tiện xông vào đây? Có biết đây là Khôi Điện hay không, ta là đồ đệ Trương điện chủ thương yêu nhất, ngươi tự tiện vào phòng ta, sư phụ ta sẽ giết ngươi.”
“Giết ta? Haha, ông ta có bản lĩnh giết ta sao? Huống chi…ông ta cũng sẽ không biết ai đã vào phòng ngươi.” Hắc y nhân vừa nói, vừa tiến lại gần nam tử kia.

Giờ này thì hắn không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, hắn lắp bắp: “Ngươi…ngươi muốn làm…gì?”
“Ngươi thử nghĩ xem, ta đến đây làm gì?” Hắn y nhân cười, tên này là ngu ngốc thật hay giả vờ vậy.

“Ngươi…ngươi mà…làm gì…ta thì sư….phụ ta sẽ…không tha cho…ngươi đâu.” Nam tử đó giờ này sắc mặt trắng bệch.

Ám khí phòng thân của hắn hiện đang ở chỗ của Trương Văn Long.

“Ngươi yên tâm, ta không giết ngươi đâu, ta còn phải đưa ngươi đến một chỗ đã.” Nói rồi, hắc y nhân tay nắm lấy đai lưng của hắn ta, phi thân ra ngoài.

Ở Thiên Điện, lúc này Vương Tử Đằng và đám người Mạc Phong đang ngồi ở địa lao, nơi nhốt những kẻ không trung thành, kẻ thù của Thiên Điện và những tên hắn không tiện công khai xử lý trên triều.

Hắc y nhân lúc nãy bước vào, trên tay còn đem theo một người, đó là tên nam tử kia, hắn thẳng tay ném tên đó xuống dưới đất, rồi hành lễ với Tử Đăng và mấy người Mạc Phong: “Tham kiến điện chủ, nhị điện chủ, tam điện chủ, tứ điện chủ.

Thuộc hạ đã bắt được người.”
“Tốt, ngươi lui ra ngoài đi.” Vương Tử Đằng lên tiếng.

Lúc này, nam tử kia mới ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra người trước mặt là Vương Tử Đằng thì nói không nên lời.

Người bắt hắn lại chính là điện chủ Thiên điện: “Vương…vương điện chủ, ngài…như vậy là có ý gì.”
Vương Tử Đằng khẽ nhếch môi: “Không có ý gì, ta chỉ muốn tặng sư phụ ngươi một món quà mà thôi”
“Ngài bắt nhốt ta ở đây, sư phụ ta mà biết, chắc chắn sẽ không tha cho ngài.” Nam tử kia lại nói.


“Ngươi nghĩ Khôi Điện đáng để cho ta bận tâm sao? Nói, mục đích của Trương Văn Long khi nuôi dưỡng ngươi là gì?” Vương Tử Đằng cả người tỏa ra sát khí, khiến cho nam tử kia nhịn không được mồ hôi chảy ròng ròng.

“Nếu ta nói, ngài sẽ thả ta đi chứ?” Nam tử kia lên tiếng, hắn không muốn chết.

“Ta không có thời gian nói nhảm với ngươi, không nói thì ta cũng không bị tổn thất gì, sớm muộn gì ta cũng sẽ biết.” Nói rồi Vương Tử Đằng ra hiệu cho Hắc Tử.

Hắc Tử đi lên, thanh kiếm trong tay vừa động thì nam tử kia hét lên: “Sư phụ ta muốn san bằng Thiên Điện cùng Lôi Điện, làm bá chủ thiên hạ.”
Vương Tử Đằng khẽ nhíu mày, nhưng vẫn im lặng chờ tên kia nói tiếp: “Vì ta có thiên phú về võ thuật, nên hắn nhận ta làm đệ tử, nhưng đó chỉ là một phần, một phần lớn khác là vì đại huynh và nhị huynh của ta nuôi cổ độc, nếu thành công, chỉ cần thả một cổ trùng vào Thiên Điện cùng Lôi Điện, đợi nó sinh sôi tất cả mọi người trong đó sẽ thành tay sai cho sư phụ.

Sư phụ thu nhận ta là vì muốn đại huynh và nhị huynh của ta về làm việc cho hắn.”
Mấy người ở đây nghe được thì nhíu mày, không ngờ Trương Văn Long lại dám nuôi cổ độc.

Còn có ý định để người của Thiên Điện và Lôi Điện là thuộc hạ của hắn.

“Còn nữa, vì nhị huynh phải lòng Nguyệt Nguyệt cô nương, nên sư phụ hôm đó mới đòi tỷ thí vì nghĩ dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, bị thua sư phụ sẽ dễ dàng đòi người rồi gả cho nhị huynh ta.

Ai ngờ đâu Nguyệt Nguyệt cô nương thực lực quá cường hãn nên sư phụ mới lệnh cho ta giết nàng.” Nam tử tiếp tục nói, mà hắn không để ý vẻ mặt của Vương Tử Đằng đã đen đến không thể đen hơn.

Mấy người Mạc Phong chỉ có thể âm thầm cầu phúc cho hắn ở trong lòng.

Vì Hàn Kha Nguyệt chính là giới hạn của tên ma vương kia.

Những thứ khác Vương Tử Đằng đều có thể nhịn, nhưng chỉ cần liên quan đến Hàn Kha Nguyệt thì hắn sẽ không bỏ qua, ai động đến nàng, từ “chết” e rằng là quá nhẹ nhàng với người đó.

Cứ nhìn người lần trước trong Thiên Điện định giết nàng mà xem, bị quăng đến nơi mà nghe đến thôi cũng đã rùng mình tận 3 tháng.

Nếu sau ba tháng hắn ta bò ra được khỏi nơi đó thì chắc người cũng chỉ còn da bọc xương mà thôi.


Vương Tử Đằng nghe nam tử kia nói xong thì đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần hắn, khi còn cách hắn một bước chân thì dừng lại.

Nam tử kia không phải không muốn tránh mà là hắn tránh không được, bá khí trên người người này quá mạnh làm tay chân hắn run lẩy bẩy, đến hít thở hắn cũng cảm thấy khó khăn nói chi đến chạy.

Vương Tử Đằng âm lãnh nhìn người kia, giọng nói lạnh lẽo cất lên: “Ngươi nên nhớ rằng, ngươi chết là do ngươi đã đắc tội đến người ngươi không được phép đắc tội.” Nói xong, một đạo quang lóe lên, đầu tên kia đã lìa khỏi cổ.

Cây kiếm không biết từ khi nào đã xuất hiện trong tay Vương Tử Đằng, chỉ là trên lưỡi kiếm đến một vệt máu cũng không có, đủ thấy người ra tay bản lĩnh cao đến mức nào.

Mấy người Mạc Phong nhìn thấy cảnh này mà mặt không biến sắc, thủ đoạn của người này ra sao, bọn họ từ lâu đã được chứng kiến.

Nếu không phải vì muốn tặng cho Trương Văn Long một món quà, e rằng tên này đã không được chết một cách dễ dàng như vậy.

Vương Tử Đằng nhìn thi thể trước mắt nói với Hắc Tử: “Ngươi thu dọn cẩn thận đi, mai gửi quà đến cho lão Trương, chắc hẳn lão sẽ rất vui vẻ khi thấy món quà này.

Còn nữa, nói với lão, ta sẽ hảo hảo đối đãi với ông ta.” Dám đánh chủ ý lên người Nguyệt Nhi, hắn sẽ cho ông ta biết, thế nào gọi là muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.

Xong xuôi hắn quay lại, nói với mấy người Mạc Phong: “Ta phải quay về hoàng cung rồi, e rằng ngũ đệ cũng sắp không chống trọi nổi.

Mạc Phong, Lục Đình, Hoàng Minh, các huynh thay ta quản lý việc trong điện, có gì thì gửi thư cho ta.”
“Được, huynh đi đi, ở chỗ này có bọn ta lo liệu.” Hoàng Minh lên tiếng.

Chỗ Kha Nguyệt bên này cũng đã nhận được tin, ngày mai nữ nhi bảo bối của Trương Văn Long sẽ xuất giá.

Khi Linh Tiên báo với cô, trên khuôn mặt tuyệt mỹ đó nở một nụ cười nhạt, cô nói với với Linh Tiên đó: “Muội thay ta chọn một lễ vật thật “tốt”, ngày mai muội cùng Hàn Nghiên đến đó tặng họ đi.” Linh Tiên hiểu ý của tiểu thư nhà mình, món đồ “tốt” này thật ra cũng không phải đồ tốt lành gì.

Cô cũng rất ghét mấy người đó, dám hạ độc tiểu thư của cô, có chết một nghìn lần cũng không hết tội: “Vâng, tiểu thư!”
Nếu mấy người Mạc Phong có ở đây, khẳng định sẽ cảm khái, hai người này đúng là trời sinh một cặp, phúc hắc như nhau..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.