Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 36: Kế Hoạch Trở Về
Vào đến bên trong cô thấy sư phụ ngồi chính giữa, phía dưới một chút bên phải của ông là Vương Tử Đằng, tiếp đến là 5 vị sư huynh của cô, đang nhìn chằm chằm một nam tử, như muốn đục thủng một lỗ trên người người đó.
Nhất là ánh mắt của Vương Tử Đằng, cô có cảm giác hắn muốn giết nam tử kia chứ không chừng.
Cô đoán hẳn nam tử kia chính là tứ vương gia đi.
Bước vào, cô coi như chưa biết chuyện gì, hành lễ với sư phụ và 5 vị sư huynh rồi mới quay sang nhìn tứ vương gia, rồi lại nhìn lên Phong Cẩn, hỏi: “Sư phụ, vị này là?”
Chưa đợi Phong Cẩn trả lời, nam tử đó đã lên tiếng: “Ta là Nam Bình vương, muốn đến cầu thân với nàng.” Hôm trước hắn là một trong những khách mời tới lễ bái sư ở Lôi Điện, vừa nhìn thấy nàng hắn đã có hảo cảm.
Sau đó khi xem nàng tỷ võ, hắn lại càng thích nàng.
Nàng vừa xinh đẹp, vừa giỏi võ công.
Nếu như có nàng giúp sức, ắt hẳn kế hoạch của hắn và tam huynh sẽ thành công.
“Chắc Nam Bình vương chưa biết, nhưng ta và Nguyệt Nguyệt tiểu thư đã có hôn ước.
Mong Nam Bình vương về cho.” Tử Đăng lên tiếng, thành công làm mọi người nơi này hóa đá, kể cả người trong cuộc như Kha Nguyệt, cô dùng truyền âm nói với Vương Tử Đằng, trừng mắt *Ta với huynh có hôn ước từ lúc nào, sao ta không biết.*
*Mới vừa rồi.* Vương Tử Đằng cũng truyền âm lại cho cô
*Huynh nói vậy về sau còn ai dám lấy ta nữa.* Kha Nguyệt nói.
*Đã nói như vậy rồi thì đương nhiên là ta sẽ lấy nàng.* Câu này của Vương Tử Đằng thành công làm Kha Nguyệt cứng miệng, không nói được gì nữa.
*Nếu nàng không muốn gả cho tên kia thì phối hợp với ta*
Hai người nhìn nhau truyền âm, vào trong mắt mọi người ở đây thì là hai người đang tình tứ nhìn nhau, bầu không khí trông có vẻ ngượng ngịu, Phong Cẩn ho một tiếng định nói thì thấy Kha Nguyệt bước lên trên, đứng cạnh Vương Tử Đằng rồi quay xuống Nam Bình vương nhẹ cười nói: “Nam Bình vương cũng thấy đấy, tiểu nữ đã có người trong lòng, hôn sự này, e là tiểu nữ không thể chấp thuận.”
Vương Tử Đằng cũng thuận thế, ôm lấy eo Kha Nguyệt, rồi nhìn xuống dưới tứ đệ của hắn *Tứ đệ này, càng ngày càng không biết điều.
Hắn nên tìm cách giải quyết rồi.*
Nam Bình vương thấy hắn không được chào đón, cũng không nán lại lâu, nói mấy câu khách khí rồi rời đi.
*Nguyệt Nguyệt, ta không tin ta không có được nàng.*
Thấy hắn rời đi, ánh mắt mọi người đều tập trung lại ở chỗ Vương Tử Đằng cùng Kha Nguyệt trong lòng đều cũng một ý nghĩ *Đúng là hai người này có chuyện mờ ám mà.* Đáy mắt của Cao Lãng xoẹt qua một tia mất mát, nhưng rất nhanh chóng biến mất.
Thấy mọi người nhìn mình, Kha Nguyệt đi xuống bên dưới, ngồi cạnh Cung Kỳ, không nhúc nhích, cô đang rất ngượng đây.
Xong nhớ ra việc gì đó, cô liền quay lên hỏi Phong Cẩn: “Sư phụ, hắn đã nói gì với mọi người mà lúc con vào mọi người nhìn hắn với ánh mắt như vậy.”
Cung Kỳ lên tiếng, tay chân múa may điên cuồng giống như nếu không cản hắn, chắc chắn hắn sẽ tìm tứ vương gia kia tính sổ: “Hắn nói, nếu muội đồng ý theo hắn, hắn sẽ cho muội làm thiếp.
Sao chứ! Đường đường là sư muội của Cung Kỳ này, còn là đồ đệ sư phụ cưng chiều nhất, hắn còn muốn cho muội làm thiếp.
Nếu không phải nhị sư huynh ngăn ta, ta đã lột da tên đấy rồi.
Hắn tưởng hắn là vương gia thì to lắm chắc.
Hừ, đến ngay cả gả muội cho hoàng đế ta còn chưa vừa ý nữa là hắn, một cái vương gia nho nhỏ đó.”1
Kha Nguyệt cười cười nói: “Sư huynh, nguôi giận, mấy ngày nữa huynh sẽ được xem trò hay.”
Mọi người ở đây nghe Kha Nguyệt nói vậy liền hiểu ý, ở đây có ai không phải là người có võ công cao cường.
Lúc nãy khi họ thấy Kha Nguyệt đứng gần Nam Bình vương, có rắc cái gì đó lên người hắn, e rằng thuốc bột đó là dùng để chỉnh người rồi.
Minh Viễn cười nói: “Tiểu sư muội, muội cũng thật phúc hắc đi”
Ai bảo cô có thù tất báo chứ, tên này đợt trước ăn hiếp muội muội của cô, cô chưa tìm hắn đòi nợ, hắn lại tự động đến, nếu cô không làm gì đó, có phải sẽ thẹn với lương tâm hay không.
Lúc này Vương Tử Đằng đứng lên nói: “Đa tạ tiền bối hai ngày nay, giờ vãn bối phải đi rồi.
Trong điện còn có việc.” Lúc nãy hắn đến tạm biệt Phong Cẩn, mới nói được mấy câu thì tứ đệ đến, làm hắn đến bây giờ vẫn còn tức giận đây.
“Tiểu tử nhà ngươi còn khách sáo, đi đi, khi nào rảnh rỗi lại đến thăm lão già ta.
Tiểu Nguyệt, con tiễn hắn ta hộ vi sư, xong rồi lại vào đây, ta cần bàn với con chút chuyện.” Phong Cẩn cũng đứng lên nói.
“Vậy vãn bối xin phép.” Vương Tử Đằng nói rồi bước ra ngoài, Kha Nguyệt cũng đi ra ngoài theo hắn.
Ra bên ngoài, Vương Tử Đằng để cho đám Mạc Phong ra xe ngựa trước.
“Nguyệt Nhi, nàng không có gì muốn nói với ta sao?” Vương Tử Đằng nhìn Kha Nguyệt.
“Ừmm, như sư phụ ta đã nói, khi nào rảnh rỗi thì đến Lôi Điện chơi.
Không có gì nữa, ta vào đây.” Kha Nguyệt nói, định bước vào thì cánh tay cô bị Tử Đằng bắt lấy.
“Hahaha, được, ta sẽ thường xuyên đến thăm nàng.” Vương Tử Đằng cười, ôn nhu xoa đầu cô: “Nguyệt Nhi, nàng phải chờ ta đấy, không được đồng ý hôn sự nào đâu.
Nếu không ta sẽ tức giận, có biết không?”
“Ta cũng chưa có ý định lấy phu quân.” Kha Nguyệt bĩu môi nói.
Nghe nàng nói như vậy, Tử Đằng bất ngờ, đây là nàng đồng ý chờ hắn có đúng không? Nàng cũng có tình cảm với hắn? Vương Tử Đằng không kiềm chế nổi, tiết sát lại Kha Nguyệt, đặt một nụ hôn lên trán nàng: “Ta sẽ rất nhanh quay lại, sẽ không để nàng phải chờ lâu đâu!”
“Huynh đi đi, mọi người đang chờ kìa.” Kha Nguyệt lên tiếng nhắc nhở.
Vương Tử Đằng cũng biết, nên không nấn ná lại nữa, bước ra ngoài.
Khi thấy mấy người Vương Tử Đằng đã khuất bóng, trên môi Kha Nguyệt bất giác nở nụ cười, tay cô đặt lên trán, nơi mà Vương Tử Đằng vừa đặt nụ hôn lên đó.
Điều chỉnh lại tâm trạng, cô liền bước vào tổng điện, Phong Cẩn cùng các vị sư huynh của cô vẫn ở đó.
Thấy Kha Nguyệt bước vào, Phong Cẩn liền bảo cô ngồi xuống, nói người mang trà lên cho cô, sắp xếp xong xuôi mới nhìn Kha Nguyệt nói: “Tiểu Nguyệt, địa bàn về mảng dược liệu của Khôi Điện là do con lấy được, ta thấy con cũng có hiểu biết về y dược nên muốn tất cả các địa bàn thuộc mảng dược liệu của Lôi Điện đều do con quản lý, con thấy sao?”
“Sự phụ đã tín nhiệm con, sao con có thể từ chối, người cứ yên tâm giao cho con.” Kha Nguyệt mỉm cười, nói.
Cô cảm thấy từ lúc xuyên đến nơi đây, cô đã cười rất nhiều.
“Được, vậy ta sẽ cho người chuyển sổ sách buôn bán và danh sách nhân công ở những nơi đó đến Ám Nguyệt điện.” Nói rồi ông sai tâm phúc bên cạnh chuyển sổ sách đến Ám Nguyệt điện.
Phân phó xong, Phong Cẩn tiếp tục nói “Chuyện thứ nhất đã xong.
Chuyện thứ hai, là ta muốn cuộc tỷ thí tứ đại đế quốc năm nay, con và Cung Kỳ hãy tham gia.
Mấy năm gần đây dù nhân tài của để quốc ta nhiều nhưng độ tuổi phù hợp để tham gia tỷ thí thì lại không có.
Nên hoàng thượng muốn nhờ vả Lôi Điện và Thiên Điện giúp sức.
Con có thể tham gia tỷ thí đợt này không?”
“Dạ được, đợt tỷ thí này con sẽ tham gia cùng với ngũ sư huynh.”
“Được, cứ như vậy đi, không còn chuyện gì nữa rồi, con về Ám Nguyệt điện nghỉ ngơi đi.” Phong Cẩn nói, ông rất tin tưởng tiểu đồ đệ này của ông, con bé không hề thua kém nam nhân.
“Sư phụ, các sư huynh, con cũng có chuyện muốn nói với mọi người.” Kha Nguyệt nhìn mọi người rồi nói.
“Con/Muội nói đi.” Mọi người đồng thanh.
“Khoảng 2 ngày nữa, chắc con sẽ đến Lưu Châu một chuyến.
Con cũng muốn đi xem tình hình dược điếm mà con mới mở.” Kha Nguyệt nói.
Chuyện cô là Hàn Kha Nguyệt, sư phụ, các sư huynh và người trong Lôi Điện đều đã biết, nhưng ở bên ngoài, họ đều không biết rằng Hàn Kha Nguyệt và Nguyệt Nguyệt là cùng một người, đây là cô nhờ mọi người trong điện che dấu giúp, người bên ngoài biết cô là Hàn Kha Nguyệt chỉ có duy nhất Vương Tử Đằng.
Đến Lưu Châu chuyến này là cô muốn về phủ thừa tướng, dù gì đây cũng là nhà ngoại của thân thể này.
Cô đã hứa rằng sẽ coi người nhà của nàng ấy sẽ là người nhà của mình, chăm sóc và phụng dưỡng họ thay nàng ấy.
Nhưng nếu cô phát hiện ra người nhà của cố thân thể này không cần đến nàng ấy, thì cũng đừng trách cô lạnh nhạt vô tình.
“Được, con cứ đi, nếu gặp khó khăn gì thì cứ truyền tin cho ta, ta sẽ giúp con.” Phong Cẩn nói.
“Vâng, con đã biết, vậy con trở về Ám Nguyệt điện trước.” Kha Nguyệt đứng lên hành lễ với sư phụ và sư huynh rồi quay về Ám Nguyệt điện.
Ám Nguyệt điện có màu chủ đạo là tím, điểm xuyết vào đó là nhưng bông hoa hồng đỏ và trắng do chính tay Kha Nguyệt vẽ.
Tạo cho người ta cảm giác huyền bí khi bước vào.
Chính giữa điện, Kha Nguyệt đặt một cái bàn dài, cùng một cái ghế để tiện xử lý công việc.
Bên trong là phòng nghỉ của cô, cùng với 4 phòng tứ đại hộ pháp.
Còn toàn bộ những người thuộc Ám Nguyệt điện của cô thì nghỉ ngơi ở lầu 2, và lầu 3.
Kha Nguyệt quay về điện, thấy sổ sách đã ở đây liền ngồi vào bàn ở chính giữa điện, bắt đầu xem xét.
Mấy người Thiệu Huy cũng đã ở đây chờ cô.
Xem qua sổ sách một lát, cô mới lên tiếng: “Thiệu Huy huynh, huynh phân phó cho người của Ám Nguyệt điện đến từng dược điếm có trong danh sách này, thực hiện kế sách giống như ở Hồng Hoang phường của ta, mua một lo đan dược hay dược liệu sẽ được tặng 1.
Áp dụng trong 7 ngày.
Trong vòng 5 ngày, những trưởng quản ở các dược điếm đó đều phải đổi thành người của Lôi Điện, chúng ta không thể để người của Khôi Điện ở đó được.
Còn những người làm công ai nghe lời thì cứ để họ làm tiếp, còn không thì cũng đổi đi.
À, huynh lấy số đan dược ta luyện chế được mang đến những dược điếm trong danh sách này luôn nhé.”
“Vâng, tiểu thư, tôi đi làm ngay.” Thiệu Huy lên tiếng.
“Chấn Đình huynh, sắp tới, ta sẽ rời Ám Nguyệt điện một thời gian, đến Lưu Châu 1 chuyến.
Chuyện trong Ám Nguyệt điền đều do huynh thay ta quản lý, nếu có việc gì quan trọng thì sai người nói với ta.
Có lẽ ta sẽ đi không lâu đâu, khoảng nửa tháng thôi.” Cô quay sang nói với Lục Chấn Đình.
“Tiểu thư yên tâm, tôi sẽ quản lý tốt Ám Nguyệt điện.” Lục Chấn Đình nói.
Được đi theo trợ giúp tiểu thư, hắn cảm giác thật may mắn.
Tiểu thư không hề coi bọn hắn là thuộc hạ mà sai bảo, có lúc tiểu thư sẽ thương nghị cùng bọn hắn.
Tiểu thư còn muốn họ gọi nàng là huynh muội nhưng sau mấy lần gọi, họ đều cảm thấy không quen nên rốt cuộc bọn họ vẫn gọi nàng là tiểu thư.
Tiểu thư cũng vì hết cách với bọn họ nên đành mặc bọn họ.
“Linh Tiên và Dạ Tuyết, hai em về Lưu Ly Phường xem dạo này tình hình như thế nào sau đó cứ theo như kế hoạch ban đầu chúng ta đã bàn bạc mà làm.
Còn Vĩ Kỳ huynh thì chuẩn bị đồ đạc, hai ngày nữa huynh cùng ta đến Hồng Hoang phường và Lưu Châu một chuyến.”
“Dạ tiểu thư.” Mọi người đồng thanh rồi tản ra, người nào làm việc của người đó.
Lúc này, Kha Nguyệt rơi vào trầm mặc.
Cô đã cùng mấy người họ thương nghị, Vĩ Kỳ vì biết nhiều cổ thuật sẽ đi cùng cô.
Còn Thiệu Huy, Dạ Tuyết và Linh Tiên sau khi làm xong việc cô giao phó, sẽ đến Lưu Ly Phường, và chờ cô ở đó, đến lúc đấy khi cô vào phủ thừa tướng rồi, cô sẽ có cách để bọn họ vào phủ cùng cô.
Theo thông tin mà Chấn Đình đưa cho cô, có khả năng, người bắt mẹ cô chính là Lâm phu nhân, người hiện giờ là chủ mẫu của Lâm gia.
Bà ta và bà ngoại cô đợt trước xảy ra xích mích, bà ta còn giết hại bà ngoại cô để chiếm lấy vị trí đích mẫu này.
Cô sẽ bắt bà ta phải trả giá..