Sát Thủ Nữ Vương

Chương 33: Trúng Độc


Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 33: Trúng Độc


Kha Nguyệt cũng nhanh chóng lách người, tay cô đưa lên, lúc tránh được thì người áo lam kia, cũng đã ngay cạnh cô.

Bàn tay đang nắm của cô mở ra, rơi ra một cây kim.

Mọi người đều hốt hoảng, ngay cả người áo lam kia cũng không ngờ rằng Kha Nguyệt có thể bắt lấy ám khí của hắn.

Kha Nguyệt nhếch môi: “Nếu đồ đệ của Trương điện chủ đã có ý đồ chơi xấu, vậy thì Nguyệt Nguyệt ta đây xin hầu.” Ánh mắt cô thay đổi trong chốc lát, sắc lạnh nhìn nam tử kia.

Cô liền chuyển sang công kích hắn.

Tên áo lam cũng không phải dạng vừa, liền đánh lại cô.

Hai người đánh nhau, sau mười mấy chiêu, tên kia bị Kha Nguyệt đạp trúng ngực, khóe miệng có ra một ít máu.

Hắn lúc này đã thật sự nổi giận, cây quạt trong tay hắn đã biến thành một đôi dao sắc bén, bắn về phía Kha Nguyệt.

Kha Nguyệt né người, tay bắt lấy một cây dao, rồi dùng bộ pháp Phiêu Miêu đến cạnh tên kia, con dao đã nằm ngay ngắn trên cổ hắn.

Tên kia thấy vậy thì biết hắn đã thua rồi.

Nhưng lúc nãy sư phụ đã nói hắn, bằng mọi cách phải giết được nàng.


Tay hắn nhẹ nhàng đặt lên cái đai ngang eo, ấn một cái, một kim châm cắm thẳng vào bụng Kha Nguyệt.

Cô cũng có cảm giác cái gì đó đâm vào người mình, vì vậy, cô dùng một chưởng đánh bay tên kia ra khỏi lôi đài.

Mọi người có lẽ không nhìn rõ, nhưng Vương Tử Đằng bên này nhìn rất rõ, mũi kim kia cắm vào người Kha Nguyệt.

Hắn lúc đó sơ suất nên đã để tên kia có cơ hội ra tay ám hại nàng.

Đi nhanh đến bên cạnh Kha Nguyệt, tay hắn như vô tình chạm vào huyệt trên eo nàng, dùng truyền âm nói: “Phong bế huyệt đạo quan trọng của nàng lại!”
Kha Nguyệt lúc này cũng đang phong bế hết các huyệt quan trọng, vì cô cũng là người điều chế độc dược nên trong cơ thể cô độc dược sẽ có phản ứng chậm hơn so với người bình thường, độc trên cây kim kia khi cắm vào người cô có thể chưa phát độc ngay, cùng với cô đã phong bế những huyệt đạo quan trọng, nên có thể kéo dài thêm một lúc.

Cô phải giải quyết nhanh chuyện này rồi về Ám Nguyệt điện giải độc.

“Trương điện chủ, vụ giao dịch này, ngài đã thua, theo như thỏa thuận, vậy ngài phải chia một nửa mảng buôn bán dược liệu cùng dược điếm cho Lôi Điện ta.” Kha Nguyệt nhếch mép cười, nhìn Trương Văn Long.

Thấy hắn ta tức tới nói không nên lời, cô nói thêm: “À quên, không nói cho ngài, thân thể này của ta vốn tiếp nhận được các loại độc, độc trên cây kim của đồ đệ ngài lần này uổng phí rồi.” Nói rồi cô rút cây kim đang ghim trên bụng cô ra, ném về phía tên áo lam kia.

Trương Văn Long cùng tên áo lam kia như không thể tin vào tai mình, tên áo lam kia còn lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy? Sao như vậy được?” Nhưng nhìn biểu hiện của nàng như không có chuyện gì xảy ra, họ đã tin rằng nàng không có vấn đề gì rồi.

Vì trên cây kim đó là Huyễn tán, người bị trúng độc sẽ có dấu hiệu nôn mửa và bị phát hỏa ngay sau khi dính phải chất độc, nhưng Nguyệt Nguyệt kia vẫn đang vui vẻ đứng trên khán đài, không có một chút dấu hiệu nào giống bị chất độc xâm nhập.


Vương Tử Đằng bên này cũng phóng ra một chưởng, tên kia lại bị đánh bay ra xa, lúc này mặt mày hắn đã tái nhợt, một chưởng kia của Vương Tử Đằng cũng là có độc tốc bên trong: “Đây là cái giá phải trả khi ngươi dám hạ độc nàng!” Hắn nhẹ nhàng nói ra câu này, mà không để ý đến vẻ mặt hốt hoảng của mọi người.

Bọn họ thấy bất ngờ khi Vương điện chủ ra mặt cho Nguyệt Nguyệt tiểu thư.

Lúc trước không phải đồn điện chủ Thiên Điện là người lạnh lùng, tàn nhẫn, không quan tâm đến chuyện của người khác sao.

Hành động vừa rồi rõ ràng là muốn đòi lại công đạo cho Nguyệt Nguyệt tiểu thư.

Trương Văn Long thấy như vậy thì càng giận dữ nhưng hắn chỉ có thế nuốt cơn giận vào trong, sai người đưa đồ đệ đi chữa trị.

Một màn đấu vừa rồi đã cho những người ở đây được mở rộng tầm mắt.

Vị tiểu cô nương xinh đẹp trước mặt này lại có võ công cao đến như vậy.

Trong chốc lát, những người ở đây đã liệt nàng vào một trong những người không nên chọc giận ở đế quốc này.

Là bà chủ của Lưu Ly Phường được hoàng thượng và thái hậu trọng dụng, vừa là nữ đồ đệ được Phong Cẩn cưng chiều hết mực, lại còn một màn Vương điện chủ của Thiên Điện ra mặt bảo vệ nàng lúc nãy, vậy thì còn có ai không có mắt dám động đến nàng đây? Trừ khi kẻ đó không còn muốn sống trên đời này?
Theo đúng như giao ước, Trương Văn Long phải chia một nửa số dược điếm cho Lôi Điện.

Hắn ta sau khi chuyển lại một nửa số dược điếm đó liền hậm hực ra về, không nói một lời nào.


Lúc này, trong người Kha Nguyệt cũng đã có phản ứng, cô cảm thấy không ổn liền đi lên chỗ Phong Cẩn nói: “Sư phụ, đồ nhi còn muốn về Ám Nguyệt điện sắp xếp một chút.

Đồ nhi xin phép cáo lui trước!”
Phong Cẩn nhìn đồ đệ của mình một chút, ông biết Tiểu Nguyệt lúc nãy nói cơ thể của con bé bách độc bất xâm chỉ là bịa chuyện để chọc tức Trương Văn Long, cũng là vì Lôi Điện.

Nhưng cũng không thể nói ở đây liền gật đầu: “Được, con đi đi, ta ở đây là được rồi.” Rồi quay sang nói với Tần Mạc và Cung Kỳ: “Hai đứa đi xem giúp con bé một tay.”
Tần Mạc và Cung Kỳ nhìn biểu hiện của sư phụ, biết là có vấn đề liền nói: “Vâng, sư phụ!” Rồi đi theo Kha Nguyệt.

Thấy Kha Nguyệt bất ổn Vương Tử Đằng bên này cũng lên tiếng: “Phong diện chủ, tại hạ cũng muốn đi nghỉ một chút, lúc nãy trên khán đài có chút mệt mỏi.” Vì có quan hệ thân thiết với Phong Cẩn, Phong Cẩn luôn coi Vương Tử Đằng như hậu bối mà đối đãi, có khi còn coi hắn như đồ đệ của mình, cho nên trong Lôi Điện bao giờ cũng có một gian phòng riêng dành cho Vương Tử Đằng.

Và ở Thiên Điện cũng như vậy, Vương Tử Đằng cũng giành một căn phòng riêng cho Phong Cẩn.

Phong Cẩn nghe thấy vậy cũng gật đầu, ông biết là Vương Tử Đằng chỉ kiếm cớ đi nghỉ, thực chất là muốn xem xem Kha Nguyệt như thế nào.

Nếu Kha Nguyệt thật sự trúng độc, bên cạnh Vương Tử Đằng có người rất giỏi về độc thuật, không chừng có thể giúp con bé.

Đám người Hắc Tử đứng lên đi theo Tử Đằng.

Phong Cẩn cùng với ba người Mộ Dung Tùng Lâm phải ở lại tiếp mọi người, ngoài mặt thì làm ra vẻ như không có chuyện gì nhưng trong lòng đều là lo lắng cho Kha Nguyệt.

Bên này, khi đã rời khỏi buổi tiệc, Kha Nguyệt không ngụy trang được nữa.

Lúc nãy cô đã cố làm ra vẻ không có chuyện gì, đi khuất mắt mọi người rồi, giờ cô không chống đỡ nổi nữa.


Chân Kha Nguyệt khuỵu xuống, cả người ngã xuống đất.

Cung Kỳ ở bên cạnh nhanh tay đỡ lấy Kha Nguyệt: “Sư muội!” Tần Mạc bên cạnh cũng đỡ lấy Kha Nguyệt, nói với Cung Kỳ: “Mau, mau đưa sư muội về Ám Nguyệt điện, ta đi gọi y sư.” Rồi nhanh chóng chạy đi.

Lúc này Vương Tử Đằng cũng đi đến nơi, nghe thấy Cung Kỳ gọi: “Sư muội!” Hắn liền đi nhanh tới chỗ của Kha Nguyệt.

Thấy Kha Nguyệt mặt mày đỏ au nằm trong lòng Cung Kỳ, trong lòng Vương Tử Đằng dâng lên một cỗ đau lòng.

Lúc này, khi thấy sắc mặt của Kha Nguyệt ửng đỏ, Mạc Phong bên cạnh Tử Đằng lên tiếng: “Nguyệt Nguyệt tiểu thư trúng Huyễn tán, cần để nàng ấy ở chỗ có hơi lạnh, để giảm bớt sự phát hỏa trong người.”
Tử Đằng nghe vậy thì đỡ lấy Kha Nguyệt từ chỗ Cung Kỳ: “Huynh để nàng cho ta, chỗ ta có người am hiểu độc thuật, biết đâu có thể giúp được, huynh về Ám Nguyệt điện sắp xếp chỗ cho nàng trước, ta sẽ đem nàng theo sau.” Cung Kỳ nghe vậy thì đáp: “Được, ta sẽ chuẩn bị ngay.” Rồi vận khinh công đến Ám Nguyệt điện.

Hàn Nghiên cùng Dạ Tuyết và Linh Tiên đang ở Ám Nguyệt điện chỉnh trang lại thì bỗng thấy có một bóng người lao vào, họ còn chưa kịp nhìn kỹ đã thấy người đó nói: “Mau, mau đem băng ở trong kho ra cho ta, càng nhiều càng tốt, xếp ở trong phòng của Tiểu Nguyệt.” Thấy mấy người đó còn đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì thì Cung Kỳ gắt lên: “Nhanh lên, Tiểu Nguyệt bị trúng độc, cần đến băng.” Một câu này thành công đánh vào tâm lý của mấy người ở Ám Nguyệt điện, mọi người liền bỏ hết công việc trên tay xuống đi lấy băng.

Vì ở Lôi Điện, cần dùng đến băng để bảo quản một vài dược liệu hay thuốc quý, nên không thiếu băng.

Nói rồi Cung Kỳ đi lấy gối và một ít đồ Mạc Phong nói hắn lấy.

Còn bên này, Vương Tử Đằng cũng tức tốc đưa Kha Nguyệt đến Ám Điện, nhận thấy cơ thể của nàng ngày càng nóng, liền dùng hàn khí từ chiếc nhẫn đeo trên tay, truyền vào người Kha Nguyệt.

Chiếc nhẫn này là từ một lớp băng vạn năm được phụ hoàng hắn lấy được, mang về làm cho hắn một cái nhẫn, để giữ cho băng không bị tan theo thời gian, ở trên bề mặt đã được nhỏ một loại nước, khiến cho hàn khí của nó càng thêm mạnh.

Vì Mạc Phong nói Kha Nguyệt không thể chịu nổi bay nhảy của khinh công, cho nên Tử Đằng phải bế nàng chạy bộ đến Ám Nguyệt điện, đến nơi thì mọi thứ cũng đã được Cung Kỳ sắp xếp ổn thỏa.

Mấy người Hàn Nghiên nhìn thấy Kha Nguyệt bất động trong lòng Vương Tử Đằng thì đều lo lắng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.