Sát Thủ Nữ Vương

Chương 32: Trương Văn Long Gây Phiền Toái


Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 32: Trương Văn Long Gây Phiền Toái


Mọi người nhìn theo từng bước đi của Kha Nguyệt, đến lúc cô đứng bên cạnh Phong Cẩn, ở bên dưới mới có người hoàn hồn.

Còn Vương Tử Đằng vì là khách quý của Phong Cẩn, đồng thời cũng là điện chủ của Thiên Điện nên hắn được ngồi ở hàng ghế bên trên đài.

Từ lúc Kha Nguyệt xuất hiện, hắn liền hít vào một hơi, ánh mắt không rời khỏi người nàng.

Hôm nay nàng thật đẹp, nhìn nàng không còn vẻ đẹp trong sáng nữa mà thay vào đó là vẻ ma mị nhờ bộ trang phục màu đen và hình trăng lưỡi liềm trên trán.

Cả người nàng toát ra sức hút khiến hắn không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào nàng.

Thấy mấy người bên dưới cũng hô hào, trong lòng Tử Đằng sinh ra một chút bực bội *Nhìn gì mà nhìn lắm vậy, muốn ta móc mắt các ngươi ra không* Vương Tử Đằng nhìn một lượt mấy người ở dưới, nhủ thầm.

Mấy vị tiểu thư theo chân phụ mẫu đến đây cũng đứng hình.

Họ đều muốn biết, Nguyệt Nguyệt cô nương, người làm ra những bộ trang phục khiến cho ai ai cũng muốn mua có bộ dáng như thế nào.

Vốn họ nghĩ nàng đã có tuổi, hoặc không thì cũng chỉ thuộc dạng thanh tú, nhưng không ngờ, nàng lại xinh đẹp như vậy.

Nếu phải so sánh, e rằng không một nữ tử nào có thể so sánh với nàng, vì họ vốn không xứng để so sánh cùng nàng.

Mặc kệ người bên dưới bàn luận, ở bên trên lễ bái sư vẫn diễn ra.

Sau một canh giờ, cuối cùng lễ bái sư cũng kết thúc, chỉ còn một chuyện cuối cùng.

Đó là Kha Nguyệt tự tay đề tên cho điện riêng của mình.

Cô cầm bút, khắc lên tấm biển hai chữ Ám Nguyệt, ở bên trên còn có hình mặt trăng lưỡi liềm.

Thấy Kha Nguyệt viết xong, Phong Cẩn mới nói: “Từ nay, Nguyệt Nguyệt sẽ là đồ nhi thứ 6 của ta, là điện chủ của Ám Nguyệt điện.” Buổi lễ kết thúc, Phong Cẩn sai người mang thức ăn lên, mọi người bắt đầu nhập tiệc.


Đáng lẽ ra ông cũng không nghĩ đến việc mời gánh hát hay ca kỹ đến, nhưng không biết như thế nào, tiểu tử Cung Kỳ lại mời đến đây nên ông đành phải để bọn họ lên hát.

Đang ăn uống vui vẻ thì ở dưới, có tiếng nói vọng lên: “Thấy Nguyệt Nguyệt tiểu thư tướng mạo xinh đẹp, lại có tài làm y phục.

Lọt được vào mắt của Phong điện chủ thì chắc võ công của cô nương cũng là tốt.

Vậy tại hạ có thể được xem Nguyệt Nguyệt tiểu thư đây biểu diễn một màn được không.”
Người vừa nói chính là Điện chủ của Khôi Điện Trương Văn Long.

Hắn không tin rằng nàng lại có thể giỏi võ công.

Nhìn cô nương đó nhỏ bé thế kia, tay trói gà còn không chặt thì sao biết võ, không phải chỉ được cái gương mặt đẹp một chút thôi sao? Hắn muốn làm điện chủ Lôi Điện bẽ mặt.

Phong Cẩn cùng với Lôi Điện đứng vị trí trên cao lâu rồi, giờ nên nhường lại vị trí đó rồi.

“Trương điện chủ, hôm nay ta mời mọi người đến đây để vui cùng Lôi Điện.

Không phải để đồ đệ tỷ thí võ nghệ.” Phong Cẩn chau mày nói, sao ông không biết ý định của hắn ta.

Lúc này Vương Tử Đằng cũng lên tiếng: “Trương điện chủ nên có chừng mực!” Trong giọng nói không chút độ ấm nào
Trương Văn Long thấy điện chủ Thiên Điện lên tiếng, thì nói: “Vương điện chủ, chúng ta chẳng qua chỉ là muốn nhìn xem tài nghệ của Nguyệt Nguyệt tiểu thư thôi mà.

Hay là Nguyệt Nguyệt tiểu thư võ công có chút kém.

Không sao, nếu vậy chúng tôi sẽ đưa người vừa tầm với Nguyệt Nguyệt tiểu thư.

Ta biết với tuổi hiện tại của tiểu thư võ công sẽ chưa được ổn định nên tiểu thư yên tâm, ta sẽ chọn ra người vừa tầm để tỷ thí.” Rồi hắn nhìn sang Kha Nguyệt nói: “Nguyệt Nguyệt tiểu thư thấy như vậy có được không?”
“Nếu Trương điện chủ đã nói như vậy, tại hạ cung kính chi bằng tuân mệnh.” Kha Nguyệt nói xong phi thân xuống khán đài.


“Chỉ là, đấu võ thôi thì không hay, không biết Trương điện chủ có đồng ý làm một cuộc giao dịch với tại hạ không? Nếu Trương điện chủ không muốn, tại hạ cũng không ép.” Đáp xuống khán đài, Kha Nguyệt lại quay sang nói với Trương Văn Long.

“Hahaha, được, Nguyệt Nguyệt tiểu thư muốn làm giao dịch gì?” Trương Văn Long cười ha hả nói, giao dịch ư, nếu vậy, ông sẽ càng được lợi.

Vì ông ta nghĩ rằng nữ tử có phần dung mạo hơn người trước mắt này không đáng để ông ta bận tâm.

“Nếu Trương điện chủ đã đồng ý, vậy thì mong tất cả mọi người ở đây hãy làm chứng cho chúng tôi.

Tại hạ chỉ đấu 3 hiệp với người của Khôi Điện, nếu tại hạ thắng 2 trên 3 vậy một nửa gian hàng dược do Khôi Điện quản lý sẽ thuộc Lôi Điện.

Không biết Trương điện chủ thấy như thế nào?” Kha Nguyệt nói.

Mọi người nghe xong lời này liền nuốt nước bọt, ai không biết gian hàng mà Khôi Điện buôn bán nhiều nhất chính là về mặt dược phẩm, dược liệu, rất có tiếng.

Tính sơ sơ cũng phải mấy trăm cửa hàng ở Đông Nhạc quốc mà còn chưa tính ở các đế quốc khác.

Giờ dâng một nửa cho Lôi Điện không phải là buôn bán lỗ sao.

“Được, ta đồng ý, còn nếu Nguyệt Nguyệt tiểu thư thua, thì Lôi Điện sẽ là một phân điện thuộc Khôi Điện.

Tiểu thư thấy như thế nào?” Trương Văn Long nói.

Mọi người lại được trận ngạc nhiên, từ buổi lễ bái sư giờ thành buổi tý thí gì thế này?
Kha Nguyệt quay đầu nhìn sư phụ mình, chỉ thấy Phong Cẩn cười khẩy một cái, sau đó thản nhiên nói: “Được! Nếu Trương điện chủ đã muốn như vậy thì Phong Cẩn ta xin phụng bồi!”
Nghe được câu này của Phong Cẩn, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Phong điện chủ là tin tưởng vào nữ đồ đệ mới nhận này thế sao? Sẵn sàng giao ra Lôi Điện để nàng đánh cược, như vậy có phải quá nguy hiểm.


“Vậy chúng ta nên làm tờ giao ước, Trương điện chủ thấy có đúng không?” Kha Nguyệt nghe sư phụ nói vậy thì nhìn Trương Văn Long, ánh mắt bình tĩnh nhẹ nhàng nói.

Mấy người thuộc Lôi Điện cũng không hề lo lắng, họ đều biết thực lực của tiểu thư nhà mình.

Mấy ngày này tiểu thư ở Lôi Điện, tỷ võ với các thiếu chủ, họ đều đã thấy bản lĩnh của nàng.

Nên họ không có chút lo lắng gì, chỉ bày ra bộ dáng xem kịch vui.

Nhất là mấy huynh đệ Mộ Dung Tùng Lâm, họ nhìn Trương Văn Long với ánh mắt thương cảm đồng thời kèm theo là khinh bỉ.

Và nhất là thập phần kinh hỉ, vì ngân lượng sắp về tay họ nha.

Còn Trương Văn Long đã muốn nghiến răng vào để nói: “Được, làm tờ giao ước!”.

Hắn thầm nghĩ trong lòng *Con nha đầu chết tiệt, ngươi đợi đó cho ta, rồi ngươi sẽ phải hối hận.*
Kha Nguyệt sai người lên viết giao ước, rồi cả cô cùng Trương Văn Long cùng điểm chỉ vào tờ giao ước.

Lúc này cô nhìn lên chỗ Vương Tử Đằng đang ngồi nói: “Vậy nhờ Vương điện chủ làm trọng tài cho chúng tôi có được không?”
Cô cảm thấy vị Vương điện chủ này rất quen, nhưng cô không biết đó là Vương Tử Đằng, vì giọng nói thật của Vương Tử Đằng đã bị hắn làm méo tiếng đi.

Cô nhờ hắn là vì địa vị của hắn là cao nhất trong tất cả các bang phái giang hồ trên toàn lục địa này.

Nhờ hắn làm chủ trận đấu, đương nhiên là công bằng hơn rồi.

Cô không thể để Trương Văn Long chọn người chủ trì trận đấu trước được, đề phòng hắn ta giở trò.

“Được, ta rất sẵn lòng!” Nói rồi Vương Tử Đằng nhảy từ hàng ghế đang ngồi xuống khán đài.

Nhìn Kha Nguyệt, trong mắt hắn là một mảng nhu hòa, khiến cho mấy người ở đây suýt rớt con mắt.

Đây là Vương điện chủ cao cao tại thượng, không để ý đến chuyện bên ngoài sao.

Sao hôm nay lại sảng khoái nhận lời Nguyệt Nguyệt tiểu thư như vậy? Nhưng ngẫm lại, Phong Điện chủ cùng Vương điện chủ giao hảo từ lâu, nhận lời này cũng là hợp tình hợp lý.

Vậy nên mọi người liền bỏ quả chuyện này, chuyên chú xem tiếp theo sẽ phát sinh ra chuyện gì.1

“Bắt đầu đi!” Trương Văn Long lên tiếng.

Từ đằng sau ông ta, một người từ từ bước lên khán đài.

Vương Tử Đằng ở trên khán đài dùng truyền âm nói với Kha Nguyệt: “Nha đầu, nàng phải cẩn thận.”
Nghe thấy vậy Kha Nguyệt đã biết người đeo mặt nạ trước mặt cô là ai rồi, hóa ra là Vương Tử Đằng, cô lườm hắn một cái, nhẹ gật đầu, ý muốn nói cô sẽ cẩn thận.

Thấy ánh mắt của Kha Nguyệt, Vương Tử Đằng chỉ biết cười trừ, hắn cũng không cố tình giấu nàng mà.

Tên kia bước lên khán đài, nghe bắt đầu một cái, hắn lao đến chỗ Kha Nguyệt, nhưng lại bị cô đá cho một cái, liền lăn ra khỏi khán đài.

Mấy người đợt trước bị cô đánh bay ra khỏi lôi đài kiểu này thầm nói trong lòng *Tiểu thư thật âm hiểm, những người không bị tiểu thư đánh thì không biết, chứ bọn họ biết rất rõ, một chưởng kia đã khiến cho bọn họ ê ẩm người mất một tháng.

Mà bọn họ là người Lôi Điện nên tiểu thư mới nhẹ tay cho, còn đưa bọn họ đan dược mà tiểu thư luyện chế, còn với tên kia, chắc thảm rồi.*
Đúng như mấy người kia nghĩ, một chưởng này của Kha Nguyệt đã đánh gãy xương của tên vừa rồi, phá nát nguồn nội lực của hắn, khiến hắn phun ra một ngụm máu.

Nhìn thấy như vậy, Trương Văn Long xa sẩm mặt mày.

Ông ta là người từng trải, biết được uy lực của một chưởng kia của Kha Nguyệt.

Lúc này ông ta mới biết, lúc trước là ông ta đã sai khi nghĩ về nữ tử này rồi, một nữ tử nhỏ nhắn mà lại có nội công thâm hậu như vậy, ông chỉ có thể sai đồ đệ mới nhận ra tỷ thí.

Ông không định để con át chủ bài này bị lộ sớm như vậy, nhưng trong trường hợp này, ông không thể làm hơn được, nếu để Nguyệt Nguyệt thắng thêm ván này, thì Khôi Điện sẽ mất một khoản lớn.

Ông ta gọi đệ tử lên: “Đồ đệ ngoan, ngươi lên đi.”
Trên khán đài xuất hiện một nam tử, vạt áo màu lam bay trong gió, trên tay cầm một cái quạt.

Mọi người đều không biết nam tử đó lên khán đài từ lúc nào, chứng tỏ, khinh công của người này rất giỏi đi.

Vương Tử Đằng nhìn thấy người này thì nhíu mày một cái, truyền âm đến Kha Nguyệt, vì là truyền âm, nên chỉ có mình Kha Nguyệt nghe thấy: “Nàng phải cẩn thận cái quạt của hắn ta, có ám khí bên trong.”
Kha Nguyệt cũng truyền âm lại với Tử Đằng: “Ta đã biết!” Cô cũng biết chiếc quạt kia không bình thường.

“Bắt đầu!” Tiếng này vừa dứt, có một đạo quang màu lam tiến đến bên cạnh Kha Nguyệt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.