Sát Thủ Nữ Vương

Chương 127


Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 127


Tia sét đánh xuống chỗ Kha Nguyệt đang nằm.

Tiểu Ngọc được Hoàng Minh bế trên tay bỗng hô lên: “CÔ CÔ!” Sau đó cô bé giãy giụa muốn thoát khỏi tay của Hoàng Minh, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.

Mọi người thấy Tiểu Ngọc đang ngoan ngoãn tự dưng lại thành bộ dạng này, trong lòng liền có dự cảm không lành.

Thấy Tiểu Ngọc vẫn giãy giụa, Hoàng Minh liền nói: “Tiểu Ngọc, không xuống được, hiện giờ con mà xuống, Kha Nguyệt sẽ gặp nguy hiểm!”
“Không, con phải xuống, con không cảm nhận được hơi thở của cô cô nữa, mau thả con xuống, con muốn cô cô! Oa Tiểu Ngọc muốn cô cô, thả Tiểu Ngọc xuống!” Tiểu Ngọc gào khóc nhưng câu nói của cô bé khiến những người có mặt ở đây như hóa đá.

Tiểu Ngọc cùng Kha Nguyệt có khế ước, nếu thật sự không cảm nhận được hơi thở của Kha Nguyệt nữa, vậy chẳng lẽ Kha Nguyệt….!
Từ nãy đến giờ, đôi chân mày của Tử Đằng chưa một lần giãn ra.

Hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, còn có cả gân xanh nổi lên.

Thấy tia sét kia đã biến mất, chứng tỏ Thiên Kiếp đã qua, Tử Đằng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Kha Nguyệt.

Nhìn nữ tử mình yêu thương trước mắt y phục cháy đen, không còn hình dạng.

Thân thể cũng chi chít vết thương, mùi cháy khét nồng đậm trong không khí.

Tử Đằng thất thần khụy gối xuống.

Lấy áo choàng trên người mình đắp cho Kha Nguyệt, từ từ ôm Kha Nguyệt dậy, nhẹ giọng gọi: “Nguyệt Nhi! Nàng mở mắt một chút, nhìn ta một chút cho ta yên tâm, sau đó lại ngủ tiếp, có được hay không?”
Nhưng nữ tử trong lòng một chút phản ứng cũng không có.

Ngực cũng không chút phập phồng, giống như…đã không còn hơi thở.

Tiểu Ngọc được bế đến bên cạnh Kha Nguyệt.

Nhìn cô cô mình thành ra như vậy, chạy đến ôm Kha Nguyệt nói: “Cô cô, người đã hứa với Tiểu Ngọc, người nói sẽ đưa Tiểu Ngọc đi chơi khắp mọi nơi, hiện tại người định nói không giữ lời sao? Cô cô!…”

Tử Đằng như người mất hồn, ôm lấy Kha Nguyệt.

Tay vận linh lực, truyền linh lực của mình vào thân thể cô.

Nhưng Kha Nguyệt một chút cũng không có động tĩnh.

Mấy người Mạc Phong đứng bên cạnh Tử Đằng, thấy Tử Đằng cứ như vậy truyền linh lực và truyền hơi cho Kha Nguyệt.

Đã 1 khắc trôi qua, nhưng Kha Nguyệt vẫn nằm đó, không có chút gì là hồi phục.

Hắn biết là lần này, thật sự Kha Nguyệt đã không qua được Thiên Kiếp.

Tiến đến vỗ vai Tử Đằng, buồn rầu nói: “Đằng, nàng đã đi rồi! Huynh đừng cố chấp như vậy nữa, nếu còn truyền linh lực tiếp, huynh sẽ có chuyện thật đó.”
Nhưng Tử Đằng như không nghe thấy lời của Mạc Phong, vẫn truyền linh lực vào người Kha Nguyệt.

Nếu hắn dừng chỉ một chút, thân thể Nguyệt Nhi sẽ không giữ được trạng thái như ban đầu.

Như vậy, nàng sẽ mãi mãi không trở lại được bên hắn.

Hắn tin, dù chỉ còn một tia sáng, Nguyệt Nhi chắc chắn sẽ không để mọi người thất vọng.

Nàng chắc chắn sẽ nắm bắt lấy cơ hội này mà trở về với hắn, vì vậy hắn phải kiên trì, kiên trì giữ ấm thân thể nàng.

Nghĩ vậy, linh lực Tử Đằng truyền vào lại nhiều thêm một chút, bao quanh lấy trái tim của Kha Nguyệt, sau đó đến đan điền.

Vừa truyền linh lực vào người Kha Nguyệt, Tử Đằng vừa thủ thỉ: “Nguyệt Nhi, nàng nhất định phải kiên cường lên, phụ mẫu nàng cùng ca ca nàng đang đợi nàng trở về.

Còn có ta, ta còn muốn lập nàng làm hoàng hậu của ta, nàng phải mau chóng tỉnh lại, có biết hay không? Còn có gia gia nàng, sư phụ nàng, còn có Ám Nguyệt Điện, còn có Quỷ Các, mọi người đều đang chờ nàng.” Dừng một chút, Tử Đằng lại nói tiếp: “Nếu nàng không tỉnh lại, ta sẽ để mặc tứ đệ giết ta.

Nàng không còn, ta sống cũng không có ý nghĩa gì nữa!” Nói những lời này xong, một giọt nước mắt nóng hổi theo hốc mắt Tử Đằng rơi xuống.


Đám người Mạc phong nhìn thấy Tử Đằng rơi nước mắt, thì biết rằng, trong lòng hắn Kha Nguyệt là quan trong đến mức nào.

Trước giờ bọn hắn chưa từng thấy Đằng rơi một giọt lệ nào, nhưng nay, vì nữ tử trước mặt này mà hắn đã rơi lệ.

Còn nói ra câu nói kia, cho mọi người biết rằng, hắn đối với Kha Nguyệt thật sự rất thâm tình.

Kha Nguyệt sau khi bị tia sét kia đánh xuống, thân thể như bị xé ra thành trăm mảnh.

Cô cảm giác cơ thể mình như bị nướng chín, máu cũng chảy rất nhiều, có cảm giác sắp chảy đến khô cạn.

Lúc này, Kha Nguyệt cơ hồ đã không còn nhận thức rõ tình trạng của bản thân mình, đôi mắt nặng trĩu.

Cô biết nếu bây giờ cô mà ngủ, thì sẽ rất khó có thể tỉnh lại, nhưng Kha Nguyệt thật sự không chịu nổi nữa.

Đôi mắt huyết sắc từ từ nhắm lại, ý thức cũng cứ theo vậy gần như đóng vào.

Nhưng khi ý thức cô sắp đóng lại hoàn toàn, bên tai cô lại vang lên tiếng khóc của Tiểu Ngọc, còn có tiếng nói trầm thấp quen thuộc của Tử Đằng.

Cô nghĩ đến phụ mẫu, nghĩ đến ca ca, nghĩ đến sư phụ, nghĩ đến gia gia và Linh cô, còn có Ám Nguyệt điện, Quỷ Các, còn có Tiểu Ngọc, còn có Ngọc Yên….!Và người quan trọng nhất đối với cô, Tử Đằng, nếu giờ cô buông xuôi, không biết chàng sẽ ra sao.

Chàng yêu cô nhiều như vậy, còn có kế hoạch sắp tới, nếu cô mất đi, có khi nào chàng sẽ để mặc Thuần Vương tạo phản hay không? Không được, cô không thể để chuyện đó xảy ra.

Nghĩ đến Đằng mất mạng trước lưỡi kiếm của Thuần Vương, một tia ý chí còn sót lại của Kha Nguyệt vùng dậy.

Cô tuyệt đối sẽ không để Đằng vì cô mà buông xuôi mọi thứ, sẽ không để chàng phải mất mạng vì cô.

Kha Nguyệt cảm nhận được, trong người mình có một luồng linh lực ấm nóng đi vào.

Giúp cô giữ ấm cơ thể và cũng đang cố gắng chữa trị bên trong cơ thể cô.


Hẳn là Đẳng ở bên ngoài đang truyền linh lực cho mình.

Kha Nguyệt cố hết sức làm cho ý thức mình tỉnh táo, đưa ý thức vào đan điền, lại thấy cái túi nhỏ đó vẫn chưa hoàn toàn biến mất, mà còn một nửa linh lực bị phong ấn trong đó.

Vậy là Kha Nguyệt dùng toàn bộ sức lực, ngưng tụ một đạo linh lực đánh vào cái túi đó.

Cái túi kia bị tác động, ngay lập tức rách ra, linh lực chạy tứ tung trong người Kha Nguyệt.

Tử Đằng đang truyền linh lực giữ ấm người nàng, bỗng nhiên thấy trong người nàng có động, thì vui mừng.

Ngay sau đó, một luồng linh lực mạnh mẽ chạy tới.

Mây đen trên trời lại một lần nữa ngưng tụ, thân thể Kha Nguyệt lại một lần nữa bay lên không trung.

Người ở đây nhìn thấy cảnh tượng này thì bất ngờ, không phải lúc nãy Kha Nguyệt đã không còn hơi thở sao? Hiện tại chuyện này là sao? Không lẽ đây chính là tầng cao nhất của Phá Vân chưởng trong truyền thuyết.

Nghe nói, nếu ai trải qua được ba đạo sấm sét, sẽ có được Phá Vẩn chưởng nhưng đó chưa phải là tầng cao nhất.

Nhưng nếu người đó vận khởi được sấm sét đến, chịu một đạo sấm sét thứ tư thì sẽ có được Phá Vân tầng cao nhất.

Kha Nguyệt đây là đã dẫn được Thiên Kiếp thứ tư, vậy chứng tỏ….!
Tử Đằng nhìn thân hình nhỏ bé bay lên không trung, ánh mắt lóe lên tia vui mừng lẫn lo lắng.

Thân thể Kha Nguyệt bay lên không trung, một đạo sấm sét đánh tới.

Lần này tia sét đánh xuyên qua người Kha Nguyệt, tạo ra một vết cháy lớn dưới mặt đất.

Đôi mắt Kha Nguyệt vốn đang nhắm chặt bỗng nhiên mở to.

Con ngươi đỏ sẫm tỏa sáng, một đạo ánh sáng cứ như vậy đi vào những vết thương trên người cô.

Tia sét kia đánh vào người cô xong thì vòng quanh người Kha Nguyệt như một cái kén, bao bọc lấy cô ở bên trong.

Bắt đầu cải tạo gân cốt của cô, linh lực cũng dần tăng lên, vết thương cũng được nó chữa trị.


Kha Nguyệt thấy một nguồn linh lực lớn cùng với những chiêu thực của Phá Vân dần dần dung nhập vào người cô.

Thân thể vốn không còn sức lực bỗng nhiên tốt lên, lại còn có chút tốt hơn ngày trước.

Sau khoảng một khắc, tia sáng đó tản ra, mây đen cũng không còn.

Để lộ ra một thân ảnh xinh đẹp đứng yên trong không trung.

Làn da trắng nõn không tỳ vết, mái tóc ánh đỏ của nàng bay trong gió, còn nhìn rõ những sợi tóc màu đỏ của nàng, đôi môi đỏ thắm khẽ mím lại.

Đôi mắt huyết sắc mở to nhìn xuống bên dưới.

Bộ y phục đỏ vốn đã bị sét đánh đến không còn hình dạng nay đã được khôi phục.

Nhìn nàng giống như một nữ vương đang đứng trên cao ngắm nhìn thiên hạ của mình.

Hiện giờ nhìn Kha Nguyệt thập phần diễm lệ, còn xinh đẹp hơn ngày trước hai phần.

Mọi người bên dưới nhìn nữ tử bên trên đến thất thần.

Chỉ có một người vẫn giữ được bình tĩnh, mỉm cười nhìn nàng.

Kha Nguyệt ở bên trên, nhìn được Tử Đằng đang cười với mình, đôi môi đỏ mọng của Kha Nguyệt cũng nở nụ cười.

Từ từ hạ người xuống bên cạnh Tử Đằng.

Tử Đằng đón lấy thân người đang hạ xuống của Kha Nguyệt.

Giang tay ôm lấy Kha Nguyệt vào lồng ngực rắn chắc của mình, lúc này hắn mới buông bỏ lo lắng trong lòng xuống.

Nguyệt Nhi hiện tại đang nằm trong vòng tay của hắn, nàng hiện tại đang được hắn ôm trong lòng.

Kha Nguyệt cũng vòng tay ôm Tử Đằng, giọng nói thanh thoát hơn trước một phần cất lên: “Đằng, ta đã trở lại!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.