Sát Thủ Nữ Vương

Chương 126: Thiên Kiếp


Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 126: Thiên Kiếp


Nghe kế hoạch của Thuần Vương, càng nghe, đáy mắt của Kha Nguyệt đã ngày càng trở nên lạnh lẽo.

Người của Quỷ Các cũng gắn chặt hai chữ “Vô sỉ” lên người Thuần Vương.

Thấy lãnh khí từ người Các chủ mình tỏa ra nồng đậm, mà Thuần Vương vẫn tích cực kể như vậy, không phải muốn Các chủ một phát đánh bay hắn ta đi luôn à.

Người của Quỷ Các âm thầm mặc niệm cho người được gọi là Thuần Vương kia.

Ngay cả Nhị các chủ và Tam các chủ, sát khí cũng đã quanh quẩn bên thân.

Hiện tại người của Quỷ Các chính thức liệt Thuần Vương vào hàng ngũ những người ngu xuẩn.

Thuần Vương vì đang rất gấp, Tiên Các đã sụp đổ, mà kế hoạch của hắn rất cần sự giúp đỡ từ một thế lực lớn mạnh.

Nên hắn không để ý đến chuyện khác, chỉ nhất nhất mong muốn Quỷ Các giúp đỡ, vì vậy, lại không để ý đến lãnh ý từ ba người nào đó phóng đến.

Kha Nguyệt lúc này, thất sự muốn đi lên, đạp cái tên đang đứng trước mắt mình một cái.

Thuần Vương này, muốn sau khi lên ngôi thì bắt cô về để yêu thương.

Nghe đến đây, ánh mắt Kha Nguyệt đã lạnh đi vài phần.

Hắn có ý định cướp ngôi, còn muốn Đằng nhì thấy những phi tần hậu cung của mình vui vẻ bên hắn.

Nghe vậy, ánh mắt Kha Nguyệt đã lạnh lẽo đến cực điểm.

Nếu không phải Đằng đã sắp xếp thật tốt, cùng với nếu bây giờ mà giết hắn, người đời sẽ không nghĩ hắn vì làm nhiều chuyện bất lương mà chết.

Sẽ chỉ nghĩ Thuần Vương lương thiện của bọn họ bị kẻ gian ám hại.

Để cho hắn thật sự dẫn binh tạo phản, thì mới vạch trần bộ mặt giải nhân giả nghĩa của hắn.

Vì vậy, Kha Nguyệt nén lại một tia tức giận, không động thủ với người này.

Thuần Vương nói xong, đều mang những lợi ích lớn nhất ra trao đổi với Quỷ Các.


Hắn tin rằng chắc chắn Quỷ Các sẽ đồng ý.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của hắn, Các chủ Quỷ Các sau một hồi suy nghĩ cũng đồng ý với hắn.

Thuần Vương cứ như vậy nói 7 ngày nữa người của Quỷ Các hãy theo con đường này lặng lẽ vào trong cung.

Hắn sẽ phái người tiếp ứng ở bên đó.

Kha Nguyệt nghe xong gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Thuần Vương yên tâm, hôm đấy chúng tôi sẽ cho ngài một kinh hỷ thật lớn.”
Thuần Vương lại nghe không hiểu ẩn ý trong lời nói của Kha Nguyệt, cho rằng vị cô nương trước mắt này đã đồng ý cùng hắn hợp tác.

Vì Vậy Thuần Vương mặt mày vui vẻ hướng Kha Nguyệt cảm tạ, sau đó lên xe ngựa đi về vương phủ.

Nhìn xe ngựa đã đi xa, Hàn Nghiên mới tháo bỏ khăn che mặt, giọng điệu tràn đầy khinh bỉ nói: “Thuần Vương này thật ngu ngốc!”
Nếu là hắn ta trước kia, chắc chắn sẽ nhận ra điều bất hợp lý.

Nhưng vì Tiên Các mới sụp đổ, kế hoạch của hắn đang có hướng phải phá bỏ.

Mà hắn không chấp nhận chuyện đó, nên mới không để ý đến những chuyện khác, chỉ chăm chăm chú ý đến chuyện hợp tác.

“Muội ngày đó định theo lời hắn nói sao?” Lan Nhược cũng tháo bỏ khắn che mặt, nói.

“Đúng vậy, hắn cho chúng ta món hời lớn như vậy.

Cả một mảnh đất rộng lớn ở thành Hàn Châu.

Muội nên làm theo lời hắn chứ, tỷ thấy sao?” Kha Nguyệt cười nói, khăn che mặt đã bị cô tháo xuống từ bao giờ.

“Haha, được thôi, có điều chúng ta sẽ đến hoàng cung theo lời hắn.

Nhưng đến hoàng cung rồi chúng ta làm gì là quyền của chúng ta nha.

Mà muội cũng thật gian trá, lúc nãy khi hắn nói muội hợp sức cùng người của hắn lúc tiến vào trong hoàng cung.

Muội lại nói muốn tự tay muội làm, còn sẽ rất tàn nhẫn xuống tay.


Khiến hắn hiểu nhầm sang muội đang nói đến Vương điện chủ đó.” Lan Nhược cười cười nhìn vị muội muội kết nghĩa này của mình một cái.

“Là do hắn tự hiểu nhầm, sao trách muội được đây.

Muội cũng đã phát ra lãnh ý đối với hắn rất rõ ràng, là do hắn không nhận ra, về sau nếu xảy ra chuyện, không thể nói là lỗi tại muội.” Kha Nguyệt cũng mỉm cười, rồi quay sang Hàn Nghiên và Lan Nhược nói: “Muội phải về hoàng cung rồi, tỷ cùng tam muội ở lại nha.”
“Được, chuyện ở đây cứ giao cho ta cùng tam muội.

Muội mau đi đi, nhỡ người trong hoàng cung không thấy muội đây sẽ rắc rối lớn.” Lan Nhược nói.

Kha Nguyệt gật đầu, rồi vận khinh công đi mất.

Lan Nhược và Hàn Nghiên thì vào lại bên trong, phân phó chuyện cho người trong Quỷ Các.

Kha Nguyệt về đến Chung Túy cung thì đã thấy ca ca của mình ngồi ở ngoài sân, đang uống trà.

Kha Nguyệt cũng đi đến bên chiếc bàn, ngồi xuống.

Nhìn muội muội của mình đã về, Tử Siêu nói: “Đã về rồi?” Sau đó nâng chén lên nhấp một ngụm trà.

“Ca ca, muội hôm nay đi có chuyện rất vui nha.” Kha Nguyệt tươi cười, lay lay cách tay của Tử Siêu nói, sau đó kể chuyện của Thuần Vương cho ca ca mình nghe.

“Tiểu nha đầu muội, lại bày trò quỷ quái.” Nghe lời kể của Kha Nguyệt, Tử Siêu khẽ búng trán tiểu muội muội tinh quái của mình nói.

Hai huynh muội họ trò chuyện vui vẻ, sau bữa trưa, Kha Nguyệt đã đến chỗ của Tử Đằng.

Trong mấy ngày này, Kha Nguyệt rất chú tâm tu luyện.

Vì cái túi kia có dấu hiệu rách ra rồi, chỉ một chút nữa thôi là cô sẽ thành công giải được phong ấn.

Quả nhiên, hai ngày sau, Kha Nguyệt đã có dấu hiệu phong ấn được giải.

Cũng may, hôm qua cô nói với Tử Đằng cô có cảm giác khoảng một hai ngày nữa thôi là phong ấn được giải.

Vì vậy Tử Đằng đã đưa Kha Nguyệt về Thiên Điện, tránh việc cô giải phong ấn trong hoàng cung.


Thì canh ba hôm nay, Kha Nguyệt đang tu luyện thì cái túi trong đan điền chuyển động dữ dội.

Đây là dấu hiệu của phong ấn đã được giải.

Tử Đằng đang ngồi xem xét tình hình trong Thiên Điện, bỗng dưng thấy Kha Nguyệt đang tu luyện lại ngã xuống đất thì biết nàng đã bắt đầu giải phong ấn.

Tử Đằng nhanh chóng ôm lấy Kha Nguyệt, vận khinh công đến một chỗ thoáng trong khu rừng trước mặt Thiên Điện.

Vì Kha Nguyệt phải trải qua Thiên kiếp, cho nên từ hôm trước, Tử Đằng đã chọn nơi này là nơi để Kha Nguyệt giải phong ấn.

Nơi đây vừa thoáng lại vừa gần Thiên Điện, còn có cây cối rất cao bao quanh.

Mấy người Mạc Phong thấy Tử Đằng bế Kha Nguyệt vội vã ra ngoài, biết là đã đến lúc, liền nhanh chóng đi theo.

Tử Đằng ôm chặt Kha Nguyệt trên tay, sau đó nhẹ nhàng đặt Kha Nguyệt xuống.

Dù giờ là ban đêm nhưng hắn cảm nhận được mây đen đang ngày một đến gần.

Kha Nguyệt nhân lúc mình vẫn còn cử động được, thì lấy một viên đan dược trợ giúp cô luyện mấy hôm trước ra.

Gọi là Biến Hóa đan, sở dĩ gọi vậy là khi những người trải qua được Thiên kiếp, sẽ được tia sét cải tạo gân cốt cùng linh lực, về sau đối với thân thể vô cùng tốt.

Nuốt xong viên đan dược, Kha Nguyệt lại dùng linh lực bảo vệ những bộ phận quan trọng trong cơ thể.

Vừa xong cũng là lúc cái túi trong người cô rách ra.

Đôi mắt Kha Nguyệt lúc này đã biến thành màu đỏ sẫm, ánh sáng đỏ từ hình mặt trăng lưỡi liềm của Kha Nguyệt phóng ra mạnh mẽ.

Tóc cô cũng đã chuyển sang ánh đỏ.

Cả người Kha Nguyệt được nâng lên trên không trung, một tia sét đánh xuống.

Thân hình mảnh mai đó cứ như vậy hứng trọn tia sét kia.

Một thanh âm thanh thúy của nữ tử vang lên trong không khí, từ thanh âm đó, mọi người đều biết được, chủ nhân của nó hiện đang rất thống khổ.

Tử Đằng nhìn cảnh này không tự chủ được bước lên một bước, nhưng bị Mạc Phong ngăn lại, khẽ lắc đầu.

Họ dù có lo lắng nhưng không thể làm được gì, vì đây là Thiên kiếp, nếu có người tự ý làm càn, Kha Nguyệt chắc chắn sẽ mất mạng.

Có thể có được Phá Vân, phải chịu 3 đạo sấm sét.


Hắn nhớ lúc Đằng luyện thành công Kim Long chưởng, cũng phải chịu 5 đạo sấm sét.

Mà mỗi một đạo sấm sét sau lại lợi hại hơn đạo sấm sét trước một phần.

Khi đó hắn nhìn Tử Đằng cứ lặp đi lặp lại đón nhận sấm sét, trong lòng cũng là lo lắng không thôi.

Nhưng sau khi đã trải qua được, Đằng trở thành người có linh lực cùng võ công đứng nhất thiên hạ.

Hắn tin rằng, nữ tử trước mắt chắc chắn sẽ làm được.

Nàng ưu việt như vậy, chắc chắn có thể bình an trải qua Thiên kiếp, cùng huynh đệ hắn đứng đầu thiên hạ.

Kha Nguyệt sau khi bị đạo sấm sét thứ nhất đánh lên, đầu óc đã cảm thấy ong ong.

Thân thể này của cô như bị tên bắn xuyên qua, đau rát vô cùng.

Còn đau hơn cả việc bị một viên đạn ghim vào người.

Nhưng Kha Nguyệt vẫn kiên trì, lại nuốt một viên đan dược phục hồi thể lực.

Điều tiết lại hơi thở cùng linh lực, chuẩn bị tinh thần chịu đạo sấm sét thứ hai.

Trên bầu trời, mây đen tụ lại, một ánh sáng lại bắt ra, đánh trúng người Kha Nguyệt.

Lần này, Kha Nguyệt bị sấm sét đánh bay xuống đất.

Miệng đã phun ra một ngụm máu nóng hổi, cô cảm giác như cô sắp chết đến nơi, hô hấp càng ngày càng yếu.

Cả thân thể như bị nướng chín, đây không còn là thân thể của cô nữa rồi.

Y phục trên người cô đã rách tả tơi, có chỗ còn hơi ngả sang màu đen.

Ý thức của Kha Nguyệt càng ngày càng trở nên mơ hồ.

Kha Nguyệt nuốt luôn viên Biến Hóa đan cuối cùng, rồi nằm đó chờ, phó mặc cho thiên ý.

Mây đen trên kia lại bắn ra một đạo sấm sét, đạo sấm sét này so với hai đạo sấm sét trước dày hơn, uy lực cũng lớn hơn.

Cứ như vậy, không chút lưu tình đánh xuống thân thể nhỏ bé đang nằm phủ phục bên dưới.

Tử Đằng thấy vậy, không kìm chế được hô to: “NGUYỆT NHi!!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.