Đọc truyện Sát Thủ Kiếm Vương – Chương 6: Tây Vực huyền cung
Tiếng chân nhẹ nhàng như tiếng mèo bước nhưng Lãnh Nhật Phong vẫn cảm nhận được, và chàng còn có thể suy đoán những bước chân kia là của ai. Chắc chắn không thể là tiếng chân đi của một nam nhân, dù nam nhân đó có là thư sinh trói gà không chặt.
Nếu không phải nam nhân thì ắt phải là nữ nhân, nhưng đâu phải nữ nhân nào cũng có bước chân êm ái, nhẹ nhàng như vậy, mà muốn có được những bước chân đó phải là một thục nữ. Chính vì lẽ đó mà cổ nhân thường ví von chân của thục nữ là những gót sen.
Chính những tiếng chân đó khiến cho Nhật Phong cũng phải có một chút tò mò, tự hỏi :
– Người đang đến là ai? Nếu không phải là Kha Cát Cát thì phải là một mỹ nhân tuyệt trần của Huyền cung.
Mỹ nhân đó đã đứng trước cửa phòng Nhật Phong, nhưng xem chừng còn lưỡng lự mà không mở cửa mặc dù cửa phòng không hề cài then đóng chốt.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi của sự im lặng, Nhật Phong suy tưởng đến một người, Chu Thể Loan. Nàng giờ đây đang ở đâu, và Nhật Phong đã đi tìm nàng bằng thanh Long kiếm nhuộm đầy máu.
Nhật Phong trong một khoảnh khắc hoài niệm, buộc miệng :
– Ôi… Lưới tình… Lời chàng vừa thốt cũng là lúc cánh cửa phòng hé ra, và quả đúng, người đến tìm Nhật Phong là một giai nhân.
Nàng nhìn Nhật Phong nói :
– Ðúng… Chữ tình nặng lắm.
Nhật Phong nhìn nàng.
Mỹ nhân cũng rọi đôi thu nhãn như muốn thâu tóm khuôn mặt anh tuấn lãnh cảm kia vào hai con ngươi của mình.
Nhật Phong đứng lên :
– Nhược Mai Lâm!
Mai Lâm mỉm cười :
– Có thể Lãnh huynh không ngờ gặp Nhược Mai Lâm ở Huyền cung.
Nhật Phong lắc đầu :
– Nhật Phong không ngạc nhiên khi thấy Nhược Mai Lâm ở Huyền cung.
– Phải vậy không?
– Tất nhiên như vậy rồi, bởi Nhược Mai Lâm là chủ nhân Ðằng cung, và cũng có một chữ tình như Nhật Phong.
Mai Lâm cười khẩy rồi nói :
– Nhật Phong biết được Nhược Mai Lâm có một chữ tình rất nặng, vậy xin hỏi Lãnh huynh chữ tình đó Mai Lâm đã trao cho ai.
Nhật Phong nhìn thẳng vào mắt nàng :
– Nàng đã trao cho Nhật Phong.
– Ðúng, còn Nhật Phong thì đối với Mai Lâm thế nào?
– Nhật Phong cũng có một chữ tình, nhưng chữ tình đó đã trao cho Chu Thể Loan.
– Chính vì Chu Thể Loan mà Long kiếm nhuộm máu giang hồ, chính vì Chu Thể Loan mà Nhật Phong trở thành tội nhân của thiên hạ, cũng chính vì Chu Thể Loan mà Nhược Mai Lâm cũng như Mộng Ðình Hoa chỉ là những kẻ đến sau chạy theo một cái bóng để rồi tự trách mình.
Nàng bước đến trước mặt Nhật Phong :
– Cái bóng đó đâu rồi, phải chăng nó đã chui tọt theo chữ tình của Nhật Phong?
– Lưới tình thật mênh mông và không có lối ra.
Nhật Phong thở dài rồi nói :
– Nhược Mai Lâm đến tìm Nhật Phong không phải chỉ vì chữ tình.
Mai Lâm gật đầu :
– Nếu vì chữ tình thì không đúng rồi. Với lại Nhật Phong đang có mặt ở Huyền cung chứ không phải là Trung thổ. Nhược Mai Lâm đến thỉnh cầu chủ nhân Huyền cung Kha Mộc Bài.
– Lãnh Nhật Phong cũng nghĩ như vậy.
– Ðã nghĩ tất Lãnh Nhật Phong biết mình phải làm gì?
– Nhật Phong tự quyết định được hành động của mình, nhưng các bằng hữu của Nhật Phong đâu?
– Chỉ còn thiếu Lãnh Nhật Phong mà thôi.
Nhược Mai Lâm nhìn chàng :
– Chúng ta đi chứ?
– Tất nhiên rồi.
– Thanh Long kiếm của Nhật Phong e rằng một lần nữa phải nhuốm máu.
– Hy vọng điều đó đừng xảy ra.
– Nếu Long kiếm không nhuốm máu thì Nhật Phong khó mà thấy lại được những bằng hữu của mình trước khi rời Tây Vực Huyền cung.
Nàng dứt lời quay lưng bước ra khỏi thư phòng của Lãnh Nhật Phong. Những bước chân của Mai Lâm như nhảy múa trên những viên đá hoa cương thì đúng hơn chứ không thể nói nàng đang bước Nhật Phong bước theo nàng.
Dọc theo hành lang của Huyền cung, cứ mỗi năm trượng lại có một võ sĩ với nét mặt lạnh như những pho tượng đồng đứng gác.
Những võ sĩ đó thờ ơ ngay cả với Nhược Mai Lâm, và càng không màng đến Lãnh Nhật Phong đang đi phía sau nàng. Tất cả những võ sĩ đều đứng trong tư thế khai cuộc, tay đặt vào chuôi đao, lạnh lùng như đang chuẩn bị bước vào một cuộc đấu sinh tử.
Ði hết hành lang đó, Nhược Mai Lâm đưa Nhật Phong đến phía sau Huyền cung. Một thảm cỏ rộng trên hai mươi trượng vây quanh thảm có đó là những tên võ sĩ nai nịt chỉnh tề. Nhìn những khuôn mặt đó, Nhật Phong có cảm tưởng mình đang đối mặt với những pho tượng đồng vô tri vô giác, những con người đã mất tất cả cá tính của một con người.
Nhật Phong vừa xuất hiện cùng với Nhược Mai Lâm thì Kha Bạc Kim, Lâm Thanh Tử và Tống Hàn Giang cùng Mộng Ðình Hoa toan bước ra khỏi thảm cỏ đón chàng, nhưng mọi người đã bị những tên võ sĩ rút ngay khoái đao chặn lại.
Tống Hàn Giang nhún vai :
– Nhật Phong, ngươi thấy rồi đó.
Nhật Phong bước đến đối mặt với họ.
– Tất cả mọi người đều đứng bên trong, chẳng lẽ Nhật Phong lại đứng bên ngoài.
Nhật Phong bước luôn vào đứng với Lâm Thanh Tử, Kha Bạc Kim, hTống Hàn Giang và Mộng Ðình Hoa.
Ðình Hoa liếc trộm chàng :
– Lãnh đại ca không bị gì chứ?
– Rượu Tây Vực uống vừa ngon vừa ngủ được. Còn muội như thế nào?
– Mộng Ðình Hoa thật là hổ thẹn.
– Ai cũng như vậy mà.
Nhật Phong nhìn lại phía đối diện với mình. Kha Mộc Bài với thân hình đẫy đà, lực lưỡng trong bộ trường y bằng gấm thêu kim tuyến, đầu chít khăn ngồi chễm chệ trên một chiếc ngai mạ vàng. Bên phải Kha Mộc Bài là thanh quỉ đao óng ánh sắc kim loại. Chỉ cần nhìn thanh quỉ đao kia thì bất cứ ai cũng rợn người bởi sát khí tiềm ẩn của nó.
Lãnh Nhật Phong bước đến trước mặt Kha Mộc Bài. Chàng ôm quyền trịnh trọng xá một cái :
– Tại hạ hân hạnh được diện kiến chủ nhân Huyền cung.
Kha Mộc Bài ngắm chàng như muốn dùng thần nhãn bửa đôi dung diện của Nhật Phong.
– Bản tọa cũng rất hân hạnh được Long kieếm ghé thăm.
Kha Mộc Bài ra dấu.
Liền sau cái ra hiệu đó của Kha Mộc Bài, hai tên võ sĩ khệ nệ khiêng đến đặt cạnh họ Kha một chiếc đôn bằng đá.
Kha Mộc Bài chỉ chiếc đôn đoó :
– Mời Lãnh công tử.
– Ða tạ.
Nhật Phong yên vị xong, hướng mắt nhìn về phía bằng hữu của mình.
Kha Mộc Bài nói :
– Lãnh công tử nhận xét gì về thuộc nhân của Huyền cung?
– Tại hạ chỉ có mỗi một nhận xét, họ không còn là họ nữa.
Kha Mộc Bài ngửa mặt cười khành khạch. Giọng cười của họ Kha nghe như tiếng chim cú kêu lên từng hồi một. Trong tiếng cười của Kha Mộc Bài ẩn chứa một quyền lực mà bất cứ người nào khi đối mặt với Kha Mộc Bài cũng phải cúi đầu thuần phục.
Kha Mộc Bài nhìn Nhật Phong :
– Kha mỗ đã tìm câu trả lời đó nhưng mãi đến hôm nay mới được Lãnh công tử chỉ giáo. Thật là hay.
– Kha chủ nhân quá khen, tại hạ nghĩ sao nói vậy thôi.
Kha Mộc Bài mỉm cười, nhìn Nhật Phong nói :
– Trong Trung Nguyên, Lãnh công tử đã nghe danh bản tọa chứ?
– Tại hạ chỉ biết ít thôi.
Chàng nhìn thanh quỷ đao :
– Thanh quỷ đao này mà vẫy vùng ở Trung Nguyên thì có thể sánh ngang với hai đại phái Thiếu Lâm và Võ Ðang.
Kha Mộc Bài há to miệng, phát tràng cười tiếu ngạo :
– Lãnh công tử nghĩ, một ngày nào đó bản tọa có thể vào Trung Nguyên chứ.
– Ðất Trung Nguyên mênh mông, đủ chỗ cho Kha chủ nhân vẫy vùng thỏa chí.
Kha Mộc Bài gật đầu :
– Kha mỗ thích Lãnh Nhật Phong rồi đó. Thế Lãnh công tử thích cái gì ở Huyền cung này?
Lãnh Nhật Phong nhìn như đóng đinh vào Kha Mộc Bài :
– Kha chủ nhân muốn tại hạ nói thật hay nói dối?
– Tất nhiên Kha mỗ muốn nghe những lời thành thật của Lãnh công tử. Kha mỗ không thích kẻ nói dối.
– Vậy thì tại hạ sẽ nói thật, ở Huyền cung tại hạ thích ngọc tỷ.
Kha Mộc Bài trừng mắt nhìn chàng một lúc rồi mới dịu xuống :
– Lãnh công tử không nói ra Kha mỗ cũng biết. Cái thích của công tử khiến cho bổn tọa không biết vui hay giận nữa.
Kha Mộc Bài lắc đầu :
– Vui không được bởi bổn tọa quí Ngọc tỷ hơn sinh mạng mình. Giận cũng không được bởi Kha mỗ biết trên cõi đời này vẫn còn người thích Ngọc tỷ như bổn tọa mà không màng đến tính mạng mình. Người đó chính là Lãnh Nhật Phong.
Kha Mộc Bài vuốt râu :
– Bổn tọa nghĩ Lãnh công tử và các vị kia lần này đến Tây Vực là vị Ngọc Tỷ.
Lãnh Nhật Phong gật đầu :
– Không ngoài mục đích đó.
– Tại sao phải vì Ngọc tỷ mà quên tính mạng mình.
– Bởi Ngọc tỷ là báu vật của Trung Nguyên, phải mang về Trung Nguyên thôi.
– Ðến Tây Vực với mục đích vì báu vật thì võ công của Lãnh công tử và các vị bằng hữu kia phải xuất thần nhập hóa rồi.
– Lãnh Nhật Phong và các bằng hữu của mình không dám tự cao trước mặt Kha chủ nhân.
– Ðó là một lời khách sáo mà ai nghe cũng rất vừa tai. Nhưng Kha mỗ thì khác.
Kha Mộc Bài nhìn thanh quỷ đao :
– Võ công của Kha mỗ đứng nhất Tây Vực, nhưng Kha mỗ vẫn ao ước được mở tầm mắt với Trung Nguyên. Ðể Kha mỗ mở mắt nhìn xa trông rộng, Lãnh công tử và những vị bằng hữu kia sẽ mở mắt cho Kha Mộc Bài.
– Kha chủ nhân nói bằng cảm hứng của mình.
– Ðúng, Kha mỗ rất hứng khởi khi biết người đến Tây Vực là Long kiếm và bốn vị bằng hữu lẫy lừng Trung Nguyên.
Kha Mộc Bài vừa nói vừa chiếu tinh nhãn vào Mộng Ðình Hoa.
– Vị cô nương đi cùng với Lãnh công tử nhan sắc đẹp lắm. Nàng chết Kha mỗ tiếc thật nhưng cái lệ ở Huyền cung kẻ thua không được quyền sống.
Kha Mộc Bài thở dài nghe thật ảo nảo, nhưng nói thì lại rất cương quyết lạnh lùng :
– Kha mỗ không muốn phá cái lệ đó.
Nhật Phong bình thản đáp lời :
– Tại hạ biết cái lệ của Huyền cung nên mới thỉnh những bằng hữu thủ túc đi với tại hạ chuyến này.
Kha Mộc Bài cau mày :
– Nói vậy thì Lãnh công tử có chuẩn bị trước.
– Muốn thắng người phải thắng mình, muốn đánh giá người phải biết soi mình, kẻ đó mới là người trưởng thượng biết nhìn xa trông rộng.
Kha Mộc Bài cười ùng ục :
– Hay… Hay lắm. Lãnh công tử càng nói Kha Mộc Bài càng ngưỡng mộ vô cùng.
Kha Mộc Bài mỉm cười :
– Nhưng ngưỡng mộ rồi thì Lãnh công tử và các vị bằng hữu kia phải tạo cho Kha mỗ niềm tin mà tâm phục khẩu phục.
– Tại hạ chỉ sợ Kha chủ nhân tức giận mà thôi.
– Tức giận ư. Tại sao Kha bổn tọa lại tức giận chứ.
Y lắc đầu :
– Không đâu, mà rất cao hứng nữa. Bổn tọa hy vọng thanh quỷ đao sẽ chặt gãy được Long kiếm của công tử.
– Kiếm của tại hạ có thể gãy nhưng chỉ sợ quỷ đao mẻ thì chẳng còn quỷ đao nữa.
Kha Mộc Bài lườm Nhật Phong :
– Cái hay, cái thành đạt của một người ít nhiều do lối ứng xử.
Kha Mộc Bài nói dứt lời ra dấu.
Sau hiệu lệnh của họ Kha thì một gã võ sĩ đứng phía sau bước vào thảm cỏ.
Kha Mộc Bài nhìn Nhật Phong nói :
– Lãnh công tử sẽ chọn ai đấu với tên võ sĩ nhãi mép của Huyền cung?
Nhật Phong nhìn Lâm Thanh Tử :
– Lâm đệ có thể múa máy đôi chút cho Kha chủ nhân vui được không?
Lâm Thanh Tử gật đầu :
– Ðược chứ.
Kha Mộc Bài nói :
– Cái lệ của bổn tọa là kẻ thua phải chết, không biết Lâm các hạ có sợ không?
Lâm Thanh Tử lắc đầu :
– Không, không, nhưng đấu như thế nào?
– Ai sống cũng được, ai chết cũng chẳng sao.
Lâm Thanh Tử bước ra đối mặt với tên võ sĩ. Y nhăn mặt gãi đầu lí nhí nói :
– Ngươi nghe rồi đó, nhưng Lâm mỗ không nỡ đánh ngươi chết, thôi thì ngươi cứ chịu thua Lâm mỗ đi để còn giữ được mạng của ngươi.
Gã võ sĩ không nói nửa lời. Hai cánh môi của y cứ bặm lại với nhau, ánh mắt thì soi thẳng vào mặt của Lâm Thanh Tử với cái nhìn của con mắt cá chết, vừa vô hồn vừa lạnh lẽo cứ như muốn ăn tươi nuốt sống họ Lâm.
Kha Mộc Bài gật đầu.
Một tiếng cồng nổi lên.
Tiếng cồng còn ngân vang thì đao pháp của gã võ sĩ cắt một đường vòng cung nhanh không thể tả bổ thẳng xuống đầu Lâm Thanh Tử.
Chỉ một tên võ sĩ của Huyền cung thôi mà khi triển khai đao pháp đã tạo ra một sát đao khiến Tống Hàn Giang thoạt rùng mình, còn Kha Bạc Kim phải cau mày.
Nếu gặp một người bình thường thì với một sát đao đó đã có thể lấy mạng rồi, nhưng người đối mặt với gã võ sĩ lại là Lâm Thanh Tử.
Với thuật Triển Xí Phi Vân, Thành Tử như con chim cắt lướt về sau trong chớp mắt để ngọn đao chém sạt trước mặt mình.
Lâm Thanh Tử nhăn mặt :
– Nếu trúng chiêu đao đó của ngươi thì họ Lâm đã biến thành hai khúc rồi.
Thành Tử nói xong le lưỡi, nhăn mặt.
Kha Mộc Bài nhìn Nhật Phong nó – Lâm các hạ nhanh nhẹn thật.
Kha Mộc Bài khen Lâm Thanh Tử cũng là lúc gã võ sĩ Huyền cung tiếp tục triển khai đao pháp để áp sát vào đối phương.
Với những chiêu đao tràn ngập sát khí phát ra những tiếng vi vu nhưng Lâm Thanh Tử không hề nao núng. Y nhất nhất chỉ thi triển mỗi bộ pháp Triển Xí Phi Vân như lướt trên mặt đất để lùi về sau mà không phản công.
Gã võ sĩ Huyền cung chỉ trong khoảnh khắc đã ra được mười đao cũng là lúc Thành Tử lùi đúng một vòng quanh thảm cỏ. Tập kích đối phương liên tục thế mà khoái đao của gã võ sĩ cũng chỉ để lại những dấu chém trên thảm cỏ.
Nhật Phong mỉm cười nói với Kha Mộc Bài :
– Kha chủ nhân hãy để mắt đến những vết đao chém trên thảm cỏ.
Kha Mộc Bài nheo mày. Y nghe theo Nhật Phong rọi đôi thần nhãn quan sát những dấu chém của gã võ sĩ để lại khi chém hụt đối phương.
Những dấu chém mà gã võ sĩ để lại trên thảm cỏ, nếu quan sát kỹ mới thấy chúng rất đều nhau, từ dấu này đến dấu kia khoảng cách thật đều nhau.
Nhật Phong nói :
– Thành Tử đã bắt đối thủ của mình phải xuất chiêu theo ý của gã. Nhìn vào trong cuộc đấu thì thấy Thành Tử bị bức lùi mất thượng phong, nhưng y có bản lĩnh ắt biết được Thành Tử hơn hẳn tên võ sĩ của Kha Mộc Bài.
– Lãnh công tử nói đúng. Cuộc đấu này xem như Thành Tử đã thắng rồi. Y thắng nhưng chẳng hề dụng đến sát chiêu. Kha Mộc Bài bội phục.
Kha Mộc Bài ra dấu.
Tiếng cồng lại nổi lên.
Gã võ sĩ thâu đao, trên mặt thoáng một chút ngơ ngác bởi cuộc đấu chưa phân thắng bại.
Thành Tử cười mỉm :
– Thế là huề nhé, xem như Lâm mỗ tám lạng còn các hạ nửa cân. Ðao của các hạ quả tuyệt vời nhưng rất tiếc chân của Lâm mỗ lại quá lẹ.
Kha Mộc Bài nghe Thành Tử nói thoáng một chút sa sầm. Y thở dài một tiếng chỉ gã võ sĩ :
– Ngươi đã thua Lâm các hạ rồi.
Gã võ sĩ gục đầu xuống.
Kha Mộc Bài lắc đầu :
– Ngươi thua người mà chẳng biết mình thua nữa, bản tọa cảm thấy hổ thẹn vì ngươi quá.
Gã võ sĩ nhìn lên. Gã bất ngờ đưa ngang lưỡi khoái dao quá yết hầu mình.
Lâm Thanh Tử tròn mắt :
– Ê…
Gã võ sĩ đổ xuống chân họ Lâm, máu xối ra ướt đẫm thảm cỏ.
Kha Mộc Bài nhìn Lâm Thanh Tử gật đầu :
– Lâm các hạ quả thật là anh tài.
Kha Mộc Bài dời mắt qua Mộng Ðình Hoa.
Lãnh Nhật Phong cau mày.
– Nếu vị cô nương kia chết chắc Lãnh công tử đau lòng lắm phải không?
Nhật Phong nghiêm mặt :
– Kha chủ nhân suy đoán thì phải đúng rồi.
– Thế thì sao công tử đưa Mộng cô nương đến Huyền cung để lấy Ngọc tỷ?
– Ai cũng có phần với Ngọc Tỷ cả.
– Mộng cô nương cũng có phần ư?
Nhật Phong gật đầu.
Kha Mộc Bài mỉm cười :
– Thế thì hay quá. Bản tọa sẽ dẫn các vị đi xem nơi cất giấu Ngọc Tỷ.
Kha Mộc Bài nghiêm mặt :
– Kha mỗ giao ước trong ba ngày nếu Lãnh công tử và các vị bằng hữu lấy được Ngọc Tỷ bản tọa sè tiễn đưa các vị đến Ải quỉ môn trở về Trung Nguyên, bằng như ngược lại…
Kha Mộc Bài nhìn Nhật Phong :
– Họa lớn sẽ đến với công tử đó.
– Tây Vực Huyền cung không phải chốn dành cho những kẻ tham sống sợ chết.