Đọc truyện Sát Thủ Kiếm Vương – Chương 5: Chạm trán tại Quỷ đầu quan
Lãnh Nhật Phong, Kha Bạc Kim, Tống Hàn Giang và Lâm Thành Tử cưỡi bốn con tuấn mã Thiên Lý vân ô rong ruổi, phía sau họ là Mộng Đình Hoa trên cỗ xe song mã, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Lãnh Nhật Phong.
Tống Hàn Giang với vẻ mặt ủ rũ, thậm chí không buồn giữ dây cương. Thỉnh thoảng lại nhìn trộm qua Nhật Phong rồi nguýt Lâm Thành Tử. Trên quan lộ chỉ nghe tiếng vó ngựa phi chậm rãi mà chẳng buồn lên tiếng. Vả chăng thỉnh thoảng mới nghe được tiếng thở dài thườn thượt của Tống Hàn Giang.
Kha Bạc Kim quay sang Tống Hàn Giang :
– Sao Tống huynh cứ thở ra hoài vậy?
– Tống mỗ không thở ra sao được, khi Tống mỗ phải đi xa như thế này mà khi về chẳng còn một nén bạc vụn dằn túi.
Tống Hàn Giang lườm Lâm Thành Tử :
– Cũng tại cái gã họ Lâm kia, mang tiếng là hành tung xuất quỷ nhập thần, đi mây về gió, thế mà lại bị Đình Hoa dẫn về một cách dễ dàng nên Tống mỗ mới sạch túi.
Tống Hàn Giang hừ nhạt một tiếng :
– Tống mỗ thân hành ra Tây Vực lần này xem như công cốc rồi. Hỏi làm sao Tống Hàn Giang này không rầu rĩ chứ.
– Kha mỗ nghĩ Nhật Phong không nỡ để Tống huynh thiệt thòi đâu.
– Tống mỗ đã làm văn tự thiếu nợ Lãnh Nhật Phong và Mộng Đình Hoa rồi.
– Đã là thủ túc kết nghĩa kim bằng, Nhật Phong và Đình Hoa đâu nỡ lấy tấm văn tự đó mà đòi nợ huynh.
Tống Hàn Giang gãi đầu :
– Chỉ khi nào họ xé tấm văn tự của Tống mỗ. Tống mỗ mới yên tâm mà thôi. Đã đi buôn thì không ai chịu lỗ bao giờ.
Kha Bạc Kim cười mỉm nói :
– Nếu Tống huynh không còn gì thì Kha Bạc Kim có thể chia cho Tống huynh một ít.
– Phần của ngươi cũng đã tính vào món nợ cho mấy ả kỳ nữ ở Vọng Nguyệt Lâu rồi, còn gì nữa mà chia với chác. Tống mỗ và Kha Bạc Kim xem như phủi tay.
Trên một tảng đá to, trông xa xa tựa như một chiếc thạch lâu khổng lồ màu xám xịt, khắc ba chữ thảo với những nét như rồng bay phượng múa.
“Quỷ đầu quan”
Đúng vói cái danh quỷ đầu quan, bởi con đường quan lộ tính từ tảng đá thạch lâu làm cột mốc đột nhiên hẹp hẳn lại chỉ vừa đủ cho đôi song mã qua mà thôi, còn hai bên là hai vách đá cao sừng sững, ngỡ như muốn đâm thủng cả khoảng trời trên cao. Từng cơn gió lạnh xé da xé thịt giật từng hồi một. Đến ngay cả những con tuấn mã thiên lý ô vân cũng phải rùng mình bởi những luồng cuồng đông phong.
Lãnh Nhật Phong dừng ngựa quay lại Mộng Đình Hoa :
– Mộng muội muội có lạnh không?
Đình Hoa gật đầu.
Lâm Thành Tử đang ngủ gật trên yên ngựa cũng giật mình bởi một cơn gió đông lạnh buốt ập đến. Gã vừa tỉnh giấc thì nghe bập bõm lời của Nhật Phong, liền quay qua chàng :
– Lạnh lắm… lạnh lắm!
Lâm Thành Tử vừa nói vừa phi thaân xuống lưng ngựa. Y trao dây cương qua Tống Hàn Giang :
– Tống huynh giữ ngựa dùm đệ nghe.
Tống Hàn Giang cầm lấy dây cương cười hỏi :
– Thế ngươi trả ta bao nhiêu?
Lâm Thành Tử sa sầm mặt, giật lại dây cương tuấn mã :
– Nhờ Tống huynh có một chút, thế mà cũng tính với toán.
Lâm Thành Tử nói xong, dắt ngựa ra sau cỗ xe cột dây rồi chui tọt vào trong khoang xe. Chỉ một lúc sau khi mọi người qua khỏi tảng thạch lâu thì tiếng ngáy o o của gã đã vọng lên.
Nhật Phong cởi áo choàng qua tay Mộng Đình Hoa.
Tống Hàn Giang liếc Lãnh Nhật Phong rồi quay lại Kha Bạc Kim :
– Tống mỗ nghĩ Kha Bạc Kim lo cho Mộng Đình Hoa thì đúng hơn Lãnh Nhật Phong. Bởi vì Kha Bạc Kim biết tâm ý nữ nhân hơn Nhật Phong.
Bạc Kim im lặng không trả lời Tống Hàn Giang. Y giật dây cương để con tuấn mã phi nhanh hơn một trượng, mở lối đi trước.
Mọi người qua khỏi quỷ đầu quan, thì trời cũng sập tối.
Nhật Phong nói với Tống Hàn Giang :
– Tống huynh, chúng ta có thể đi được chứ?
Tống Hàn Giang đảo mắt nhìn tứ phương tám hướng, rồi lắc đầu :
– Nghỉ chân ở đây e bất tiện. Phía sau chúng ta là Ải đầu quỷ chui vào đó như chui vào rọ. Phía trước thì trống không. Địa thế như thế này bất loợi lắm. Đi thêm chút nữa đi.
Nhật Phong gật đầu.
Đi thêm năm mươi dặm, vầng nhật quang chỉ còn là vầng chiều đỏ ối, sắp sụp tắt thì gặp một trang trại bỏ hoang.
Tống Hàn Giang chỉ trang trại đó nói :
– Chúng ta có thể nghĩ tạm trong chỗ này.
Mọi người xuống ngựa vào trong trang trại đó. Gian chính sảnh đã mục rữa theo năm tháng, nhệnh giăng khắp nơi khiến cho Đình Hoa phải cau mày.
Tống Hàn Giang cẩn thận xếp mọi chỗ cho mình. Trong khi Lâm Thành Tử vừa vào đã bày lương khô ra rồi. Đình Hoa bước đến trước mặt họ Lâm :
– Chưa dọn sạch sẽ ngươi đã bày thức ăn ra. Làm sao ăn được đây.
Lâm Thành Tử toét miệng cười :
– Cái bụng cuủa Lâm Thành Tử đòi ăn trước. Người xưa có câu “có thực mới vực được đạo”, không ăn thì còn sức đâu mà dọn với dẹp chứ, với lại chúng ta chỉ ở qua đêm thôi chứ có ở suốt đời đâu mà lập phòng hoa chúc cho… cho nàng dâu.
Lâm Thành Tử vừa nói vừa nhón lấy một chiếc đùi gà. Gaã nói xong ngoạm luôn một miếng to nhai ngấu nghiến. Mộng Đình Hoa chỉ còn biết lắc đầu.
Lâm Thành Tử không màng đến Mộng Đình Hoa, thoáng chốc y đã dùng hết chiếc đùi gà rồi tợp luôn một cân rượu, sau đó thì lăn ra ngủ.
Mộng Đình Hoa bất nhẫn nói :
– Ngươi đúng là một con heo ốm đói.
Nàng vừa nói vừa quay lưng bỏ ra ngoài mái hiên.
Tống Hàn Giang nhìn Lãnh Nhật Phong tay thì chỉ Lâm Thành Tử :
– Lãnh đệ mang theo Lâm Thành Tử chỉ được cái việc cho ăn và ngủ thôi.
Nhật Phong mỉm cười đáp lời Hàn Giang :
– Thành Tử có việc của Thành Tử. Chúng ta đã chẳng thề có họa cùng chia có phúc cùng hưởng
à.
– Lần này phúc đâu Tống mỗ chưa thấy mà đã làm văn tự mắc nợ Lãnh đệ và Mộng Đình Hoa rồi. Tống Hàn Giang vừa nói vừa với tay lấy bình rượu :
– Ngươi có muốn đối ẩm với Tống mỗ không?
– Nếu Tống huynh có hứng.
Tống Hàn Giang quay sang Kha Bạc Kim :
– Còn ngươi?
– Được đối ẩm với Tống huynh và Nhật Phong thì còn gì bằng.
Tống Hàn Giang hừ nhạt một tiếng :
– Ngươi nói vậy chứ nếu quanh đây mà có tửu lầu kỳ nữ thì làm gì thấy mặt ngươi.
– Cũng như huynh ở đây có nơi đổ bác thì huynh cũng đã mất dạng rồi.
Tống Hàn Giang hất mặt nói :
– Ai cũng có sở thích mà.
Hàn Giang mở nắp vò rượu, nhưng chưa kịp uống thì nghe tiếng ngựa hí vang ngoài trại.
Gã cau mày :
– Có chuyện làm rồi đây, rượu đến tận miệng rồi cũng không được uống, tiền vào tay rồi cũng chẳng được bỏ túi, cái số của Tống mỗ sao mà đen quá.
Từ ngoài cửa bước vào hai gã đại lực người Ô qua. Hai người đó vận võ phục như những tướng sắp ra trận. Một người râu quai nón xồm xoàm, còn người kia thì lại rất nhẵn nhụi.
Gã có hàm râu quai nán cất giọng ồm ồm quát tháo :
– Tất cả mau ra khỏi chỗ này ngay lập tức.
Sau câu nói của gã, Kha Bạc Kim cau mày. Trên mặt họ Kha hiện lên những nét bất nhẫn.
Trong lúc đó Lâm Thành Tử vẫn ngáy như sấm
Tống Hàn Giang thì nhịp tay vào bầu rượu.
Kha Bạc Kim toan đứng lên nhưng Nhật Phong đã tiến ra đối mặt với hai gã bộ tộc Ô Qua :
– Tại hạ xin mạn phép được hỏi đây có phải là gia thất của các hạ.
Ha gã bộ tộc người Ô qua nhìn sững chàng :
– Các ngươi là người Hán Trung thổ.
Nhật Phong gật đầu :
– Đúng như vậy. Chúng tôi là người Hán, giữa đường ghé vào đây nghỉ chân rồi lên đường.
Gã có khuôn mặt nhẵn nhụi nhìn qua gã có râu quai nón. Hai người đó như nói chuyện với nhau bằng mắt.
Gã râu quai nón tính nói điều gì thì từ bên ngoài bước vào một vị Lạt Ma có thân hình phì nộn. Theo sau vị Lạt Ma là một tiểu thư vận y trang theo truyền thống xứ Tây Vực. Nàng có khuôn mặt rất hồn nhiên bởi đôi mắt rất to với hai con ngươi đen lay láy. Chiếc miệng xinh xắn của nàng càng tạo cho dung diện thêm thanh thoát.
Hai gã bộ tộc người Ô qua vừa thấy hai người đó liền quỳ xụp một chân, chống tay dưới đất.
Tiếng ngáy như sấm của Lâm Thành Tử khiến cho sự trang nghiêm của hai gã kia biến thành hoạt cảnh nực cười.
Vị Lạt Ma liếc nhìn Lãnh Nhật Phong.
Nhật Phong nhìn lại lão. Chàng kính cẩn ôm quyền xá :
– Tại hạ là Lãnh Nhật Phong, cùng các bằng hữu lỡ đường quá vãng vào đây nghỉ chân.
Vị tiểu thư nhìn chàng.
Lúc đó Mộng Đình Hoa cũng bước vào. Nàng dùng chân khều Lâm Thành Tử, nhưng Lâm Thành Tử chẳng hề biết gì cứ tiếp tục ngáy đều.
Vị Lạt Ma đảo mắt nhìn qua một lượt rồi chiếu tinh nhãn vào Nhật Phong.
Lão nói :
– Lão nạp là Khư Giả Đạt Ma.
Lão chỉ qua vị tiểu thư :
– Còn đây là Kha Cát Cát tiểu thư.
Kha Cát Cát từ tốn ôm quyền xá Nhật Phong rồi lần lượt xá chào những người khác.
Khư Giả Đạt Ma hướng mắt nhìn Nhật Phong hỏi :
– Lão nạp mạn phép xin được hỏi Lãnh công tử chính là Long kiếm tại Trung thổ.
– Thiên hạ gán cho tại hạ mỹ danh đó thôi.
Khư Giả Đạt Ma hứng khởi hẳn lên :
– Lão nạp đoán không lầm mà.
Kha Cát Cát rời ánh mắt thu ba nhìn Nhật Phong. Chàng cũng nhìn lại nàng :
– Lãnh công tử đang trên đường đến Tây Vực?
Lãnh Nhật Phong lưỡng lự một lúc.
Kha Bạc Kim bước đến bên cạnh chàng :
– Tiểu thư nói đúng đó, chúng tôi đang trên đường đến Tây Vực.
Kha Cát Cát nhìn Kha Bạc Kim :
– Tây Vực không có danh lam thắng cảnh, chỉ có những ngọn cao sơn chót vót, những bình nguyên khô cằn, các vị đến đó làm gì?
Tống Hàn Giang tằng hắng trả lời nàng :
– Đến để xem có thứ gì mua được hay không?
Gã vừa nói vừa đưa bàn tính đến trước mặt.
Khư Giả Đạt Ma lắc đầu nhìn Tống Hàn Giang nói :
– Trong Trung Nguyên có một người tên là Tống Hàn Giang, võ công thần kì lại mưu mẹo hơn người nhưng tính tình thì như thương nhân, chỉ nghĩ đến kim lượng thôi, chẳng biết đứng trước lão nạp có phải là Tống đại hiệp không.
Tống Hàn Giang gật đầu :
– Tận ngoài ải quỉ môn mà cũng có người biết được Tống mỗ quả là chuyện lạ đó.
Kha Cát Cát một lần nữa ôm quyền xá Tống Hàn Giang :
– Nghe danh Tống đại hiệp đã lâu, hôm nay mới được dịp diện kiến.
Tống Hàn Giang khoát tay :
– Tống mỗ không dám nhận hai tiếng đại hiệp.
Khư Giả Đạt Ma nhìn sang Kha Bạc Kim :
– Còn người đây nếp lão nạp đoán không lầm chính là Kha đại hiệp, người có thần lực cao nhất trong Trung Nguyên.
– Lão trượng nói quá chứ Kha mỗ đâu dám nhận hai tiếng đại hiệp to tát của lão đại sư.
Kha Bạc Kim chỉ Mộng Đình Hoa và Lâm Thành Tử :
– Lãnh Nhật Phong, Tống Hàn Giang, Kha Bạc Kim, lão đại sư đều biết, như vậy lão có biết hai người này không?
– Người đang nằm ngủ có thể là Triển Xí Phi Vân Lâm Thành Tử, còn vị cô nương này quả lão nạp không biết. Nhưng nếu đã đi với các vị thì phải là bậc anh thư trong Trung thổ.
Lãnh Nhật Phong giới thiệu Mộng Đình Hoa với Khư Giả Đạt Ma :
– Người này là Mộng muội muội của tại hạ, nhũ danh Mộng Đình Hoa.
Khư Giả Đạt Ma cau mày :
– Mộng Đình Hoa cô nương có phải là mỹ nhân chuyên dùng độc châm thọc mù mắt nam nhân.
Mộng Đình Hoa nhìn Khư Giả Đạt Ma thẹn mặt nói :
– Lão đại sư nghe những lời đồn đại đó ở đâu.
– Cũng từ Trung Nguyên mà ra.
– Thế lão đại sư có biết vì sao Đình Hoa phải hạ độc thủ không?
– Tất nhiên phải có nguyên nhân rồi, nhưng thọc mù mắt đối phương mình thì hành động đó quá tàn nhẫn đó.
– Tại những gã mà Đình Hoa thọc đui hai mắt không đáng có mắt để nhìn.
Khư Giả Đạt Ma quay sang Kha Cát Cát :
– Chúng ta tạm dừng chân ở đây hay tiếp tục lên đường.
– Chúng ta cũng như những vị này có thể tạm ở đây cũng được.
Nàng hướng mắt nhìn Lãnh Nhật Phong :
– Lãnh công tử có thể cho chúng tôi tá túc tạm một đêm ở đây được chứ?
– Trong gian chính sảnh này còn rất rộng, có đủ chỗ cho mọi người mà.
Mộng Đình Hoa lườm Nhật Phong.
Kha Cát Cát nói :
– Đa tạ Lãnh công tử.
Kha Cát Cát không chờ hai tên thuộc hạ dọn chỗ cho mình mà tự nàng tìm chỗi quét gian chính sảnh.
Khư Giả Đạt Ma quay qua hai gã thuộc nhân người Ô qua.
– Hai người để cho Kha tiểu thư dọn chỗ cho hai người à?
Nghe Khư Giả Đạt Ma nói, Kha Cát Cát quay lại :
– Đại sư đừng bận lòng, để cho Cát Cát làm, đây là công việc của nữ nhân mà.
Lãnh Nhật Phong mỉm cười, liếc về phía Mộng Đình Hoa, nàng dẩu môi hừ nhạt với chàng.
Tống Hàn Giang nheo mắt với Kha Bạc Kim. Y lí nhí nói vào lỗ tai họ Kha :
– Ngươi cũng có thể giúp vị tiểu thư họ Kha kia dọn dẹp chỗ này được đó.
– Tự Kha mỗ biết phải làm gì.
Lãnh Nhật Phong nói với Khư Giả Đạt Ma :
– Tại hạ cung thỉnh lão đại sư và nhị vị bằng hữu đây uống chút rượu nhạt với tại hạ.
– Rườu mời tất lão nạp không thể không từ chối.
Kha Bạc Kim bật cười dòn rồi nói với Khư Giả Đạt Ma.
– Lão đại sư thật là khí khái. Mời lão đại sư.
Tiếng cười của Kha Bạc Kim đánh thức Lâm Thành Tử. Gã nhớn nhác ngồi bật lên, vừa dụi mắt vừa lè nhè nói :
– Cái gì mà đông người thế này.
Khư Giả Đạt Ma liếc Lâm Thành Tử.
Khi mọi người đã yên vị, Lâm Thành Tử lê đến ngồi bên Lãnh Nhật Phong.
– Lãnh huynh, vị cô nương kia là ai vậy.
Khư Giả Đạt Ma nói :
– Người đó là chủ nhân của Tây Vực.
Lâm Thành Tử nhăn mặt :
– Chủ nhân Tây Vực, vậy là chúng ta đã gặp Huyền cung rồi à?
Tống Hàn Giang tằng hắng, nạt ngang Lâm Thành Tử :
– Ngươi mới ngủ dậy, biết gì mà nói, có im cái miệng thối kia lại đi.
Lãnh Nhật Phong bưng cả vò rượu đưa qua Khư Giả Đạt Ma.
– Mời lão sư.
Khư Giả Đạt Ma buông một câu cụt ngủn :
– Đa tạ.
Lão bưng vò rượu tu một ngụm lớn. Khi trao vò rượu lại cho Lãnh Nhật Phong thì trên vò rượu đã in đôi song thủ của lão.
– Ngoài Tây Vực không có thứ rượu nào sánh bằng rượu trong Trung Nguyên.
Lãnh Nhật Phong đón lại vò rượu. Chàng nhận ra ngay đôi thủ ấn trên vò rượu. Nhật Phong mỉm cười nói :
– Nội lực của Khư Giả tiền bối quả là vô song, ít ai bì kịp.
Kha Bạc Kim nheo mày nghĩ thầm :
“Lão này để lại thủ ấn trên vò rượu với mục đích gì?”
Chính ý niệm đó mà kKha Bạc Kim nhìn như đóng đinh nhãn lực vào mặt Khư Giả Đạt Ma.
Khư Giả Đạt Ma nhìn Lãnh Nhật Phong nói :
– Lãnh công tử nhận ra nội lực của lão phu bất phàm siêu quần như thế có còn giữ ý định đến Huyền cung nữa không?
Lãnh Nhật Phong gật đầu :
– Khư Giả tiền bối biết Lãnh Nhật Phong và các vị bằng hữu đây đến Huyền cung?
Khư Giả Đạt Ma gật đầu :
– Khi Lãnh công tử lên đường thì ở Trung Nguyên, ai cũng biết mục đích của Lãnh công tử đi chuyến này là đến Huyền cung.
– Khư Giả tiền bối đã nghe được cái tin đó.
Khư Giả Đạt Ma gật đầu :
– Nếu không nghe sao lão nạp biết. Và chuyến đi này ngoài Lãnh công tử với Thần Long kiếm ra, còn có Tống Hàn Giang, Kha Bạc Kim, Lâm Thành Tử và Mộng Đình Hoa, nói nôm na nhóm của công tử có thể ví như bốn con rồng một con phượng, ắt mục đích của các vị rất lớn.
– Khư Giả tiền bối nói quá, chúng tôi đến Huyền cung lần này chẳng có việc gì trong hệ đâu.
Khư Giả Đạt Ma cau mày :
– Thật không?
Khư Giả Đạt Ma lắc đầu :
– Lão nạp sợ rằng các vị ra Tây Vực lần này thì Ngọc Tỷ đáng giá liên thành của Huyền cung khó mà giữ được.
– Khư Giả tiền bối nghĩ chúng tôi ra Tây Vực với mục đích đoạt Ngọc Tỷ sao?
– Cả Trung Nguyên đều ước mơ đem Ngọc Tỷ về Trung Nguyên. Nếu không vì Ngọc Tỷ thì sao Lãnh công tử và các vị hảo hán kia lại lặn lội đến Tây Vực. Chẳng lẽ các vị chỉ đi du lãm à?
Khư Giả Đạt Ma lắc đầu :
– Tây Vực khô cằn lắm, không có những cảnh non xanh nước biếc hay những tòa lầu các nguy nga tráng lệ như trong Trung Nguyên đâu.
– Mỗi chốn đều có cái hay và cái đẹp của mình.
Lãnh Nhật Phong uống một ngụm rượu rồi trao qua tay Tống Hàn Giang. hTống Hàn Giang đón lấy vò rượu quan sát đôi thủ ấn in trên thành vò rượu, tấm tắc gật đầu :
– Quả là cao thâm thật.
Lâm Thành Tử ngồi bên họ Tống, thuận tay đoạt lấy vò rượu rồi chăm chăm nhìn đôi thủ ấn.
Gã gật đầu :
– Ghê gớm thật.
Lâm Thành Tử vừa nói vừa dốc vò rượu tu ừng ực.
Khư Giả Đạt Ma nhìn Lâm Thành Tử uống rượu mà nheo mày. Thấy gã uống rượu mà Khư Giả Đạt Ma cứ sợ y sẽ sặc rượu mà phun vào mình.
Lâm Thành Tử hạ vò rượu xuống, khè ra một tiếng :
– Ái chà… Đã quá..
Gã nhìn Lãnh Nhật Phong :
– Không còn giọt nào hết.
Kha Cát Cát nhìn Khư Giả Đạt Ma rồi quay sang Lâm Thành Tử :
– Lâm công tử uống rượu của Trung Nguyên với tửu lượng nhiều như vậy, không biết sẽ uống được bao nhiêu rượu của Tây Vực huyền cung.
Lâm Thành Tử nhỏm hẳn qua nàng :
– Huyền cung có hảo tửu ư?
– Có rất nhiều, mà ngon nhất là Bồ đào phồn tửu được cất với Thiên Nhất thần thủy. Chỉ một chén nhỏ thôi cũng đủ cho Lâm Thành Tử say khướt.
Lâm Thành Tử nhún vai :
– Lâm mỗ không tin.
Lâm Thành Tử vừa nói vừa đẩy vò rượu không về phía Khư Giả Đạt Ma.
Lão Khư Giả không hiểu Lâm Thành Tử đẩy vò rượu về phía mình với mục đích gì, liền hỏi :
– Lâm công tử muố xin chút rượu Tây Vực à?
– Nghe vị cô nương nói Lâm mỗ phát thèm.
Khư Giả Đạt Ma quay sang Kha Cát Cát :
– Tiểu thư, chúng ta có thể cho các vị huynh đệ đây một chút rượu Bồ đào phổ thồn tửu.
Kha Cát Cát gật đầu :
– Cát Cát đã nói, nếu không tặng Lâm công tử một ít thì người đâu có tín.
Khư Giả Đạt Ma mỉm cười, lấy vò rượu. Lão hơi một chút sững sờ, bởi đôi thủ ấn trên thành vò rượu đã biến mất rồi.
Khư Giả Đạt Ma nhìn Lâm Thành Tử chằm chằm :
– Lâm công tử đã xóa dấu đôi tay của lão nạp.
Lâm Thành Tử lắc đầu :
– Ơ… Lâm mỗ có làm gì đâu.
– Lâm công tử khách sáo quá.
Khư Giả Đạt Ma chuyển vò rượu cho gã có hàm râu quai nón :
– Ngươi ra ngoài rót đầy vò rượu này.
– Thưa vâng.
Gã râu quai nón đi một lúc quay trở vào. Gã vừa đặt vò rượu xuống trước mặt Lãnh Nhật Phong thì Mộng Đình Hoa đã cướp lấy :
– Để Đình Hoa xem qua coi đây là thứ rượu gì.
Kha Cát Cát mỉm cười nói với Mộng Đình Hoa.
– Cô nương yên tâm, rượu của Kha Cát Cát không bao giờ là rượu có độc.
Đình Hoa nhún vai :
– Cẩn thận vẫn hơn.
– Vậy mời Đình Hoa cô nương thử qua.
Đình Hoa gật đầu :
– Tất nhiên rồi, nếu Đình Hoa chưa thử mà để cho Lãnh Nhật Phong thử chỉ e rằng vò rượu này sẽ chẳng còn giọt nào.
Nàng vừa nói vừa ghé hai cánh mũi thanh tú vào miệng vò rượu. Mùi hảo tửu thơm nồng hắt lên làm Đình Hoa ngây ngất. Chỉ mới ngửi thôi mà nàng cảm nhận trong kinh mạch như có men rượu chạy rần rần.
Đình Hoa buột miệng nói :
– Ái chà.
Lời còn chưa dứt thì Đình Hoa đã lắc đầu như người say rượu rồi tự nằm xuống.
Nàng nhắm mắt lẩm nhẩm :
– Chưa uống mà Đình Hoa đã say rồi.
Kha Cát Cát cười mỉm nhìn Lâm Thành Tử :
– Đình Hoa cô nương chỉ ngửi đã say, không biết Lâm công tử dùng được bao nhiêu chung.
Lâm Thành Tử nhìn vò rượu.
– Rượu này lạ thật, chưa uống mà đã say. Chắc trong rượu có thuốc mê quá.
Kha Cát Cát lắc đầu :
– Lâm công tử yên tâm, rượu đãi của Cát Cát không bao giờ có độc.
Nàng vừa nói vừa bưng vò rượu chuyền qua tay Khư Giả Đạt Ma :
– Lão hộ tướng có thể chứng minh cho Lâm công tử thấy được không?
– Tất nhiên là được rồi.
Khư Giả Đạt Ma bưng vò rượu nhìn Lâm Thành Tử.
– Lâm công tử quá hoài nghi đấy. Kẻ hoài nghi thường không bao giờ làm được chuyện lớn. Khư Giả lão nạp có thể mang đầu ra nói với ngươi một điều. Tại Tây Vực Kha Cát Cát được tất cả mọi người yêu mến, được như vậy bởi Cát Cát đặt chữ nhân làm đầu nên làm gì trong rượu có độc.
Lãnh Nhật Phong ôm quyền xá Kha Cát Cát :
– Lâm đệ của tại hạ thất lễ với tiểu thư. Tại hạ xin tạ lỗi.
Kha Cát Cát chớp mắt nhìn chàng :
– Lãnh công tử không nghi ngờ trong rượu có độc sao?
– Nếu trong rượu có độc thì cái đầu của Khư Giả tiền bối chắc phải rơi xuống đất.
– Công tử uống rượu rồi chết, thì còn ai để bắt Khư Giả trưởng lão phải rơi đầu vì lời nói của mình chứ.
kKha Bạc Kim chen vào :
– Ai cũng có số mà, để Kha mỗ uống trước cho.
Kha Bạc Kim vừa nói vừa đoạt lấy vò rượu trên tay Khư Giả Đạt Ma.
– Kha mỗ thất lễ.
Kha Bạc Kim vừa noói vừa dốc vò rượu tu liền một hơi. Họ Kha đặt vò rượu xuống.
– Ái chà, rượu ngon thật.
Y thở ra một cái :
– Rượu này không đâu sánh bằng.
Kha Bạc Kim nói xong, cũng như Đình Hoa tự ngã xuống, như người say chẳng còn chút khí lực
gì.
Kha Cát Cát nhìn Lâm Thành Tử :
– Lâm công tử có muốn thưởng thức không?
Lâm Thành Tử e dè nói với Kha Cát Cát :
– Rượu của Tây Vực quả là lạ thật đấy. Đến ngay cả Kha Bạc Kim đã từng uống lê uống lết từ kỹ viện này sang kỹ viện khác mà cũng chỉ đủ sức uống có một ngụm đã say mèm. Quả là khó tin thật.
Tống Hàn Giang nhún vai nói với Lâm Thành Tử :
– Ngươi là kẻ thích ăn, thích uống, sao hôm nay lại chê hảo tửu chứ.
Tống Hàn Giang khều Lâm Thành Tử.
– Ngươi sợ trong rượu có độc phải không? Nếu ngươi sợ để Tống mỗ thử dùm ngươi.
Lâm Thanh Tử gật đầu.
Tống Hàn Giang cười khẩy :
– Ngươi chỉ tốn ít kim lượng trong phần của ngươi thôi.
Lâm Thanh Tử tròn mắt :
– Lâm mỗ không uống thì thôi chứ, làm gì phải tốn kim ngân cho lão Tống.
– Sống mà không biết cái ngon cái lạ thì Lâm Thanh Tử chết được rồi đó.
Nghe Tống Hàn Giang nói, Lâm Thanh Tử liếm môi nhìn vò rượu. Y lại dời mắt qua Kha Bạc Kim và Mộng Đình Hoa. Hai người này nhắm híp mắt thở đều đặn. Trông sắc diện của họ rất hồng hào tươi roi rói không thể nào sắc diện kia là biểu hiện của trúng độc.
Gã râu quai nón ngồi sau luưng Kha Cát Cát hừ nhạt một tiếng :
– Rượu của Kha tiểu thư mời mà không uống. Đúng là người hồ đồ.
Lâm Thanh Tử nghe gã nói nhìn qua vai Kha Cát Cát :
– Ê… Lâm mỗ uống say hay không là quyền của Lâm mỗ chứ, ngươi làm gì mà rủa Lâm mỗ hồ đồ.
Kha Cát Cát nhìn lại gã râu quai nón nạt ngang :
– Lâm công tử chê rượu của Tây Vực thôi, ngươi đừng hồ đồ sàm ngôn với công tử mà ngươi phiền.
Giọng của Kha Cát Cát thật ôn nhu, nhưng Lâm Thanh Tử thì thẹn đến chín mặt.
Tống Hàn Giang cười khẩy. Họ Tống lại khều Lâm Thanh Tử :
– Ngươi còn chút tự trọng nào không. Ngươi chê thì Tống mỗ sẽ thay ngươi uống.
Tống Hàn Giang lắc đầu :
– Ngươi làm cho tiểu thư và Khư Giả trưởng lão cùng hai vị bằng hữu Tây Vực xem thường người Trung Nguyên quá. Xem ra Lâm Thanh Tử quí cái mạng mình hơn cái danh của mình.
Lâm Thanh Tử nheo mày.
Tống Hàn Giang khinh khỉnh nói tiếp :
– Sống mà như con rùa rút cổ thì sống làm gì. Thôi chịu tốn một ít kim lượng, Tống mỗ sẽ chết thay cho ngươi.
Lâm Thanh Tử đã thẹn gioờ bị Tống Hàn Giang khích bác càng thẹn hơn.
Gã gằn giọng nói :
– Tống huynh ơi, Lâm Thanh Tử biết lòng Tống huynh quá mà. Tống huynh khích bác Lâm Thanh Tử để tìm cơ hội chiếm hết phần ngân lượng của Lâm đệ.
Lâm Thanh Tử cười khẩy :
– Lâm Thanh Tử không ngu đâu, Tống huynh có muốn uống thì xin mời cứ uống. Mà xét cho cùng cho cạn thì Tống huynh nên uống rượu của Kha tiểu thư, bởi Tống huynh có sống cũng chẳng được gì kia mà.
Đến lượt Tống Hàn Giang thẹn mặt :
– Ngươi thật là hồ đồ. Uống thì uống chứ, Tống mỗ có sợ đâu.
Tống Hàn Giang bưng vò rượu nhìn sang Kha Cát Cát :
– Tống mỗ tửu lượng kém cỏi cũng uống một chút hảo tửu của Tây Vực gọi là có lòng tri ngộ với Kha tiểu thư.
Tống Hàn Giang nói xong dốc vò rượu tu một ngụm :
– Ái chà… Rượu ngon thật.
Y đặt vò rượu xuống bên cạnh Lâm Thanh Tử.
Lâm Thanh Tử nhìn Tống Hàn Giang không chớp mắt, bởi hoọ Tống chẳng có chút biểu lộ gì giống Kha Bạc Kim và Mộng Đình Hoa.
Gã vẫn dửng dưng nhìn Lâm Thanh Tử bằng ánh mắt giễu cợt. Trong khi Lâm Thanh Tử chờ đợi Tống Hàn Giang sẽ lăn quay ra đất như Mộng Đình Hoa và Kha Bạc Kim thì họ Tống lại chắt lưỡi nói :
– Ái chà, không nơi nào có được thứ rượu Bồ Đào thổ phồn tửu như rượu của Kha tiểu thư khoản đãi. Đây là lần đầu tiên Tống mỗ thưởng thức được thứ rượu này, chắc là lần duy nhất chứ không có lần thứ hai.
Tống Hàn Giang nhìn Lâm Thanh Tử :
– Tội nghiệp cho những kẻ phàm ăn, phàm uống mà lại như con rùa rút cổ tham sống sợ chết mà đánh mất cơ hội có một không hai này.
Lâm Thanh Tử nghe nói càng thẹn hơn :
– Hừ… Tống huynh uống được thì Thành Tử này uống được chứ đâu có sợ gì.
Lâm Thanh Tử nói xong bưng vò rượu tu ừng ực. Gã vừa buông vò rượu xuống chân mình, mắt đã trợn ngược :
– Ui cha ơi… ta sao thế này.
Thành Tử ngã bật ra sau, ngủ vùi.
Tống Hàn Giang thấy Thành Tử như vậy quay ngoắt lại Kha Cát Cát :
– Đích thị trong rượu này có mê dược.
Kha Cát Cát mỉm cười :
– Có mê dược sao Tống các hạ vẫn tỉnh như sáo vậy.
– Tống mỗ hả. Tống mỗ có uống đâu.
– Thế sao các hạ biết bồ đào thổ phồn tửu ngon.
– Tống mỗ nói vậy chỉ để khích bác Thành Tử thôi chứ thật ra Tống mỗ đã bế khí khi ngậm miệng chứ có uống đâu.
Kha Cát Cát mỉm cười :
– Tiếc cho Tống các hạ quá.
Nàng vừa nói vừa bưng vò rượu trao qua tay Lãnh Nhật Phong :
– Thỉnh Lãnh công tử.
Nhật Phong quay sang Tống Hàn Giang :
– Tống huynh không uống à. Chúng ta đã thiết đãi trưởng lão Khư Giả Đạt Ma và bây giờ Kha tiểu thư thiết đãi lại chúng ta không uống thì xem thường người ta lắm đó.
Tống Hàn Giang chỉ Lâm Thanh Tử, Kha Bạc Kim và Mộng Đình Hoa :
– Ngươi không thấy à.
– Thấy chứ… Lâm Thanh Tử, Kha Bạc Kim và Mộng Đình Hoa say khướt, chẳng qua tửu lượng họ quá kém thôi. Lãnh Nhật Phong biết tửu lượng của Tống huynh rất cao mà.
– Ơ…
– Tống huynh muốn người ta coi huynh như huynh đã nhục mạ Lâm Thanh Tử.
– Tống mỗ quả là không hiểu ngươi.
– Hay huynh muốn Lãnh Nhật Phong uống trước.
Tống Hàn Giang cau mày, lưỡng lự :
– Ngươi uống rồi cũng như người này mà thôi.
– Huynh không uống tất khó đi đến Huyền cung đấy.
Khư Giả Đạt Ma nhìn Lãnh Nhật Phong.
Chàng đối mặt với Khư Giả trưởng lão :
– Tại hạ nói như vậy không biết có đúng không?
Khư Giả Đạt Ma nhìn Tống Hàn Giang :
– Rượu mời thì ngon, nhưng rượu phạt đắng lắm đó. Lão nạp nói như vậy, Tống các hạ suy nghĩ.
Tống Hàn Giang nhìn Lãnh Nhật Phong :
– Nhật Phong, ngươi cũng muốn Tống Hàn Giang này nằm lăn quay ra đất như Kha Bạc Kim, Lâm Thanh Tử, Mộng Đình Hoa để mặc cho ai muốn làm gì thì làm à.
– Kha tiểu thư mời rượu chúng ta không uống thì quả là bất kính lắm. Huống chi bây giờ chúng ta đang ở trên đất Tây Vực được chủ nhân mời mà không uống là bất kính đấy.
Lãnh Nhật Phong chỉ ra ngoài cửa :
– Tống huynh có thể bước ra ngoài một chút.
Tống Hàn Giang nheo mày :
– Nhìn cái gì?
– Thì Tống huynh cứ nhìn rồi sẽ hiểu mà.
Tống Hàn Giang đứng lên bước ra ngoài cửa. Họ Tống há hốc miệng.
Những con tuấn mã Thiên Lý Ô vẫn đáng giá mỗi con không dưới trăm nén bạc thế mà giờ đây chỉ còn là những tảng thịt đông cứng.
Tống Hàn Giang quay ngoắt lại :
– Nhật Phong… Chẳng còn con tuấn mã nào hết.
Nhật Phong nói :
– Nhật Phong biết… Rượu phạt của Tây Vực là như vậy đó. Bây giờ thì Tống huynh có chịu dùng rượu mời của Kha tiểu thư hay không?
Tống Hàn Giang quay lại chỗ ngồi của mình. Gã liếc Kha Cát Cát rồi quay lại Nhật Phong :
– Ngươi cũng phải uống rượu trong cái vò này.
– Kha tiểu thư đã mời chẳng lẽ Nhật Phong từ chối đâm ra bất kính sao.
– Ngươi uống thì Tống mỗ uống.
Tống Hàn Giang bưng vò rượu. Y lưỡng lự nheo mày suy nghĩ rồi nói với Nhật Phong :
– Nhật Phong… Ngay cả Tống Hàn Giang cũng không hiểu nổi nữa.
– Tại sao Tống huynh không hiểu chứ, rượu mời chẳng lẽ lại không uống.
– Được Tống mỗ uống đây.
Tống Hàn Giang ngửa cổ dốc vò rượu tu một ngụm lớn. Ngay khi y chưa kịp đặt vò rượu xuống sàn nhà đã say ngất ngưỡng.
Gã chống một tay, lừ đừ nhìn Nhật Phong :
– Rượu này ngon thật.
Tống Hàn Giang nói dứt lời, đổ nhào xuống đất say mèm như Lâm Thanh Tử và Kha Bạc Kim.