Đọc truyện [SasuSaku] Our Destiny – Chương 65: Thoả thuận
– Đ…. Đại hoàng huynh!?
Sasuke và Tenten dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Itachi bằng xương bằng thịt trước mắt mình, ánh mắt đan xen kinh ngạc đến phát sốc rồi đến vui mừng, chỉ thiếu chút nữa mà lao đến ôm Itachi.
Không chỉ có hai người họ ngạc nhiên mà cả Naruto, Ino cũng đơ toàn tập, nhìn Itachi như thể nhìn ma hiện hồn. Cũng chỉ có Kakashi là hơi bất ngờ tí thôi!
– Sasuke, Tenten, đã lâu lắm rồi….. – Itachi trầm giọng mở miệng, đè nén niềm vui, xúc động trong lòng khi đứng trước người thân lâu ngày không gặp.
Là nữ nhân, Tenten lòng dạt dào cảm xúc, đôi mắt rưng rưng, môi khẽ mấp máy, có trăm ngàn lời muốn hỏi nhưng hết thảy đều tắc nghẽn lại khi nghe lời nói tỏ rõ bất mãn của thủ lĩnh Akatsuki.
– Cậu làm gì ở đây, Itachi?
Lúc này bọn họ mới chú ý đến trang phục không bình thường của Itachi….
Khoan đã! Đây không phải là đồng phục của Akatsuki sao!?
– Hoàng huynh…… Huynh là…..
Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc kèm câu hỏi của Sasuke, Itachi cũng không phủ nhận, thẳng thắn thừa nhận.
– Đúng! Ta là thành viên của Akatsuki.
– Sao….. Sao có thể…..
Đối với sự thừa nhận của Itachi, bọn họ thêm một lần há hốc mồm, trợn to mắt. Trong vòng không quá 5 phút liên tục nhận được hai bất ngờ, đây không biết là tốt hay xấu đây?
– Truyện dài lắm, có cơ hội ta sẽ kể lại với đệ và mọi người….. Còn việc quan trọng bây giờ….. – Itachi rời tầm mắt đến Tenten đang bị Zetsu không chế -….. Phải đảm bảo an toàn cho Tenten đã…..
Deidara não cá vàng, không hiểu ghé sang bên Sasori hỏi thầm:
“Này, cậu ta nói thế nghĩa là sao? Mà sao lại “liếc mắt đưa tình” với thằng không ra người ngợm (Ý chỉ anh Zetsu đấy) kia?”
Sasori phải nói là chán không còn từ gì để nói nữa…. Đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, tình thế căng thẳng thế này mà cái thằng dở hơi này lại phun ra một câu làm người ta tức hộc máu nữa thì thôi rồi lượm ơi….. May mà thằng Zetsu không nghe thấy chứ không kiểu này xảy ra nội chiến mất.
Sasori lúc này chỉ còn nước kìm nén xúc động muốn giết người xuống, quay mặt đi, tự lẩm bẩm với mình: “Mình không quen nó….. Mình không quen nó…..”
– Cậu định phản lại bọn ta? – Yahiko cất tiếng, vẻ mặt thâm trầm nhìn Itachi.
– Sẽ không! Mọi người là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm gì tổn hại đến các người!
– Vậy thì sao lại ngăn cản hắn? – Yahiko càng thêm nhíu mày.
– Vì tôi thấy đây không phải việc chúng ta nên nhúng tay vào…..
Thấy Thủ lĩnh vẫn có vẻ thâm trầm, nguy hiểm, Itachi bình tĩnh tiếp lời.
– Mặc dù Sasuke là hoàng đệ của tôi nhưng không có nghĩa là tôi tha thứ, dung túng cho những hành động bội tình của nó với Sakura. Tôi biết bằng tình cảm Akatsuki dành cho con bé thì sẽ không ngồi yên nhìn nó chịu ủy khuất như vậy, nhất là sau khi nhìn nó ngày ngày điên cuồng tập luyện để trả thù…..Nghe đến đây, hội Kakashi không nhịn được khó tin, không ngờ Sakura lại chiếm được tình cảm của tổ chức máu lạnh nhất thế giới. Thật là khiến cho người ta phải khâm phục! Và cũng không ngờ, Sakura và Itachi lại quen nhau…. Như vậy thì, Sasuke và bọn họ đúng là đồ ngu ngốc khi mới che giấu nàng chuyện này…. Nếu không, tất cả mọi chuyện sẽ không đi đến ngày hôm nay, nàng từ đồng minh đã trở thành kẻ địch nguy hiểm nhất phải bị tiêu diệt…..
Kakashi khẽ liếc nhìn sắc mặt đầy đau đớn, day dứt và bàn tay nắm chặt đến bật máu của hắn, có lẽ hắn cũng đang nghĩ đến điều đó….
-…..Nhưng chuyện này tôi cũng có lỗi. Sasuke cũng chỉ vì muốn tìm được tôi nên mới bất chấp tất cả để có được thông tin từ Karin, và từ đó đã dẫn đến sai lầm ngày nay. Tất cả mọi sai lầm cũng chỉ vì tình huynh đệ, gia đình, cái này không đáng để chúng ta đòi lấy tính mạng của nó.
– Vì?
– Vì tình cảm của Sasuke cho tôi khi đó cũng giống như tình cảm chúng ta dành cho Sakura, sẵn sàng bất chấp mọi đạo lý để bảo vệ nó. Chúng ta có thể sai lầm, sao nó không thể sai lầm?
Lời này của Itachi có tác động tương đối lớn đến bọn họ. Cũng đúng, nếu đặt bọn họ vào vị trí của Sasuke khi đó, còn Sakura là Karin thì bọn họ cũng chọn như hắn thôi. Ngẫm nghĩ cho kỹ, cái sai ở đây không phải là tình huynh đệ mà là câu trả lời cuối cùng của hắn khi đó với Quỷ vương.
///- Đối với ngươi….. Nàng là gì?
– Chẳng là gì cả.///
– Kể cả là vậy đi nữa, hắn cũng đâu cần phải nói những lời tuyệt tình như vậy? Tại sao không giải thích với nó đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện mà chọn phủi sạch quan hệ, tổn thương nó? – Konan lớn tiếng chất vấn, trong lòng đầy tức giận.
Nàng và mọi người khi đến tìm Sakura đã nghe Quỷ vương kể lại mọi chuyện xảy ra lúc đó. Đến cả một kẻ tàn độc như Quỷ vương còn không khỏi tức giận, đồng cảm với Sakura thì làm sao bọn họ lại không muốn giết tên khốn bội bạc kia?💢💢💢
Đối với lời chất vấn của Konan, Sasuke không thể nói gì hơn ngoài cúi đầu, rơi vào trầm mặc.
Vẻ mặt này đập vào mắt Konan lại là vẻ thờ ơ, lạnh nhạt, càng làm nàng sôi máu. Bước hẳn lên trước, chỉ thẳng vào mặt hắn, phẫn hận quát:
– Sao không trả lời? Để ta trả lời hộ cho! Ngươi biết nếu nói ra, Sakura sẽ cam tâm tình nguyện hy sinh mình, sẽ ra đi thanh thản, như vậy thì ngươi sẽ cảm thấy ăn năn, day dứt, có lỗi với nó. Vậy nên ngươi mới không nói, trực tiếp để nó chết cũng chết trong đau khổ. Cái ngươi muốn là cả hai cùng chịu đựng thống khổ như nhau chứ không muốn một mình chịu, đúng không?
Bị nói trúng tim đen, hắn chột dạ, đôi mắt ẩn bi thương. Đúng như cô ta nói, đó cũng là một trong những mục đích của hắn. Hắn đúng là ích kỷ như vậy, muốn nàng chết cũng không được thanh thản, phải đau khổ đến vậy…..
Nhưng, có mấy ai biết được, đó chỉ là một lý do, còn một lý do khác nữa mà hắn chỉ có thể cất nó thật sâu trong lòng, không thể nói lên….Hắn muốn nàng thật hận hắn, căm thù hắn…. Hắn đã làm quá nhiều thứ tội lỗi với nàng, không xứng để được tha thứ bởi bất cứ ai….
Bởi vậy cho đến phút cuối cùng, hắn vẫn chọn không nói sự thật cho nàng, không muốn để nàng tự nguyện hy sinh vì hắn….. sau tất cả mọi đau khổ mà nàng đã gánh chịu…..
Sở dĩ Sasuke làm vậy vì hắn tin chắc rằng, nếu nói sự thật cho Sakura, nàng chắc chắn sẽ chọn cái chết khi đó, để hắn cứu Karin….. Hắn tin tưởng điều đó…..
Mà suy cho cùng, hắn không xứng đáng với điều đó….
Đối với những biểu hiện của hoàng đệ, Itachi chỉ biết thở dài, hướng Konan tiếp lời:
– Cho dù là vậy, tôi nghĩ chúng ta cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của bọn chúng. Nếu Sakura muốn tự mình trả thù, cứ để nó tự làm điều nó muốn. Không phải từ đầu đến giờ nó không để chúng ta can thiệp là vì điều đấy sao!?
– Thì s….
– Đủ rồi, Konan!
Konan chưa chịu thua, muốn lên tiếng phản bác lại bị Yahiko cắt lời, nói.
– Cậu ta nói không sai, chúng ta không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của bọn chúng!
– Nhưng mà….
– Im miệng!!! – Yahiko nghiêm giọng, lớn tiếng quát.
Tự nhiên bị quát, Konan vẻ mặt uất ức, ôm một bụng tức, ngậm đắng nuốt cay xoay phắt lưng, biến mất.
Nhận ra mình đã “hơi” to tiếng với nàng, ngài thủ lĩnh bắt đầu hối hận, nẫu mề thở dài.
– Về chuyện của các người, ta sẽ không can thiệp nữa. Nhưng ta sẽ không để ngươi dễ dàng giết nó như vậy! Giao thanh chuỷ thủ ra đây rồi ta sẽ thả hoàng muội của ngươi!
Đám người Kakashi, Sasuke biết đây đã là nhượng bộ lớn nhất với bọn họ rồi nên đành giao thanh chuỷ thủ ra. Có lẽ đành phải cướp lại sau vậy!
Nhận được thanh chuỷ thủ, xác nhận nó là hàng thật, Yahiko mới để Zetsu thả Tenten, rồi cũng không nhiều lời lặng lẽ biến mất.
Thấy thủ lĩnh đã đi, bọn họ cũng theo đó lần lượt rời đi về căn cứ, kể cả Itachi.
Sasuke không giữ đại huynh lại bởi hắn biết lúc này, nhất định là huynh ấy đang rất thất vọng về kẻ bội bạc như hắn đây….
————-
Tại căn cứ Akatsuki, trên đường về phòng, Deidara và Hidan khoác vai, bá cổ, chúi đầu lại với nhau, mặt gian không tả nổi, bụm miệng cười:
– Ê này, cá bao nhiêu là hôm nay thủ lĩnh đại ca bị cho nằm đất? (Deidara)
– Khựa khựa…. Ta là ta cá một tháng rửa bát là đại ca sẽ bị nhốt ở ngoài phòng, được vào nằm đất đã phúc! (Hidan)
– Có lí! Nhìn cái mặt hằm hè của Konan lúc bỏ đi thì đại ca coi như xác cmn định rồi! Ô hô hô!!!😆😆😆
– Ngu thì chết! Ai bảo thích ra vẻ ta đây cơ! Động nhầm đối tượng rồi, đại ca ạ!
– Cứ để đại ca đứng hóng gió ngoài hành lang cho mát óc tỉnh não đi! Anh em mình đi hóng và…..
– Cười!
Dứt lời, trong hành lang rộng lớn vọng ra tiếng cười sung sướng trên nỗi đau khổ của người khác!
Và đúng như những gì Hidan đoán, thủ lĩnh đại ca đang đứng ngoài hành lang gõ cửa liên hồi.
Có điều, đập vào mắt mấy thằng rảnh nợ rủ nhau ra hóng tuồng thì đây đúng là một hình ảnh đáng nhớ. Thủ lĩnh lãnh khốc, lạnh lùng của tổ chức sát thủ số một thế giới đang đứng hành lang vừa gõ cửa vừa…… gọi vào trong một giọng thảm thiết, bộ dạng thốn không tài nào tả nổi! (=_=)
– Konan~~~ ta biết lỗi rồi mà~~~ Lần sau ta không dám to tiếng với nàng nữa~~~ mở cửa cho ta đi mà~~~~
Trong khi đó, ngài đây lại không biết rằng ẩn trong một góc khuất cách đó không xa, có một lũ thần kinh đang ôm miệng cười sằng sặc, nén tiếng cười xuống thấp nhất đến nỗi mặt mũi lộn tùng phèo cả lên. Một số khác đang tập trung khắc họa chân thực lại khoảnh khắc “ngàn năm có một” này.😁😁😁
Phen này hình tượng của ngài đây bị sụp đổ nát bét rồi!!!
————
– Không phải ta đã nói ngươi đừng để họ can thiệp vào chuyện của ta sao? – Sakura ánh mắt giận dữ hướng tới kẻ phía trước.
– Xem ra cô cũng không hẳn là vô cảm, mất nhân tính nhỉ! Vẫn còn quan tâm đến Akatsuki à? – Orochimaru thản nhiên cười nói.
– Hừ! Ta vốn không thích người khác xen vào chuyện của mình! Dẫu gì ta cũng từng nợ bọn họ ân tình! – nàng lạnh lùng nói.
– Đừng cáu, đằng nào ta cũng chỉ nhờ bọn họ làm một việc thuận lợi cho kế hoạch thôi! Chắc cô không muốn kế hoạch có vấn đề chứ!? – lão khàn khàn nói, lời đầy thâm ý.
– Nếu không phải vì thỏa thuận, ta đã sớm giết ngươi rồi! – nàng nguy hiểm đe dọa.
– Rất tiếc là chúng ta đã có thoả thuận, đôi bên có lợi. Cô có sự trả thù cô muốn, ta có thế giới của ta, không phải tốt sao?
– Tốt nhất là như vậy! Đừng để ta thấy ngươi dở trò, nếu không, đừng trách ta ác! – nàng tàn nhẫn nói.
Orochimaru trái lại không hề mảy may lo sợ lời nàng, còn cười “tươi”, “tốt bụng” khuyên.
– Nếu ta là cô, ta sẽ không phí thời gian ở đây uy hiếp người ta đâu. Thay vào đó, ta sẽ nên đi chuẩn bị cho nghi lễ thì hơn.
Lườm hắn một cái, Sakura xoay người bỏ đi.
Lão nói không sai, cơ hội trả thù chỉ có một, nàng nên chuẩn bị cho tốt thì hơn.