Đọc truyện [SasuSaku] Our Destiny – Chương 5: Ngươi… làm tì nữ cho ta
Với tốc độ siêu phàm của hắc mã, chỉ trong phút chốc đã về tới doanh trại. Tốc độ đã giảm đáng kể xuống bình thường nhưng Sakura vẫn không buông tay ra mà còn dụi đầu vào sâu hơn trong ngực hắn.
Không phải là vì nàng không muốn buông tay mà là vì hàng trăm cặp mắt kèm theo bao nhiêu lời xì xào bàn tán hướng về phía nàng và hắn. Hắn thì vẫn trưng trưng bộ mặt lạnh lùng kiểu “I dont care!”, còn nàng thì ngượng chỉ mong sao có cái hố để nàng chui xuống hay cái gì che mặt đi. Vừa hay mình đang rúc sẵn trong ngực hắn, thôi thì đằng cũng rúc rồi, rúc thêm tí nữa cũng có làm sao đâu! =))
– Xuống! Định ăn bám ta đến bao giờ nữa? – hắn nhếch môi châm chọc nhìn nàng.
Nghe đến từ “ăn bám”, máu nóng trong người nàng lại sôi lên. Tức giận đẩy hắn ra, gân xanh trên trán Sakura nổi cuồn cuộn.
– Bám cái đầu ngươi! Ta chẳng qua là bất đắc dĩ mới làm thế thôi! Tại ngươi cưỡi ngựa nhanh quá đấy chứ tưởng ta muốn động vào ngươi lắm chắc! Bà chưa rảnh!
Tiến sát mặt lại gần khuôn mặt đang ửng đỏ vì tức của nàng, tay nâng cằm nàng, hắn cất giọng đầy tà mị nói:
– Bao nhiêu thiếu nữ mơ động vào ta còn chả được, ngươi nên lấy làm vinh hạnh.
– Đừng có so sánh ta với lũ đui mù, chập cheeng đấy! – Nàng hất tay hắn ra, giọng không chút kiêng nể, khinh thường nhìn hắn – Dính vào loại như ngươi chính là bất hạnh lớn nhất đời ta đây!
Nàng vừa nhảy tọt xuống ngựa cũng là lúc đoàn người và Naruto chạy về. Ai cũng thở hổn hển vì hộc tốc đuổi theo hoàng thượng và đại tướng quân.
Chuyện là như thế này: Naruto phóng ngựa hộc tốc đuổi theo hắn và Sakura, còn binh lính thì vắt chân lên cổ đuổi theo Naruto. Kết quả là nhìn mặt mũi ai cũng trông như bị ma đuổi, mặt tái mét, mồ hôi mồ kê như suối, nằm phịch xuống đất thở hổn hển.
– Hoàng thượng…. sao người phóng nhanh vậy? – Naruto thở hồng hộc, nhìn hắn khóc không ra nước mắt.
– Thì? Ý kiến? – Giọng hắn phải tụt xuống -20° là còn cao, ba từ ngắn gọn nhưng khí thế áp bức lại cực lớn.
Naruto nghe xong mà lạnh sống lưng, liền im phăng phắc không dám nói câu nào nữa.
– Bệ hạ, người đã mệt rồi, mời người đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi! – Một người lính đi đến, cung kính nói.
Mặc kệ Naruto và Sakura ở đó hắn cứ thế đi về trại, hôm nay lăn lộn đủ kiểu bẩn cả người.
Sau khi đã nhìn thấy hắn bước vào lều rồi thì Sakura đứng đó mới lam mặt quỷ lè lưỡi lêu lêu chửi hắn cho sướng miệng.
– Đồ dở hơi, bệnh hoạn, đồ
Nhìn những biểu hiện rất chi là trẻ con của nàng, Naruto không khỏi dở khóc dở cười. Sao nàng ra có thể vừa đáng yêu vừa ngu đến chán sống thế chứ? Thằng mà nàng chửi nó nghe được phát thì sao?
– Cười gì? – Sakura quay phắt đầu lại trừng mắt nhìn Naruto.
– Không có gì đâu. Mà… nàng cũng đã mệt rồi, hay để ta sắp xếp cho nàng nơi trại tắm rửa, nghỉ ngơi – Y tốt bụng đề nghị.- Làm sao ta biết được ngài không đưa ta đến trại quân kỹ? – nàng xoa xoa cằm nhìn hắn đầy nghi vực, bây giờ nàng đã mất khả năng tự vệ, không thể quá tin bất cứ ai được.
– Ta xin thề trên danh dự của một đại tướng quân sẽ không có bất kì hành động lừa đảo hay bán người bất hợp pháp! – Y hùng hổ giơ tay thề thốt – Với lại…… ở đây không có quân kỹ…..
***Quân kỹ: gần giống với lầu xanh nhưng là để cho quân lính đến “giải quyết”.
– Được rồi, đi luôn thôi! – Cảm thấy đối phương không có ác ý, nàng sảng khoái đồng ý.
– Đằng kia có trại trống! Đi, để ta sai người chuẩn bị một chút.
Y quả nhiên rất chu đáo, sai người chuẩn bị cho nước nóng để tắm, chuẩn bị cả y phục, thuốc men để chữa mấy vết xước ở chân nàng do lúc trước bị thằng khốn nào đó đẩy xuống ngựa nữa. Sakura đã bị phong ấn sức mạnh nên khả năng tự hồi phục cũng bị mất, quả nhiên là phong ấn của thần đế nó phải khác, xịn và chất lượng hơn là cái chắc.
Y cũng rất giữ lời nữa, nói không lừa đảo nàng là lừa đảo, thậm chí còn rất tận tình, chu đáo. Gặp được người tốt bụng, cởi mở như y giữa cái thế giới tham lam này đúng là thật quá may mắn. Có lẽ con người hạ giới không phải ai cũng tham lam, mưu mô như trong những câu chuyện Yuki kể cho nàng nghe.
Ngay sau khi đã xong xuôi mọi thứ, Sakura với nụ cười tươi như hoa trên mặt nhìn Naruto, nói:
– Rất cảm ơn ngài đã giúp đỡ và quan tâm đến ta trong thời gian khó khăn qua. Khi nào có dịp ta nhất định sẽ tìm cách trả ơn ngài! – như nghĩ đến gì đó, nàng đặc biệt nhấn mạnh – Nhưng ta không bán thân đâu nhé!
Naruto dở khóc dở cười từ chối.
– Không….. Không cần….. Chỉ cần cho ta biết quý danh của tiểu thư là được rồi…..
– Tiểu thư gì chứ? – Sakura ngại ngùng đỏ mặt xua xua tay – Ta đây cũng chỉ là người thường thôi, không dám nhận lời khen của đại tướng quân ngài!
– Nàng không cần khách khí gọi đại tướng quân làm gì. Ta họ Uzumaki tên Naruto, nàng cứ gọi là Naruto thôi cũng được.
– Tiểu nữ họ Haruno, tên Sakura, rất vui được gặp ngài – Nụ cười của nàng đẹp đến mức làm y sững người lại.
– Có chuyện gì sao? – Sakura hơi lo khi nhìn thấy Naruto hơi đơ mặt lại, nhìn mình chằm chằm từ trên xuống dưới, cười một cái không biết là ý gì….
– À, không có gì! Tên nàng làm ta hơi bất ngờ thôi!
– Bất ngờ? – nàng nhướn mày.
– Ta bất ngờ vì tên nàng hợp với nàng quá, người đẹp mà tên cũng đẹp, hoa anh đào mùa xuân có khác!!! Đúng là mỹ nhân hiếm có nha! – Y sảng khoái khen, khua môi múa mép tâng bốc Sakura lên tận chín tầng mây.
– Quá khen, quá khen!!! – Quả nhiên, Sakura đỏ mặt, e thẹn cười lấy cười để. Tên này khéo miệng thật a! Nàng thích chú này rồi đấy!
Cả hai tâm đầu ý hợp trò chuyện với nhau khá vui vẻ. Cũng đúng, vì Sakura suốt ngày ở thiên cung, từ nhỏ đến giờ thì tiếp xúc với chị là nhiều nhất, nhiều nhì là thiên bồng nguyên soái. Mà cả hai là người thế nào thì nàng còn lạ cái nỗi gì.Còn Naruto thì lớn lên với cái thằng mặt lạnh đấy, may mà vẫn giữ được tính ba hoa lắm mồm, thích tán phét. Người khác giới thì chẳng mấy ai như nàng, đa số đều gặp không hò hét thì cũng ngất. Giờ gặp được người đúng ý như vậy thì bản tính y bộc phát, buôn đủ mọi chuyện trên trời dưới biển trên mặt đất cũng không thấy đủ!
Cuộc trò chuyện sẽ còn tiếp nữa nếu không có một tên lính vào phá đám.
– Tướng quân, hoàng thượng cho gọi người và….. – ánh mắt tên lính đầy ẩn ý lướt qua nàng.
– Biết rồi! Lui ra! – Naruto phất tay nhanh chóng đuổi hắn đi tránh làm Sakura tụt hứng khi nghe tới từ hoàng thượng. Không chỉ nàng, y nghe xong còn thấy nản.
Quả nhiên 2 chữ đó vừa lọt vào tai nàng, Sakura đã thấy ngứa tai vô cùng. Tên lính vừa lui ra, không để Naruto nói gì, nàng đã thẳng thừng từ chối.
– Không!
Thấy thái độ chống đối của Sakura, y đành nhẹ giọng khuyên can.
– Thôi nào, Sakura…. Nàng nên đi đi…..kẻo hoàng thượng nổi giận sẽ không hay đâu.
– Cho hắn nổi giận! Hắn càng giận càng dễ đứt mạch máu càng dễ suy tim càng chết sớm càng tốt! Hoan hô! Kỷ niệm ngày thế giới này bớt một kẻ vô dụng, vừa bớt một miệng ăn, lại còn đỡ chật đất!
-….. – Khoé miệng y giật giật, hắn mà nghe được lời này thì nát cả lũ đấy – Coi như nể mặt ta mà đi đi. Nếu không có nàng đi cùng thì hoàng thượng sẽ giận cá chém thớt lên ta mất….. Hắn sẽ đánh ta cho mà xem…. Hức hức….. Nhớ
Vừa nói, Naruto rút ra cái khăn tay chấm chấm nước mắt đang trực tuôn trào, bộ dạng như Sakura không đi thì y sẽ bị ai đó đánh chết ngay cho mà xem.
Dù gì Naruto cũng đã giúp đỡ nàng rất nhiều, nàng không đành lòng thấy người tốt vì nàng mà chịu thiệt, cực bất đắc dĩ đồng ý.
– Đi thì đi! Việc quái gì bà đây phải sợ thằng nhãi đó chứ! – nàng hùng hổ xắn tay áo đứng phắt dậy đi theo Naruto đến trại của tên chết tiệt đó. Để xem tên khốn đó làm gì được nàng!
Vừa vào trong nàng đã nhìn thấy bộ dạng thảnh thơi xơi nước theo đúng nghĩa đen của hắn. Hắn ngồi trên bàn vàng cao, ngồi trên ghế tựa lưng thoải mái nhâm nhi tách trà nóng hổi. Nhìn mà thấy chướng tai gai mắt!
– Hoàng thượng, hôm nay người gọi chúng thần đến có chuyện gì? – Naruto cung kính khom lưng thi lễ, không để ý thấy Sakura mặt hơi nhăn lại.
– “Chúng Thần” gì chứ? Ta có phải người của hắn đâu!
Lờ đi câu nói của nàng, hắn đặt cốc trà xuống, như vô tình nói:
– Theo như ta biết thì làm gì có quốc gia nào để “phạm nhân” chưa “xét xử” chạy lông nhông thế này!
Thôi xong rồi…. Naruto mặt tái mét…..
Quả nhiên vừa nghe hắn nói vậy Sakura giận đến bốc hoả, ngoạc miệng ra hung dữ mắng:
– Ngươi nghĩ mình là ai mà đòi cái quyền “xét xử” ta? Đừng có tưởng mình là vua mà muốn làm gì thì làm, đến cha ta còn không dám dùng hai từ đấy với ta, ngươi nghĩ mình là ai!?- Ta là hoàng đế Hoả quốc đời thứ 20 và ngươi đang đứng trên đất của ta. Ta có toàn quyền xử lí ngươi theo đúng luật của Hoả quốc.
– Ờ…… thì cứ cho là ngươi có quyền….. “xử” ta đi thì ngươi cũng đâu thể tuỳ tiện bắt giữ ta làm tù binh! Định lạm dụng quyền hành bắt người vô tội à!? Ở đâu ra cái luật vô lý đấy!!!
– Ngươi đã bại dưới tay ta nên bị bắt làm tù binh. Đây là đạo lí thông thường có gì sai!
Lời này đã đụng đúng đến chỗ đau của Sakura, thành công làm nàng nổi đoá.
– Đừng có điêu! Ta bại dưới tay ngươi khi nào? Đó chẳng qua là ngươi chơi bẩn giấu sức mạnh ngay từ đầu. Có giỏi thì bây giờ gỡ phong ấn ra rồi ta với ngươi oánh nhau một trận công bằng xem ai bại dưới tay ai! – Sakura lớn giọng thách thức. Sức mạnh của thiên giới không thể thua của hạ giới, chẳng qua là lần trước nàng….. chưa chuẩn bị thôi.
– Cơ hội chỉ có một lần, và ngươi đã thua rồi, chấp nhận sự thật đi!
Không phải nàng không muốn thừa nhận nhận nhưng căn bản là không thể nuốt nổi cái nhục này! Vì cớ gì mà bao nhiêu nàng năm tập luyện đến gần như bất khả chiến bại, giờ lại thua trong tay một người phàm!?
– Ta không chấp nhận đấy! Ờ! Làm gì được nhau! – Sakura khí thế bừng bừng ưỡn ngực, hất cái mặt lên thách thức.
Lần đầu tiên hắn gặp phải một người lì lợm như nàng ta, đã sai lè lè ra đấy cong bày đặt cãi cố. Đối với người này thì có nói cũng bằng thừa. Chi bằng…
Một ý nghĩ loé sáng trong đầu hắn. Lớn giọng ra lệnh cho người ở ngoài chạy vào, hắn nói:
– Mau đưa hết những kẻ tối mấy hôm trước bại dưới tay cô ta vào đây.
– Tuân lệnh.
Chỉ trong phút chốc, 20 tên lính ngày hôm trước ăn chưởng của nàng bị triệu tập đến đây không thiếu một ai.
Nhìn vào đám người quỳ rạp phía trước mặt mình, hắn lãnh khốc nói:
– Ngươi nói ngươi không chấp nhận bại phải không? Được, vậy ta cũng không chấp nhận những kẻ bại dưới tay ngươi. Đem chôn sống chúng cho ta.
– Cái gì? – Sakura giật mình trợn mắt nhìn hắn.
Hắn nhẫn tâm….. chôn sống tất cả những người này chỉ vì bại dưới tay nàng thôi sao? Nàng có sức mạnh, họ thì không nên thua có gì sai chứ?
Đám người nó vừa nghe xong thì van xin rối rít, lạy lên lạy xuống xin hoàng thượng mở lòng từ bi tha mạng.
Naruto nghe thấy câu phán của hắn cũng không thể đứng không mà nhìn, liền chạy ra trước quỳ xuống nói.
– Hoàng thượng, xin người hãy suy xét lại, chuyện này tuyệt đối kh… – Naruto bỗng nhiên khựng người lại, nhìn thẳng vào mắt hắn. Là sharingan, hắn đã trúng ảo thuật rồi. Bây giờ đến cử động một ngón tay còn không được, nói năng thế nào đây.
Sakura à, chúc nàng may mắn….. Ta đây bất lực rồi…..
Sakura lớn tiếng bất bình nói to, lấy tay chỉ thẳng vào mặt hắn giận dữ:- Uchiha, ngươi là tên ngụy quân tử, cậy quyền hiếp yếu! Ngươi chỉ làm được đến thế thôi sao? Không còn trò gì mới mẻ một chút à!?
Hắn cười lạnh, lạnh đến thấu xương, ánh mắt tàn khốc, lãnh huyết quét qua lúc binh lính thua trận, rồi đến nàng.
– Ngươi nói đúng, làm như vậy đúng là quá tổn hại danh tiếng của ta rồi! Với lại, mấy chiêu này đúng thật là đã quá lỗi thời rồi…..
Sakura bị hắn nhìn như vậy, bất giác rùng mình nuốt ực một cái. Hắn….. là đang muốn làm gì vậy?
– Người đâu, lột da, moi hết lục phủ ngũ tạng bọn chúng ra rồi đem quẳng thi thể vào rừng cho diều hâu, quạ mổ! Không kẻ nào được phép chôn cất, nếu phát hiện, giết không tha!
Lần này không chỉ Sakura kinh sợ mà những người xấu số kia cũng bị dọa đến câm nín, mặt trắng bệch. Những kẻ xung quanh dù không đành lòng nhưng không dám kháng chỉ, chỉ có thể tuân theo, lôi họ ra ngoài.
Sakura cắn chặt răng, quay đi không nỡ nhìn ánh mắt van xin thảm thiết của họ. Nếu bây giờ nàng chịu thua, hắn sẽ nắm bắt được nhược điểm của nàng. Thời gian ở đây còn dài, không thể bị nắm thóp mà làm trâu lam ngựa cho hắn như vậy được. Hơn nữa, một vị vua thông minh sẽ không làm vậy để đánh mất lòng dân – quân chỉ vì một tên tội phạm như nàng!
Quả nhiên…..
– Khoan đã…..
Quân lính lập tức quay lại, hướng ánh mắt đầy hy vọng đến người sẽ quyết định sinh mạng của họ.
Sasuke nhíu mày, bỗng có chút ngoài ý muốn. Hắn vốn tưởng nàng sẽ vì mềm lòng mà chịu thua, không ngờ nàng ta lại không có phản ứng gì như hắn mong đợi.
– Sao tự nhiên ngừng lai như vậy? Aizzz….. Tiếc thật, ta còn đang định xem kỹ năng lột da của người Hạ giới cao siêu đến thế nào….. – Sakura làm bộ chán nản tiếc nuối, thấy chưa đủ, còn như vô ý nói – Không biết kỹ thuật lột da, moi ruột này truyền ra ngoài có được coi là điều tốt hay không a!?
Cố ý làm như không quan tâm, định gây mất lòng dân chúng, đồn tiếng ác về hắn. Hừ! Xem như nàng ta cũng có đầu óc, nếu giữ lại bên người coi như cũng có ích!
Hắn vốn đang phân vân không biết giải quyết nàng ta thế nào, xem ra giờ đã có cách hay rồi…..
– Ta cảm thấy vì ngươi mà mất đi nhiều lính tinh nhuệ như vậy kể ra cũng không đáng – Hắn phất tay hờ hững ra lệnh – Thả bọn chúng ra.
Khỏi cần nói bọn người suýt chết kia sung sướng thế nào, rối rít dập đầu tạ ơn rồi biết điều nhanh chóng cáo lui, tránh ở lại rồi thành cái thớt bị hoàng thượng giận chém lần nữa thì khổ.
Ngược lại với bọn họ, Sakura vui không nổi, nàng ngửi thấy mùi âm mưu nồng nặng đâu đó trong này.
– Ngươi không cảm thấy trên người thiêu thiếu thứ gì sao? – Hắn bỗng dưng cười như không cười hỏi.
– Hừ! Có gì nói nhanh lên! Còn chiêu gì dở nốt ra đây xem nào!
Nghe nàng kích động như vậy, hắn cũng không lằng nhằng nữa, lấy trong tay áo một chiếc mè đay chạm khắc tinh xảo dâng lên.
Vừa thấy vật kia, Sakura đầu tiên là giật mình, theo bản năng đặt tay lên cổ kiểm tra, rồi sửng sốt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi quát.
– Tên khốn nhà ngươi, dám ăn cắp đồ của ta trong lúc ta hôn mê!
– Nó rơi ra trong lúc đưa ngươi vào, ta chỉ….. tiện tay nhặt lên thôi – Hắn hờ hững trả lời, thích thú nhìn vật trong tay, thản nhiên quăng một câu – Vật này trông có vẻ rất quý thì phải, không biết nếu ta….. sơ ý làm hỏng thì sao?
– Đồ khốn, ngươi dám!?
Hắn không trả lời, nụ cười như có như không nhìn nàng, bàn tay hơi buông lỏng tấm mè đay…..
Sakura nàng rất muốn tỏ vẻ thơ ơ mà lờ đi, nhưng lần này e là nàng lờ không nổi. Vật kia có giá trị vô cùng quan trọng với nàng, là vật bất li thân, là biểu tượng của nàng, không thể bị địch phá hủy được.
Vậy cuối cùng, hắn đã nắm bắt được ngược điểm của nàng. Nàng…… thua rồi.
– Rốt cuộc ngươi muốn gì?
Cuối cùng cũng chịu khuất phục hắn thầm nghĩ mà không giấu nổi nụ cười của kẻ chiến thắng trên gương mặt.
– Ngươi…..làm tì nữ cho ta!
– Cái gì? Ngươi điên à? – Sakura trợn ngược mắt nhìn hắn, kinh ngạc hô to.
– Giờ cái mè đay này còn nguyên hay tan thành cát bụi tuỳ thuộc vào quyết định ngươi đấy! – hắn nhếch mép, đôi mắt chăm chú quan sát mọi cử chỉ, biến đổi cảm xúc trên gương mặt nàng.
Làm tì nữ của hắn đồng nghĩa với việc mất đi hết quyền tự do? Nhưng, thà mất đi tự do còn hơn là mất đi danh dự, biểu tượng thiêng liêng của dòng máu này…..
– Được, ta đồng ý!
Lần này câu trả lời của nàng hoàn toàn nằm trong dự đoán của hắn. Hắn hài lòng thu lại tấm mè đay, thấp giọng cảnh cáo.
– Tốt nhất ngươi nên biết điều nghe lời chủ nhân một chút, thu lại cái thái độ ngang ngược đó đi….. tì nữ!
Sakura hận đến muốn hộc máu, nhưng là vẫn phải cúi đầu im mồm. Bộ dạng nàng lúc này thảm đến không còn từ gì để tả!
Vậy là những ngày tháng sau nàng khó mà yên ổn được rồi đây….. Đời nàng còn có thể khốn nạn hơn được nữa không!?