[SasuSaku] Our Destiny

Chương 4: Đằng nào chẳng chết!


Đọc truyện [SasuSaku] Our Destiny – Chương 4: Đằng nào chẳng chết!

Con ngựa bị thắng lại hí lên một tiếng rồi nhảy lên. Sakura mất đà ngã ngửa ra đằng sau, mông dập bốp xuống đất.

– Hic! Đau quá má ơi…. – Sakura nước mắt rưng rưng kêu lên, mặt nhăn lại vì đau.

Nàng chống tay từ từ ngồi dậy xoa xoa cái bàn tọa đang đau ê ẩm. Vừa ngẩng đầu dậy thì đập ngay vào mắt Sakura là khuôn mặt hằm hè sát khí của hắn…..

Sakura lại thêm một lần nữa bị dọa khiếp vía, theo bản năng lùi dần về phía sau, người không khống chế được run cầm cập. Mà hình như ông trời ghét nàng lắm thì phải, lùi được 5 bước quay lưng lại thì trước mặt nàng là vực thẳm sâu hun hút, phía dưới tối om như mực. Nhìn đã thấy ghê rồi chứ đừng nói là rơi xuống, đảm bảo là tan xương nát thịt.

Quay đầu lại thì nhìn thấy hắn xuống ngựa, chậm rãi tiến lại đây với khuôn mặt đắc thắng và nụ cười không thể đểu hơn được nữa.

– Có giỏi thì nhảy đi xem nào!

Sakura loay hoay không biết làm thế nào, hết nhìn phía trước lại nhìn phía sau. Nhìn thấy hắn lại gần thì nàng giương cung lên hét to:

– Không được lại gần đây. Nếu không…. Nếu không ta bắn chết ngươi đó! – bây giờ nàng đang trong thế bị, muốn tiến không được mà muốn lui cũng không xong.

– Cứ việc! – Và với thân thủ siêu phàm, hắn dễ dàng né tránh các mũi tên của nàng.

Sakura bắn tên như xối xả, cho đến khi nàng sờ vào giỏ tên, và thấy nó…. trống rỗng (=_=)

– Thế nào? Hết tên rồi à? – Hắn lớn tiếng châm chọc. Không hiểu sao chọc tức nàng lại làm hắn thấy vui vui, bao nhiêu tức giận bị nàng khơi dậy ban nãy cứ dịu dần rồi biến mất luôn.

– Tên khốn, sao ngươi cứ tránh thế? – Sakura tức giận hét vào mặt hắn, chân vẫn cứ lùi lại như cách xa hắn thêm được vài milimet thì càng tốt.

Hình như ai đó tức quá hoá dồ luôn rồi, chẳng lẽ không né, cứ để nàng bắn cho chết tươi à?Quay đầu nhìn xuống vực thẳm, nàng có hai sự lựa chọn: một là đầu hàng, đồng nghĩa với việc chịu thua hắn, mà ai biết hắn sẽ dở trò gì hành hạ nàng, hai là… nhảy xuống. Như thế có nghĩa là nàng chấp nhận xuống chơi với diêm đế. Tuy là chết nhưng ít nhất nàng cũng tự bảo toàn được danh dự cho mình. Vậy là nàng đã có quyết định.

– Ngươi định nhảy sao? Vực sâu thế này sẽ chết đấy! – Hắn đã theo dõi nhất cử nhất động của nàng và đã mơ hồ đoán ra được quyết định của nàng. Có điều, hắn không tin nàng đủ bản lĩnh làm vậy.

Quay đầu lại, mái tóc hồng phấn xoã bay trong gió, đôi mắt xanh lục bảo mở to, ánh mắt cương quyết, giọng nói nhẹ nhàng tràn đầy châm biếm, khiêu khích:

– Ngươi cho là ta sợ? Ừ thì sợ thật, nhưng đằng nào chẳng phải chết, vấn đề là chết sớm hay chết muộn! Coi như kiếp này ta xui xẻo, gặp phải ngươi! Kể cả ta có chết cũng không đến lượt ngươi ra tay!

Khuôn mặt đó, vẻ mặt đó trong phút chốc đã làm trái tim hắn lỡ nhịp. Ngay khi nàng lao mình xuống vực thẳm, hắn không suy nghĩ đến bất cứ thứ gì khác mà nhảy xuống theo nàng. Cả hai bóng hình dần biến mất trong bóng tối đáy vực sâu thẳm.————-

– Mình đang ở đâu đây? – Sakura cố lết cái thân tàn tạ này dậy, cả người mệt mỏi, đầu óc choáng váng.

Đưa mắt nhìn xung quanh, trước mặt nàng là ngọn lửa đỏ đang cháy bập bùng, còn xung quanh thì tối om chẳng thấy bóng người.

Thôi xong! Mình chết rồi…..?

– Nằm im đấy đi, ngươi chưa khỏe hẳn đâu – một bóng người bước tới, trên tay là một ít củi.

Không khó để nhận ra cái giọng của tên đã hại nàng phải xuống thăm diêm đế hết một kiếp. Mặt nàng bỗng dưng méo xệch cả đi.

Vừa ném đống củi vào ngọn lửa, quay sang nhìn nàng thì đã bắt gặp ánh mắt uất ức hướng đến mình. Hắn đã nói gì sai sao???


Đang định lên tiếng hỏi nàng ban nãy có đập đầu vào đâu không, nào ngờ lời chưa kịp thốt đã bị tiếng khóc của nàng chặn họng.

– Hu hu….. Ngươi là tên khốn, tên băng đá chết tiệt, tên đỉa đói dai dẳng, ta có làm gì ngươi đâu mà sao ngươi cứ bám ta như vòi bạch tuộc thế. Ta chết rồi mà ngươi cũng không để ta yên, còn ám quẻ ta dưới tận ngục giới nữa. Hu hu….

Hắn cứng họng…..

Vẫn chưa hả giận, Sakura tiếp tục trút…

– Oá oá oá… Ta chỉ muốn về nhà với chị thôi mà ngươi cũng dở trò ức hiếp ta, cậy đông hiếp yếu, phong ấn sức mạnh của ta. Ta mà thoát khỏi đây thì sẽ chạy đi tìm rồi méc bác diêm đế tội của ngươi, bác nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ta, cho ngươi sống không bằng chết, chết không bằng sống, muốn hoá kiếp cũng không xong…. Muahahaha…..!!! – Tiếp đó nàng xổ ra một tràng la đại hải, mặc kệ cho hắn có nghe hay không nàng cũng cứ chửi, chửi cho sướng cái miệng, hét cho thỏa nỗi buồn.

Cứ ầm ĩ như thế suốt nửa tiếng đồng hồ nàng mới bắt đầu đuối sức, khóc cũng hết nước mắt rồi, mắng nhiều cũng thấy khát. Đến lúc này hắn mới mở nổi miệng hỏi:

– Xong chưa?

– Xong rồi…..- nàng gật đầu, lấy tay lau nước mắt còn dính trên mặt.

– Cuối cùng…. – hắn thở phào, từ nãy đến giờ lỗ tai bị tra tấn không ngừng nghỉ nên cứ ong ong, bây giờ mới bắt đầu bình thường lại.

Sakura chống tay đứng dậy mới chợt phát hiện trên người mình chỉ mặc độc một bộ nội y mỏng manh màu trắng. Mặt lập tức đỏ lừ lên không khác gì quả cà chua, tay vớ lấy cái áo choàng đen đắp lại lên người. Một nam một nữ ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, nữ thì bị ngất, tỉnh dậy thì thấy trên người mình còn mỗi thế này. Hỏi xem là ai làm?

Vâng, ánh mắt hình đại bác lại một lần nữa ngắm thẳng đến hắn, cái miệng vừa mới đóng lại xong liền ngoác ra lần nữa, volume không thua kém gì ban nãy, thậm chí còn đáng sợ hơn, làm chim chóc ở tít trên vực cao hoảng loạn bay đi.

– CÁI TÊN DÂM DÊ ĐÊ TIỆN, BIẾN THÁI BỆNH HOẠN, THẦN KINH KHÔNG RUNG RING KIA!!! NHÌN MẶT MŨI ĐẸP TRAI THẾ KIA MÀ HOÁ RA LẠI LÀ TÊN HÁO SẮC CUỒNG DÂM……

Sakura không ngần ngại mà quát thẳng vào mặt hắn, đằng nào thì cũng chết rồi, hắn còn làm gì nàng được nữa.

Sasuke nghe xong không những không tức giận mà còn cười, cười to là đằng khác. Lâu lắm rồi hắn mới được cười thoải mái như vậy. Hắn cười cười, còn nàng thì cứ nhìn hắn với ánh mắt “thằng chập mạch” và cái thở dài mang ý “uổng một đời zai đẹp”.Một lúc sau, hắn mới lấy lại phong thái lạnh lùng ban đầu. Nhìn mà không ai nghĩ hắn của 5 phút trước và hắn của 5 phút sau là một. Ho khan một tiếng, hắn lãnh đạm nói:

– Để tránh vài hiểu lầm, ta sẽ nói luôn. Ta bỏ y phục ướt của ngươi ra để hong khô, nếu tiếp tục mặc nó thì ngươi sẽ cảm…

– Ngươi LO cho ta cơ đấy? Không biết phước hay họa nữa mà kẻ GIẾT ta LO cho ta, tên HÁO SẮC?- Nàng đảo mắt, giễu cợt nhấn mạnh từng từ.

– Đừng có ảo tưởng rằng ta lo cho ngươi, chỉ là nếu để ngươi chết Naruto sẽ không để yên cho ta đâu.

– Naruto? – nàng nhướn mày – Là tên tóc vàng đó sao?

– Phải!

– Ít ra trong cái thế giới tham lam này vẫn còn người lo cho ta….. Thật là một con người tuyệt vời, tấm gương sáng của đất nước!

-….. – hắn câm nín nhìn nàng…..

– Nhìn cái gì mà nhìn! Nói tiếp đi – Sakura liếc xéo hắn, xua xua tay bảo hắn tiếp túc.

– Ta không phải là kẻ háo sắc. Có cần ta cũng không cần ngươi, ta chưa mù.


– Ngươi… – Núi lửa lại sắp phun trào, tên khốn này sao dám nói thế với nàng.

Nhận thấy mình vừa đổ thêm dầu vào lửa, hắn nói tiếp để ngăn không cho nàng có cơ hội trút giận.

– Ngươi chưa chết.

– Ha… Rời từ vách núi cao xuống mà chưa chết. Ta là thần thánh chắc? – Nàng cao giọng mỉa. Nhưng mà nói xong rồi nàng mới ngẫm lại, thì nàng là thánh thật mà, nhưng đó chỉ là mệnh danh thôi, dù gì thì dưới này nàng cũng chỉ là người thường thôi, sức mạnh bị THẰNG NÀO ĐÓ phong ấn hết rồi còn đâu.

– Ta nói lại, chúng ta chưa chết. Dưới vực là một con sông.

A, ra là vậy, thảm nào quần áo lại chẳng ướt. Nhưng mà như vậy có nghĩa là nàng không ở ngục giới. Haizzz… Uổng thật, nàng vừa mới nghĩ ra 101 cách hành hạ hắn rồi nhờ bác làm là xong, thế mà… Vẻ mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối của Sakura đã được thu hết vào tầm mắt của hắn.

Không cần dùng khả năng đặc biệt gì hắn cũng có thể đoán chắc chắn nàng ta đang nghĩ cách trả đũa hắn đây mà. Con tiểu yêu nữ này thật là… Nhưng không hiểu sao khi ở bên nàng, hắn lại cảm thấy như trái tim mình đang được sưởi ấm, kể từ lúc thấy khuôn mặt bất khuất đó khi ở trên vách núi, trái tim hắn… đã lỡ một nhịp rồi. Nàng khác hẳn với những người con gái khác, không những không hò hét ầm ĩ lên khi thấy hắn mà ngược lại còn tỏ ra không thèm quan tâm. Nàng khác những người bình thường khác, không run sợ khi thấy hắn mà lại tỏ ra mạnh mẽ, không chút e sợ. Ít ra khi ở bên nàng, hắn không phải đeo cái mặt nạ lạnh lùng, uy nghi của một vị vua nữa. Nghĩ như vậy nhưng hắn quyết không thừa nhận rằng mình đã chót yêu nàng rồi, tất cả chỉ là lòng cảm phục thôi.

Cứ trầm tư suy nghĩ từ nãy đến giờ mà hắn không hề biết rằng mình đã nhìn nàng từ nãy đến giờ. Sakura vừa ngẩng mặt lên đã bắt gặp ánh mắt của hắn dán vào mình, bất giác nàng đỏ mặt cúi gằm mặt xuống dụi dụi mũi vào cái áo choàng đen làm chăn. Mà cái áo choàng này… đâu phải của nàng, là của hắn mà. Trong đầu bắt đầu hình thành nên các suy nghĩ.Chẳng lẽ hắn tốt vậy sao? Vớ vẩn, làm gì có ai lại đối xử tốt với tù binh của mình bao giờ. Chả qua là thương hại thôi. Là thương hại….. Kiếm được cái lí do phù hợp, nàng mới ngẩng đầu lên, tránh ánh mắt hắn, nói to:

– Vậy nếu chúng ta chưa chết thì tức là vẫn còn ở đáy vực. Ngươi tính lên mặt đất kiểu gì? Bay chắc? – nhắc tới bay, đôi mắt nàng sáng rực lên. Hê hê, cơ hội đến rồi đây.

Đang định mở miệng phun ra suy nghĩ của mình thì đã bị hắn chặn họng.

– Đi men ngược chiều dòng chảy con suối này sẽ dẫn ra hồ Sento, gần đó có một con đường mòn.

Chỉ một câu nói của hắn đã đập tan hy vọng của nàng. Không hiểu mấy thằng sắp xếp số mệnh ở ngục giới thấy số nàng chưa đủ nhọ hay sao mà còn xếp kiểu này. Cứ đợi đấy, bao giờ bổn cô nướng đây về thiên giới sẽ hớt bác Diêm vương dần cho chúng một trận.😈

Hắn biết thừa suy nghĩ của nàng, định bảo hắn mở phong ấn rồi nàng sẽ đưa hắn lên chứ gì. Xời, trò trẻ con đấy mà còn dùng, hắn còn tỉnh lắm. Vả lại mọi ngóc ngách trong rừng hắn đều đã đến, hắn có ngu mới mắc bẫy nàng. Lờ đi con mắt sắc lẻm đầy uất ức đang hướng về mình, hắn đứng dậy lạnh giọng nói:

– Mau mặc y phục vào đi! – Rồi rời đi.

Cứ nghĩ là hắn định bỏ mình lại nên Sakura đứng phắt dậy vớ lấy bộ y phục đã khô trên đá, mặc thật nhanh vào. Đằng nào thì bộ y phục cũng đơn giản, khoác thêm bộ váy trắng bên ngoài và áo lụa hồng bên ngoài là xong, rất đơn giản và không hề cầu kì. Bởi nàng là người hiếu động không lúc nào chịu ngồi im nên y phục cũng rất thoải mái, và bản thân nàng cũng đã chứng kiến không ít vụ ngã vỡ mặt gãy răng, mũi vì mặc váy áo lê thê như lê rẻ rách rồi.

Mặc xong y phục nàng lon ton chạy theo hắn, không quên mang chiếc áo choàng đen kia trả cho hắn.

– Trả ngươi! – nàng đưa nó cho hắn nhưng nàng đã giơ tay như vậy được hơn 10 phút rồi mà vẫn không có động tĩnh gì, hắn vẫn cứ bước đi như không có gì xảy ra, hoàn toàn không đặt nàng vào trong tầm mắt.

Bơ nhau à? Đâu có dễ thế.

Vẫn lì lợm giơ áo trước hắn, giọng có phần gắt hơn.

– Ta nói. TRẢ_NGƯƠI! Không hiểu tiếng người à!?

Tiếng nói gần như tiếng gầm của nàng làm hắn muốn giả điếc cũng không xong. Quay ra hừ lạnh một tiếng, hắn nói:


– Ta không dùng đồ thừa. Cho ngươi đấy.

Sakura nghe xong mà như bị dội một gáo nước vào mặt.

– Đồ thừa? Ta mới là người phải nói câu đó. Đồ thừa của ngươi bổn cô nương đây không thèm. Hứ… – Nàng ném cái áo vào người hắn rồi bước nhanh lên phía trước.

Bắt lấy cái áo trong tay, hắn thở dài một tiếng, bước nhanh lại gần cô gái bướng bỉnh phía trước. Choàng chiếc áo ấm phủ lên người nàng, hắn nhẹ nhàng nói:

– Ngươi vừa mới rơi xuống nước lạnh, nên giữ ấm, tránh cảm lạnh.

Sakura gần như không tin vào mắt và tai mình. Có đúng là nàng vừa nhìn thấy ánh mắt quan tâm của hắn không? Có đúng là nàng vừa nghe thấy giọng hắn NHẸ NHÀNG, ân cần không? Mở lớn đôi mắt lục bảo nhìn hắn, khuôn mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Mắt với tai nàng phải chăng là có vấn đề?Nhận thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Sakura, hắn mới luống cuống quay đi, vội đánh lạc sang chủ đề khác:

– Chúng ta nên đi nhanh thôi, mọi người có lẽ đang lo lắng đi tìm – hắn cố ra vẻ lạnh lùng như ban đầu.

Biết ngay là mắt và tai mình có vấn đề mà nàng khẳng định chắc chắn là như vậy. Chứ làm gì có chuyện hắn nhẹ nhàng, ân cần ở đây, nghe đã thấy hư cấu rồi. Chỉ là thương hại thôi. Vả lại hắn là người tộc Uchiha nên những gì nàng nhìn và nghe ban nãy, hoàn toàn là ảo giác, chắc do rơi xuống nước lạnh nên đầu óc không được tỉnh táo cho lắm. Sakura cho đó chỉ là nhầm lẫn nên không để tâm gì nhiều đến chuyện này nữa.

Còn về phần hắn thì bên ngoài tỏ vẻ lạnh lùng vô cảm chẳng khác mấy so với tảng băng, nhưng bên trong thì lại suy nghĩ quá nhiều về hành động của mình ban nãy, sao tự nhiên hắn lại làm vậy, lại còn không buồn động nào nữa, cả khi nhảy xuống vực theo nàng ta cũng vậy.

Chỉ là cảm phục thôi, mắt mình cũng không kém đến vậy mà coi trọng cô ta hắn thầm nhủ bản thân như vậy.

Cả hai đi men theo hướng con suối chảy và quả nhiên đã ra được đến hồ Sento, thoát khỏi con vực thẳm. Vừa đặt chân ra ngoài ánh sáng đã thấy binh lính ngùn ngụt vây quanh hồ Sento. Thấy hoàng thượng, binh lính quỳ rạp xuống, đồng loạt hô to.

– Tham kiến hoàng thượng!!!

– Đứng dậy đi.- hắn lãnh đạm nói.

– Tạ ơn hoàng thượng…..!!!

Naruto nghe mọi người thông báo liền ba chân bốn cẳng chạy ra ngay, nhìn thấy hắn và Sakura mà tự nhiên mắt hắn rưng rưng nước rồi oà khóc chạy lại… ôm Sakura.

– Ôi thần linh ơi, mỹ nhân, nàng không sao chứ? Nghe tin nàng mất tích mà ta ăn không ngon ngủ không yên…..

– À, ta không sao. Cảm ơn ngài đã quan tâm lo lắng – dù hơi bất ngờ nhưng nàng vẫn lịch sự đáp lại, người ta đã lo lắng cho nàng chẳng lẽ nàng không biết ơn.

Hắn thì không còn từ gì để nói, là chán không thèm nói. Thằng bạn hắn chơi từ nhỏ mất tích thì không thèm quan tâm, trong khi mỹ nhân vừa mới gặp chưa đến 2 ngày biến mất thì hắn hốt hoảng lo lắng. Hỏi xem có thể loại bạn chí cốt nào như thế không?

Naruto sau khi hỏi han mỹ nhân xong xuôi rồi mới quay sang cười hề hề vẻ ngây thơ vô số tội nhìn hắn, mở miệng:

– Bệ hạ, ngài không sao… BỐP…

Naruto chưa kịp hoàn thành nốt từ cuối thì ăn nguyên một đấm vào mặt văng xa cả chục mét, bay đến đâu khói bụi mù mịt đến đấy, cái gì không đụng lại đụng phải đúng cục đá to tướng, đầu hiện thêm một cục u cao vút. Mặt lần trước vẫn chưa hết móp do ăn cú đấm của Sakura, nay lại ăn thêm cú nữa của hoàng thượng “kính mến” thì… thôi, chắc không cần tả nhiều đâu.

– Ngươi làm cái gì vậy? Sao lại đánh ngài ấy? – Sakura không nén được giận liền lớn tiếng trách móc.

– Không phải việc của ngươi – hắn hắng giọng.

– Ngươi… Hừ… – Sakura hừ lạnh mặc kệ hắn chạy ra chỗ Naruto vừa văng, xuýt xoa hỏi thăm, đỡ hắn đứng dậy.

– Ngài không sao chứ?- Ta không sao. Ta không sao, thế này đã nhằm nhò gì!- Naruto nén đau ngồi dậy, vỗ ngực ra vẻ ta đây.

– Tch… Thế này mà nói không sao, mặt mũi biến dạng rồi này…. – Sakura lấy tay áo lau đi máu mũi trên mặt Naruto, khuôn mặt nàng hơi cau lại không hài lòng.

Naruto đứng hình luôn, cô gái này hắn chỉ vừa mới gặp, còn từng đắc tội với nàng, vậy mà nàng ta vẫn lo lắng cho hắn. Trong tim hắn bỗng dấy lên cảm xúc lạ, hạnh phúc có, vui vẻ có, và rung động?


Trái ngược với Naruto, ở đằng kia có người tâm trạng không được tốt cho lắm. Nhìn thấy cái cảnh to lù lù nét căng kia, hắn không hiểu sao thấy khó chịu. Trước kia hắn cũng đã thấy Naruto với các cô gái, mỹ nữ trong kinh thành nhiều rồi, hắn không rảnh mà quan tâm. Vậy mà riêng việc thấy tên dobe đó với cô gái tóc hồng bí ẩn này làm hắn thấy…. chướng tai gai mắt. Mắt nuốt không trôi hình ảnh này, hắn lớn tiếng phá đám.

– Lập tức hồi trại!

Binh lính răm rắp nghe theo, xếp thành hàng ngũ đâu ra đấy. Naruto và Sakura cũng nghe thấy, nàng liền đỡ hắn đứng dậy đi ra phía ngựa của hắn, bỗng nàng khựng lại, thấy thế Naruto đánh tiếng hỏi:

– Sao, có chuyện gì vậy?

– À… Không có gì, chỉ là… Ở đây còn ngựa không? – nàng đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.

– Không, hết rồi. Hay là nàng dùng ngựa của ta nhé, ta sẽ đi bộ!

– Đa tạ. Ý tốt của ngài ta không dám nhận. Thôi, đê ta đi bộ cũng được – nàng mỉm cười rạng rỡ nhưng bên trong đang khóc thầm.

Ôi mẹ ơi, đường dài thế này đi bộ đến Tết à?

– Hay là đi chung ngựa với ta?

– Ừm…. Cũng được – nàng gật đầu, dù sao thì hắn cũng có làm gì nàng đâu mà lo, đi chung cũng chẳng chết ai, con ngựa to như khủng long thế kia cơ mà.

Naruto leo lên ngựa, đưa tay xuống kéo nàng lên. Ai ngờ, chỉ còn cách vài cm nữa là tay chạm tay thì đột nhiên một vòng tay mạnh mẽ vòng xuống eo kéo nàng lên.

– Hoàng thượng? – Naruto ngạc nhiên.

– Còn không mau nhanh lên! – hắn lườm lạnh, thấp giọng nhắc nhở rồi phóng ngựa đi mất.

– Vâng… Vâng – Naruto sợ tái mắt liền thúc ngựa đi nhanh.

Sakura bây giờ mới hoàn hồn, chợt nhận ra mình đang ngồi trên con hắc mã, ngồi ngay trước hắn, cái tên trời đánh thánh đâm này, và hắn còn đang phi ngựa rất nhanh nữa chứ.

– Cái tên này, đi chậm lại đi! – nàng hét to.

Nhưng mà nghe nàng nói, con ngựa còn phóng nhanh hơn không cần chủ bảo. Hình như nó vẫn chưa hết cay vụ nàng bắn nó, muốn trả thù đây mà.

Thù dai y như chủ mày! =_=

– Thả ta xuống ngay! – nàng nghiến răng kèn kẹt nói. Tên này tự nhiên cho nàng cưỡi cùng, đến 8-9 phần là không có ý tốt. Hơn nữa ở gần hắn phút nào nàng tổn thọ sớm phút đấy.

– Được thôi, thả thì thả – Hắn thờ ơ nói, nới lỏng vòng tay quanh eo nàng, thúc chân vào ngựa cho nó chạy nhanh hơn.

Sakura lúc này đang ngồi một bên ngựa, đường thì xóc, ngựa lại phi nhanh như gió, nàng lại không có gì để bám vào nên hắn vừa nới lỏng tay ra, nàng đã bắt đầu tuột xuống. Nhanh thoăn thắn, nàng vội vã vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn để khỏi tuột xuống. Ngựa phi nhanh thế này mà ngã thì không què chân cụt tay cũng gãy cổ mà chết.

– Sao thế? Ngươi bảo thả ngươi xuống cơ mà, sao tự nhiên ôm ta chặt thế? – hắn cười nhạo, cố ý xuyên tác ý Sakura.

– Ngươi… Ta bảo ngươi dừng ngựa lại rồi thả xuống chứ có bảo thả ta xuống bây giờ đâu!

– Ngươi chẳng bảo thả ngươi xuống ngay còn gì!

– Ặc… – giờ thì nàng cứng họng rồi. Tên khốn này, dám chơi nàng một vố đau phết đấy. Nếu bây giờ không phải ôm hắn thế này để bảo toàn tính mạng thì nàng đã tẩn cho hắn một trận rồi. Cứ đợi đấy, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn. Muahahahaha….

Nhìn mái đầu hồng rúc trong ngực mình, vòng tay quanh eo nàng siết lại, ôm trọn nàng vào lòng, cảm nhận hơi ấm, mùi hương anh đào từ nàng. Hắn khẽ mỉm cười, một nụ cười pha chút vui vẻ chân thật hiếm có….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.