Bạn đang đọc Saron, Trái Tim Của Quỷ: Chương 79
Ải thứ nhất: Thuận ta thì sống-Nghịch ta thì chết
Ai nấy nhìn nhau, không tránh khỏi sự đau xót và bàng hoàng. Ryan đủng đỉnh trên nhánh cây, cơ thể thòng xuống, mắt trợn ngược. Một kết cục với anh có thể nói là quá thê thảm
Cristy hạ xác Ryan xuống, tay run run vuốt đôi mắt trợn ngược tròng trắng lên, run run
-“Chúng tôi sẽ trả thù cho cậu! Chúng tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ!”
Nó nhìn Ryan mà lòng không khỏi bâng khuâng, một chút thốn đang xâm chiếm lấy trái tim.Ryan là người vui vẻ, hòa đồng nhất trong tứ đại hộ pháp. Anh đã giúp nó không ít việc lớn nhỏ. Ryan có một mối tình đẹp với Lisza mà ai ai cũng ghen tị..
Nay anh đi rồi..còn Lisza…Cô phải làm sao?
Lyan thờ thững bước lại gần xác em trai, đôi mắt thoang thoáng nước. Môi anh khô khốc, mấp mấy vài từ..
-“Đưa Ryan về đi! Chúng ta không thể mãi như thế này được! Chúng ta phải tìm ra hung thủ đã sát hại cậu ấy”-Nó lên tiếng
Không gian trùng xuống hẳn bởi một màu đen bao trùm của bóng tối. Ai nấy đều ngồi như mất hồn, đờ đẫn, khờ khờ.
Lisza tỉnh lại sau một lúc lâu cũng chỉ biết nấc nghẹn, miệng cứ lảm nhãm tên Ryan như một đứa tâm thần.
Lyan thảm hại hơn, không cử động, không nhúc nhích, không phản ứng. Anh càng im lặng thì mọi người càng cảm thấy lo lắng.
-“Tôi nhất định phải tìm ra tên biến thái hại chết Ryan”-Cristy đập bàn, giận dữ quát
-“Tại sao ngươi biết kẻ đó biến thái?”-Bích Lâm phồng má
-“Sao lại không? Giết người một cách cực đoan như vậy không biến thái là gì? Chắc chắn kẻ giết Ryan cũng chính là người giết chết 3 nạn nhân trước đó”
Nó im lặng.
Đúng là cách hung thủ giết Ryan có phần giống với 3 người chết trước đó, cả cách xử lí xác cũng vậy. Nhưng có điều nó cảm thấy không hiểu cho lắm, động cơ giết chết Ryan là gì? Tại sao phải làm y hệt ba lần trước?
-“Thật đáng tiếc ột chàng trai trẻ, vì lời nói mà kết thúc cuộc đời, thật đáng thương”-Âu Dương Lạc bước vào, rắc tán hoa hồng trắng lên xác chết Ryan,. Não giọng
-“Ông nói vậy là có ý gì?”-Hắn ngạc nhiên
-“Hôm qua Ryan đã buông câu nói xúc phạm cố tộc trưởng, có lẽ vì thế mà ông ấy hiện về đòi mạng chăng? Nhất định rồi..Chắc chắn là thế!”-Ông ôn tồn nói
Nó sững người, bước chân nằng nặng tiến đến xác Ryan, có một chút thiếu thiếu cái gì đó.
-“Em nghĩ ra gì sao?”-Jen khó khăn hỏi
-“Một chút nữa thôi! Sắp rồi”-Giơ tay ra hiệu ọi người im lặng, nó đáp
-“Mọi người đừng quá đau buồn, tôi sẽ nhờ thầy cúng vong linh Hoàng tộc trưởng để ông ấy không quấy rối nữa”-Âu Dương Lạc trầm giọng
-“Tôi nói là thôi đi! Chúng tôi đủ phiền rồi ông đừng mang những chuyện ma quỷ đó ra dọa chúng tôi nữa”-Nike gào lên trong căn thẳng. Ánh mắt tóe lửa, đỏ ngầu vì bức xúc
Âu Dương Lạc rụt cổ, im bặt trước thái độ đáng sợ kia.
-“Giờ em định thế nào, Saron?”
-“Vào Thủy Trúc Lâm! Những kẻ biến thái…Nhất định chúng ta sẽ tóm được chúng”-Bằng giọng sắc lạnh, ánh mắt kiên quyết, lãnh khốc, nó lên tiếng
Mọi người liếc nhìn nhau trong hoảng loạn và hoang mang.
Canh cửa tử thần đang dần chờ đón 9 mạng sống bước vào.
Thủy trúc Lâm-khu rừng chết.!
-“Tôi đã từng vào đây, mọi người chú ý, bên trong có rất nhiều cơ quan ám khí mai phục, phải cẩn thận mới được,hiểu chưa?”-Hắn cân nhắc
Mọi người gật nhẹ đầu, từng bước từng bước một tiến về phía trong
Khu rừng khác hẳn so với trước kia nó vào.Đường dốc thoang thoảng, ít gai gốc phủ đường hơn, những ánh mắt sững sờ ngó nghiêng, Khả Lợi mếu máo
-“Không lẽ…không lẽ là Hoàng..Hoàng Hạc dọn đường?”
Jen vịn chặt lấy hai vai cô, liên tục trấn an bằng những câu quen thuộc. Cây trúc xô vào nhau, bước người chen chúc, dính sát, người này dính vào người nọ như một con rắn dài đuôi mà đầu đàn không ai khác chính là Saron.
Đặt từng bước chân dọ dẫm một cách cẩn thận cùng một chiếc gậy trúc dò đường tránh ám khí mai phục phía trước, nó liên tục ọi người tiến vào phía trong bằng hàng loạt câu nói, đại loại –“Đừng để lạc” Hay –“Theo tôi, hướng này an toàn rồi!”
Nước mưa đọng trên kẽ lá không ngừng nhiễu tỏng tỏng xuống vai áo kẻ sướt vào. Tiếng mèo hoang, muỗi, nhái, v.v vô vàn loại thú không ngừng rú lên, hòa ca thành một bản trường ca rừng già đầy bí hiểm. Khủng khiếp nhất vẫn là những âm thanh “sột soạt” dọa nhau phát ra từ bước chân của mỗi người.
Ai nấy nuốt khan, ánh mắt láo liên, liên tục dáo dác nhìn chung quanh sợ sệt.
“á..”-thỉnh thoảng, Bích Lâm và Khả Lợi vẫn thường la lên như thế khi va phải một cành cây ươn ướt, trơn lu.
Hay thậm chí là đạp lên một con rắn lục xanh ngoắt nghoe nguẩy dưới kẻ chân, những lúc như thế. Khả Lợi như muốn té xỉu, hai hàm răng như dính vào nhau, la toáng lên trong kinh hãi –“Rắn…cứu em…rắn”
Jen chỉ kịp bịt mồm cô lại, dùng cây dích con rắn ra phía khác, liên tục trấn an, chí ít là đe dọa –“Em cứ la lên như thế thú rừng nó dậy nó ăn thịt em đấy”
Khả Lợi im bặt, nước mắt chảy ròng ròng. Ở lại quán trọ một mình cô không dám. Sau những cái chết thê thảm, không ai dám rời, tách nhóm để đi riêng. Khả Lợi vốn nhút nhác, không có võ cũng ít tham gia vào Bang phái, mạo hiểm thế này, chẳng trách cô luôn có phản ứng dữ dội với môi trường khắc nghiệt!
Khủng khiếp nhất, luôn làm mọi người sởn tóc gáy, lạnh sống lưng vẫn là những tiếng chó tru nghe như thê lương, thèm mồi, như sẵn sàng rình rập khắp mọi nơi mọi nẻo.
-“Saron…Phải đi hướng nào đây? Chúng ta không có bản đồ phải làm sao?”-Jen khều khều vai nó nhắc nhở
-“Đừng gấp, nhìn đi, theo lối mòn này chắc chắn sẽ có địa điểm dừng mà”-Nó đáp trấn an
Phía sau lại vang lên những tiếng thở dài não nề, lộn ruột.
-“Nhìn…nhìn kìa….Trước mặt chúng ta…là bãi đất trống rồi”-Nó lắc lắc vai Bảo, không ngừng reo lên
Anh “à” lên như thể đã nhìn thấy, đầu không ngừng gật gù
-“Mau lại đó xem đi!”
Tất cả rảo bước về phía bãi đất trống, luất khuất sau những rặng trúc là một màu xám xịt tối tăm. Không một chút ánh sáng le lói
-“Tháp…?”-Jen giật bắn người
-“Ở nơi này sao lại có tháp chứ?”-Cristy cũng ngạc nhiên không kém
Không để mọi người tiếp tục tò mò, nó rảo bước vào trong trước những cặp mắt tròn xoe của tất cả.
Một khung cảnh cũ kĩ, lâu đời như đã có từ xa xưa với những không khí âm u, ẩm ướt. Ai Ai cũng cảm giác lành lạnh sống lưng, mắt lo sợ ráo riết ngó lơ chung quanh.
-“Đây là nơi nào mà đáng sợ quá..”-Khả Lợi khóc tu tu, không rời Jen lấy nửa bước
-“Saron, cô có thấy nơi này quen quen không? Dường như đã thấy đâu đó”-Hắn khều nó, hỏi nhẹ
Nó đảo mắt chung quanh, đúng như lời hắn nói. Nơi này dường như đã chạy qua trong trí nhớ nó rồi!
Một con đại bàng đá được chạm khắc tinh xảo ngự trên thành nóc, khi bước vào ai ai cũng ngẩng mặt lên để nhìn bởi nó to ngoài sức tưởng tượng.
Bên trong., dù có hơi hoang sơ nhưng cũng không phủ nhận được không khí xa hoa, tráng lệ tựa tòa lâu đài mà người ta bày trí.
Thường thì tháp để thờ phật bà, thờ những thứ linh thiêng, thuộc về tâm linh.Nhưng tòa tháp này không thế, bên trong toàn bộ là những tượng đá được chạm khắc công phu, nhìn sơ qua cũng có giá trị liên thành không ít.
Một người đàn ông khoác áo bào ngồi trên ngai vàng, bên dưới là vô vàn những quan tước bái lạy.
-“Người tạo ra ngôi tháp này muốn làm phản hay sao? Tự xưng mình là vua chúa nửa! Người ngồi trên đó là ai?”-Bích Lâm phồng môi, tay chỉ thẳng vào tượng đá trên ngai vàng
Sau một lúc quan sát, nó giải đáp thắc mắc của cô
-“Kẻ đó là Trần Hữu Lượng, Nguyên là người làm nghề chài lưới, đến thời kỳ Nguyên Thuận Đế (1333-1368), Từ Thọ Huy – thủ lĩnh của cuộc khởi nghĩa Hồng Cân đã khởi binh, Hữu Lượng theo về với tướng Nghê Văn Tuấn Tháng 9 âm lịch năm Chí Chính thứ 17 (1357) ông giết Nghê Văn Tuấn vì lý do có âm mưu làm phản Từ Thọ Huy au đó tự xưng là tuyên úy sứ kiêm bình chương chính sự, khởi binh tấn công các lộ thuộc Giang Tây, tổng chỉ huy quân đội các vùng Giang Tây, An Huy, Phúc Kiến.”
-“Dựa vào đâu em biết kẻ đó là Trần Hữu Lượng?”-Jen tỏ vẻ chưa hiểu lắm
Nó đưa tay chỉ vào hàng chữ háng được khắc rõ nét phía trên bức tường trên đỉnh đầu tượng đá, giải thích
-“ 陈友谅: Tiếng Trung giản thể của ba từ này có thể hiểu là ám chỉ Hán Vương, tức niên hiệu Trần Hữu Lượng sinh thời còn sống”
Tất cả gật gù như hiểu ra, rồi bỗng dưng, Nó “a” lên một cách đầy kinh ngạc
-“Tôi đã nhớ mình thấy nơi này ở đâu rồi”
Mọi người tiếp tục nhìn nó, hoang mang
Nó móc trong túi ra tấm da dê, giọng bình thản
-“Là nơi này!”
Mọi người như sực nhớ ra, gật gù –“Đúng! Nơi trong kho báu đúng thật là giống nơi này! Tốt quá”
-“Vậy thì mau tìm bí ẩn ở đây đi!”-Bảo giục
Bọn người của nó liên tục tìm kiếm mọi ngóc ngách trong tòa tháp một tầng vẫn không tìm ra chút manh mối gì. Cơ quan, hầm đạo bí mật cũng không phát hiện.
Mỏi nhừ, Lâm ngồi bệt xuống đất, quệt tay vào má –“Tôi mệt lắm rồi! Không tìm nổi nữa đâu!”
Lúc đầu, nghe nó nói kho báu, cô cũng có chút hứng thú, nhưng càng tìm càng kiệt sức, tính ương bướng của Bích Lâm lại trỗi dậy. Jen khó xử bước lại gần cô, não nề than
-“Chúng tôi đều mệt mỏi lắm rồi! Cô có thể tự giác một tí được không?”
Bích Lâm lắc đầu nguầy nguậy, hai má phụng phịu –“Không! Tôi mệt lắm, không đi nữa!”
Jen chịu! Dỗ dành mãi không được, anh mặc kệ
-“Không thì cô ở đây một mình đi!”
Như có hiệu nghiệm, Lâm ngó lơ chung quanh, xanh mặt, đứng dậy lạch phạch phủi đồ, tiếp tục kè kè bên Jen.
-“Mọi người…lại đây xemmmm..”-Tiếng Nike hốt hoảng reo lên.Tất cả tập trung lại Nike, trước mặt họ chính là bức tượng của Trần Hữu Lượng. Quân Hạo nhìn Nike khó hiểu
-“Lúc nãy..tôi vô tình chạm vào đầu bức tượng này..hình như là..là nó biết cử động!”
Nó ngó Nike trân trân, không chờ đợi, nó mạnh tay xoay đầu bức tượng, hiện ra trước mặt họ là một cơ quan bí đạo tối òm, âm u với khung chữ “ Ải thứ nhất Thuận ta thì sống-Nghịch ta thì chết”
Nó bàng hoàng nhìn Bảo, gật nhẹ đầu
-“Xem ra, đây chính là đường dẫn ta tới bí mật mảnh ghép thứ nhất”-Hắn nói
-“Đi thôi!”
Dứt lời, cả đám người bắt đầu tiến vào bên trong!