Bạn đang đọc Saron, Trái Tim Của Quỷ: Chương 77
Jen đưa tay vội đỡ lấy Khả Lợi vừa ngất trong thất thần. Tất cả hướng ánh mắt hoảng loạn, hãi hùng tới đám người bu đen bên gốc cổ thụ lâu năm trước rừng thủy trúc. Những tiếng ai oán gào thét não nùng vang lên, nước mắt nhỏ dài thành giọt nhiễu tong tong xuống nếp lá. Hàng loạt những nếp nhăn trên khuôn mặt hốc hác của bà mẹ già xô vào nhau. Nước mắt người vợ, tiếng gọi con thơ xô bồ bừa bãi. Nó nhấc đôi chân nặng trịch tới ba cái xác treo lủng lẵng trên cây. Bàn tay Saron đã nhuốm đủ mùi máu tanh, chỉ duy nhất lần này nó thấy cái chết đến thật bi thảm.
Bảo, Jen, Saron, cùng mọi người dần dần tiến tới, ngước nhìn những xác chết lủng lẳng treo mà không khỏi bàng hoàng.
Đôi mắt lo âu của Nhật lóe lên trong phút chốc, hai hàng mài nhíu dính vào nhau, anh thở gấp
-“ Cristy, ngươi hạ ba xác chết xuống đi!”
Dứt lời. Cristy nhanh chóng leo lên, thả lỏng dây thừng ra và hạ thi thể A Ngưu, Vũ Ảnh, Tiệp Di xuống đất.
Bảo bước đến bên thi chết, bàn tay sờ nhẹ vào cơ thể họ : Lạnh tới thấu xương.
-“Không có dụng cụ khám nghiệm tử thi ở đây. Mổ tử thi cũng chỉ thu được 70% độ chính xác!”-Anh lạnh giọng nói
-“Có xác định được thời gian tử vong không?”-Nó chau mài
Bảo loay hoay với 3 xác chết một thời gian. Quay sang nó, anh đáp
-“Cơ thể A Ngưu cứng và lạnh hơn so với Tiệp Di và Vũ Ảnh, tin chắc đã chết sớm hơn hai người họ một khoảng thời gian rồi”
-“Có nghĩa là…buổi tối A Ngưu mất tích, thực chất đã bị sát hại rồi?”-Nó hỏi
Bảo gật nhẹ đầu
-“Có thể nói như vậy! Vũ Ảnh và Tiệp Di có lẽ chỉ vừa tắt hơi khoảng 21-26 tiếng đồng hồ. Nhìn đi, huyết tử của họ còn sót lại nhưng A Ngưu thì không!”Bảo vừa nói vừa đưa tay chỉ vào nhửng chấm đỏ nhỏ bé tỉ trên mặt nạn nhân
-“Huyết tử là cái gì?”-Lisza ngoáy tai khó hiểu
-“Khi một cơ thể sống dứt hơi thở được 20 tiếng, trên mặt nạn nhân sẽ hiện ra những chấm đỏ nhỏ li ti. Đó chính là huyết tử. huyết tử chỉ tồn tại trong khoảng 4-5 tiếng.Người ta thường gọi là bang của người chết.”-Bảo vừa nói vừa rút khăn lau nhẹ vào tay mình.
-“Đưa họ về đi”-Nó nhìn sang tứ đại hộ pháp ra lệnh
Cái chết bất thình lình của ba nạn nhân khiến Thiên Thần đảo hoang mang quá đỗi. Ai nấy đều mang khuôn mặt sợ sệt ra ngoài. Không ai dám lãng vãng vào buổi tối.
Nó ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi lên tiếng phá vỡ sự im lặng đến đáng sợ nơi nhà xác này!
Bước đến gần 3 thi thể, nó từ từ quan sát, đôi ngươi chốc chốc lại ánh lên những tia nhìn kì lạ.
-“Cổ 3 nạn nhân hiện lên một vệt màu tím không rõ ràng, tin chắc là sau khi chết mới tạo thành!”
-“Tại sao em lại khẳng định như vậy?”-Jen thắc mắc
-“Người sau khi chết máu sẽ dừng di chuyển trong cơ thể. Lưu lượng ở cổ cũng sẽ vì thế mà giảm đi! Nếu cả ba do treo cổ mà chết,điều này đồng nghĩa là khi treo cổ họ vẫn còn sống, vết thương hằn tạo thành phải chuyển sang màu đỏ mới đúng. Đằng này cổ cả 3 nạn nhân đều chuyển sang tím..Có nghĩa là hung thủ đã giết chết họ trước rồi mới treo lên”-Bảo từ từ giải thích
-“Có điều tôi không hiểu! Khi Vũ Ảnh và Tiệp Di mất tích là ở khu rừng thủy tiên nằm ở phía Tây, nhưng khi phát hiện thi thể lại ở Thủy trúc lâm phía Nam. Hai nơi cách xa nhau như vậy..Nếu hung thủ giết người rồi di chuyển xác không lẽ người dân không phát hiện ra? Dù là đêm tối cũng không thể! Vì người dân trong đảo sáng tối đều sinh hoạt như thường…Vậy thì…”-Minh Nhật tự đưa ra thắc mắc, rồi tự giải thích
-“Chẳng lẽ…”
-“Chẳng lẽ gì…?”-Bích Lâm vừa nhìn anh vừa hỏi
-“Nhìn xem, trên cơ thể của Vũ Ảnh dính thứ gì kìa?”-Jen nói, luôn tiện đưa tay chỉ vào thi thể nằm giữa
Nó cưới xuống gỡ một thứ bột dính trên vành áo ngoài của nạn nhân, đưa lên ngửi một lúc thì thốt –“Là bột quỳnh quang!”
-“bọn họ cũng có!”-Bảo bước lại hai thi thể khác, phát hiện rồi lên tiếng
Khuôn mặt Âu Dương Lạc xám xịt,bàn tay run run vịn chặt chốt cửa, ông thở gấp.
Phát hiện ra sự bất thường của tộc trưởng, nó hói
-“Tộc trưởng, ông làm sao thế..có phải ông biết được điều gì không?”
Âu Dương Lạc nuốt khan, đôi mắt híp lại tỏ vẻ thất thần, bàn tay vẫn còn run run, hai chân bủn rủn đứng không vững
-“Ông đã biết được điều gì đúng không?”-Nó tiếp tục gặn hỏi
Mọi người im lặng nính thở, không ai dám ho he lên tiếng khi sự tình càng lúc càng rối như tơ
-“Có lẽ tôi biết hung thủ là ai!”
Nó tròn mắt nhìn ông, mọi người cũng hốt hoảng không kém, ai nấy im lặng chờ Âu Dương Lạc lên tiếng
-“Tộc trưởng? Ông không đùa chứ?”-Bảo nuốt khan
Âu Dương Lạc định thần, gật đầu đinh ninh
-“Kẻ giết A Ngưu, Vũ Ảnh, Tiệp Di…Là Cố tộc trưởng Hoàng Hạc.!”
-“Cha…Không thể nào..! Không thể nào!”-Nhật thốt lên kinh hãi
Lisza bước đến gần Âu Dương Lạc, lắc lắc vai ông kích động
-“Vậy bây giờ Hoàng Hạc ở đâu? Ông ta ở đâu?”
Minh Nhật khuôn mặt tái xanh, nhìn cha mình, rồi nhìn sang mọi người, phủ nhận
-“Không thể nào..Bởi vì cố tộc trưởng Hoàng Hạc…Đã chết rồi!”
Một sự thật kinh khủng nữa lại diễn ra, ai nấy trong căn phòng đều cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo, u ám thoát ra, tích tụ chung quanh mình. Nike cười khẩy
-“Tộc trưởng, ông không đùa chứ? Một người chết thì làm sao giết người?”
Âu Dương Lạc không tỏ ra là mình đùa cợt, đôi môi nhợt nhạt lắp bắp trong căng thẳng
-“Có lẽ là vong linh ông ấy hiện về đòi mạng. Thủy trúc là nơi mà khi Hoàng tộc trưởng còn sống đã dày công nghiên cứu, đó là cấm vực không ai dám bén mạng vào! Gốc cổ thụ treo ba xác người chính là một tay ông ấy trồng. Bột quỳnh quang cũng là vật gắn liền với công cuộc nghiên cứu của ông ấy, thứ ông ấy thích nhất. Có lần, một còn chó con bị ông ấy giết chết, ông ta đã rắc bột quỳnh quang lên cơ thể nó, bảo là như vậy sẽ sớm được siêu sinh”-Ông tường thuật trong sợ hãi
-“Hoang đường! Thật quá hoàng đường. Làm gì có việc người chết hiện về giết người chứ? Đã là thời đại gì rồi mà còn tin ba chuyện dị đoan như vậy?”-Ryan gào lên, bật cười lớn
-“Đừng đắc tội với vong linh của Hoàng cố tộc trưởng! nếu không, cậu cũng sẽ mất mạng đấy”-Âu Dương Lạc nghiêm giọng, chợt Ryan cảm thấy chột dạ. cậu rụt đầu, im lìm
-“Tôi vẫn không tin!”-Nó lên tiếng
-“Vậy cô hãy giải thích cho tôi cách di chuyển xác từ hướng Tây sang hướng Nam. Là 3 cái chứ không phải một! Là xác người chứ không phải vật nhẹ nhàng gì mà muốn mang đi là mang mà không ai phát hiện! Việc đó, chỉ có hồn ma mới có thể làm thôi..”
Mọi người nhìn nhau nuốt khan, một phần máu trong cơ thể nóng lên. Ánh mắt Bảo đắng đo do dự, hắn thì nghi hoặc ngờ ngợ. Tứ đại hộ pháp thì bán tính bán nghi.
Giả thuyết mà Âu Dương Lạc đưa ra, thắc mắc của ông cũng chính là mấu chốt của sự việc! hung thủ đã làm cách nào để di chuyển xác chết mà không bị ai phát hiện?
Liệu..Hoàng Hạc là hung thủ. Việc đó có thật không?
-“Nghi ngơi đi! Sáng mai chúng ta sẽ vào rừng trúc!”-Nó lãnh khốc nói
Cả đám người nuốt khan, ai nấy cũng đều được nghe sơ qua về khu rừng chết này rồi…Liệu họ có mạng đi rồi có mạng về hay không?