Đọc truyện Sáp Huyết – Chương 60: Bẫy (p1)
Địch Thanh làm ra vẻ ung dung nói:
– Hạ chỉ huy tìm tại hạ đến đây, không phải muốn tại hạ bắt giặc sao? Tại hạ may mắn không phụ lòng tin tưởng của chỉ huy.
Khâu Minh Hào nhìn Địch Thanh từ trên xuống dưới, chậm rãi nói:
– Có vẻ như ngươi bị thương không nhẹ!
Gã liếc nhìn Hạ Tùy, ngầm hỏi ý kiến.
Địch Thanh rùng mình, tuy lúc này rất muốn nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
– Chút tổn thương nhỏ nhoi này thì nhằm nhò gì.
Hắn sợ Khâu Minh Hào và Hạ Tùy nhận ra mình đã đuối sức thì sẽ lập tức vung đao giết hắn.
Ánh mắt Khâu Minh Hào hiện rõ sát khí, gã vừa định tiến lên thì bỗng có tiếng bước chân từ đằng xa truyền đến, một người chạy vội đến, nói:
– Hạ chỉ huy, không phát hiện tung tích của bọn giặc ở đâu cả!
Khâu Minh Hào thở ra một hơi rồi buông tay cầm đao ra. Người vừa mới tới là Phó đô đầu Vương Khuê của quân Kiêu Vũ. Hạ Tùy chậm rãi lắc đầu, cũng buông lỏng tay cầm đao ra, cau mày hỏi:
– Vậy thì kỳ quái thật! Vừa rồi rõ ràng ta còn thấy dấu vết của bọn chúng. Vương Khuê, mấy nơi khác thì sao?
Y nháy mắt với Khâu Minh Hào. Khâu Minh Hào hiểu ý nói:
– Để ta tới chỗ chuồng ngựa kiểm tra.
Vương Khuê lắc đầu đáp:
– Mấy nơi kia đều là kế nghi binh do bọn giặc cố ý bố trí, cũng không thấy tên giặc nào xuất hiện hết.
Rồi chợt thấy trên người Địch Thanh đầy máu tươi, Vương Khuê kinh ngạc hỏi:
– Địch Thanh, ngươi đánh nhau với bọn chúng à?
Địch Thanh gật đầu, đồng thời nhận ra Vương Khuê và Hạ Tùy không phải cùng một giuộc. Vương Khuê đến thật đúng lúc, cứu cho hắn một mạng. Vương Khuê không nhịn được hỏi:
– Bọn chúng là ai?
– Là Tăng Trưởng Thiên Vương và Trì Quốc Thiên Vương của Di Lặc giáo.
Địch Thanh trả lời.
Vương Khuê ngạc nhiên hỏi:
– Không phải bọn chúng đã chết rồi ư? Người cần bắt lần này, chẳng lẽ là bọn chúng sao?
Vẻ mặt Hạ Tùy liền thay đổi, giọng điệu chế nhạo:
– Biết đâu chừng người chết sẽ sống lại.
Gã nhìn Địch Thanh đầy thâm ý rồi quay qua căn dặn:
– Vương Khuê, ngươi hãy theo ta đến chuồng ngựa tra xét. Nói không chừng còn có thể tìm được chút manh mối nào đó.
Vương Khuê vốn định hỏi tiếp một số chuyện, nhưng nghe Hạ Tùy nói vậy thì đành phải nghe theo. Chợt thấy Địch Thanh loạng choạng sắp ngã, liền ân cần hỏi:
– Ngươi còn đi được không?
Địch Thanh cắn răng trả lời:
– Một chút thương nhỏ thôi, chả thấm vào đâu.
Lúc này Vương Khuê mới cùng Hạ Tùy rời đi. Còn Địch Thanh cũng đã phục hồi được chút sức lực, không dám ở đây lâu nữa, vội vàng lảo đảo rời khỏi Tào phủ, cả người toát đầy mồ hôi.
Đột nhiên trong Tào phủ vang lên một loạt tiếng “cộc cộc”, đã có người bắt đầu cứu hỏa. Địch Thanh quay đầu nhìn lại, thấy phía chuồng ngựa lửa cháy ngút trời thì dường như nghĩ đến cái gì đó, miệng nở nụ cười khẩy. Địch Thanh lo cho thương thế của Trương Ngọc, lại thấy nơi đây không thể ở lâu, vội vàng chạy về quân doanh. Hắn bị thương không nhẹ, dọc đường phải nghỉ ngơi hai lần nữa mới về tới quân doanh.
Vừa vào quân doanh, Triệu Luật liền nghênh đón:
– Địch Thanh, ngươi không sao chứ?
Ngực Địch Thanh vô cùng đau nhức, nhưng hắn vẫn không quan tâm tới bản thân mà vội hỏi:
– Trương Ngọc đâu?
Triệu Luật cau mày nói:
– Hắn vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Vận số của các ngươi không tốt, dường như chỉ có nhóm các ngươi là gặp địch.
Địch Thanh thầm cười khẩy và càng thêm chắc chắn đây là cái bẫy do Hạ Tùy bố trí ra. Người ngoài thì mơ hồ chứ người trong cuộc như Địch Thanh lại thấy chuyện đã rất rõ ràng. Hạ Tùy muốn giết hắn nên mới có hai lần ‘tình cờ’ gặp gỡ này, và lần nào cũng đều mượn cớ điều hắn đến Tào phủ. Các nơi khác không thấy kẻ địch đâu, chỉ riêng chuồng ngựa là có hai tên sát thủ, không cần hỏi cũng biết, sát thủ đó đã được chuẩn bị sẵn cho Địch Thanh hắn. Dĩ nhiên, các nơi khác cũng do Hạ Tùy cố ý bày trận nghi binh. Hạ Tùy giết Địch Thanh rồi thì có thể đổ hết tội cho bọn Di Lặc giáo. Hạ Tùy tính toán rất khéo, nhưng y nghìn tính vạn tính cũng không ngờ rằng Địch Thanh lại không chết! Hạ Tùy càng không tính được dù Địch Thanh cách y rất xa nhưng vẫn có thể nghe thấy được cuộc trò chuyện giữa y và Khâu Minh Hào.
Địch Thanh tin chắc rằng bản thân đã nghe được cuộc trò chuyện ấy, nhưng vẫn còn chút ngờ vực, vì sao hắn có thể nghe được những âm thanh đó? Vì sao Hạ Tùy muốn giết hắn? Nhớ tới ánh mắt âm trầm lạnh lẽo của Hạ Tùy trước khi đi, Địch Thanh siết chặt nấm đấm.
Hắn đang đuổi theo những suy nghĩ trong đầu thì đã đến trước giường Trương Ngọc.
Trương Ngọc nhắm chặt hai mắt. Lý Vũ Hanh đứng chăm sóc ở bên cạnh. Gã thấy Địch Thanh tới đây thì lập tức đứng dậy:
– Địch Thanh, Trương Ngọc bị thương rất nặng, đại phu nói hắn chưa chắc có thể tỉnh lại….
Địch Thanh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trương Ngọc, lẩm bẩm:
– Hắn chưa chắc có thể tỉnh lại?
Sự phẫn nộ trong lòng Địch Thanh càng thêm sâu đậm. Hắn bỗng nhớ tới chuyện đại ca bị đánh trước đây.
Lý Vũ Hanh rất hổ thẹn, thất thần ngượng ngùng lui về phía sau hai bước, ấp úng nói:
– Ta….Ta.. vô dụng…
Địch Thanh thở dài, vỗ vỗ vai Lý Vũ Hanh:
– Ngươi….
Địch Thanh cũng không biết nên an ủi gã thế nào đây. Hiện giờ lòng hắn cũng rất bất mãn với Lý Vũ Hanh, nhưng thấy gã như thế thì không nỡ nói lời oán trách. Thật lâu sau, Địch Thanh mới nói:
– Ngươi chăm sóc Trương Ngọc cho tốt, ta ra ngoài một lát.
Lý Vũ Hanh ngơ ngác gật đầu. Địch Thanh nhanh chóng rời đi, nhưng hắn đi chưa được bao xa thì dừng lại, ngồi xuống ngây ngẩn một chỗ. Cho đến khi phía đông đọng sương thì Địch Thanh mới mệt mỏi vươn người đứng dậy quay về quân doanh. Lúc quay lại vào đó thì Trương Ngọc vẫn chưa tỉnh lại.
Triệu Luật đi tới thấy Trương Ngọc như vậy, cũng liên tục lắc đầu, lại biết Địch Thanh bị thương nên bảo Địch Thanh về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, trong mấy ngày này không cần phải đi tuần. Địch Thanh gật đầu. Trên đường thả bộ về nhà, lửa giận trong lòng hắn dần dần bốc cao, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Thù này phải trả!”
Hắn nghĩ cả đêm rồi cũng thông suốt. Giữa hắn và Hạ Tùy, chỉ một người có thể sống! Chuyện này dù cho hắn giả bộ không biết gì thì Hạ Tùy nhất định cũng không bỏ qua. Hạ Tùy giết hắn một lần không thành, nhất định còn muốn giết tiếp.
Địch Thanh là chàng trai nhiệt huyết, làm việc coi trọng ân oán rõ ràng. Tuy mấy năm nay tuy tinh thần sa sút, nhưng tính cách vẫn không thay đổi. Hạ Tùy muốn giết hắn thì hắn sẽ ăn miếng trả miếng, điều này là đạo lý hiển nhiên. Khi suy nghĩ về việc báo thù, Địch Thanh quyết định không cần nói chuyện này cho Quách đại ca hay, cũng tuyệt đối không thể liên lụy huynh ấy! Giết Hạ Tùy, nếu may mắn không chết thì từ nay về sau hắn sẽ lang bạt nơi chân trời góc bể. Nếu như chết đi thì ít nhất cũng phải mạng đổi mạng.
Khóe miệng khẽ nở nụ cười cay đắng, Địch Thanh không ngờ rằng trước đây không phải rơi vào cảnh trốn chạy, nhưng mấy năm sau, hắn vẫn không tránh khỏi có kết cục này. Chẳng lẽ đây là số mệnh sao?
Vừa nghĩ tới cảnh phải lưu lạc nơi chân trời góc bể, tim hắn chợt nhói đau, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh một khuôn mặt thanh lệ thoát tục đang buồn bã. Lần gặp gỡ này hẳn là không có kết quả, chẳng lẽ đây cũng là số mệnh sao?
Địch Thanh lắc lắc đầu, cố xua đi hình ảnh ấy, lại cảm thấy ngực mình đau nhức kịch liệt, vạch vạt áo trước ngực ra thì thấy phần ngực hơi lõm vào và còn hằn hai chữ “Ngũ Long”. Hắn chợt ngộ ra. Hóa ra khi cán chĩa sắt đâm vào ngực thì lại trúng ngay vào quả cầu đen. Nếu không nhờ quả cầu đen này chặn lại thì e rằng hắn đã bị một chĩa kia đâm chết từ lâu.
Trong lòng Địch Thanh chợt động, thầm nghĩ: “Lúc ở Tào phủ, thể lực của mình chẳng những hồi phục trong nháy mắt, mà còn dũng mãnh hơn trước mười lần, lẽ nào cũng có liên quan tới vật này ư? Nếu không thì dựa vào điều gì để giải thích việc mình có thể đánh chết được Tăng Trưởng Thiên Vương chứ?”
Địch Thanh nhìn Ngũ Long, Ngũ Long âm u, không có bất cứ động tĩnh gì.
Hồng long, Kim long, Thiên Vương, Di Lặc… Đủ thứ chuyện kỳ quái nườm nượp kéo đến. Địch Thanh suy nghĩ một lúc lâu nhưng vẫn không tìm ra được điểm mấu chốt. Cuối cùng hắn lại cất Ngũ Long vào trong ngực rồi rời khỏi quân doanh. Tuy hắn có ý định giết Hạ Tùy, nhưng giết như thế nào thì trong lúc nhất thời vẫn chưa thể nghĩ ra.
Trong lòng Địch Thanh rầu rĩ, ngẩng đầu lên thì trông thấy có một quán rượu, liền quyết định đi vào uống chút rượu giải sầu. Hôm nay kinh thành làm lễ tế tự, dân chúng trong tửu lâu bàn luận xôn xao. Có rất nhiều người dân đã đến gần cửa Chu Tước từ sớm để chờ xem náo nhiệt.
Địch Thanh ngồi gần cửa sổ, nhìn ra ngoài, cả kinh thành mênh mông bát ngát, tuyết đã dừng nhưng gió vẫn thổi mạnh. Ngày tế tự, khí trời vô cùng khắc nghiệt. Nhưng trong khí trời khắc nghiệt này, có một cây mai đỏ tươi vẫn quật cường vươn mình trong gió mạnh, nổi bật trên nền tuyết trắng xoá.