Đọc truyện Sáp Huyết – Chương 59: Chém giết (p6)
Địch Thanh không hề có ý tránh né, hắn nhanh như điện tránh được hai quyền này, rồi xông tới trước ngực Tăng Trưởng Thiên Vương. Tiếp đó hắn như thể phát điên, dang rộng hai tay ôm chặt lấy Tăng Trưởng Thiên Vương rồi ngửa cổ cụng mạnh đầu vào trán của Tăng Trưởng Thiên Vương.
Một tiếng bịch vang lên rất lớn, như trời long đất lở. Tăng Trưởng Thiên Vương cảm thấy đầu mình như muốn vỡ tung, hai mắt tối sầm, máu mũi chảy ròng, y gào lên:
– Cứu ta!
Ban đầu, do có võ công cao tuyệt nên y vô cùng ngạo mạn. Nhưng khi đối mặt với Địch Thanh, lần đầu tiên y sinh ra cảm giác không thể địch nổi.
Trì Quốc Thiên Vương chém ra liên tục ba đao, giống như lốc cuốn hoa mai. Nhưng đao vừa đánh ra lại phải thu về, không có cách nào chém xuống. Vì Địch Thanh đang ôm chặt lấy Tăng Trưởng Thiên Vương xoay như chong chóng. Hai người quấn chặt lấy nhau khiến cho Trì Quốc Thiên Vương không thể phân biệt được người nào với người nào. Đao pháp của gã dù nhanh hơn nữa cũng không dám chém bừa.
Gã chần chừ cho đến khi nghe thấy một âm thanh. Âm thanh này tuy nhỏ, nhưng thoắt cái đã lớn lên thành tiếng rốp rốp. Trì Quốc Thiên Vương cả kinh, không do dự nữa mà vội vung đao chém xuống. Gã phát hiện tiếng rốp rốp này là tiếng xương cốt gãy tạo nên. Cái ôm này của Địch Thanh lại xiết mạnh đến nổi trực tiếp vặn gãy xương cánh tay, xương sườn, xương ngực và cả xương cột sống của Tăng Trưởng Thiên Vương! Trì Quốc Thiên Vương nếu không ra tay, Tăng Trưởng Thiên Vương chắc chắn phải chết.
Đơn đao chém xuống, một cánh tay bay lên. Trì Quốc Thiên Vương gào thảm một tiếng, trong lòng đau đớn khó tả. Hóa ra lúc y chém xuống thì Địch Thanh đã buông tay lui về phía sau, một đao này của gã không thể rút lại liền chém thẳng vào cánh tay của Tăng Trưởng Thiên Vương. Tăng Trưởng Thiên Vương ngã xuống đất như bùn nhão, thất khiếu không ngừng rỉ máu tươi, tay chân co giật liên tục. Tuy bây giờ y chưa thể chết nhưng toàn bộ xương cốt trên người đều đã gãy, đâm xuyên qua ngũ tạng lục phủ, dù không chết nhưng so với chết còn thảm hơn.
Địch Thanh vừa mới lui đã lập tức lao đến trước người Trì Quốc Thiên Vương. Tim Trì Quốc Thiên Vương đập liên hồi. Gã gầm lên, mũi chân điểm lên mặt đất đẩy người lùi về phía sau.
Trì Quốc Thiên Vương nhìn thấy thảm cảnh của Tăng Trưởng Thiên Vương, đã sớm rét run. Gã sợ rằng Địch Thanh lại ôm chặt lấy gã như lúc nãy nữa thì đúng là sống không bằng chết. Lúc gã rút lui thì đồng thời vung đao lên chém ra mười ba đao nhanh như chớp. Một chiêu mười ba đao này như gió mát, thế như sét đánh, hội tụ năng lực cả đời của Trì Quốc Thiên Vương. Đao thế như thủy triều, sùng sục dồn dập, cuốn lấy cánh mai tuyết đọng xoắn tít lên không, thanh thế to lớn. Trên đời này, sợ rằng ít ai dám chính diện ngăn cản nó!
Tuy nhiên, Địch Thanh lại dám! Trong mắt Địch Thanh chợt lóe lên hàn quang. Hắn liền vung quyền đánh tới. Một quyền này của hắn đánh xuyên qua hàn quang nện thẳng lên thân đao. Đơn đao vang lên tiếng răng rắc rồi gãy thành mấy đoạn. Mấy đoạn đao gãy này bị lực mạnh đánh vào đột nhiên bay ngược trở về găm thẳng vào người Trì Quốc Thiên Vương. Gã thét to một tiếng, vừa rơi xuống đất liền lảo đảo vài bước, thân hình bỗng lóe lên rồi hòa vào trong bóng tối. Địch Thanh vừa định đuổi theo thì Trương Ngọc loạng choạng ngã xuống đất.
Địch Thanh quay đầu nhìn lại. Hắn lập tức bỏ qua ý nghĩ đuổi theo Trì Quốc Thiên Vương mà xoay người ôm lấy Trương Ngọc chạy ra khỏi Tào phủ. Một màn vừa rồi vẫn còn quanh quẩn trong đầu hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không rõ lắm. Địch Thanh chỉ biết là lúc hai con rồng xuất hiện trong đầu thì sức mạnh trong người hắn bỗng nhiên được phục hồi. Chẳng những vậy, sức mạnh này còn lớn hơn lúc trước mười mấy lần.
Ở trong mắt Địch Thanh, mấy đao chém ra liên tiếp của Trì Quốc Thiên Vương lại chậm rì rì. Do đó Địch Thanh có thể dễ dàng đập gãy đơn đao của Trì Quốc Thiên Vương, ôm chết Tăng Trưởng Thiên Vương. Sức mạnh này đến từ đâu? Và vì sao mà có? Địch Thanh hoàn toàn không biết.
Vừa chạy được vài bước thì hai chân hắn bỗng mềm nhũn, hắn loạng choạng ngã xuống đất. Lúc này hắn mới phát hiện sức mạnh khi nãy đã biến đâu mất, hiện giờ hắn yếu ớt đến đáng thương, bước đi còn khó khăn chứ đừng nói chi là ôm người.
Một người chạy tới đỡ lấy Trương Ngọc, nói:
– Địch Thanh, để ta.
Vẻ mặt của Lý Vũ Hanh đầy hổ thẹn. Mới vừa rồi Địch Thanh và Trương Ngọc chiến đấu kịch liệt, Lý Vũ Hanh lại run rẩy sợ hãi. Trừ việc huýt sáo báo hiệu ra thì y không dám xông vào. Y núp ở một bên nhìn Địch Thanh và Trương Ngọc không tiếc tính mạng mà xả thân vì nhau, không khỏi cảm thấy vừa nhục nhã vừa xấu hổ. Vốn tưởng rằng Địch Thanh và Trương Ngọc chết chắc, đâu ngờ rằng Địch Thanh lại có thể đánh bại hai vị Thiên Vương, thậm chí không quan tâm đến bản thân mà cố gắng cứu Trương Ngọc. Y cảm thấy rất hối hận nên xông ra.
Địch Thanh xốc lên hai cái, phát hiện mình đã không còn chút sức nào, đáp:
– Vũ Hanh, ngươi dìu Trương Ngọc đi tìm đại phu trước đi, không cần lo cho ta. Ta… không sao đâu.
Hắn chợt biến sắc. Hắn nghe thấy có tiếng người thì thầm:
– Tên Địch Thanh chắc chết rồi nhỉ?
Giọng người này mang vẻ ngạo mạn và vênh váo.
– Hừ…
Có một người khác thấp giọng nói:
– Chuyện chỉ mới bắt đầu thôi, coi chừng tai vách mạch rừng.
Giọng người này lạnh như băng. Địch Thanh cảm thấy mù mờ, không biết giọng nói này từ đâu truyền đến.
Lý Vũ Hanh thấy sắc mặt Địch Thanh tái nhợt, lo lắng nói:
– Ngươi… ngươi không có việc gì thật chứ? Ta biết … ngươi nhất định trách ra, ta xin lỗi hai ngươi.
Dứt lời, hắn ôm lấy Trương Ngọc, chạy ùa ra ngoài.
Địch Thanh ngẩn ra, thầm nghĩ: ‘Mình trách Vũ Hanh sao? Đang lúc nguy cấp, y lại ẩn nấp một bên, quả thật khiến cho người ta bất mãn. Nhưng vào thời điểm sống chết đó, y tham gia vào cũng chẳng ích gì. Hơn nữa, mạng chỉ có một cái, còn không phải là do bản thân chọn lựa sao? Mình không nên trách y.’
Thấy Lý Vũ Hanh dần khuất trong bóng đêm, Địch Thanh lo lắng đến sống chết của Trương Ngọc, cố gắng đứng dậy, loạng choạng bước về phía trước. Trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, giọng nói vừa nãy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Đang đi thì chợt từ dãy nhà phía tây có hai người đi tới. Địch Thanh giật mình, dừng bước không tiến nữa. Hai người này cũng dừng bước, tay đè bên hông.
Hai người này chính là Hạ Tùy và Khâu Minh Hào.
Hai người nhìn thấy Địch Thanh, không hẹn mà cùng nói:
– Địch Thanh, sao lại là ngươi?
Địch Thanh vừa nghe giọng nói của hai kẻ này. Hắn đột nhiên hiểu ra, cả người run rẩy. Hắn cuối cùng cũng biết được, giọng nói thần bí vừa rồi chính là cuộc trò chuyện giữa Hạ Tùy và Khâu Minh Hào.
Hạ Tùy và Khâu Minh Hào cách hắn rất xa, hắn tại sao có thể nghe thấy giọng nói của bọn họ? Trong chuyện này rốt cuộc có điều gì kỳ quái đây? Địch Thanh cảm thấy mơ hồ, nhưng nỗi kinh hãi trong lòng lại càng lớn hơn.
Đây vốn là một cái bẫy, một cái bẫy để lừa Địch Thanh vào chỗ chết.
Hạ Tùy giăng cái bẫy này, muốn mượn tay hai đại Thiên Vương giết Địch Thanh hắn? Hai đại Thiên Vương này là ai? Hạ Tùy và Địch Thanh vốn không quen biết nhau, cớ sao lại muốn tính kế giết hắn?
Địch Thanh hoang mang không hiểu, cảm thấy mình như con thú bị nhốt trong lồng. Đây là cái lưới lớn đã được giăng ra từ trước, còn hắn là con cá lớn trong lưới ư?
Thậm chí Địch Thanh bắt đầu hoài nghi, hai đại Thiên Vương kia cũng không phải là phản đồ của Di Lặc giáo, mà giống như là người do Hạ Tùy bố trí mai phục sẵn, nếu không như vậy thì cớ sao Hạ Tùy lại quả quyết rằng hắn phải chết chứ? Nếu hắn phải chết, mà chết vào trong tay giáo đồ Di Lặc giáo, sẽ không ai hoài nghi Hạ Tùy!
Lúc này, Địch Thanh vô cùng yếu ớt, thấy tay của Hạ Tùy và Khâu Minh Hào đè lên chuôi đao, trong lòng càng thêm sợ hãi. Trong gió lạnh, ba người nhìn nhau chăm chăm, trong ánh mắt ai cũng chứa đầy vẻ đề phòng. Cuối cùng Hạ Tùy tiến lên một bước, cất tiếng hỏi:
– Địch Thanh, ngươi có phát hiện ra giáo đồ của Di Lặc giáo không?
Tâm tư rối bời, Địch Thanh đáp:
– Có hai tên…
Khâu Minh Hào lạnh lùng chen vào:
– Ngươi đừng có nói phét, nếu đúng là Tăng Trưởng và Trì Quốc Thiên Vương ra tay thì sao ngươi còn có thể đứng ở nơi này?
Địch Thanh thầm giật mình, hỏi ngược lại:
– Tôi không có nói là hai kẻ đó! Sao Khâu bộ đầu lại biết được là ai ra tay chứ?
Trong bóng đêm, sắc mặt Khâu Minh Hào thoáng thay đổi, sầm mặt lạnh nhạt nói:
– Người mà chúng ta muốn bắt chính là hai kẻ này, lẽ nào trong Tào phủ còn có người khác ra tay ư?
Địch Thanh rất căm phẫn, song hắn biết biết mình vừa mới dạo một chuyến quỷ môn quan trở về, liền châm biếm:
– Tăng Trưởng Thiên Vương bị ta giết chết, có Trương Ngọc và Lý Vũ Hanh tận mắt nhìn thấy. Nếu các người không tin, sao không đến đó mà xem?
Khâu Minh Hào lại biến đổi sắc mặt, tay cầm đao nổi gân xanh. Hạ Tùy lui về phía sau một bước, hét lên thất thanh:
– Ngươi làm sao có thể giết được Tăng Trưởng Thiên Vương chứ?