Sao Mày Chậm Hiểu Thế?

Chương 17: Yêu là mù quáng


Đọc truyện Sao Mày Chậm Hiểu Thế? – Chương 17: Yêu là mù quáng

Ây dà, tại thời gian vừa rồi, dành thời gian để tập đàn nên không viết chap mới được, xin lỗi, bắt mọi người chờ lâu rồi!

Ta đang tập bài ” All of me ” để kết hợp với đứa bạn chơi guitar đó >

À, Facebook ta là Pansy MP ( dùng email tìm cho dễ [email protected] ), bạn nào có Facebook thì kết bạn chơi!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày hôm sau, vừa bước vào trường đã chạm mặt Hoàng Oanh và Mỹ An. Nó
ngạc nhiên nhìn hai nhỏ kia khoác tay nhau, vừa đi vừa cười đùa.

” Hai đứa đó có quen biết nhau á? Trước giờ mình có thấy nói chuyện
thậm chí là nhìn nhau bao giờ đâu? Hai đứa cùng thích Lãnh, cùng ghét
mình bỗng dưng thân thiết với nhau, ôi thôi xong rồi! Đời mày đến đây là tèo Du ạ! ”

Lúc đi ngang qua nhau, Mỹ An còn cố tình huých tay vào người nó, nó không đề phòng nên người có hơi đổ về phía cậu.

Cậu vội vàng đỡ nó, dù nó vốn đã lấy lại thăng bằng từ đời nào, mắt
tràn đầy sát khí nhìn thủ phạm. Bỏ nó ra, định tới cho Hoàng Oanh và Mỹ
An một trận thì nó đã nắm lấy tay cậu, kéo lại.

Cậu nhìn nó, nó chỉ cười rồi khoác tay cậu và đi.

Hoàng Oanh lúc này quay qua nói với Mỹ An:

– Nó tưởng nó có gì hay ho chứ? Còn lôi lôi kéo kéo Hoàng Lãnh, nhìn thật chướng mắt!

– Bình tĩnh đi, còn cả kế hoạch to lớn của tụi mình mà! Chỉ cần chờ đợi thời cơ và ” bụp ” mọi thứ sẽ trở nên tươi đẹp thôi.

– Ừ, tôi sẽ cố gắng giữ bình tĩnh! Nhìn bản mặt của nó làm tôi chán
ghét, vậy nên chính tay tôi sẽ huỷ hoại khuôn mặt đó! Xinh đẹp quái gì
chứ? Mày sắp thành một con quái vật rồi! – Hoàng Oanh thầm thì như tự
nói với chính mình, nhưng những lời nói kinh tởm đó vẫn được Mỹ An đứng
sát cạnh nghe rõ, không thiếu một từ.

Mỹ An nghe xong câu nói của Hoàng Oanh thì rùng mình một cái.

” Như vậy có phải là quá ác độc và quá đáng sợ rồi hay không? Mình có nên tham gia vụ này không? Lỡ đâu bị bắt thì sao? Mình không muốn! Mình không muốn bị liên luỵ đâu, còn tương lai của mình nữa. Nhưng mà, chẳng phải do con Băng Du đó mà mình bị tẩy chay, bị xa lánh sao? Chẳng phải
do nó mà Hoàng Lãnh không bao giờ để ý tới mình? Là do nó mà mình mãi
cũng không thể thành một nữ thần, một người hoàn hảo, xinh đẹp, không
được mọi người trong trường biết đến! Vậy, có nên thử một lần không? Sẽ
làm thật cẩn thận, không để ai biết! Với lại nhà mình và Hoàng Oanh đều
rất giàu, chắc không có gì phải lo đâu! Mình cũng phải cho Băng Du nếm
mùi mất đi mọi thứ! ”

Vào lớp, tại chỗ ngồi quen thuộc, cậu kéo kéo tay nó, hỏi:

– Sao nãy mày cản tao? Bọn đấy phải cho một trận nên thân mới yên
được, ba trợn ba trạo! Nãy đáng lẽ tao đã cho bọn nó vài tát rồi, nói
miệng không thì không được mà! Mày á, tự nhiên lại cản tao!!! Hừ hừ!

– Mày làm thế rồi thì bọn nó lại càng ghét tao thêm thôi! Biết đâu lại giở trò gì nữa thì khổ, chỉ tổ rước hoạ vào thân!

– Ai dám? Ai dám làm gì mày, tao quyết sống chết với nó! Đứa nào dám
thì phải bước qua xác tao trước! Phải bước qua xác tao…o..o..!! – Cậu,
trong một phút bức xúc, đập bàn cái ” rầm ” rồi gào lên.

Mọi người đều ngẩng mặt lên nhìn cậu, kể cả nó. Cậu đang hùng hùng hổ hổ, bỗng dưng bị nhìn chằm chằm, chợt cảm thấy chột dạ và……..hơi hơi
ngại ngùng.


Trong bầu không khí căng thẳng và yên lặng, tiếng vỗ tay vang lên.
Dũng đang đứng trên bục giảng, tay cầm giẻ lau bảng rách 2 lỗ, vừa vỗ
tay vừa giả vờ lau nước mắt, lẩm bẩm:

– Thật cảm động! Thật quá cảm động! Còn gì cảm động hơn tình yêu chân thành đầy nhiệt huyết, sẵn sàng vào sinh ra tử vì người mình yêu!
Ôi trời ơi, cuộc sống này được thấy cảnh này là mãn nguyện lắm rồi!

Cậu đen mặt, được, thằng này được, không giải nguy cho cậu, lại còn
trêu chọc cậu. Để xem tí nữa về nó có còn toàn mạng nữa hay không. Cậu
dù gì cũng là dân mặt dày, chút chuyện nhỏ này không thể làm khó được
cậu.

– Ồ, vậy giờ thím thấy rồi đấy! Mãn nguyện rồi thì chết quách đi,
sống làm gì nữa. Mà sao khăn lau mặt của thím rách hai lỗ thế kia? Có
cần tôi về lấy mấy cái giẻ lau nhà lên cho thím lau mặt không? Còn
nguyên vẹn, chưa rách lỗ nào đâu!

– Hứ! – Dũng phất tay rồi quay mông đi về chỗ.

Mọi người trong lớp phá lên cười. Hoàng Lãnh hình như ngày càng dễ gần thì phải?

Nó cũng cười, lòng cảm giác ngọt ngào và yên bình. Tí đi học về, nó nhất định phải đọc quyển tiểu thuyết kia mới được.

Rồi vào tiết đầu, là tiết Anh của Minh Thiên.

Thật kì lạ! Hết sức kì lạ! Không hiểu sao hôm nay cậu cứ nhìn anh và
cười mãi. Cũng không biết có phải do anh tưởng tượng ra hay không, nhưng mà, ánh mắt đó, nụ cười đó…..có vẻ kiêu ngạo và giống như đang chế giễu anh? Là do vụ đụng độ hôm qua với con bé Hoàng Oanh sao? Trong lúc anh
đi đã xảy ra chuyện gì, anh đã bỏ lỡ điều gì rồi?

Mặc anh ở trên này suy nghĩ và hoang mang, ở dưới cậu vẫn cứ nhìn anh và cười. Phải rồi, không phải anh tưởng tượng ra đâu, mà chính xác là
cậu đang nở nụ cười kiêu ngạo và chế giễu nhìn anh.

Há há, tuy cũng thật tiếc nuối vì hôm qua anh không nghe được câu nói thể hiện quyền sở hữu cậu của nó, nhưng không sao cả, tình cảm của nó
dành cho ai chắc anh cũng đã sớm biết rõ.

” Vũ Minh Thiên a Vũ Minh Thiên, anh làm sao mà bằng được tôi! Chỉ có tôi mới xứng đáng với Du thôi! Du chỉ yêu tôi thôi! Anh sớm biến đi!
Tôi là chồng yêu của Du đấy! ” – Cậu suy nghĩ, vừa nghĩ tới câu cuối,
cậu lại ngoác miệng ra cười. Đúng lúc Minh Thiên lại nhìn cậu, cậu nháy
mắt một cái rồi quay mặt đi, nụ cười vẫn giữ nguyên.

Minh Thiên muốn tức điên lên với thằng nhóc đó!

Ở một cái bàn cạnh cửa sổ, Hoàng Oanh vừa cười vừa viết cái gì đó trên giấy. Ở ngay giữa tờ giấy, là chữ ” H2SO4 đặc nóng “.

5 tiết học chán ngắt nhanh chóng trôi qua, chuông lại reo đến giờ ra về.

Cậu lại kéo tay nó đi về. Trên hành lang, cậu lại gần Dũng rồi cốc
một cái thật mạnh vào đầu của thằng bạn thân, sau đó vội vội vàng vàng
chạy đi, không quên ngoác miệng ra mà gào:

– Cho mày chết, dám bố láo bố toét với tao hả con? – Rồi cười há há chạy đi.

Dũng bị đánh, ôm đầu ghi hận, rơm rớm nước mắt. Đau đến phát khóc!

Nó nghĩ tới cú đánh kia, vừa buồn cười vừa xót cho Dũng.

Còn thằng thủ phạm gây ra những đau đớn vừa cười vừa cố tình đi vào nhà xe, đứng trước mặt Minh Thiên, nắm tay nó rồi nói:


– Em chào thầy ạ! Thầy buổi trưa vui vẻ nhé! – Rồi lại là nụ cười mất nết đấy.

Nó thì cứ nghĩ quan hệ của hai người tiến triển tốt hơn nên cũng mừng. Vẫy vẫy tay với anh, nó toe toét:

– Em về đây! Anh về cẩn thận nhé!

– Ừa! – Minh Thiên cười, nhìn theo hai đứa nó. Một lúc sau, anh lên xe đi về nhà.

Trên đường, anh suy nghĩ mông lung, suy nghĩ về nó, về cậu, về nụ
cười kiêu ngạo và chế giễu đó, suy nghĩ về tình cảm của chính bản thân
mình. Bất chợt, anh nghĩ ra lí do mà Hoàng Lãnh cứ nhìn anh rồi cười.

” Chẳng lẽ Du đã nhận lời Lãnh rồi sao? Chắc không phải đâu nhỉ, chắc không phải đâu! Mình có lẽ phải tấn công Du nhiều hơn nữa, đúng rồi,
chính là như vậy, rồi sau đó sẽ nói thật với Du, về tình cảm của mình.
Mình sẽ sống thật hạnh phúc với Du, sẽ yêu Du và làm tất cả mọi thứ Du
thích, làm tất cả mọi thứ vì Du! ”

Anh nghĩ và hạ quyết tâm, anh yêu Du và anh phải bảo vệ tình yêu của mình.

Quay lại nói về nó một chút. Sau khi ai vào nhà nấy, vừa bước chân
vào phòng khách, Kỷ Vân từ phòng bếp chui ra, mặt mày rất nham hiểm:

– Du ơi, mẹ hỏi này!

– Dạ! – Nó ngoan ngoãn quay đầu lại, chạy ra chỗ Kỷ Vân, trong lòng cảm thấy mình….hình như sắp toi rồi.

– Mẹ í, tối qua phát hiện ra, quyển tiểu thuyết để trên đầu giường
không cánh mà bay. Cái quyển ” Hãy nói cho em biết thế nào là yêu! ” ấy.

-……….- ” Ực! “.

Kỷ Vân cười thầm trong lòng:

” Xem cái mặt nó kìa! Ha ha, thú vị ghê! Con gái yêu của mẹ, cuối cùng con cũng thông minh ra rồi! ”

– Xem ra nhà mình có trộm vào rồi, con nói xem, nên làm thế nào đây?

Nó ngẩng mặt lên nhìn Kỷ Vân, cô lại nói tiếp:

– Kể ra tên trộm này cũng lạ nhỉ? Bao nhiêu thứ không lấy, lại đi lấy một quyển tiểu thuyết.

-……..- Nó đang suy nghĩ cách đối phó.

– Con bảo mẹ nên làm thế nào? Tuy chả mất gì lớn lao, nhưng để lâu lỡ đâu lại nguy hiểm. Mẹ đang định báo với mọi người để tìm biện pháp giải quyết! Vậy đi, mẹ qua nói với mẹ Linh và thằng Lãnh trước, đợi bố về
rồi bàn tiếp. – Kỷ Vân toan bước ra cửa, mới đi được hai bước, đã nghe
giọng nó.

– Không cần đâu mẹ ơi!

Nghe con gái cản, Kỷ Vân cười một cái, rồi làm mặt hoảng hốt, quay lại nói với nó:

– Sao vậy? Con biết thủ phạm à?

– Là…là con lấy quyển tiểu thuyết đó!


– Ôi, con á? Có thật không? Con không cần phải nhận tội thay thằng trộm kia đâu, cứ nói thật ra!

Nó nhìn mẹ, thở dài một cái rồi nói:

– Con biết thừa là mẹ biết con lấy, mẹ không cần giả vờ nữa đâu, phát ớn!

– Cái gì phát ớn?

– Mặt mẹ phát ớn! – Thật đấy! Mắt to tròn long lanh, miệng mở rộng hoảng hốt, mẹ nó hợp làm diễn viên hơn là bác sĩ đấy!

– Há há, vậy nói đi, con lấy tiểu thuyết của mẹ làm gì?

– Con đọc!

– Đọc làm gì?

– Thì con thích thôi! – Nó suy nghĩ lại rồi, cho mẹ làm cảnh sát hình sự được hơn đấy! Vừa có khí chất bức người, giỏi y học lại biết đóng kịch, quá vượt chỉ tiêu.

– Con đâu có thích mấy cái đấy? Tốt nhất là con nên nói thật đi, mẹ
là mẹ biết thừa rồi, chỉ là mẹ muốn chính miệng con nói ra. Con gái có
cái gì khúc mắc là phải tâm sự với mẹ, đừng có như cái hồi lớp 5, vớ va vớ vẩn.

– Mẹ! Lúc đấy con bé mà!

– Ừ rồi rồi, bé, được chưa? Nào giờ nói đi, mẹ tư vấn cho! – Kỷ Vân
tự nhận thấy tài ăn nói của mình, thật sự, rất rất tuyệt vời.

– Thôi…được rồi! Nhưng mẹ hứa với con là mẹ giữ bí mật nhé? – Nó đã
đầu hàng trước số phận. Dù sao mẹ cũng là người từng trải, nói với mẹ,
mẹ nhất định sẽ biết thế nào mới tốt cho nó.

– Đương nhiên rồi! Con yên tâm đi! – Cô kéo con gái ra sofa.

Và nó bắt đầu kể với mẹ tất cả mọi thứ về cảm xúc của nó, về những
suy nghĩ của nó với cậu, kể với mẹ cả lí do nó lấy quyển tiểu thuyết.

Kỷ Vân im lặng nghe nó nói, trong lòng thầm mừng cho cậu nhưng xen
lẫn là cảm giác chua xót, đau lòng thay đứa con trai lớn Vũ Minh Thiên.

Trong một cuộc tình có nhiều người, luôn luôn chỉ có hai người được
hạnh phúc mà thôi. Những người đơn phương ở lại kia, tình cảm không sâu
đậm thì dễ dứt, nhưng tình cảm đã sâu đậm thì khó lòng mà dứt ra được.

Minh Thiên, tình cảm anh dành cho nó sâu đậm đến mức nào, mọi người
đều biết cả, tất nhiên là trừ nó – con heo ngu ngốc – ra. Chỉ mong anh
sớm dứt bỏ được quá khứ mà tìm được một người con gái thật tốt.

Kể xong, nó quay qua nhìn mẹ:

– Là vậy đó mẹ! Mẹ nghĩ sao? Có phải là con thích nó hay không?

– Con nghĩ sao? Muốn tự tìm hiểu hay để mẹ nói? – Tình cảm ấy à, phải tự mình nhận ra thì mới biết nó đáng quý như thế nào.

– Ừm….thôi con sẽ tự tìm hiểu, nếu không ra thì mẹ nói sau cũng được!

– Ừ, được rồi, lên thay đồ rồi xuống ăn đi! Hôm nay nhà mình ăn lẩu.

Nó lên phòng, vừa mở cửa liền bị doạ cho hết hồn. Cậu đang nằm chình
ình trên giường nó chơi điện thoại, nghe tiếng mở cửa liền quay ra càu
nhàu:

– Mày làm gì mà lâu thế? Tao chờ nãy giờ!

– Ai bảo mày chờ đâu, nhăn nhó cái gì? Còn dám tự tiện vào phòng tao.

– Hứ, thay đồ nhanh đi, tao muốn ăn lắm rồi!


– Muốn tao thay đồ thì cút khỏi phòng tao thằng đàn bà!

– Đã là đàn bà thì nhìn mày thay đồ cũng có sao đâu! – Đây là lần đầu tiên cậu thấy cụm từ ” thằng đàn bà ” rất có ích.

Nó không nói không rằng, xách cổ cậu và cái điện thoại cậu ra khỏi phòng.

Cậu đang ngồi bỗng dưng cổ áo bị cầm lên, rồi lại bị lôi xềnh xệch,
đến khi ra khỏi phòng mới có phản ứng thì cửa phòng nó đã đóng sầm trước mặt cậu. Lè lưỡi một cái, cậu xuống phòng ăn.

Ở dưới Trúc Linh và Kỷ Vân đang bày đồ ăn, Khắc Huy và Nguyên Hoàng cũng vừa về.

Nó ở trên phòng, thay đồ xong, cầm quyển tiểu thuyết trộm của mẹ ra ngắm nghía, rồi để dưới gối, ăn xong sẽ đọc.

Lúc này, bỗng dưng lại nghĩ tới Hoàng Oanh và Mỹ An, nó nhíu mày rồi
im lặng đi xuống phòng ăn. Có lẽ có gì đó nguy hiểm đang chờ nó phía
trước.

Lúc ăn, không khí vẫn vui vẻ và ồn ào như mọi ngày.

– Tí nữa mẹ tới bệnh viện ạ? – Nó chợt nhớ, liền hỏi Kỷ Vân.

– Ừ, tối nay mẹ cũng ở lại trực nữa nên mai mới về nhà.

– Vâng!

Bữa ăn cứ thế tiếp diễn rồi nhanh chóng kết thúc.

Cậu lẽo đẽo theo nó rồi chui lên giường nó nằm phơi bụng ra ngủ, nó cũng dắt con Fufu lên phòng chơi. Một gia đình 3 người, ôm nhau ngủ, ấm cực kì.

Còn Kỷ Vân và Trúc Linh kéo nhau lên phòng, để lại Nguyên Hoàng và Khắc Huy ở dưới dọn dẹp.

Trúc Linh nhìn cái mặt nham nhở của bạn, lên tiếng hỏi han:

– Có chuyện gì sao? Cái mặt mày bị sao thế?

– Có tin vui! Có tin vui! – Rồi cô kể cho bạn nghe về cuộc nói chuyện ban nãy với con gái, kể xong còn không quên dặn dò. – Nhớ giữ bí mật
nhé! Đừng cho thằng Lãnh biết! Để bọn nó tự biên tự diễn đi!

Trúc Linh nghe bạn nói thì giơ ngón cái lên, vui mừng ra mặt. Nhưng
cũng giống như Kỷ Vân, cô bất chợt nghĩ tới Minh Thiên và có chút xót
xa.

Trưa hôm ấy cứ thế trôi qua.

3 giờ chiều, ở một quán cafe nào đó, tại một cái bàn góc trong cùng,
hai cô gái trẻ tuổi đang bàn bạc cái gì đó rồi lại nhìn nhau cười.

Mỹ An nhìn bản kế hoạch, trong lòng âm thầm đánh cược một phen. Lần
này nhỏ liều vậy, nhỏ ghét Băng Du lắm, dù sao cũng chỉ là phá nát khuôn mặt thôi mà.

” Để xem với khuôn mặt xấu xí đó, Hoàng Lãnh có còn yêu mày hay
không! Mà cũng đâu cần phải lo, nhà mày giàu mà, bố mẹ mày chỉ cần bỏ
chút tiền ra, thì khối thằng sẽ đành ngậm đắng nuốt cay mà ở bên mày. Ai dà, Băng Du, mày hết thời rồi! ”

– Vậy sai người bắt nó nhé! Tôi có biết một đám xã hội đen khá được
việc, bỏ nhiều nhiều tiền một chút là không sợ lộ đâu! – Mỹ An nói với
Hoàng Oanh. Gì chứ mấy cái cỏn con này dễ thôi! Nhỏ thường xuyên lẻn đi
bar cùng đám bạn cấp 2 nên quen được rất nhiều loại người. Tất nhiên
chuyện này, bố mẹ nhỏ không hề biết.

– Ừ, cậu lo vụ đó đi. Vụ axit tôi sẽ lo!

– Vậy đi!

Hai người nhìn nhau rồi nhìn tấm ảnh của nó bị đâm nát bét đặt trên bàn, cùng nhau cười.

Yêu là mù quáng! Câu nói này thật sự vô cùng chính xác!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.