Sao Mày Chậm Hiểu Thế?

Chương 16: Hoàng oanh và mỹ an


Đọc truyện Sao Mày Chậm Hiểu Thế? – Chương 16: Hoàng oanh và mỹ an

Chap nóng hổi mới ra lò, vừa thổi vừa đọc đây!

Bữa giờ bí ý quá >

Truyện tiếp theo là một truyện trưởng thành đó nha! Viết truyện trẻ con, học sinh này khó quá! >

Thật không hiểu sao @@ một đứa học sinh lại có suy nghĩ như này >

Mình già rồi >

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chẳng mấy chốc là hết ngày nghỉ, một tuần mới lại bắt đầu. Sáng thứ hai, chính là quãng thời gian chán nhất cuộc đời!

– Con chào mẹ! – Vừa xuống xe, Hoàng Oanh quay lại ôm mẹ một cái.

– Ừ, vào trường đi! Học tốt nhé con gái!

– Ui giời, con gái mẹ đương nhiên là chuyện gì cũng tốt rồi, con
không học thì cũng vẫn sẽ tốt thôi! Con đi đây! Mẹ đi làm đi kẻo muộn!

Mẹ của Hoàng Oanh chỉ mỉm cười nhìn con gái. Cô không biết phải làm
sao để tính cách của con gái có thể bình thường một chút. Con gái cô quá kiêu ngạo và cũng rất ích kỉ, người làm mẹ như cô, thật sự lo cho nó.
Chỉ mong con gái không gây sự với mọi người ở trong trường.

Hoàng Oanh thì nào biết tâm tư của mẹ, mà có biết nhỏ cũng chả quan
tâm. Từ bé, nhỏ muốn gì được nấy, sớm đã thành thói quen. Không đứa con
gái nào có quyền được hơn nhỏ! Ấy thế mà con bé Phạm Băng Du vì cớ gì mà lại hơn nhỏ ở mọi mặt, được mọi người yêu quý, và được Hoàng Lãnh yêu
thương? Nhỏ coi thường, nhỏ không phục! Con bé ngu ngốc đó làm sao mà
hơn nhỏ? Nhỏ nhất định sẽ từng bước cho mọi người thấy nhỏ mới là nữ
hoàng, mới là người hoàn hảo. Và bước đầu trong kế hoạch của nhỏ là
khiến Vương Hoàng Lãnh thuộc về mình. Hừm, sớm thôi, Hoàng Lãnh sẽ sớm
bỏ con nhỏ Băng Du kia mà đến với Hoàng Oanh!

Nghĩ vậy, nhỏ vừa cười vừa bước vào trường. Mới bước vào lại gặp nó,
bên cạnh là cậu và anh. Sự ganh ghét, đố kị lại xuất hiện. Cố nở nụ
cười, nhỏ bước lại gần rồi khoác tay cậu:

– Lãnh à, ăn sáng chưa? Có muốn đi ăn cùng mình không?

Cả ba người kia đều quay lại nhìn nhỏ. Cậu đẩy người nhỏ ra, gằn giọng:

– Cậu điếc hả? Tôi nói bao nhiêu lần là đừng có đụng vào tôi, cậu có
hiểu không? Tôi và cậu cũng chả thân thiết, chính xác là không quen
biết, đừng bao giờ lại gần tôi!

– Mình đã nói rồi mà! Mình thích cậu và mình sẽ làm cho cậu thích
mình! Cho nên mình làm gì là quyền của mình! Cậu cứ chờ đi, cậu nhất
định sẽ thích mình mà!

Cậu nhìn Hoàng Oanh bằng ánh mắt chán ghét, chuẩn bị tâm trạng để bùng nổ, vừa định mở miệng, đã nghe tiếng nó:


– Này, cậu thích Lãnh hay không là quyền của cậu, tôi không cấm,
nhưng làm ơn có tự trọng chút đi, cứ làm phiền người khác hoài vậy?

– Liên quan quái gì đến cậu? – Hoàng Oanh vênh mặt, không nhìn nó,
mắt chỉ chăm chăm nhìn vào bàn tay được sơn vẽ rất đẹp của mình.

– Hứ, người ta là chồng yêu của Phạm Băng Du này đấy! Đừng có mà vớ
vẩn! – Nó ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, vồ lấy tay cậu, nhìn Hoàng Oanh
rồi cười cười. – Chồng à, mình vào lớp đi! Ở đây nghe tiếng ruồi kêu
thật là khó chịu quá!

– Tuân lệnh bà xã! – Cậu cười, ôm nó đi ngay lập tức. Trong lòng cậu
đang nở hoa. Chỉ tiếc là Minh Thiên không thấy được cảnh đấy, bực thật
đấy! Thầy hiệu trưởng ơi là thầy hiệu trưởng, lúc em cần thì sao thầy
không gọi tình địch của em đi cho khuất mắt, đợi đến lúc em cần thầy lại gọi người ta đi là sao?

Nó và cậu đi rồi, Hoàng Oanh vẫn cứng họng, đứng đơ ra như tượng. Cái gì đang xảy ra thế kia?

” Không được! Không thể được! Vương Hoàng Lãnh là của mình! Phạm Băng Du, mày hãy chờ đấy! Tao sẽ cho mày biết, dám vượt mặt tao, dụ dỗ người yêu của tao, rồi sẽ như thế nào! Giờ mới bắt đầu, ha ha, tao sẽ cho mày biết! Mày cứ chờ đấy! ”

Cậu vừa đi vừa nhìn nó, cười tủm tỉm.

– Này, bà xã, nãy phản ứng dữ dội vậy?

– Thì mày không thích bị làm phiền mà, tao giúp mày còn gì nữa.

– Có thật là chỉ có thế thôi không?

– Thì…..cũng may cho mày là tao khá ghét Hoàng Oanh!

– Sao lại ghét? – Khà khà, cậu phải vạch trần bộ mặt thật của bé Du nhà cậu.

– Thì đấy, cứ bám dính lấy người ta, uốn éo, giọng thì nhẽo nhoẹt,
lại còn cứ năm lần bảy lượt thái độ với tao! – ” Vả lại, nó còn nói nó
thích mày, làm sao mà tao không ghét được! ”

Thật ra thì, từ ngày hôm qua, sau cái vụ trò chơi gia đình đó, nó chợt nghi ngờ liệu bản thân có phải là thích cậu hay không. Tại
nếu dựa vào các biểu hiện khi thích một người mà mẹ hay nói với nó, nó
có vẻ giống như là thích cậu. Nhưng nó không chắc lắm, vì nó đã thích ai bao giờ đâu, còn những cảm xúc kì lạ kia cũng có thể chỉ là vì hai đứa
là bạn từ nhỏ và nó là một đứa có tính chiếm hữu rất cao. Nhưng, nó sẽ
tìm hiểu, sẽ xem một thời gian nữa, để xem thứ tình cảm đó là gì. Nếu
thật sự là nó thích cậu, thì nó sẽ trói cậu thật chặt bên mình.

Nó thật sự rất khâm phục mình! Làm sao mà nó thông minh thế nhỉ? Kiến thức thì không nói rồi, mà ngay cả chuyện tình cảm nó cũng có thể suy
nghĩ ra, thế mà mọi người xung quanh nó cứ nói nó ngu như heo, toàn là
ghen tị với nó thôi! >

– Mày còn nhận tao là chồng yêu của mày nữa!

Đang suy nghĩ, tiếng cậu vang lên khiến nó dừng bước. Cậu thấy vậy
cũng dừng theo, hai đứa đứng ngay cầu thang, nó nheo mắt nhìn cậu.


– Thì mày chả bảo chơi trò gia đình là gì?

– Tao có nói là không nói cho ai biết mà!

– Mày không thích tao nói chứ gì? Không muốn người ta hiểu lầm chứ
gì? – Cậu không muốn người khác hiểu nhầm mối quan hệ của nó và cậu sao? Sao lại cảm thấy bực bội và tủi thân thế này?

– Đương nhiên là tao thích! Càng nhiều người hiểu lầm càng tốt! Tao chỉ sợ mày không thoải mái mà thôi!

– Tao chỉ là giúp mày mà thôi, thoải mái với không thoải mái gì! – ”
Càng nhiều người hiểu làm càng tốt sao? Cũng phải thôi, như vậy thằng
Lãnh cũng sẽ đỡ bị mấy đứa kia làm phiền, thế thì đương nhiên là nó
thích rồi! ”

– Ừ….hehe…. – Cậu bỗng dưng nhìn nó chằm chằm rồi nhe răng ra cười. Cứ

nhìn nó rồi cười mãi.

Nó bị cậu nhìn, chợt cảnh giác, lùi lại vài bước, hai tay giơ lên thành nắm đấm, hỏi:

– Cái kiểu nhìn tao rồi cười nham nhở thế là sao?

– Mày làm trò gì đấy? Bỏ tay xuống! Lại đây coi! – Vừa nói cậu vừa kéo tay nó rồi bước lên cầu thang.

– Nãy mày nghĩ cái gì vậy?

– Muốn biết lắm à?

– Nếu bỗng dưng có một thằng nhìn mày chằm chằm rồi nhe răng ra cười, mày có tò mò thằng đấy nghĩ gì không?

– Có!

– Đấy là câu hỏi tu từ, không cần mày trả lời! Nói nhanh lên! – Nghe
câu trả lời của cậu, nó vừa bước tới trước cửa lớp liền gào lên.

Cậu vẫn ung dung kéo nó vào chỗ ngồi, rồi chống cằm, chậm rãi nói:

– Tao chỉ là nghĩ, việc mượn mẹ mấy quyển tiểu thuyết cho mày đọc là vô cùng cần thiết. Nó đóng vai trò vô cùng to lớn cho sự hạnh phúc của tao, haizz…

– Hạnh phúc của mày thì liên quan quái gì đến việc tao đọc tiểu thuyết?

Cậu nhìn nó, mỉm cười rồi lôi điện

thoại, đeo tai nghe và bắt đầu chơi game.

Nó im lặng nhìn xuống bàn, lại nhớ tới đoạn đối thoại hồi trước. Lúc
đó, cậu cũng nói tới việc đọc tiểu thuyết này, cậu nói trong đó sẽ có
câu trả lời cho những cảm xúc của nó.


Quả thật, nó rất muốn biết có phải nó thích cậu hay không, nhưng nó không muốn đọc mấy cái tiểu thuyết tạp nham đó đâu!

” Có nên đọc không nhỉ? Đọc mấy cái đấy mệt lắm! Nhưng mà, mình chỉ
cần đọc thử 1 quyển thôi mà, đọc 1 quyển là chắc biết được rồi! Thôi, cứ thử vậy! Đợi tí về nhà, vào phòng mẹ lấy 1 cuốn xem sao. ”

Một lúc sau, đến giờ vào lớp. Hoàng Oanh bước vào lớp, mắt cứ nhìn
chằm chằm hai đứa nó. Nó thấy vậy, cũng nhìn lại, bĩu môi 1 cái rồi lại
quay người đi. Hoàng Oanh sau khi nhìn thấy cái động tác bĩu môi khinh
thường của nó thì tức điên lên, tay nắm lại, trong đầu bắt đầu suy tính.

Tiết đầu là môn Toán, cậu vẫn ngồi chơi game, còn nó đã gục xuống bàn ngủ từ khi nào. Ông thầy dạy Toán nhìn bọn nó mà cảm thấy bực bội. Ông
ghét bọn này lắm, tuy đây là năm đầu ông dạy hai đứa nó, nhưng từ hồi
bọn nó học lớp 9 ông đã ghét rồi.

Chuyện là, ông là bạn thân của thầy Hói ( thầy thể dục ta có từng
nhắc tới trong chap 6 đó, cái thầy bị bọn nó phá cho một trận í >

Đã nhiều lần ông tìm cách làm khó hai đứa nó, ông cũng rất nặng lời
với bọn nó nhưng hai cái đứa khùng đó hình như còn chả thèm để tâm. Vẫn
cứ vui tươi như thường! Mà cũng không hiểu sao hai đứa nó lại giỏi như
thế!

Tuy trong lớp lúc nào cũng làm việc riêng, không thì toàn ngủ tít mít ra, nhưng bất kì lúc nào ông gọi Hoàng Lãnh và Băng Du làm bài, bọn nó
đều làm được. Kể cả những bài nâng cao mà đám học sinh còn lại không đứa nào biết làm, hai đứa nó cũng chơi sạch, cách làm lại rất độc đáo.

Bình thường có được một học sinh giỏi như vậy, là phúc, là cục cưng
của ông, nhưng riêng hai đứa nhóc này, càng giỏi ông lại càng ghét. Tuy
hai đứa lúc nào cũng lễ phép với ông, nhưng ông vẫn thấy bọn nó hỗn láo, ai biết được, đến một ngày, không chừng ông lại bị ăn một vố như ông
bạn thân chí cốt!

Càng nhìn càng thấy không vừa mắt!

Thầy ( gọi là thầy bạn của thầy hói ), trong lúc bực bội đã lôi một bài
toán nâng cao trong đề thi đại học ra, chép lên bảng. Dù gì hôm nay cũng là tiết luyện tập, lấy việc công trả thù việc tư cũng chả sao! Chép
xong, quay xuống nhìn mặt cả lớp đờ đẫn, còn hai đứa láo toét kia vẫn
đứa chơi game, đứa ngủ, thầy bạn thầy hói lại càng sôi máu.

– Vương Hoàng Lãnh và Phạm Băng Du!!! – Thầy gào lên.

Hai đứa chậm rãi ngẩng đầu dậy, nó dụi dụi mắt, đồng thanh:

– Dạ thầy?

– Lên bảng làm bài này ngay!

– Ai ạ?

– Cả hai! – Thầy bạn thầy hói trừng mắt nhìn hai đứa nó.

Hai đứa nó lầm lũi bước lên bảng, nhìn bài một lúc, đứng yên lặng. Thầy bạn thầy hói cười thầm.

” Dù bọn bây có giỏi tới cỡ nào thì một lũ lớp 10 làm sao làm được bài này! Một lũ nhóc vắt mũi chưa sạch! ”

Ai ngờ, ngay sau đó, hai đứa nó đã bắt tay vào làm. Viết rất nhanh,
bảng chưa gì đã kín chữ. Mọi người dưới lớp há hốc mồm ra nhìn, ngay cả
thầy bạn thầy hói.

Lúc sau, nó và cậu đặt phấn xuống bàn giáo viên rồi đi về chỗ. Thầy
bạn thầy hói nhìn bài bọn nó thì không tin, cố gắng nhìn thật kĩ để bắt
lỗi, dù chỉ là lỗi nhỏ. Nhưng nhìn đến đau cả mắt vẫn không thấy lỗi nào cả. Hai đứa này, làm sao lại làm được bài này? Lại còn là hai cách giải khác nhau? Nghiến răng nghiến lợi, thầy đành cho bọn nó điểm 10.


Còn Hoàng Oanh sau khi thấy một màn trên bảng thì lại ghét nó tiếp.
Vì cớ gì nó làm được còn nhỏ đọc cái bài vẫn không hiểu? Nhỏ không tin!
Chắc chắn ở trên, Hoàng Lãnh đã bày bài cho nó!

Còn Dũng lúc này quay qua khều hai đứa nó, giơ ngón cái lên, miệng nói:

– Vẫn giữ vững phong độ!

Nó với cậu nhìn rồi cười! Thật ra thì, bọn nó giỏi toán thế này cũng là nhờ bố Hoàng và bố Huy.

Cả hai bố đều là kiến trúc sư nổi tiếng, rất nổi tiếng! Cả hai đều
rất thích và rất giỏi toán nên từ nhỏ nó và cậu đã bị bố ngày ngày rèn
môn Toán cho. Ngày nào cũng học Toán và làm bài, dẫn đến tình trạng như
hiện nay. Riêng môn Toán bọn nó đã học hết chương trình cấp 3 rồi và
cũng rất giỏi. Tuy là không thích môn Toán mấy, nhưng giỏi Toán thì được nhờ không ít. Ví như vừa nãy, nhờ có công ơn dạy dỗ của bố mà bọn nó có thể lên mặt với thầy! Ha ha! Cảm giác khiến người khác bẽ mặt thật sung sướng!

Tiết đầu nhanh chóng kết thúc trong sự bực bội của thầy bạn thầy hói. Tiết tiếp theo cũng mau chóng trôi qua và đã đến giờ ra chơi.

Nó bỗng dưng thèm ăn kem, liền rủ cậu và Dũng xuống canteen.

Lúc này, Hoàng Oanh đang ngồi trên lớp, bỗng dưng đứng dậy, chạy
xuống sân. Hoàng Oanh chạy về phía khu cấp 3 bình thường rồi chạy tới
một lớp 10 và hỏi:

– Bạn ơi, cho mình hỏi, bạn Mỹ An có ở lớp này không? Nguyễn Ngọc Mỹ An ấy?

– Bạn tìm Mỹ An hả? Bạn ấy ở lớp 10B5 ấy!

– Mình cảm ơn!

Vừa dứt lời, nhỏ chạy thẳng sang lớp 10B5, sau khi hỏi một bạn trong lớp, nhỏ đến trước mặt Mỹ An.

Mỹ An đang ngồi dũa móng tay, thấy Hoàng Oanh đứng trước mặt mình,
vừa định hỏi, thì Hoàng Oanh ghé sát xuống tai Mỹ An, nói nhỏ:

– Tôi là Lê Hoàng Oanh, học lớp 10 chuyên Anh. Cùng lớp với Hoàng
Lãnh và Phạm Băng Du. Tôi chỉ muốn nói, tôi có biết chuyện năm ngoái cậu gây ra, và tôi cũng ghét cay ghét đắng con nhỏ Phạm Băng Du đó, muốn
cho nó một bài học. Cậu có muốn hợp tác hay không? Nếu có thì hẹn cậu tí nữa tan học ở phòng đa năng.

Nói xong, Hoàng Oanh quay người bỏ đi, nhếch mép cười. Mỹ An vẫn ngồi yên, mặt cúi gằm xuống, một nụ cười dần hiện lên.

3 tiết học tiếp theo cũng nhanh chóng trôi qua. Chuông vừa reo, cậu lại theo thói quen, nắm tay nó kéo đi.

Hoàng Oanh nhìn thấy tay 2 người, lại ghen tức, rảo bước nhanh xuống
phòng đa năng. Đứng chờ một lúc thì thấy Mỹ An xuất hiện, hai người nhìn nhau cười một cái.

Về phía nó, vừa về nhà liền chạy lên phòng Kỷ Vân tìm một cuốn tiểu thuyết.

Nó bày một đống sách dưới đất, nhìn một lượt liền thở dài. Gì đâu mà
toàn là ” Anh yêu em hơn ngàn vì sao. ” , ” Sao mày chậm hiểu thế? ” , ” Chàng giảng viên cầm thú. “,…nghe tên đã thấy ngán rồi! Sao bao nhiêu
người kể cả mẹ nó lại thích đọc mấy cái thứ này nhỉ?

Vừa định từ bỏ kế hoạch đọc tiểu thuyết để tìm câu trả lời, chợt nó nhìn thấy một cuốn sách trên đầu giường.

” Hãy nói cho em biết thế nào là yêu! “, bìa sách cũng rất đẹp và trang nhã!

” Cuốn này chắc không đến nỗi nào đâu! Với cả nhìn tiêu đề có vẻ hợp với chuyện của mình đấy! Thôi cứ lấy về đọc thử! ”

Nghĩ vậy, nó hí hửng cầm sách về phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.