Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em

Chương 42


Bạn đang đọc Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em – Chương 42


Buổi lễ từ thiện kết thúc, kế tiếp là thời gian dành cho tiệc tối.
Ở đây không có máy quay, chỉ có nghệ sĩ và các nhân vật nổi tiếng nhẹ nhàng hàn huyên, lần lượt mời rượu.
Ngọn đèn pha lê to lớn trên trần nhà giống như bầu trời được che phủ bởi hàng vạn ngôi sao trải kín mái nhà, chiếu xuống những ánh sáng lấp lánh.
Nhiễm Thuật đứng dưới ánh đèn, tây trang tinh mỹ khiến cho khí chất của cậu càng thêm xuất chúng, không một ai có thể ngó lơ.
Cậu không nhận rượu từ người khác, chỉ lo tìm kiếm Lục Dĩ Nhiên khắp hội trường.

Cảm giác nếu không mắng hắn vài câu thì cậu chết nghẹn mất.
Nhưng mà mới đi được nửa đường thì cậu bắt gặp Tô Điểm Điểm và bạn cậu ta lén la lén lút quan sát cậu.

Sau khi hai người đó chạm mắt cậu, bọn họ còn cười giễu cậu.
Cậu không thèm quan tâm, thậm chí chỉ cần nhìn Tô Điểm Điểm thôi là hai con mắt đã thấy thốn thôi rồi.

Do đó cậu cũng không hiểu ẩn ý trong nụ cười của Tô Điểm Điểm.
Kết quả quay đầu thì thấy một đoàn người đi tới.
Mà nhóm người vây quanh này đương nhiên là khách mời chính của buổi tiệc.
Vô số nhà sản xuất hay nghệ sĩ đều nung nấu ý định làm quen.

Bọn họ chỉ cầu mong mời một ly rượu, thông qua đó gây ấn tượng với những người đó là vinh hạnh lắm rồi.
Đứng giữa là một quý bà cao ráo với làn da màu lúa mì, dáng người khoẻ khoắn.

Bộ váy dạ hội xanh ngọc càng tôn thêm khí chất quý phái của bà.
Người phụ nữ mỉm cười, nhìn thế nào cũng là người có tu dưỡng tốt.

Bà đối xử với ai cũng nho nhã lịch sự.
Sau đó, ánh mắt bà nhìn về phía Nhiễm Thuật.
Ở đây có rất nhiều người chú ý tới cảnh này.
Bởi vì livestream gần đây mà Nhiễm Thuật và Tang Hiến bị mọi người phát hiện đang qua lại mập mờ với nhau.

Người trong giới truyền tai nhau đồn thổi Nhiễm Thuật ôm đùi Tang Hiến chẳng qua muốn nổi tiếng lại.

Nhiễm Thuật một thời đứng trên đỉnh cao, nay không phải cũng như bao người khác thôi à?
Dần dà, sự thật Tang Hiến có vợ chưa cưới cũng được đồn đãi khắp nơi.

Tự dưng Nhiễm Thuật bị người ta gán mác không từ thủ đoạn, vô duyên vô cớ mang tiếng “người thứ ba”.
Cả giới giải trí đều đang bí mật bàn tán “quả thị thơm” này.
Bây giờ Nhiễm Thuật và mẹ Tang Hiến chạm mặt nhau, hình như trò hay sắp bắt đầu rồi.
Bọn họ sắp sửa được chứng kiến thời khắc vô cùng thú vị.
Sau khi nhìn thấy Nhiễm Thuật, bà Tang hơi do dự, bởi lẽ trước đó bà được dặn không thể tiết lộ chuyện bọn họ quen nhau, vì thế bà cũng ít khi công khai gặp gỡ Nhiễm Thuật.
Hiện tại, bà không biết mình có nên đến nói chuyện với Nhiễm Thuật không.
Nhiễm Thuật vội vàng thu lại cơn tức, tính toán chốc nữa lại tìm Lục Dĩ Nhiên tiếp, sau đó thản nhiên đi qua chào hỏi: “Đây là chị gái xinh đẹp nào mới debut ạ? Sao lại xinh thế chứ?”
Bà Tang nghe vậy không khỏi cười toe toét, đôi mắt cong lên thành hình trăng khuyết: “Nào em mau lại đây để chị nhìn một chút.”
Nhiễm Thuật nhanh chân đi về phía bà Tang, lại lui ra sau một bước.
“Lại đi giày cao gót cao như vậy nữa rồi!” Lời nói hơi có ý trách móc.
Tất cả những người có mặt ở đây mấy ai dám nói chuyện với bà Tang như thế?

Kết quả bà Tang chẳng những không để ý mà còn giải thích: “Do stylist phối như vậy.”
Nhiễm Thuật hơi bất đắc dĩ nhưng chỉ có thể kiên trì đi qua.
Vì Tang Hiến cao nên mẹ anh chắc chắn không thể thấp được.
Chiều cao của Nhiễm Thuật và bà Tang hơi xêm xêm nhau nhưng vì bà đi cao gót nên chiều cao hiện tại phải lên tới 185cm.

Nhìn bằng mắt thường sẽ thấy Nhiễm Thuật trông khá nhỏ nhắn xinh xắn.
“Lại đây, hai chị em mình kiếm chỗ ngồi xuống trò chuyện, vừa hay chị cũng hơi mệt.” Bà Tang nói xong liền vươn tay ra.
Sau khi ngồi xuống, ngoại hình hai người không bị người khác dòm ngó nữa.
Nhiễm Thuật lập tức hiểu ý cầm lấy tay bà rồi dìu bà rời khỏi đám đông.
Bà Tang cười cười nói xin lỗi với người xung quanh: “Thật có lỗi quá.

Xin lỗi vì không thể tiếp chuyện với mọi người, tôi muốn trò chuyện với Nhiễm Nhiễm một lát.”
Ngay sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Nhiễm Thuật nắm tay bà Tang sóng vai rời khỏi sảnh lớn, cả hai đi về phía phòng chờ VIP.
Đúng lúc này Lục Dĩ Nhiên vừa bước vào đại sảnh, vừa đúng bắt gặp ngay khung cảnh Nhiễm Thuật và bà Tang khoác tay nhau rời đi.
Khoảnh khắc ấy, Nhiễm Thuật không ngờ mình có thể chứng kiến biểu cảm hoảng hốt trên khuôn mặt vạn năm băng sương cực kỳ kiêu ngạo của Lục Dĩ Nhiên.

Bao nhiêu khinh miệt trước đó lập tức tan biến.
Trong ánh mắt của Lục Dĩ Nhiên là sự khó thể tưởng tượng nổi.
Nhiễm Thuật ngại bà Tang ở đây nên không qua nói chuyện với Lục Dĩ Nhiên.

Cậu chỉ có thể trừng mắt với hắn, mấp máy môi mỏng nói: “Đồ ngu.”
Lục Dĩ Nhiên: “…”
Nhóm Tô Điểm Điểm mãi vẫn không cất nổi nên lời, biểu cảm khiếp sợ cũng không thèm che giấu.
Tại sao bà Tang không những không ghét Nhiễm Thuật mà còn tỏ ra rất thân với cậu?
Không lẽ mối quan hệ của Tang Hiến và Nhiễm Thuật được nhà họ Tang chấp nhận rồi ư?
Thế cái vị hôn thê kia đâu rồi?
Bộ cô ấy không để ý chút nào hả?
Giờ phút này, ngoài sự không cam lòng trong tim và nỗi ngỡ ngàng trên khuôn mặt, Tô Điểm Điểm còn cảm thấy tủi thân hộ vị hôn thê chưa bao giờ thấy mặt kia.
Nếu như tìm được cách thức liên lạc với vợ chưa cưới của Tang Hiến, vậy cậu ta có thể phát thông cáo báo chí về Nhiễm Thuật rồi?
Tri tam tố tam*, tội thêm một bậc.
*biết mình là người thứ ba nhưng vẫn làm.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn mình.

Tô Điểm Điểm âm thầm hạ quyết tâm, cậu ta phải thử liên lạc với vị hôn thê của Tang Hiến.
Đáng tiếc, không một ai cùng chung suy nghĩ với cậu ta.

Tất cả mọi người đều giễu cợt nhìn Tô Điểm Điểm.
Thậm chí có người đi ngang qua người cậu ta nhỏ giọng nói mỉa: “Chắc thất vọng lắm nhỉ.

Cứ ngỡ Nhiễm Thuật bị quật ai dè người ta bình an vô sự.”
“Cậu làm sao ấy nhỉ, nãy không nhìn về phía đó phỏng?”
“Dù thích hóng nhưng tôi cũng chỉ dám làm quần chúng thích ăn dưa thôi.

Đâu như ai kia kìa, thất vọng cái mặt đen xì.


Bôi ba cân phấn phủ lên mặt cũng không che hết được.

Mất mặt thế…”
“Cậu im đi.

Dù tôi có flop cũng nổi hơn cậu.”
“Không về soi gương đi à.” Người kia xỉa xói xong thì rời đi luôn.
Tô Điểm Điểm tức giận đến mức run cả người.
*
“Tức chết em rồi!” Nhiễm Thuật phàn nàn với bà Tang trong phòng VIP: “Bọn họ nói em là Tuesday kìa? Chả nhẽ em tự cắm sừng mình hả?!”
“Ai bảo em làm minh tinh làm chi? Không thể công khai mối quan hệ nên mới thành ra thế này.

Nếu không đừng làm nghệ sĩ nữa, em qua nhà chị cắm hoa, tâm sự với chị đi.

Tang Hiến nuôi được em mà.” Bà Tang lười biếng ngồi trên ghế quý phi*, chống cằm nhìn Nhiễm Thuật đi qua đi lại.
“Em cũng phải có sự nghiệp của mình chứ, không thể nào làm chim hoàng yến mãi.

Chị thấy đúng không?”
“Ừm, cũng đúng.” Bà Tang chiều theo ý cậu gật đầu.
“Mấy ngày trước để giúp Tang Hiến bù đắp thiệt hại mà em liều mạng quá trời.”
“Game kinh dị trực tiếp nhỉ, chị xem rồi.

Vui phát khóc.”
“…”
Nhiễm Thuật đi tới ngồi chếch phía trước bà Tang, cố gắng suy nghĩ nên giải quyết hiểu lầm này thế nào.
Bà Tang lại thở dài: “Haizz, may là chị thích em lắm.

Mà em đó, lâu rồi chưa thèm đến thăm chị nữa.”
“Không phải vì em với Tang Hiến mới chia tay hai năm trước ạ? Tụi em vừa làm lành mới được bao ngày đâu.

Nhưng kể từ khi quay về bên nhau bận rộn quá nên chưa có thì giờ qua thăm chị được.”
“Hai đứa chia tay là chuyện của hai đứa, ảnh hưởng gì đến việc thăm chị à?”
“Dạ chị nói rất đúng!” Nhiễm Thuật bỗng nhiên được khai sáng: “Chị là chị của em, còn Tang Hiến là bạn trai em.

Em gọi chị là chị, anh ấy gọi chị là mẹ, hai người bọn em không liên quan tới nhau.”
“Ừm, chính là như vậy!” Bà Tang gật đầu tán thành.
Nhiễm Thuật bất thình lình tiến lại gần nhìn, nghiêm túc nói: “Chị à, không biết em nên nói không nhưng chị vẫn trẻ như ngày xưa.

Lúc ấy em đứng trước cổng trường thấy chị, em suýt nữa chạy đến xin nick Wechat của chị luôn rồi.

Giờ mà chị đi ngang qua người em, chắc em bị u mê luôn ấy.”
Bà Tang cực kỳ thích nói chuyện với Nhiễm Thuật vì cậu toàn nói mấy câu bà thích nghe thôi.


Hai tên đầu gỗ là bố Tang và Tang Hiến không có cửa so với cậu.
“Lần trước ở buổi đấu giá chị tranh được một chiếc đồng hồ đeo tay và vài món trang sức.

Mấy hôm nữa chị nhờ người đem sang cho em.

Em chuyển nhà hả?”
Nhiễm Thuật khoát tay áo: “Đàn ông mạnh mẽ như em ai lại đeo trang sức?”
“Trưng trong nhà cũng đẹp mà.

Không thì nếu Tang Hiến chọc em nổi điên, em cứ cầm ngọc phỉ thúy phang vào đầu nó!”
“Kiểu gì ạ, cho em xem với.”
Bà Tang không mang theo điện thoại bên mình, vì vậy để Nhiễm Thuật lên trang web đấu giá lần trước xem lại.
Đăng nhập tài khoản thành viên của nhà họ Tang xong là có thể thấy những món đấu giá mà nhà họ giành được, từ giá cả cho đến giới thiệu chi tiết, ảnh nào cần đều có hết.
“Thích gì cứ bảo chị.” Bà Tang nói chuyện cứ như đùa, cảm giác những món đồ đáng giá một tỉ trăm vạn kia giống như những món đồ chơi có giá ngàn vạn vậy.
Nhiễm Thuật say mê lướt xuống, quả nhiên không còn tức như vừa rồi, đôi mắt sáng ngời tiếp tục lựa chọn.
Bà Tang chỉ mỉm cười đứng nhìn.

Nhiễm Thuật đúng là giống như những gì Tang Hiến miêu tả, giận nhanh mà hết giận cũng nhanh, đã vậy lại rất dễ dụ.
Dăm ba thủ đoạn dỗ dành đối với nhà họ Tang chỉ là chuyện đơn giản như đang giỡn.
Nhiễm Thuật xem một hồi thì nghe thấy bà bất ngờ hỏi: “Cậu ta là bạn em à? Cứ lấm la lấm lét nhìn em mãi.”
Phòng chờ VIP có một cái mặt tường kính quan sát, có thể nhìn thấy khung cảnh dưới lầu.

Mục đích là để xem khách quý của mình tới chưa, có gì còn xuống dưới chào đón.
Nhiễm Thuật ngẩng đầu nhìn ra ngoài thì thấy Lục Dĩ Nhiên đi ngang qua cửa phòng của hai người mấy lần.
Cậu đặt điện thoại xuống rồi nói với bà Tang: “Là anh ta chọc tức em.

Chị đợi em ra ngoài mắng anh ta hai câu nha.”
“Đi đi, cố lên!”
“Vâng.”
*
Lúc này Lục Dĩ Nhiên vô cùng mờ mịt, cố gắng giả vờ vô tình nhìn vào phòng, sau đó lại quay sang hỏi bạn mình: “Anh nói thật không?”
“Ừm, thật.” Người đàn ông mỉm cười đáp.
Lục Dĩ Nhiên có thể giữ vững địa vị trong ngành giải trí như vậy công lao to lớn cũng nhờ xuất thân của hắn.

Đúng vậy, hắn là con nhà giàu.
Hắn cũng quen biết một vài con em của một số gia tộc, ví dụ người đứng bên cạnh hắn aka trúc mã.
Trúc mã và nhà họ Tang cũng xem như có mối quan hệ, biết một ít chuyện, ví dụ: Thực ra Tang Hiến, Nhiễm Thuật và nhóm Tùy Hầu Ngọc là bạn cấp ba.
Lúc anh ta nói những lời này cho Lục Dĩ Nhiên nghe, Lục Dĩ Nhiên lại lâm vào mơ màng.
“Vậy tức là em mắng nhầm người rồi à?” Lục Dĩ Nhiên rầu thúi cả ruột: “Nếu hai người họ là bạn cấp ba, thời điểm Nhiễm Thuật gặp chuyện chủ tịch Tang chìa tay ra giúp âu là điều bình thường.

Chơi game với nhau hình như cũng đâu phải vấn đề lớn.

Vậy mà em lại mắng người ta là con giáp thứ mười ba?”
“Ừm, trước mắt tình huống là vậy.” Trúc mã nói rồi lại gần hắn: “Anh đã nói bao lần rồi, em tém bớt lại tính khí đi.”
Lục Dĩ Nhiên ảo não gõ trán: “Vậy giờ em phải đi xin lỗi người ta nhỉ? Em đi xin lỗi Nhiễm Thuật á hả?! Nó lại trêu em ba năm mất.

Nó là tên khốn như vậy đấy!”
“Chỉ là xin lỗi thôi mà.

Dù sao em cũng là người sai trước.”
“Anh để em bình tâm đã…” Lục Dĩ Nhiên vịn tường đè nén cảm xúc, nghĩ tới dáng vẻ vênh váo tự đắc của Nhiễm Thuật khi mình đến xin lỗi, hắn đã thấy máu nóng dồn hết lên não, sự xấu hổ và ảo não sục sôi trong đầu.

Lúc Nhiễm Thuật bước ra, Lục Dĩ Nhiên đang vịn tường với vẻ mặt khổ sở.
Nhiễm Thuật lập tức vui mừng: “Ái chà, ế lâu quá nên kabedon cả không khí hả?”
Nghe thấy giọng Nhiễm Thuật, lúc này Lục Dĩ Nhiên mới tỉnh táo lại, hai tay nắm thành quyền.
Nhiễm Thuật nhìn thấy tư thế này của hắn còn tưởng Lục Dĩ Nhiên muốn đánh nhau với mình.

Cậu ngẩng đầu cảnh giác đánh giá người đàn ông cao lớn đứng cạnh Lục Dĩ Nhiên.

Nếu hai người đó cùng tiến lên, cậu có thể đánh lại được không?
Bà Tang có mang vệ sĩ đến không nhỉ?
Ai ngờ Lục Dĩ Nhiên nói: “Trước đó tôi không hiểu rõ tường tận đã đi mắng cậu, là tôi không đúng, mong cậu có thể tha thứ cho tôi.”
“…” Nhiễm Thuật khẽ giật mình, những lời hay ý đẹp ấp ủ mãi định mắng người ta không dùng được, trong nháy mắt lại có một chút cảm giác bất lực.
“Nhưng mà hai người là bạn cấp ba, chuyện này có gì cần phải giấu giếm kỹ vậy sao? Để người ta hiểu lầm…” Lục Dĩ Nhiên lại bổ sung một câu.
“Anh chưa rõ ràng sự việc đã loạn hết lên, xong bây giờ lại là lỗi của tôi? Đầu anh nhồi thứ gì thì sẽ khiến anh suy diễn hành vi bình thường của người khác thành như suy nghĩ của anh.

Anh nên cải thiện đầu óc, mở rộng cách nhìn, đừng nghĩ người khác cũng không có đẳng cấp như anh.”
“Tôi đã xin lỗi rồi, mà cậu cứ che giấu thế này chắc chắn sẽ gây ra hiểu nhầm rộng rãi.” Mặt Lục Dĩ Nhiên đỏ bừng lên, nhỏ giọng cãi lại.
“Tự nhiên anh xin lỗi làm gì, khiến tôi thấy đen đủi?”
“Cậu!”
Lúc này, trúc mã của Lục Dĩ Nhiên mở miệng giải thích hộ: “Không có ý gì, cũng không có ý xấu.

Trước đó cậu ấy coi cậu là đối thủ thật ra là rất ngưỡng mộ cậu.

Mắt cậu ấy cao hơn đầu, cậu là người hiếm có trở thành đối thủ của cậu ấy.”
“Vậy mà nghe nói cậu cũng làm người thứ ba nên trong lòng cậu ấy hơi thất vọng mới dẫn đến hành động lỗ mãng thế này, cậu ấy chỉ mong cậu sớm thu tay.

Về sau phát hiện ra đây là hiểu nhầm nên lập tức đến đây giải thích với cậu.”
“Vừa rồi sau câu kia thật ra là muốn nhắc nhở cậu, giải thích rõ ràng quan hệ của cậu và chủ tịch Tang với ngoài kia để thị phi ngừng lại.

Mồm miệng cậu ấy ăn nói không giỏi lắm.

Xin lỗi đã khiến cậu tức giận.”
Quả nhiên là trúc mã nói chuyện dễ nghe hơn Lục Dĩ Nhiên nhiều, Nhiễm Thuật cũng nguôi bớt.
Hai tay cậu khoanh trước ngực, nhỏ giọng lầm bầm: “Nhiên Nhiên…”
Bà Tang gọi cậu là Nhiễm Nhiễm, gọi Lục Dĩ Nhiên là Nhiên Nhiên, bây giờ cậu mới phát hiện tên hai người đồng âm.
“Tôi xin lỗi!” Lục Dĩ Nhiên đột nhiên hét lên: “Tôi sai rồi, việc gì mà phải gọi tên tôi để sỉ nhục hả?”
Tiếp sau đó là đôi mắt rưng rưng như đang cố kiềm chế.
Biểu cảm xấu hổ đến sắp khóc này khiến Nhiễm Thuật phải giật mình.
Nhiễm Thuật: “…”
Thật sự là cậu đã mắng chửi người ta có thương hiệu, chỉ lẩm bẩm một cái tên thôi cũng là cậu đang chửi người ta.
Oan quá trời.
Lúc này có người chậm rãi đi đến cửa phòng VIP nghỉ ngơi, thấp giọng hỏi: “Em sao rồi?”
Nhiễm Thuật quay đầu lại, nhìn thấy thế mà lại là Tang Hiến đi đến đây.
“Anh ấy gọi em là tuesday! Sau đó phát hiện mình trách oan em thì đến xin lỗi, còn làm ra vẻ như bị em bắt nạt.”
Tang Hiến gật nhẹ đầu, ra hiệu cho Nhiễm Thuật vào trước.
Nhiễm Thuật không dừng lại, quay người đi về phía phòng nghỉ VIP.
Tang Hiến ra hiệu với trúc mã của Lục Dĩ Nhiên, nói tiếp: “Không có người thứ ba, người yêu của tôi từ đầu đến cuối chỉ có một.”
Trúc mã nhướn mày, sau đó cười khẽ: “Được rồi, tôi hiểu.”
Sau đó dắt Lục Dĩ Nhiên rời đi.
Lục Dĩ Nhiên không hiểu nên hỏi thăm: “Có ý gì?”
“Không có gì hết.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.