Bạn đang đọc Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em – Chương 41
Hai tiếng livestream.
Nhiễm Thuật khóc hai trận, chạy ra ngoài màn hình bảy lần, Tang Hiến thay cậu chơi một lần.
Trong hai tiếng này, cuối cùng Nhiễm Thuật cũng được trải nghiệm cái gọi là cảm giác thay đổi xoành xoạch, cảm xúc dao động rất lớn.
Tất nhiên khoảnh khắc mệt mỏi nhất chính là lúc cậu hét lên rách cả họng.
Đến cuối, cậu gần như bóp nát đồng hồ tính giây để kết thúc live, ngay cả lời tạm biệt của fan cậu cũng không đọc.
Lúc tắt máy, cậu như được trút hết sự giận dữ.
Tất cả mọi thứ đều kết thúc rồi, cậu không phải ngồi đó chịu tội nữa.
Thật không hiểu sao, cảnh tượng trực tiếp càng chật vật thì fan lại càng cười không biết mệt.
Sau đó, cậu đứng dậy hét về phía Cao Cần: “Phí bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu?! Em đây méo thèm care nữa!”
Hình như Cao Cần đã sớm chuẩn bị sẵn.
Cô cầm một tờ giấy A4 lên, bên trên in số tiền vi phạm hợp đồng.
Nhiễm Thuật nhìn xong tỉnh táo lại ngay và luôn, lầm bầm: “Trò chơi này thật là thú vị, chơi vui lắm, kích thích dễ sợ, em thích lắm cơ.”
Tiếp đó chui vào trong góc một mình giận dỗi uống nước.
Ờ, chỉ có thể uống nước.
Tang Hiến lịch sự cảm ơn nhân viên ekip rồi đưa bọn họ rời nhà Nhiễm Thuật.
Tiếp theo, anh ngồi xuống bên cạnh Nhiễm Thuật, hỏi thăm: “Em muốn ăn gì không?”
“Em không muốn lắm.
Hiệu ứng hình ảnh mạnh quá, nhớ tới đống thịt nhão đó em muốn huệ rồi.”
Tang Hiến không nói gì mà chỉ ôm Nhiễm Thuật vào lòng, vuốt vuốt lưng giúp cậu: “Anh biết em kiếm tiền vất vả.
Cục cưng nhà anh là nhất.”
Nhiễm Thuật vùi cả người vào trong vòng tay của Tang Hiến một lát, sau đó mới ngẩng đầu nhìn anh: “Anh ăn cơm chưa?”
“Anh chưa.”
Nhiễm Thuật ngước mắt nhìn đồng hồ, ngay lập tức nhận thấy đồng hồ nhà mình có vấn đề.
Rõ ràng phát sóng kết thúc lúc mười giờ, khoảng thời gian đó cậu nhớ rất kỹ.
Cậu chợt tỉnh táo lại, đứng lên rồi nói: “Em nấu cho anh ăn.”
“Em biết nấu á?!” Tang Hiến không dám tin vào tai mình.
Không lẽ hai năm chia tay đã giúp Nhiễm Thuật nghiên cứu thêm một kỹ năng mới?
Nhiễm Thuật nhảy chân sáo tiến vào phòng bếp, mở tủ lạnh rồi lấy ra đồ ăn đóng hộp.
Tang Hiến lặng lẽ quan sát: “…”
Anh có dự cảm không lành.
Nhiễm Thuật cầm lấy nửa miếng bánh rán ăn còn dở hồi trưa, lại lấy nửa phần thịt xông khói đóng hộp, sau đó bỏ lạp xưởng ra cắt thành miếng to bằng nửa quả trứng gà.
Tang Hiến: “…”
Thực ra anh có thể đặt cơm mà.
Anh cũng không phải chủ tịch bá đạo không thể ăn đồ giao nhanh.
Nhưng thấy Nhiễm Thuật làm đồ ăn cực kỳ vui vẻ, Tang Hiến chỉ đành hỏi han: “Em định làm bánh xào* hả? Không phải cắt rời nó ra sao? Bây giờ em lại bỏ nó lung tung vậy?”
(*)
“À cứ cho nó vào nồi là em hồi hộp, mà hồi hộp sẽ luống cuống tay chân, cuống rồi thì lại không xào tơi được.
Vì vậy giờ em đang trộn đều chúng lại rồi bỏ một thể.
Nóng hổi, anh ăn được rồi đấy.”
Tang Hiến hít một hơi thật sâu, hỏi tiếp: “Dạo này em đang tập nấu ăn hả?”
“Làm gì có đâu nhưng trong đầu em tự tưởng tượng.
Em nghĩ là mình có thể làm được.”
“…”
Tang Hiến đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, không ngừng cổ vũ bản thân trong đầu.
Chốc nữa, dù món ăn có bết bát cỡ nào thì anh cũng phải ráng ăn mấy miếng, không thể làm Nhiễm Thuật thất vọng.
Kết quả, anh lại thấy Nhiễm Thuật hùng hổ chạy vào phòng sưu tầm, chưa bao lâu đã cầm khiên Captain America chạy ra ngoài.
Tang Hiến trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhiễm Thuật giơ khiên bật bếp đổ dầu.
Xui xẻo thay trong nồi có nước, hậu quả là dầu ăn điên cuồng bắn tung tóe ra ngoài.
Nhiễm Thuật sợ hãi nhanh chóng tắt bếp, hoảng loạn chạy về phía Tang Hiến: “Chồng ới! Xém nữa nổ rồi!”
“Không sao đâu, em đừng miễn cưỡng.
Tụi mình đặt cơm ngoài được mà…” Tang Hiến vội vàng an ủi Nhiễm Thuật, thuận tiện thở phào nhẹ nhõm.
Ngày mai anh phải lén lút vứt hết nồi niêu xoong chảo trong nhà Nhiễm Thuật mới được.
Nhiễm Thuật hiếm khi nào đặt chân vào bếp lắm, giờ anh có vứt cậu cũng không nhận ra đâu.
“Em phải thử lại một lần nữa!” Nhiễm Thuật nói, hiên ngang lẫm liệt đi vào bếp.
Tang Hiến gấp gáp chạy theo nói: “Không thì anh nấu cho nhé?”
“Không cần đâu.
Em sợ anh phá banh nhà bếp của em mất.”
“Em kiếm đâu ra tự tin mà nói như vậy thế?”
“…” Nhiễm Thuật bực mình quay đầu trừng mắt với Tang Hiến: “Anh đang nghi ngờ kỹ năng bếp núc của em hả?”
Anh không nghi ngờ, anh chỉ lo sợ.
Nhưng anh không dám nói.
Nhiễm Thuật lại giơ khiên lên tiến vào bếp, lần nữa bật bếp.
Trong khoảnh khắc dầu sắp bắn ra ngoài, cậu đổ hết toàn bộ phần nguyên liệu đã trộn đều vào nồi, sau đó nhanh chóng đậy nắp, một loạt động tác cực kỳ lưu loát gọn lẹ.
Chờ một lát không thấy trong nồi xuất hiện dị tượng gì, Nhiễm Thuật mới mở nắp nồi ra rồi thử xào bánh.
“Chồng! Mau mau! Xì dầu!” Nhiễm Thuật khẩn trương vô cùng, tốc độ nói chuyện cũng đặc biệt nhanh.
Tang Hiến chỉ có thể vào nhà bếp tìm xì dầu giúp Nhiễm Thuật.
Nắp vừa mở, anh đã thấy Nhiễm Thuật dùng khiên che chắn cho anh: “Em yểm trợ anh, anh lên đi.”
Tang Hiến chỉ có thể đi qua rót xì dầu.
Nhiễm Thuật chỉ huy: “Chồng, muối.”
Tang Hiến lại bỏ muối dưới sự yểm trợ của Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật tiếp tục xào mạnh tay, đến khi ngửi thấy mùi khét mới dừng lại.
Bánh xào hoàn thành.
Thoạt nhìn cũng được đấy, không cháy bao nhiêu.
Nhiễm Thuật cực kỳ hài lòng ngắm nhìn.
Cậu giúp Tang Hiến đổ thức ăn ra, cầm đũa nếm thử trước, sau đó khẽ giật mình.
Một lúc sau cậu mới nói: “Em quên mất thịt xông khói mặn sẵn rồi.”
“Mặn lắm hả?” Tang Hiến dứt khoát cầm đũa của Nhiễm Thuật gắp một miếng, lập tức ngây người theo.
Sau khi xơi chỗ bánh xào, cả hai đồng loạt ngây như phỗng, cuối cùng bốn mắt nhìn nhau.
Khoảng vài phút sau, Nhiễm Thuật mới thử hỏi: “Giờ em bỏ thêm nước nấu thành cháo thì ăn được không?”
“Bánh nấu cháo được hả?”
“Không thì làm canh, bánh canh ấy.”
“Thôi, em đừng liều nữa.
Để anh nhắm mắt ăn hết cho.”
“Ấy đừng, giọng nói của anh vốn là giọng khàn ngàn năm, bây giờ mà ăn nó, không khéo lại thành giọng nói do uống nhiều rượu và hút thuốc mà thành mất?”
Tang Hiến bèn lấy điện thoại ra chuẩn bị đặt món.
Nhiễm Thuật tự dưng bắt đầu cởi quần: “Không thì em đút anh ăn nhé.”
Tang Hiến cũng không nhìn thêm nhiều chút: “Nhưng lần này anh đói thật.”
“À.” Nhiễm Thuật lại mặc quần vào.
Trong lúc Tang Hiến chọn món, Nhiễm Thuật cũng lại gần xem ké.
Tang Hiến thấy vậy hỏi cậu: “Em muốn ăn gì không?”
“Em thật sự không thèm lắm.”
“Thế anh chọn đại nhé?”
“Ừa vậy đi.”
Kết quả là Tang Hiến gọi rất nhiều món mà Nhiễm Thuật thích, còn bảo rằng mình muốn ăn.
Nhiễm Thuật vui vẻ đồng ý.
Chờ đồ ăn được giao tới, Tang Hiến bắt đầu bóc từng món một.
Anh vừa định ăn thì thấy Nhiễm Thuật lướt tới như đang cưỡi Cân Đẩu Vân, nghiêng mắt nhìn bàn thức ăn: “Sao anh gọi nhiều vậy, anh có ăn hết được đâu.”
“Ừm, công nhận.
Anh lỡ đặt hơi nhiều.”
“Uầy, anh thực sự khiến người khác câm nín á.” Nhiễm Thuật vội vàng chạy vào bếp lấy một đôi đũa, sau đó bắt đầu xử đồ ăn với Tang Hiến.
Cơm nước xong xuôi, hai người lần lượt tắm rửa.
Lúc Tang Hiến bước ra khỏi phòng tắm, Nhiễm Thuật vẫn đang tìm cách vượt ải trong trò chơi kinh dị.
Thấy Tang Hiến đến, Nhiễm Thuật bắt đầu giải thích: “Em thử đọc một số tài liệu cũ của công ty này trước đây, thiết lập của bọn họ chỉ khác cái vỏ chứ cái ruột thì giống hệt nhau.
Đợi em mày mò một hồi có khi tìm được phương pháp qua màn ấy, chỉ cần năm buổi livestream là kết thúc cả trò chơi, sau đó lập tức nhận được thù lao quảng cáo.”
“Ừm.”
Nhiễm Thuật thấy Tang Hiến đứng bên cạnh cứ nhìn chằm chằm mình, không khỏi cảm thấy quái quái: “Sao thế?”
“Anh muốn ăn đêm.”
“Chứ hồi nãy không tính là ăn khuya hả?”
“Ăn cái khác.” Sau đó lôi cả người Nhiễm Thuật qua.
…
Nửa đêm, Nhiễm Thuật lén lút gửi Trung y một tin nhắn: Loại thuốc Đông y kia còn không? Cho cháu thêm mấy thang.
Bác sĩ cực kỳ bất ngờ: Nữa hả? Trước đó tôi kê cho cậu nhiều lắm rồi mà?
R.S: Lần này là cháu uống ạ.
Sau khi làm lành, thận của cậu yếu thật sự.
Nhiễm Thuật cảm thấy tình trạng cơ thể mình không ổn lắm.
Mua thuốc xong, Nhiễm Thuật cất điện thoại đi.
Cậu trở mình chui vào lòng Tang Hiến.
Đêm tối thế này, được tựa đầu lên cơ ngực thì mới có thể ngủ ngon.
*
Dạo gần đây Tô Điểm Điểm im hơi lặng tiếng rất nhiều.
Nhưng dù có trốn tránh như nào thì cậu ta vẫn thấy được độ bàn tán liên quan đến Nhiễm Thuật mấy ngày qua.
Đây chính là dấu hiệu sắp nổi tiếng hết sức rõ ràng.
Cảm tưởng chỉ cần ấn vào ứng dụng nào thì đều có thể đọc được mấy bài nhắc đến CP Nhiễm Thuật và Tang Hiến.
Lần phát sóng này vô cùng náo nhiệt, thậm chí nghe nói lần phát sóng trực tiếp thứ hai có người còn không truy cập được phòng.
Nhờ làn sóng mang tên Nhiễm Thuật mà trò chơi vô cùng nổi tiếng.
Số lượng pre-order cực kỳ cao, thậm chí phải ngưng bán một thời gian vì sợ số lượng nhiều quá bọn họ không cung cấp kịp.
Tiếc là người hâm mộ không cho phép điều đó xảy ra.
Fan liên tục bày tỏ rằng họ thà chờ đợi miễn sao hàng giao đến tay là được.
Từ đó mới chính thức mở bán trước lần nữa.
“Vị hôn thê của chủ tịch Tang không có hành động gì hết à? Nhà họ Tang cứ thế trơ mắt nhìn chủ tịch Tang và cậu minh tinh này mập mờ vậy à?!” Tô Điểm Điểm tức giận điện thoại tâm sự với bạn thân.
“Mấy ngày nữa có một bữa tiệc từ thiện, tao lướt sơ qua thì thấy tên Nhiễm Thuật trong danh sách khách mời đấy, bà Tang cũng tham gia.
Tao nghe nói thủ đoạn của các quý bà nhiều lắm, không chừng hôm đó tụi mình có thể được xem cảnh tượng bà Tang xử lý nó ấy.”
Hai mắt Tô Điểm Điểm bỗng sáng bừng: “Mày lén mang tao vào được không?”
“Tất nhiên là được!”
Tô Điểm Điểm không khỏi mừng thầm.
Động tĩnh lần này tương đối lớn, chắc chắn nó sẽ truyền đến tai nhà họ Tang.
Nếu chủ tịch Tang luôn độc thân thì thôi đi.
Con em nhà giàu phong lưu lãng tử, ai mà thèm để ý.
Nhưng rõ ràng chủ tịch Tang có vị hôn thê mà.
Hơn nữa thái độ bảo vệ con dâu chưa rước về dinh của bà Tang lần này cho thấy tương lai của Nhiễm Thuật thảm rồi.
Cậu ta bắt đầu nhịn không nổi rồi.
*
Buổi tiệc từ thiện không khác gì một sàn diễn thời trang cỡ lớn.
Bữa tiệc này cũng giống vậy.
Áng chừng thảm đỏ kết thúc, mọi người sẽ đi soi lại thời trang của mấy ngôi sao.
Cao Cần vô cùng quý trọng cơ hội lần này.
Bởi vì gần đây tin tức liên quan đến Nhiễm Thuật cực kỳ hot nên chắc chắn sẽ có rất nhiều người chú ý đến cậu.
Cô phải lựa cho cậu một bộ outfit đẹp đẽ chói lóa mới được.
Nhà tài trợ quần áo đợt này của Nhiễm Thuật rất kén người chọn, ít nghệ sĩ nào lựa chọn trang phục cao cấp của thương hiệu này để đi thảm đỏ.
Không phải do thương hiệu không đủ tiêu chuẩn mà là vì không có mấy nghệ sĩ đủ tư cách để diện lên bộ cánh của bọn họ.
Hôm nay Nhiễm Thuật không cần mượn quần áo vì Tang Hiến đã trực tiếp đặt may trước cho cậu, giao sẵn cả tiền đặt cọc.
Ba bộ quần áo theo mùa nhất định phải do nhiều nhà thiết kế tự mình ra tay, cả thế giới không có bộ thứ hai tồn tại.
Lúc Nhiễm Thuật đi thảm đỏ xong, Tô Điểm Điểm đã có có mặt tự bao giờ.
Cậu không để ý đến Tô Điểm Điểm, chỉ đi về vị trí ngồi của mình.
Không biết có phải do cố ý sắp đặt hay không mà người ngồi bên cạnh Nhiễm Thuật chính là đối thủ của cậu, Lục Dĩ Nhiên.
Lục Dĩ Nhiên là nghệ sĩ mà Cao Cần dẫn dắt lúc trước.
Khi ấy hình tượng của Nhiễm Thuật và hắn giống nhau nên hai người đã giành nhau tài nguyên không biết bao lần.
Quan hệ thì… đương nhiên không tốt đẹp lắm.
Thừa dịp máy quay chưa lia đến, Lục Dĩ Nhiên xích lại gần Nhiễm Thuật nói: “Hôm nay bà Tang cũng tới.”
Nhiễm Thuật không nghĩ rằng hắn sẽ bắt chuyện với mình và thậm chí nói điều đó, vì thế không khỏi bất ngờ.
Cậu quay đầu nhìn Lục Dĩ Nhiên, hỏi lại: “Thì sao?”
“Dạo này cậu với cậu chủ nhà họ Tang ồn ào, không sợ mẹ anh ta tìm cậu gây rối hả?”
“Ồ… không quan trọng.”
Lục Dĩ Nhiên bỗng dưng phát ngôn một câu lạc quẻ: “Trước đây tôi vẫn cho là cậu không như những người khác.”
“Hả?” Đây là cái vấn đề khó hiểu kỳ cục gì thế này?
“Là người xứng đáng làm đối thủ của tôi.
Nhìn khắp cái giới showbiz này chỉ có mình cậu là xứng đáng tranh tài nguyên với tôi.
Kết quả cậu lại giống người khác, vì nổi tiếng mà không từ thủ đoạn, ngay cả làm người thứ ba cũng không màng.”
Nhiễm Thuật định giải thích nhưng tạm thời chưa biết mở miệng ra làm sao.
Nói cậu là vị hôn thê trong truyền thuyết của Tang Hiến á hả? Thế khác gì tự mình chạy tới người đối diện tự nổ banh xác?
“Cảm ơn anh đã nhắc.” Nhiễm Thuật nén giận đáp.
“Không phải lúc trước anh và Tô Điểm Điểm mâu thuẫn gay gắt lắm sao?”
“Cậu ta? Cái tên ngốc đó.”
Nhiễm Thuật nhịn một lúc nhưng vẫn không nhịn nổi, cắn răng nghiến lợi giải thích: “Chuyện không giống như anh nghĩ đâu.”
“Ồ, thế tôi hiểu lầm cậu à?”
Đúng là Nhiễm Thuật ghét cái tên Lục Dĩ Nhiên này nhưng không đến nỗi quá ghét.
Quan hệ hai người không tốt do là đối thủ cạnh tranh.
Tuy nhiên ở một vài phương diện, Nhiễm Thuật rất quý hắn.
Chẳng hạn Lục Dĩ Nhiên tranh chấp với cậu nhiều năm nhưng sẽ không dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu giống Tô Điểm Điểm.
Hắn sẽ không lẫn lộn đen trắng mà làm ra mấy hành động vu oan giá hoạ kia.
Nhiễm Thuật kìm nén nói: “Anh nhất định muốn gây sự với tôi ở đây đúng không?”
“Tôi mà thèm.” Lục Dĩ Nhiên cười lạnh: “Người thứ ba làm gì xứng để tôi liếc mắt chứ.
Sao chị Cao lại đồng ý làm người đại diện của cậu nhỉ?”
“Đụ…”
***.