Đọc truyện Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân – Chương 483: Sóng Gió Rượu Già
Nói xong, cô ta quay người đi vào khoang thuyền, Dương Quốc Hưng không đuổi theo nữa, mà là chậm rãi quỳ xuống đất, cơ thể của anh ta không ngừng run lên, dáng vẻ hiện tại của anh ta cũng là chưa bao giờ thấy quá, chật vật như thế, thậm chí không giống Dương Quốc Hưng mà tôi quen biết.
Tình yêu, thật sự có thể đánh vỡ mọi tự tôn của một người.
Tôi không nhớ là làm sao tôi từ trên du thuyền đi lên bờ, tôi chỉ nhớ buổi tối hôm đó, kết thúc một cách rất hoang đường.
Sau khi lên bờ, Lục Kính Đình lái xe đưa tôi về nhà, trên đường đi tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, tôi không dám tin, ông Đinh vậy mà cứ như thể giải quyết.
Ông Đinh được giải quyết rồi, cũng có nghĩa là, cả cái Nam Sách, chỉ có một mình Lục Kính Đình rồi, sau này cũng sẽ không có ai có thể uy hiếp được chúng tôi.
Đây rõ ràng là một chuyện vui nhưng tôi lại làm sao cùng không vui nổi, cũng không biết là tại sao, tổng cảm thấy trong đầu có tâm sự.
Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, trong đầu chợt lóe lên mộtbóng người, sau đó mau chóng quay đầu lại hỏi Lục Kinh Đình: “Đinh Thành là tìm được ở đâu vậy?” “Đinh Thành bị đẩy tới khu vực sông thương ở bờ biển phía Nam, bởi vì vẫn luôn nổi lên, mũi anh ta hướng lên trên, cộng thêm Chu Phong đâm anh ta không được sâu, cho nên mới may mắn sống sót” Lục Kính Đình lái xe nói, đôi lông mày luôn cau lại, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.
“Vậy Chu Phong còn sống không?” Tôi dừng một lát, mới hỏi ra vấn đề mà trong lòng muốn hỏi nhất, ở trong đầu tôi khi nãy lóe qua một bóng người đó là Chu Phong
Đinh Thành bị đâm một nhát không chết, Chu Phong không bị thương, càng không có khả năng sẽ chết.
“Thi thể của Chu Phong vẫn còn đang tìm” Lục Kinh Đình bẻ lái và điều khiển xe vào nhà ga: “Có điều, không biết bây giờ anh ta có còn sống không!”
Nghe thấy lời nói này của Lục Kính Đình, tôi gật đầu, có lẽ cách nghĩ của anh cùng tôi giống nhau.
Sau khi xuống xe tôi trực tiếp về nhà, trong đầu rất rối loạn, cũng không biết tại sao bản thân đang nghĩ gì, luôn cảm thấy rất hỗn loạn.
Lục Kính Đình đưa tôi về đến nhà, nhận một cuộc điện thoại liền ra ngoài, sau khi Quyên Mai dỗ An Hào ngủ xong thì lo lắng đợi tôi ở cửa, nhìn thấy tôi vừa về, trựctiếp chào hỏi: “Chị Ái Phương, sao bây giờ chỉ mới về nhà, có bị thương ở đâu không?” Xem ra Quyền Mai đã biết chuyện tối qua rồi, cũng là đang nhắc nhở tôi, đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi.
Tôi đã quá mức tập trung trong suy nghĩ rồi, liền đến trời sáng cũng không biết, vẫn còn cho rằng đang là buổi tối/
Không biết tại sao, khi không phát hiện ra trời sáng tôi không có thấy buồn ngủ, một khi phát hiện trời sáng, trực tiếp trở nên rất buồn ngủ.
“Khong sao, đã qua rồi.” Tôi miễn cưỡng cười với cô ta, sau đó đi vào trong phòng, trong lòng cảm thấy bình tĩnh.
Bất kể thế nào, ông Đinh đã bị Lục Kính Đình giải quyết rồi, chuyện căng thẳng bấy lâu nay cũng coi như có một kết cục đẹp rồi, ít ra đối với tôi mà nói, là như thế.
Tôi quá mệt mỏi, liền đến tắm rửa cũng không đi, rồi nằm trên giường ngủ, tôi vẫn luôn mơ, cũng không biết bản thân mơ giấc mơ gì, chỉ cảm thấy rất ngủ này rất mệt rất mệt, đợi khi tôi tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau rồi.
Tôi ngồi dậy, phải một lúc sau mới nhận ra mình đã ngủ cả một ngày không dậy.
Tôi ngáp một cái trí nhớ trở về, tôi chỉ nhớ tôi hôm qua trong cơn mê màng đã cùng Lục Kính Đình trở về nhà,nhưng do tôi quá mệt, chỉ chợp mắt một xíu liền ngủ đến không biết gì.
Tại thời điểm này, chắc là anh đã sớm đi bận chuyện ở bến tàu rồi, dù sao sau khi ông Đinh bị giải quyết, sòng bạc trên du thuyền của ông ta tất nhiên trở thành vật sở hữu của Lục Kính Đình.
Cho nên, anh phải đi xử lý những việc linh tinh do ông Đinh đề lại, như thể mới có thể quản lý sòng bạc trên biển được tốt hơn.
Tôi ngồi trên giường thêm một lúc nữa mới đứng dậy, Quyền Mai đã bế An Hào ở trong sân ngồi xích đu.
Tôi vốn định trực tiếp qua đó bế An Hảo cùng chơi, mấy ngày nay tôi và An Hào không gần gũi với nhau rồi, cứ tiếp tục như vậy, thằng bé có khả năng sẽ không quen biết tôi rồi, nhưng tôi bất lực, đã một ngày rồi tôi chưa ăn cơm, bụng đói rất lợi hại, nhìn thấy trên bản Quyền Mai đã để lại cho tôi đồ ăn liền không chế không được, ngồi xuống ăn cơm.
Đợi sau khi ăn xong, Quyền Mai cũng đã bế An Hào đi vào trong nhà, may mắn thay, An Hào hoàn toàn không có xa lạ với tôi, vừa nhìn thấy tôi thì đã giơ tay ra muốn tôi ôm ôm.
Tôi uống một ngụm nước liền mau chóng qua đó bế thằng bé, thằng bé cười mệt không mỉm cười nữa, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm tôi.“An Hào, sau này con phải chăm chỉ học tập, ngàn vạn lần…” Tôi dừng lại một chút: “Ngàn vạn lần đừng có dính vào những chuyện thi phí.” không biết là An Hào có phải hay không nghe hiểu lời tôi nói, bàn tay bé nhỏ nắm lấy tóc tôi, mìm cười.
Tôi thực sự sơ, trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi không hy vọng An Hào dẫm vào vết xe đổ của tôi, cả đời này thằng bé không cần phải xuất sắc, chỉ cần làm người bình thường, bình an sống qua ngày là được.
“Chị Ái Phương, hôm nay khi vậu ba đi bảo em nói với chị, bảo chỉ là khoảng thời gian này nghỉ ngơi thật tốt, anh ta sẽ tổ chức hôn lễ cho chị.” Quyên Mai cười nói.
Tôi sững sở một chút, sau đó tim đập rất nhanh, Lục
Kính Đình muốn kết hôn với tôi lần thứ hai sao?
Không biết tại sao, rõ ràng đã gà đi một lần là sẽ không kích động nữa, nhưng tôi cứ rất kích động, giống như một cô gái không rành thể sự vậy.
“Được.” Tôi gật đầu với cô ta, An Hào khóc lên không đúng lúc, tôi nhìn thắng bé là đói rồi, liền cho cậu bé bú sữa.
Bây giờ An Hào là đứa trẻ lớn rời, khi uống sữa rất là lâu, lâu nhất là hơn một tiếng đồng hồ.
Mỗi lần tôi cho thằng bé bú đều rất kiệt sức, muốn chơi điện thoại lại không cách nào bể thằng bé, cho nên tôi chỉ đành nói chuyện phiếm với Quyền Mai thôi.Lần này cũng không ngoại lệ, chỉ có điều chủ đề mà chúng tôi nói rất sâu.
Là cô ta mở miệng trước, cô ta hỏi tôi rất nhiều liên quan đến phương diện tình cảm, tôi đoán là cô ta yêu đương rồi, liền hỏi đùa rằng cô ta có người thích chưa, cô ta chỉ mặt đò cúi đầu không nói, tôi lại hỏi tiếp, vốn dĩ tưởng rằng cô ta sẽ ngại ngùng không nói, nhưng không ngờ, này hỏi cũng hỏi ra.
Quyền Mai nói người cô ta thích là sống trong cùng một thôn, là người đàn ông đó nói thích cô ta trước, cô ta vốn không thích người đàn ông đó, nhưng anh ta cứ hai ngày là chạy tới nhà của Quyền Mai, đưa đồ vật, giúp cô ta chăm sóc bố mẹ, giúp cô ta quét dọn nhà cửa, còn thường xuyên mang kẹp tóc từ trong thành về cho cô ta, cứ như thế, cô ta cảm thấy người đàn ông đó tốt lại chân thật, liền đến với nhau.
Cô ta còn nói cho tôi biết, khi cô ta ra ngoài đi làm người đàn ông đó ở nhà nuôi gà, anh ta nói đợi khi nào trong chuồng gà có một ngàn con thì anh ta sẽ cưới cô ta về làm vợ.
“Chị Ái Phương, buổi tối hôm qua, Bùng Đông gọi điện cho em, nói chuồng gà của anh ấy đã nuôi được đầy một ngàn con rồi.” Quyền Mai mỉm cười với tôi, vẻ mặt ừng hồng đem theo vài phần hạnh phúc, trong mắt cô ta có ngôi sao.
Không biết tại sao, nghe Quyền Mai nói lời này xong, timtôi cảm thấy hụt hằng, sao cảm thấy câu này giống như khúc dạo đầu của cuộc chia ly.
“Cho nên, em muốn trở về kết hôn với anh ta đúng không?” Tôi một lúc sau mới hỏi ra câu này, khi nói lời này ra, mũi của tôi trở nên chua, kìm nén mới không cho nước mắt chảy xuống.
Đôi mắt Quyền đột nhiên đỏ lên: “Chị Ái Phương, em không nỡ rời xa chị.”
Cô ta nói câu này xong, tôi cũng xác nhận được sauy nghĩ trong lòng, nhìn thấy cô ta mắt đỏ lên, nước mắt của tôi cuối cùng cũng không nhịn được rơi xuống.
“Tôi cũng không nỡ xa em.
Khi nói, tôi mới phát hiện ra giọng của mình có chút run: “Nhưng em cũng có cuộc sống của riêng mình, tìm một người đàn ông tốt gà đi, tôi cũng yên tâm rồi hạ ha, vậy em trai em gái của em thì sao?” “Sau khi trai nuôi gà của Bùng Đông làm lớn hơn, em trai em gái liền đón qua đó, sau khi chuẩn bị đón qua đó thì đi học trên thị trấn luôn.” Quyên Mai hít mũi, kìm nén nước mắt, mìm cười nói.
“Vậy thì tốt, lúc em kết hôn, tôi nhất định sẽ tới, đến lúc đó cho em một bao lì xì lớn.” Tôi dùng giấy lau nước mắt: “Sau này em có thể thường xuyên qua đây chơi, đem theo chồng mình để cho tôi xem ha ha!” “Được! Em nhất định sẽ thường xuyên ăn cơm hạ hạ.”Mặc dù chúng tôi đang cười, nhưng trong lòng cảm thấy rất buồn.
“Em tỉnh khi nào đi, để chị kêu Kính Đình đưa em về, thời gian qua cảm ơn sự giúp đỡ của em rất nhiều” Mặc dù tôi rất không nguyện ý, nhưng cũng không thể không hỏi ra câu này.
“Tháng sau sẽ đi, nghe cậu ba nói tháng này sẽ có chút bận, cho nên em lùi lịch một chút.” Quyền Mai nghĩ một chút rồi nói.
Tôi gật đầu: “Được, đến lúc đó tụi tôi sẽ tiễn em.”
Sau khi cho An Hào bú xong thằng bé liền ngủ thiếp đi, tôi ngồi ở phòng khách có chút ngốc, trong lòng cảm thấy kì quái.
Đột nhiên cảm thấy có chút khát nước, đang định chuẩn bị đi rót ly nước uống, điện thoại liền vang lên.
“Tân Ái Phương, Hồng Liên đột nhiên đến sở cảnh sát, nói rượu của chúng ta là rượu giả, chúng ta đã trực tiếp bị niêm phong”.