Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân

Chương 484: Yêu Mà Không Có Được


Đọc truyện Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân – Chương 484: Yêu Mà Không Có Được


Giọng của chị Tưởng Thanh nghe khá bình tĩnh nhưng mà cách điện thoại tôi vẫn cảm thấy tình huống khá nghiêm trọng.

“Em đến ngay.” Tôi vô thức nhíu mày, trả lời một câu, sau đó thay quần áo đi ra ngoài.
Cũng may Quyền Mai tháng sau mới đi, An Hào còn có thể chăm sóc lẫn nhau, nếu không đột nhiên xảy ra tình huống như thế này, tôi cũng không biết phải làm sao cho phải.
Sau khi ra cửa, thắng Đen đã chờ tôi ngoài cửa, tôi lên xe trực tiếp đi tới Hồng Tuyết Lâu.
Dọc theo đường đi tôi đều đang suy nghĩ có nên nói cho Lục Kính Đình hay không, cuối cùng quyết định không nên nói cho anh, dù sao bây giờ anh đang phải xử lý vài chuyện ở cảng, một là không đuổi kịp đến, hai là không thể để cho anh phân tâm, xử lý chuyện ở cảng càng sớm càng tốt, chuyện Hồng Tuyết Lâu bị niêm phong tôi cảm thấy mình vẫn có thể xử lý được.
Có điều, ông Đinh cũng đã rơi đài, Hồng Tuyết Lâu làm sao còn có thể có chuyện rượu giả, tôi chắc chắn có thể tin tưởng được chị Tưởng Thanh, cho nên tuyệt đối không phải chị ấy gây ra chuyện, cái này ngược lại không biết xảy ra vấn đề từ chỗ nào.
Sau khi đen Hồng Tuyết Lâu, tôi đi thăng tới văn phòng, vừa vào cửa lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” “Vẫn là số rượu giả Lạc Thanh kia xảy ra vấn đề.” Chị
Tưởng Thanh xoay hướng máy tính, quay về phía tôi.

“Lạc Thanh?” Chị ấy nói như thế tôi lại càng khó hiểu, ông Đinh cũng đã rơi đài, bà Đinh làm sao có khả năng làm rượu giả để vu oan hãm hại Hồng Tuyết Lâu?
Bà Đinh…!bà Đinh!
Trong nháy mắt, giống như tôi hiểu rõ chuyện gì.


Nhớ lại buổi tối hôn lễ ngày hôm trước, người bị bắt đi hình như chỉ có ông Đinh và Đinh Thành, cũng không có bà Đinh, hơn nữa, buổi tối ngày hôm ấy hình như chỉ đến khi tôi vào phòng tiệc mới gặp bà Đinh một chút, sau đó cũng không gặp bà ta nữa.
Lúc đó tôi chỉ cho là bà ta ra phía sau giúp Đinh Mộng trang điểm mặc quần áo, căn bản không nghĩ nhiều như thế, bây giờ nghĩ kỹ lại một chút, giống như có một chút không đúng.

“Là bà Đinh sao?” Nghĩ tới đây, tôi nhanh chóng hỏi một câu.
Chị Tưởng Thanh chỉ lắc đầu: “Không biết, có điều khoảng thời gian này chị vẫn không để Hồng Tuyết Lâu dùng rượu Lạc Thanh, cũng không biết tại sao, tối hôm qua đến các gian phòng bày rượu, không biết lúc nào đã biến thành số rượu giả Lạc Thanh này, còn xảy ra sự cố đi chữa bệnh, cho nên sáng sớm hôm nay đã bị niêm phong “Đến cơ hội cho chúng ta giải thích cũng không có, trực tiếp niêm phong” Bản nói thêm.
Tôi càng phát giác chuyện này không đúng, coi như là niêm phong, tốt xấu gì cũng phải đi vào kiểm thử xem, cái gì cũng không nói đã niêm phong, không có lý nào.
Bon, anh đi tra một chút những nơi mà bà Đinh đã tới.

Tôi dừng một chút, tiếp tục nói: “Đặc biệt tra xem bà ta có tới Hồng Tuyết Lâu không!”
Tuy rằng ông Đinh rơi đài, thế lực của bà Đinh cũng không đỡ nổi một đòn, nhưng chuyện này cũng không hề chứng minh bà ta không dám đi trêu chọc tôi, coi như thế lực của bà ta không đỡ nổi một đòn như thế nào đi chăng nữa, nhưng rốt cuộc vẫn tồn tại.
Lục Kính Đình là người đàn ông của tôi, ông Đinh là người đàn ông của bà ta, người đàn ông của bà ta bị người đàn ông của tôi làm cho bị bắt, bà ta không có cách nào bắt thóp được Lục Kính Đình, chỉ có thể đụng tới tôi, cho nên lần này bà ta gây chuyện Hồng Tuyết Lâu, khả năng là dùng hết một hơi cuối cùng, tới báo thù một người.
Rất nhanh, Bốn đã tra ra bà Đinh có tới đây, bà ta quả thật đã tới Hồng Tuyết Lâu, hơn nữa số rượu giả kia hẳn là do tự tay bà ta bỏ vào.
Chỉ có điều tối ngày hôm qua quá nhiều người, tất cả mọi người đang bận chuyện làm ăn, hơn nữa ông Đinh rơi đài, kẻ thù cuối cùng của Lục Kính Đình biến mất, mọi người đều thả lỏng cảnh giác, cũng đã để bà Đinh có cơ hội để lợi dụng.
Đồng thời, điều này cũng chứng thực ý nghĩ của tôi.


Bà Đinh báo mối thù cuối cùng, bởi vì rượu giả nên Hồng Tuyết Lâu bị niêm phong, chính là phương pháp trả thù cuối cùng của bà ta.
Cho nên nói cách khác, chuyện này tôi không cần quá canh cánh trong lòng, chỉ là bà Đinh lấy trứng chọi đá gây chút sóng gió mà thôi, tôi chỉ cần kiên trì chờ đợi Kính Đình xử lý xong chuyện ở cảng, tìm người bỏ niêm phong cho Hồng Tuyết Lâu là mọi chuyện thuận lợi.
Tuy rằng chuyện này bị đồn ra ngoài đối với danh dự của Hồng Tuyết Lâu có ảnh hưởng nhất định, nhưng mà Hồng Tuyết Lâu chung quy vẫn là Hồng Tuyết Lâu, là quán rượu lớn nhất vùng Vòng Eo Nhỏ, coi như lúc vừa bỏ niêm phong thì sẽ vắng như chùa bà Đinh, nhưng mà những quan chức kia mời tiệc vẫn sẽ đến Hồng Tuyết Lâu, chuyện này chẳng mấy chốc sẽ theo gió tung bay.

“Tân Ái Phương, chuyện này…!Em định xử lý như thế nào.” Chị Tưởng Thanh ít nhiều cũng biết một số chuyện liên quan tới ông Đinh, vừa nhìn đã biết là bà Đinh làm, chị ấy cũng sửng sốt một chút.

“Không cần quan tâm, chờ chuyện này chậm rãi qua đi là được.” Tôi nhún vai, nói.

chị Tưởng Thanh gật đầu đáp lại ta, không nói thêm gì, Bản liên tục nhìn chằm chằm vào chị Tưởng Thanh, cũng không nói gì.
Không biết tại sao, Bốn mặc dù nghiêm túc nhìn chằm chằm chị Tưởng Thanh, nhưng từ trong ánh mắt của anh ta tôi nhìn ra một chút ý cười, mang theo ý cười yêu thương.
Vậy đại khái chính là nhìn thấy người mình yêu, bất luận chịu cú sốc lớn thế nào, khóe miệng đều sẽ không tự nhiên giương lên chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi tràn lên sự áy náy, rõ ràng hai người bọn họ có thể ở chung một chỗ được, nhưng hết lần này đến lần khác…!haiz.
Trong lòng tôi thở dài một cái, ánh mắt xin lỗi liếc nhìn chị Tưởng Thanh, há miệng muốn nói điều gì, nhưng mà vẫn không mở miệng.
Tôi cũng không biết mình muốn nói cái gì, càng không biết mình nói được cái gì.

Chuyện này cũng bởi vì là bà Đinh gây nên mà dễ dàng giải quyết như thế, thực ra tôi hoàn toàn có thể để cho Lục Kính Đình bắt bà Đinh, dù sao ông Đinh không ở đây, bà Đinh cũng không có thể lực gì, Lục Kính Đình muốn đối phó bà ta như bóp chết một con kiến.

Nhưng tôi suy nghĩ một chút, dù sao cuối cùng bà Đinh cũng chỉ là một người phụ nữ, bà ta đã mất đi tất cả, bà ta muốn trả thù, vậy để bà ta vui sướng một lần đi.
Tôi ở Hồng Tuyết Lâu một lúc, mới về nhà.
Vừa nãy thằng Đen bị Lục Kính Đình gọi điện thoại dục đến, thằng Đen vốn định nói cho anh là đang đưa tôi đến Hồng Tuyết Lâu, nhưng tôi sợ làm lỡ chuyện của Lục Kính Đình nên không để cậu ta nói, mà để cậu ta tới đó, tôi tự gọi xe về nhà.
Chỗ ở hiện tại của chị Tưởng Thanh đúng lúc tiện đường đi với tôi, vốn dĩ chị ấy định cùng tôi trở về, nhưng không nghĩ chị ấy mới vừa lên xe đã bị Bản gọi lại.

“Làm sao?” Chị Tưởng Thanh hơi nhíu nhíu mày, từ cửa sổ xe nhìn về phía anh ta, giọng nói bình thản lại giống như nói chuyện với người xa lạ.
Bốn do dự một chút, mới mở miệng: “Tưởng Thanh, tôi muốn nói chuyện với chị.” “Giữa chúng ta không thể, không cần thiết bàn lại.” Chị
Tưởng Thanh thẳng thừng từ chối: “Huống hồ, trong bụng tôi còn có con của người đàn ông khác.” “Tôi không để ý.” Bốn gần như nói ngay lập tức sau câu nói của chị ấy.

“Tôi quan tâm.” Chị Tưởng Thanh nói xong cũng đóng cửa xe lại, nhìn về phía tài xế: “Bác tài à, tôi đang gấp.”
Tài xế sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía tôi, chị Tưởng Thanh cũng nhìn tôi một chính.

Vin em đổi Tân Ái Phương” “Bác tài lái xe đi, chúng tôi không có thời gian.

Tôi hiểu rõ tính tình chị Tưởng Thanh, nói là làm.

Tài xế gật đầu, đạp chân ga, xe đi về phía trước.

“Tưởng Thanh!” Tiếng gào thét của Bốn trong nháy mắt cũng vang lên.

Chị Tưởng Thanh không quay đầu lại, mà nắm thật chặt ngón tay, thân thể đang run rẩy.
Tôi thở dài một cái, vỗ lưng chị ấy: “Đều là em không tốt.”
Chị Tưởng Thanh lắc đầu: “Đều đã qua rồi.” “Nhưng em không hiểu, chị hà tất phải như vậy, rõ ràng là con của Bốn.” Tuy rằng trước đây đã nói qua với chị Tưởng Thanh, nhưng tôi vẫn muốn khuyên nhủ chị ấy, dù sao bọn họ cũng yêu nhau như vậy.

“Em không hiểu.” Vốn dĩ chị Tưởng Thanh muốn bình tĩnh trả lời tôi, nhưng không nghĩ lời nói vừa ra đến miệng, nước mắt đã rớt xuống.
Nhìn chị ấy khóc, tôi cũng đau lòng theo, không thể làm gì khác hơn là vỗ lưng chị ấy, kéo chị ấy vào lòng.
Chị Tưởng Thanh cũng hoàn toàn không kềm chế được, một đường khóc trong lồng ngực tôi, mãi đến tận khi sắp xuống xe chị ấy mới bình tĩnh lại.

“Về nhà chú ý một chút.” Chị Tưởng Thanh xuống xe, giúp tôi đóng cửa xe, nở nụ cười với tôi, nói.

“Được.” Nhìn dáng vẻ cậy mạnh của chị ấy, trong lòng tôi có chút khổ sở.
Chị Tưởng Thanh càng đi càng xa, mãi đến tận khi phòng chị ấy sáng đèn, tôi mới đi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.