Đọc truyện Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân – Chương 35: Để Tôi Thay Thế
Anh ta thấp giọng, gọi tên của tôi: “Tân Ái Phương, tại sao những thứ này lại có trong phòng của
em?”
“Em không biết” Tôi ngẩn người ra rồi lắc đầu.
Sau đó, giọng nói của anh ta càng thêm trầm hơn: “Tân Ái Phương!”
Từ trước đến nay giọng nói của anh ta chưa từng trầm thấp đáng sợ đến thế, anh ta cắn răng đọc tên tôi như tiếng gọi đến từ địa ngục vậy, tôi chưa kịp phản ứng thì anh ta đã tháo thắt lưng ra, trói tay tôi lại, đầu kia của chiếc thắt lưng buộc vào tay cửa của chiếc xe, quần tôi lập tức bị kéo xuống, không có màn dạo đầu, cũng không có đồ bôi trơn, anh cứ thế tiến vào trong, nước mắt tôi trào ra vì đau.
“Tân Ái Phương, cho anh một lời giải thích! Tại sao Lục Kính Đình lại biết rõ thứ gì đang ở trên tàu chở hàng, tại sao những danh sách này lại xuất hiện ở trong nhà của em!”.
Anh ta dùng sức đâm mạnh, thứ này không phải vì yêu thương, mà là muốn hành hạ, xương cốt ở bụng dưới bị anh ta động mạnh như sắp vỡ ra, tối giãy dụa đau đớn, lắc đầu mong rằng anh ta sẽ buông tha cho tôi, anh ta lại càng đâm mạnh hơn, ánh mắt xuất hiện những tia hung ác chưa từng có.
Tôi nhìn anh ta một cách bất lực, tôi nói rằng tôi không biết, có lẽ là do Triệu Mộng Tuyết sắp đặt, cô ta từng tới nhà của tôi.
Nhưng sau khi tôi nói xong, ánh mắt anh ta trở lên lạnh lùng hơn: “Nếu như cô ta thực sự tới nhà em thì tại sao bây giờ mới nói”
“Thật mà!”
Anh ta ngay lập tức gọi cho thư ký, cho người họ điều tra về ngày hôm đó, ở bến tàu có rất nhiều người đứng đó, chúng tôi đứng cách họ một đoạn khá xa.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất xấu hổ khi bị lột trần trước mặt mọi người như thế này, anh ta muốn trừng phạt tôi, mỗi lần động như muốn đâm thủng tôi.
Mãi cho đến khi thư ký gọi lại, nói rằng trong thời gian đó bà chủ chưa từng đến nhà tôi, lúc này tôi mới sững người nhớ đến nụ cười quái lạ của Triệu Mộng Tuyết trước khi cô ta rời đi, tôi giật mình nhận ra, tôi biết rõ mình không xong rồi, chắc chắn Triệu Mộng Tuyết đã sắp đặt chuyện này, cô ta đã có tình toán từ trước, sao có thể để người khác dễ dàng tìm ra dấu vết được.
Dù cho giờ phút này tôi có nói gì đi chăng nữa thì tôi cũng biết mình xong đời rồi, Chu Phong sẽ không tin lời tôi nói nữa.
Anh ta đâm càng lúc càng mạnh hơn, tôi đau đớn, nước mắt trào ra, ánh mắt Chu Phong lạnh lùng như sắp giết tôi, chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực đến như vậy.
Tôi suy sụp khóc lóc, không biết làm gì hơn nữa, tôi không ngừng lắc đầu nói rằng đó không phải là
tôi, nhưng Chu Phong không nghe, cũng không muốn nghe tôi nói.
Anh ta bóp chặt tôi, điên cuồng đâm vào người tôi, như thể muốn trút hết cơn tức giận bằng cách này vậy, ở bên ngoài cảnh sát đã tạm giam giữ tất cả những người do Dư Hồng Vũ và Lục Kính Đình dẫn tới với tội danh bôi nhọ danh dự viên chức.
Chu Phong chưa từng đối xử với tôi như vậy, anh ta luôn bảo vệ tôi, tính cách cũng vô cùng bá đạo, anh ta nói tôi là của anh ta, chỉ có anh ta mới được nhìn thấy cơ thể của tôi, chỉ anh ta mới được phép
chạm vào tôi, anh ta chưa bao giờ ra ngoài với nhiều người như vậy, hơn nữa còn muốn sỉ nhục tôi đến mức này.
Tôi buộc lòng phải dính vào kính cửa sổ của xe, nhìn những người đó đi tới đây, tất cả nước mắt và tiếng khóc đều trở nên nghẹn ngào, tôi sợ bị người khác nghe thấy.
Tôi thấy vẻ mặt không cam tâm của Dư Hồng Vũ, cũng nhìn thấy dáng vẻ bất cần của Lục Kính Đình dù đã bị còng tay lôi đi.
Tôi ghét anh, càng căm ghét Dư Hồng Vũ, cũng sợ hãi con người của Triệu Mộng Tuyết.
Đến bây giờ tôi mới hiểu được, tại sao Chu Phong lại không có tình cảm với cô ta, tại sao bao nhiêu năm qua cô ta có thể ngồi vững ở vị trí bà chủ nhà họ Chu như vậy, bởi vì so với bất kỳ người phụ nữ tàn độc nào khác cô ta còn thông minh hơn nhiều.
Tôi không nhớ rõ đêm hôm đó mình đã bị Chu Phong dày vò bao nhiêu lâu, tất cả người đã ra về, khi bến tàu không còn một bóng người, anh ta mới dừng lại, bóp chặt lấy tôi, anh ta hỏi tôi có nhớ anh ta đã từng nói gì không, nếu một ngày tôi muốn phản bội anh ta, anh ta sẽ giết chết tôi.
Tôi đau khổ nhăn mặt, phần thân dưới của anh ta càng nhanh hơn, tôi khóc nức nở nói rằng tôi sẽ không phản bội anh ta, không qua lại với Lục Kính Đình nữa, cho đến lúc hô hấp của tôi ngày càng khó khăn, gần như không thể thở nổi, anh ta mới buông tôi ra.
Tôi choáng váng, tiếng thở nặng nhọc của Chu Phong vang lên bên tai, anh ta véo cằm tôi hỏi tại sao
Lục Kính Đình lại dọn tới ở bên cạnh nhà tôi.
Tôi ngẩn người ra, đầu óc trống rỗng, ngây người nhìn anh ta, quên cả phản ứng.
“Trả lời tôi” Anh ta véo cằm tôi, buộc tôi phải nhìn anh ta.
Tôi mở mắt ra thì thấy ánh mắt u ám của anh ta đang nhìn mình, tôi nghiến răng quay mặt: “Em biết rõ trong mắt của anh người phụ nữ như em chỉ như một bộ quần áo rẻ tiền ở góc một cửa hàng mà thôi,
muốn mua bao nhiêu thì mua, nhưng em là người, em cũng có cảm xúc, em đã ở bên cạnh anh hai năm rồi, em không phải không có tình cảm gì với anh.
Lục Kính Đình đã không ngừng tìm đến em, nhưng em thấy mình không muốn có người khác khi còn ở bên anh.
Em vẫn luôn tự bảo vệ mình.
Nếu anh cảm thấy em phản bội anh, kết hợp với Lục Kính Đình để hãm hại anh, vậy thì làm như anh nói, hãy giết chết em đi!”
“Tôi không phải đồ ngốc.
Nếu Lục Kính Đình không quan tâm đến em, thì tại sao lại cố ý chuyển đến bên cạnh nhà em được? Chuyện đêm nay nếu như thư ký Quan báo cho nhà tôi, em có biết tôi sẽ phải đối mặt với chuyện gì không? Em nói tôi làm sao có thể tim em được đây, hả?”
“Em không cần anh phải tin em, em không có gì phải hổ thẹn cả” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, quyết tâm
nói, cùng nằm thì anh ta cho tôi một phát súng thôi mà.
Nhưng anh ta không làm vậy, anh ta vuốt ve gương mặt tôi, vẻ mặt phức tạp.
Tôi biết anh ta tiếc thương cho tôi, anh ta có tình cảm với tôi.
Dù anh ta đang rất tức giận, nhưng tôi vẫn không thể ngờ, anh ta nói: “Ở bên cạnh Lục Kính Đình, chứng minh cho tôi thấy đi”
Tôi mở to mắt: “Cái gì?”.
“Tôi cho em thời gian một tháng, ở bên cạnh Lục Kính Đình giúp tôi nghe ngóng thông tin, chứng minh cho tôi thấy, chứng minh tôi có thể tin tưởng em” Anh ta lặp lại một lần nữa, giọng nói bình tĩnh, đột nhiên anh ta bóp mạnh vai tôi: “Nhưng mà, nếu Tân Ái Phương em thật sự phản bội tôi, tôi sẽ khiến em phải ngồi tù, sau đó bắn chết em!”
Tôi bị sự tàn nhẫn trong ánh mắt của Chu Phong làm cho sợ hãi: “Thông tin gì cơ?”
“Trong tay anh ta đang có một lô hàng, lô hàng đó luôn bị tôi theo dõi nên anh ta không thể đưa chúng ra ngoài được, nhưng cứ trì hoãn như vậy sẽ khiến anh ta bị lỗ, cùng nắm cũng chỉ chèn ép được
một đến hai tháng, anh ta không thể trì hoãn lâu hơn nữa.
Tôi muốn biết khi nào anh ta đưa món hàng đó ra ngoài, sẽ đưa ra ở đâu?
“Cho dù em ở bên anh ta, thì chưa chắc anh ta sẽ tin tưởng em”
“Anh ta sẽ tin em.
Tôi biết rõ anh ta, nếu anh ta không có hứng thú với em, thì sẽ không làm to chuyện như vậy.” Chu Phong tự tin nói, ánh mắt lạnh lùng.
Anh ta không đưa tôi về mà lái xe đến đồn cảnh sát, quần áo cũng không cho tôi thay, để người ta đưa tôi vào phòng tạm giam, cảnh sát đưa tôi vào phòng sau đó đóng cửa bỏ đi, tôi cẩn thận muốn ngồi xuống nhưng không biết nên ngồi ở đâu, có một tiếng động truyền đến, tôi vô tình ngẩng đầu lên, sau đó phát hiện Lúc Kính mình đang bị giam ở phía đối diện với tôi.
Anh mặc một chiếc áo mày màu trắng, sạch sẽ và mới tinh, nhìn có vẻ không phù hợp với căn phòng một chút nào.
Anh ta dựa nửa người vào bàn, nhìn tôi, vẻ mặt đầy suy nghĩ: “Không phải cô khoe rằng mình là người tình của Chu Phong sao, tình cảm tốt lắm mà, tại sao cục trưởng Chu lại đưa cô vào đây thế?”
“Liên quan đến anh sao?”
“Anh ta không cần cô nữa rồi, vậy thì đúng lúc, để tôi thay thế được đấy nhỉ?