Đọc truyện Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân – Chương 34: Lục Soát
Kể từ ngày đầu tiên bị Chu Phong bao nuôi, anh ta đã nói với tôi một cách rất lạnh lùng rằng anh ta có thể cho tôi sự yêu chiều, tiền và bất cứ thứ gì tôi muốn, duy chỉ có vị trí bà Chu là không thì tôi đã chẳng bao giờ dám có ý nghĩ đó cả.
Bao gồm cả sự lo lắng và không nỡ sau này đều chỉ là sự tham lam
muốn tiếp tục ở bên cạnh ta thôi.
Nếu như Triệu Mộng Tuyết bực tức đến tìm tôi, mắng tôi, có lẽ tôi sẽ thấy đỡ hơn một chút.
Thế nhưng khi đối diện với bộ dạng này của cô ta, tôi không tài nào cứng rắn lên được.
Cô ta bỏ cái cốc trong tay xuống, đứng lên hỏi tôi rằng cô ta tham quan phòng của Chu Phong được
không?
Tôi có chút ngập ngừng, nói thật tôi thấy khá ngại, cũng không nghĩ gì nhiều cả.
Thế nhưng cô ta nói
đã đặt vé máy bay về Biên Kỳ lúc sáu giờ tối, sắp đi rồi nên muốn xem một chút trước khi đi.
Cuối cùng thì tôi vẫn đồng ý, thế nhưng tôi không nghĩ sự nhận từ và thương hại này của tôi sẽ khiến mình phải trả cái giá đắt vô cùng.
Cô ta đi vào phòng ngủ, mở quần áo ra, bên trong đó có rất nhiều quần áo của anh ta, bên cạnh còn có một bộ quần áo cảnh sát nữa.
Đó là vì anh ta hay qua đêm ở chỗ tôi nên để lại.
Đồ vừa thu vào, chưa kịp là nên còn hơi nhăn.
Cô ta hỏi có đồ để là quần áo không, tôi nói có, ở trong phòng để quần áo của tôi.
Tôi đưa cô ta đến phòng để quần áo để là đồ, đến khi không còn một vết nhăn nào trên đó nữa thì mới treo về chỗ cũ.
Tôi đứng ngoài cửa, không nói lời nào, nhìn cô ta làm xong những việc đó.
Trước khi đi cô ta còn nhờ tôi một việc, bảo đừng nói với Chu Phong cô ta đã từng đến, cũng đừng nói bộ quần áo đó là cô ta là, tôi đồng ý.
Lúc Chu Phong về thì bên ngoài trời đã tối rồi, Trần Dương đến sân bay đón anh ta.
Về đến nhà, anh ta ngồi lên bàn ăn, tôi giả vờ vô tình hỏi rằng anh ta đi công tác ở đâu.
Anh ta có chút ngập ngừng, đôi mắt đen lánh ấy nhìn tôi một lát, bỏ đũa xuống, nắm lấy tay tôi hỏi Tân Ái Phương, em muốn làm bà Chu không?
Tôi lắc đầu bảo không muốn.
Anh ta hỏi tôi tại sao.
Tôi sáp gần lại bên tại anh ta: “Em thấy làm lẽ được chiều mà, làm vợ cả vừa phải sinh con vừa phải
chăm sóc gia đình, lại còn phải chạy khắp nơi để “tiêu diệt” bọn tiểu tam nữa.
Mệt lắm, em cứ làm một
con yêu tinh hành hạ anh hàng ngày là được rồi”
Tôi chớp mắt, cố tình cắn lên tại anh ta một cái.
Tại anh ta rất nhảy cảm, đây là điều tôi phát hiện sau mấy tháng theo anh ta.
Mỗi lần tôi liếm vào tại
là anh ta lại không chịu được, chỉ là tôi không ngờ rằng mình chỉ đùa một chút thôi mà anh ta bỏ bát xuống bể tôi đặt lên quầy bar.
Tôi ôm cổ anh ta hỏi anh không ăn cơm nữa à?
Anh ta đè tôi lên quầy bar, cởi thắt lưng ra rồi đâm vào rất mạnh, véo tôi một cái, bảo: “Cơm đầu có ngon như em”
Anh ta không chối được sự hấp dẫn của cơ thể tôi, cũng như tôi không bỏ được sự dựa dẫm vào vật chất mà anh ta cho tôi vậy.
Có lúc tôi tự hỏi mình có tình cảm với Chu Phong không.
Nói có thì tôi thấy rất nực cười, thế nhưng bảo không có thì tôi lại thấy nếu có một ngày anh ta không cần tôi nữa thì chắc chắn tôi sẽ suy sụp mất.
Không phải vì tiền, nhan sắc của tôi không tệ, không có người này thì tìm người khác cũng được, chỉ là tôi đang dựa dẫm vào con người này thôi.
Khi tôi đang chìm vào những suy nghĩ của mình thì Chu Thần truyền đến tại tôi: “Tân Ái Phương, em yêu tôi không?”
Tôi trả lời không hề do dự: “Yêu!”
“Yêu tiền của tôi hay là quyền của tôi?”
Tôi cắn môi, bám lên người anh ta: “Em yêu anh, cũng yêu tiền và quyền của anh, lại càng yêu “lương” mà anh cho em nữa”
Anh ta cười nói chỉ cần tôi chung thủy thì cái gì cũng có thể cho tôi, nắm lấy eo tôi, đâm vào sâu hơn nữa, như sắp đâm xuyên tôi luôn vậy.
Đang làm dở thì chuông điện thoại của anh ta reo lên.
Anh ta có hai cái điện thoại, một cái dành cho việc riêng, một cái dành cho việc công.
Anh ta rất nghiêm túc với công việc, lên được đến vị trí này rồi, bên dưới anh ta có rất nhiều đôi mắt đang quan sát từng chút một.
Chỉ cần để xảy ra lỗi nhỏ tôi là có thể bị kéo xuống bất cứ lúc nào.
Anh ta ôm tôi, đưa tay ra với, nhưng quần ở dưới chân anh ta.
Vừa ôm tôi vừa cúi xuống thì khá mệt,
anh ta không muốn bỏ tôi ra nên không nghe luôn.
Điện thoại reo rất lâu, tôi hỏi anh ta không nghe à.
Anh ta nói để lát nữa, anh ta phải cho tôi ăn no đã.
Anh ta ôm tôi, tăng tốc độ, chuông điện thoại cũng tạm dừng.
Chưa im lặng được mấy giây thì thì chuông điện thoại lại reo lên.
Tay anh ta bám vào tôi chặt hơn, trán đầy mồ hôi.
Đến khi chiếc điện thoại dùng cho việc riêng kia cũng đổ chuông thì sắc mặt anh ta mới đỡ hơn một chút, cúi người xuống nhặt điện thoại.
“Alo”
Anh ta nghe điện thoại dành cho công việc trước.
Căn phòng rất yên tĩnh, tôi nghe rất rõ giọng nói trong điện thoại: “Đại ca, có điện thoại khẩn cấp gọi đến bảo có thư nặc danh báo là ở bến tàu có giấu vật cấm.
Bên trên đã biết tin rồi, bây giờ người cấp trên đến, đưa người của chúng ta đến bến tàu rồi.
“Bến nào?”
“Cảng Dương Sơn Thâm Thủy”
“Tôi sẽ đến ngay” Sắc mặt Chu Phong tối sầm lại, cúp điện thoại, điện thoại dành cho việc riêng cũng ngừng đổ chuông, thay vào đó là một tin nhắn.
Anh ta cúi đầu xuống mở tin ra, nhìn thấy nội dung tin nhắn đó xong, anh ta nắm chặt tay lại thành nắm đấm, theo đó là một câu mắng: “Lục Kính Đình, con mẹ mày!”
Tôi rút ra khỏi gười anh ta, mặc quần áo vào.
Sự phẫn nộ đột ngột của Chu Thần làm tôi sợ đến run
cả người.
Tôi hỏi anh ta làm sao.
Anh ta nhìn tôi một lượt, bảo không sao rồi bảo tôi ở nhà đợi.
Tôi nhìn anh ta đi ra ngoài, tiếng trong điện thoại làm tôi nghĩ đến bến tàu trogn cuộc nói chuyện của ông Từ và Lục Kính Đình.
Tim tôi như khựng lại một cái, cứ tưởng bọn họ phải chuẩn bị thêm, ai ngờ sẽ ra tay nhanh như vậy.
Tôi ngập ngừng một chút rồi gọi điện cho Chu Phong muốn bảo anh ta phải cẩn thận Dư Hồng Vũ và Lục Kính Đình.
Thế nhưng bên đầu kia điện thoại luôn ở trong trạng thái máy bận.
Tôi gọi liên tiếp bốn cuộc nhưng không được.
Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa rất mạnh.
“Ai thế?” Tôi hỏi, người ngoài cửa không nói gì.
Tôi mở cửa ra, thấy một đám đàn ông mặc quần áo cảnh sát, đều là những gương mặt lạ lẫm tôi chưa thấy bao giờ.
“Nhiều người đến nhà tôi thế này, có chuyện gì sao?”
Người đứng đầu tiên mặt không có biểu cảm gì, nói: “Lục soát”.
Tôi cảnh giác, lùi ra đằng sau một bước, chặn cửa lại hỏi bọn họ: “Tôi chỉ là một người dân bình thường, không cướp không trộm của ai, nhà tôi có gì mà cần mấy người huy động nhiều người như vậy đến cướp chứ?”
“Lục soát thì biết.”
Người đó nói xong đẩy tôi ra, đưa đám người kia vào.
Tôi cảm giác như giông tố sắp tới rồi, làm mặt nghiêm túc: “Mấy người biết tôi là ai không? Có lệnh lục soát không? Vào nhà tôi thế này nếu như không lục được cái gì thì tôi sẽ kiện mấy người tội đột nhập vào nhà dân”
Người đó cười rồi quay mặt qua nhìn tôi với vẻ khinh bỉ: “Biết rồi, tình nhân của cục trưởng Chu ấy.
mà, cô kiêu ngạo cũng đúng thôi.
Nhưng sau tối nay thì không biết cục trưởng Chu còn bảo vệ được cô hay không nữa”
Anh ta nói với giọng lạnh lùng rồi đưa người xông thẳng vào phòng ngủ của tôi.
Tôi chỉ lo trong phòng sách của Chu Phong có gì quan trọng bị người ta phát hiện thôi.
Ai ngờ chưa đến năm phút sau thì tôi nghe thấy có người bảo tìm được rồi.
Sau đó, bọn họ lấy ra một cái túi trong suốt.
Bên trong túi trong suốt là một hóa đơn được gấp lại.
Hóa đơn đó khá nhỏ, bên trong còn có một
chiếc chìa khóa.
Tôi chưa bao giờ thấy thứ đó nên cau mày hỏi: “Đó là gì thế?”
“Lát nữa cô sẽ biết thôi” Người đó nói rồi ra lệnh cho hai người khác bằng ánh mắt: “Cô Tân, mời cô
đi với chúng tôi một chuyến”
Hai người kia đi lên, một người đứng bên trái tôi, một người đứng bên phải tôi, nắm lấy hai tay tôi
như sợ tôi chạy mất vậy.
Tôi bị bọn họ đưa lên xe cảnh sát.
Bọn họ đi rất nhanh, tiếng còi xe cảnh sát reo inh ỏi suốt dọc đường.
Khi đến bên đó, rất nhiều người, đứng chi chít tạo thành một hàng dài, bao vây quanh bên trong.
Xuống xe, bọn họ đẩy tôi ra bến tàu.
Ở đằng xa tự nhiên có ánh đèn nhấp nháy, tôi quay đầu lại thì thấy bên cạnh bến tàu có rất nhiều xe sang đang đỗ ở đó.
Trong đó có một chiếc màu bạc.
Không biết tại sao, tôi tự nhiên nghĩ đến Lục Kính Đình.
Người đằng sau đây tôi một cái, bảo tối nhanh lên, đừng lề
mề.
Tôi thu ánh nhìn lại, đi về phía trước.
Tôi nhìn thấy Dư Hồng Vũ và Lục Kính Đình, Chu Phong đều ở chỗ đằng xa.
Sau ba người họ có rất nhiều người, còn cả một đống cảnh sát đang đứng sau một người
đàn ông mà tôi chưa bao giờ gặp.
Người đàn ông đó nhìn không trẻ, chắc phải hơn 50 tuổi rồi.
Ông ta đeo một chiếc kính râm gọng vuông trên mũi, đầu tóc được vuốt keo bóng cả lên, không để thừa ra một sợi nào cả.
Hai người đàn ông đưa tôi đến gọi người kia là thư ký Quan rồi đưa thứ lúc soát được ở nhà ra.
Người đàn ông đó cầm lấy hóa đơn, rút nó từ tro túi ra, đưa chìa khóa cho thuộc hạ để mở chiếc hòm ra.
Ông ta để hóa đơn dưới ánh đèn đường để xem.
Không lâu sau thì có người chạy từ bên trong ra, nói gì đó vào tại thư ký Quan.
Sắc mặt ông ta hơi khác, nhìn Chu Phong một cái rồi quay sang nhìn Dư Hồng Vũ: “Cậu nói là vật cẩm gì cơ?”
“Tôi chỉ biết cấp trên báo có vật cấm, là gì thì thư ký Quan tự xem là được rồi”
“Trong đó toàn là than, chẳng có gì cả, ông Dự muốn giải thích với tôi thế nào đây? Hay là ông Dư thấy tôi rảnh quá cố tình đùa gọi tôi ra ngoài này giữa đêm để hóng gió biển à?” Thư ký Quan làm mặt nghiêm trọng.
“Không thể nào thế được” Dư Hồng Vũ lập tức hét lên, anh ta muốn đi vào ngày nhưng Chu Phong đứng chắn trước mặt anh ta.
“Ông Dư, ngoài một lần anh đề nghị hợp tác mối làm ăn liên quan đến bến tàu thì chúng ta cũng đâu có liên hệ gì, sao trên thuyền của tôi có gì mà tôi cảm giác anh còn rõ hơn tôi vậy? Hay là anh mua chuộc người để động tay động chân vào đồ của tôi nên anh mới chắc chắn trên thuyền của tôi có vật cẩm?”.
Dư Hồng Vũ bị Chu Phong nói vậy, sắc mặt anh ta rất khác: “Anh đừng vu khống!”
“Tôi vu khống? Vậy mời anh tìm thứ vật cấm mà anh nói đi.
Nếu như không có thì anh phải chịu tội vu khống quan viên chính phủ rồi.”
Chu Phong cười nhạt, sắc mặt của Dư Hồng Vũ trầm xuống, anh ta lập tức đưa người đi vào kho hàng, một lúc lâu sau vẫn không đi ra.
Tôi chỉ nghe thấy tiếng anh ta nói không thể nào rồi bảo người tiếp tục lục soát thôi.
Thư ký Quan hất tay, ném hóa đơn kia vào tay Chu Phong.
Ông ta vỗ vai Chu Phong, hạ giọng nói: “Cậu tự xử lý đi, chìa khóa với hóa đơn được tìm thấy ở nhà người phụ nữ kia, tôi chưa bao giờ can thiệp
vào cuộc sống riêng của cậu.
Nhưng bây giờ có nhiều thứ bị tuồn ra thế này thì cậu phải cho tôi một câu trả lời.
Nếu không thì quan hệ của tôi với bố cậu có tốt nữa thì cũng không bảo vệ được cậu hết lần này đến lần khác đâu.”
Tôi đứng rất gần Chu Phong, nghe rất rõ lời thư ký Quan nói.
Tổi kinh ngạc, vậy mà lại có thứ gì đó thật.
Chuyện đồ bị tuồn ra ngoài thế này nói bé là bé, nói nhỏ là nhỏ, nhỡ đâu có người có ý đồ gì bắt | thóp thì sự nghiệp của Chu Phong sẽ kết thúc từ đây.
Ông ta nói xong thì đi mất, để lại người của ông ta để trông coi bến tàu.
Chu Phong hạ giọng hỏi hai người lục soát nhà tôi: “Mấy thứ này tìm được ở đâu?”
Hai người họ người thì bảo phòng ngủ chính, người thì bảo tủ quần áo, tôi nghĩ đến yêu cầu trước khi đi của Triệu Mộng Tuyết là tham quan phòng ngủ của tôi, còn ở lại rất lâu, là xong quần áo mới đi.
Liên kết lại với nhau, tim tôi như ngừng đập vậy.
Ánh mắt sắc bén của Chu Phong nhìn về phía tôi, như một chiếc dao sắc đâm thẳng vào tim tôi vậy.
Anh ta dặn dò thuộc hạ là bắt hết những người ở đây lại, giữ một đêm để mai thẩm vấn.
Dặn dò xong anh ta kéo tay tôi đi về phía trước, bước đi rất nhanh, không ngừng lại một chút nào.
Tôi bị kéo lê cả dọc đường, đẩy vào ghế phụ.
Trần Dương không hiểu gì, hỏi: “Về sao?”
Chu Phong trực tiếp bảo ông ta xuống xe, tự anh ta đi trước, ông ta nhìn tôi một cái, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ để lại chìa khóa rồi xuống xe, không nói lời nào cả.
Khoảnh khắc chiếc cửa đóng rầm lại, tim tôi cũng như bị treo lên.