Săn Chồng - Jennifer Crusie

Chương 30


Bạn đang đọc Săn Chồng – Jennifer Crusie: Chương 30

“Nghĩa là ghi được bao nhiêu touchdown?” Kate hỏi.
“Bốn.” Nancy nói. “Bọn mình bị đánh bại khá thường xuyên trong môn bóng bầu dục.”
Kate phá lên cười. “Anh ấy vẫn còn giữ kỷ lục đó chứ?”
“Không.” Nancy nói. “Nó bị vượt qua bốn năm sau đó.”
Cô chỉ ngón tay cái vào một cầu thủ bóng bầu dục với vẻ mặt gầm ghè khác trông có vẻ thậm chí còn nhỏ hơn mười hai tuổi. Kate nheo mắt nhìn vào bức ảnh.
“Cậu ta nhìn khá quen thuộc.”
“Đó là Will,” Nancy nói. “Anh ấy ghi được năm touchdown. Để đạt được điều đó anh ấy gần như đã tự giết chết mình.”
Kate nhướn mày. “Có một sự cạnh tranh nho nhỏ ở đây sao?”
Nancy lắc đầu. “Lòng sùng bái chủ nghĩa anh hùng. Jake là anh hùng của tất cả mọi người.” Cô cau mày. “Thi thoảng mình nghĩ đó chính là một phần của những thứ không ổn đối với anh ấy lúc này.”
“Có chuyện gì với anh ta?” Kate hỏi, không hiểu lắm.
“Ừ thì, anh ấy không làm gì nhiều cho cuộc sống của mình.” Nancy nói. “Về tổng thể thì điều đó không bất thường lắm ở quanh đây, nhưng đối với anh ấy thì có. Jake là mẫu người luôn đi khắp nơi.” Cô lại lắc đầu lần nữa. “Giờ Will lại là một sự kỳ diệu ở đây. Thi thoảng mình nghĩ Jake thích mọi chuyện như thế. Thi thoảng mình lại nghĩ Jake đã cảm thấy mệt mỏi thực sự với việc làm một người cứ phải tranh đấu.” Cô nghiêng đầu và nói với vẻ trầm ngâm. “Cậu biết đấy, khi Will ghi được cú touchdown cuối cùng đó, Jake đứng trên khán đài và cổ vũ như điên. Rất nhiều người nói rằng anh ấy thật rộng lượng.” Cô lại lắc đầu. “Với mình thì anh ấy trông có vẻ nhẹ nhõm hẳn đi.”

Kate nhìn lại vào bức ảnh của Jake và cố gắng kết nối cậu bé hằm hè đó với anh chàng trưởng thành bây giờ. “Mình không thể tưởng tượng được anh ấy chính là cậu bé này.” Cô nói.
“Ồ, không phải đâu.” Nancy nói, bước về phía một vị khách khác. “Lúc này anh ấy thực sự đã khác hẳn.”
Sau nửa đêm, quán bar trở nên yên tĩnh hơn và Sally cùng với Thelma – hai phục vụ bàn của Nancy đã về nhà. Ben tiếp quản công việc cho Nancy để cô và Kate có thể nghỉ ngơi một chút, và họ ngồi tại quầy bar với chai bia cuối cùng của mình, hơi lơ mơ say sưa và hoàn toàn thoải mái trong tình thân bằng hữu của nhau.
“Đây là lần đầu tiên mình thấy Ben làm việc.” Kate nói. “Anh ấy là gì, một cộng sự thầm lặng à?”
Nancy lắc đầu. “Anh ấy là nhân viên bảo hiểm. Đây là quán bar của mình. Anh ấy chỉ ở đây vào buổi tối để bọn mình có thể ở bên nhau.”
“Ồ, mình cứ nghĩ hai người cùng nhau điều hành quán bar cơ.” Kate nói với vẻ thất vọng. “Làm thế nào mà một mình cậu có thể sở hữu một quầy bar được?”
“Mẹ và dì mình đã quản lý nó trước khi chuyển giao ình. Khoảng năm năm trước khi nhà máy ở Tuttle đóng cửa, họ quyết định nghỉ ngơi, và họ giao nó ình. Mình nghĩ là họ đã cho rằng nó cũng sẽ phải đóng cửa giống như mọi thứ xung quanh đây, và họ thì không thể chịu đựng được cảnh nhìn thấy nó kết thúc.”
“Và thế là cậu đổi tên nó thành Nancys?”
“Không, nó luôn mang tên Nancys. Họ mở quán bar này vào năm mình được sinh ra và đặt tên nó theo tên mình. Mình lớn lên trong quán bar này. Khi mình lớn hơn và cái cũi không còn chứa được mình nữa, họ chuyển nó ra ngoài và đặt vào đó một chiếc máy pinball.”
“Cách chăm sóc cậu tốt nhất vào ban ngày.”

“Chính xác.”
“Đây là một nơi tuyệt vời.” Kate chân thành nói.
“Tối mai hãy quay trở lại.” Nancy nói. “Vào khoảng tám giờ. Mặc một chiếc áo đen ngắn nhé, và mình sẽ dạy cho cậu cách phục vụ một quầy bar.”
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
Admin – 30932 XU – Cấp 20 [ được Cảm Ơn lần ] Thời Gian: Chủ Nhật, 01/07/2012, 10:28:27 | Bài Thứ 49
“Một trong những kỹ năng hữu dụng mà ta không thể học được từ trường đại học.” Kate nhấm nháp thêm chút bia. “Mình rất thích.” Cô nhìn Nancy, lúc này đang mỉm cười và trông thật thanh thản trước cô, và cô quyết định sẽ nhúng mũi vào. “Nghe này, có một chuyện mà cậu nên biết.”
Nancy nhướn mày, và Kate lại do dự nhưng rồi cô quyết tâm lao tới. “Mình nghe được từ một nguồn tin đáng tin cậy là Will Templeton đang có kế hoạch thành lập một quán bar theo phong cách đồng quê ở chỗ khách sạn và điều đó có khả năng sẽ kết liễu công việc kinh doanh của cậu ở đây đấy.”
“Cậu điên rồi.” Nancy nói thẳng thừng. “Will sẽ không bao giờ làm điều đó. Nguồn tin của cậu lấy từ ai thế?”
Kate thở dài. “Hôn thê của Will, Valerie.”
“Hôn thê?” Nancy khịt mũi. “Có mà trong những giấc mơ của cô ta thì có. Cũng có thể ý tưởng về quầy bar là từ đó mà ra cũng nên.”

“Có lẽ cậu nên nói chuyện với Will về chuyện này.” Kate nói. “Những người làm kinh doanh dễ có khả năng đâm lén bạn bè từ phía sau lưng để đạt được những gì mình muốn lắm.” Bố cô xuất hiện trong đầu cô. “Cậu thực sự nên để tâm đến chuyện này.”
“Nghe này,” Nancy nói. “Cậu nói với mình những thứ này bởi vì cậu không hiểu. Valerie cũng không hiểu. Khi nhà máy ở Tuttle đóng cửa, đáng lẽ cái thị trấn này cũng đi đời nhà ma luôn nếu như Will và Jake không ở đây và cứu sống bọn mình. Lý do duy nhất khiến cho cái thị trấn này không chết là vì Jake đã đưa cho Will số tiền để xây cái khách sạn đó và rồi sau đó anh ấy thuê tất cả mọi người và cả anh trai mình về làm việc ở đó. Họ có thể xây dựng mọi thứ với chi phí rẻ hơn rất nhiều, nhanh hơn rất nhiều với những lao động lành nghề từ những nơi khác, nhưng tất cả công việc ở đó họ đều dành cho người Tobys Corners trước.” Nancy lắc đầu. “Dù sao thì nếu Will muốn mình phá sản, anh ấy có thể làm điều đó mà không cần phải lập quán bar riêng làm gì. Khi mình tiếp quản quán này, nơi này đã thực sự là một đống hỗn độn. Mình cần có một khoản tiền vay thứ hai và ngân hàng thì không đồng ý ình vay vì mình không có tài sản thế chấp. Vì thế Will đã ình vay.”
“Cậu có nhận ra điều đó làm công việc kinh doanh của cậu dễ bị tấn công thế nào không?” Kate hỏi. “Một khoản cầm cố tư nhân.”
“Mình không bị tấn công gì cả.” Nancy nói. “Cậu không nghe mình nói rồi. Will cầm giữ khoản cầm cố.” Cô nhìn có vẻ suy tư. “Và mình đoán là Jake nữa, họ là cộng sự.”
“Nhưng Valerie…” “Cậu không hiểu rồi.” Nancy nói. “Bọn mình là gia đình – tất cả mọi người ở Tobys Corners. Ngay cả khi bọn mình không liên quan về mặt huyết thống với nhau thì bọn mình vẫn cứ là gia đình. Mặc dù vậy hầu hết bọn mình đều có họ hàng với nhau theo một mặt nào đó.” Cô nói thêm. “Jake nói điều đó giải thích cho việc dân cư ở đây cứ hơi hơi quái đản.”
“Vậy quán bar hoạt động thế nào?” Kate hỏi.
Nancy nhún vai. “Có thể khá hơn. Bọn mình đang khá lên dần. Người Tobys Corners rất thích bọn mình.”
“Cậu có thể lôi kéo thêm khách từ khu resort.” Kate nói. “Valerie tuyệt đối đúng về chuyện này. Và những người đó thì có tiền.” Cô nhìn một vòng quanh căn phòng ấm cúng. “Họ sẽ trả một cái giá rất hời cho không khí thân thiện ở nơi này, khạc nhổ và tất cả những thứ khác.”
Nancy lắc đầu. “Bọn mình sẽ phải dọn dẹp sạch sẽ nơi này, xây dựng mở rộng hơn, mua vào một lượng hàng lớn hơn, tất cả những thứ công việc kinh doanh đó. Mình không phải là thương nhân. Mình chỉ thích bán đồ uống và nói chuyện với mọi người.”
Kate nhấm nháp chai bia của mình và nghĩ về tình huống đó. Việc suy nghĩ trở nên khó khăn hơn thông thường vì bia làm đầu óc cô hơi biêng biêng, nhưng cô biết cô phải làm gì. “Mình là thương nhân,” Cô nói. “Để mình giúp cậu.”
“Gì cơ?”
“Cậu có thể làm cho nơi này kiếm được nhiều lợi nhuận hơn mà không gặp phải nhiều vấn đề lắm.” Kate nói. “Ví dụ một chuyện nhé, giá bán của cậu quá thấp. Cậu không thể bán đồ uống với giá quá thấp như thế.”

“Kate, mọi người ở Tobys Corners không có nhiều tiền lắm đâu.”
“Nếu thế thì hãy nâng giá đối với những khách đến từ resort. Nói với những người trong thị trấn là sẽ có một khoản chiết khấu đối với những khách hàng thường xuyên nếu họ xuất hiện ít nhất một lần một tuần trong một tháng. Cậu phải dồn một ít vốn để đầu tư vào nơi này, và rồi kiếm thêm ít vốn nữa bằng cách thế chấp những thứ đó.”
“Kate, mình đã nói rồi…”
“Mình biết, mình biết, Will sẽ không tịch thu tài sản thế chấp. Nhưng mình nghĩ cậu đã đánh giá thấp Valerie.” Kate cố đấu tranh để có thể tập trung. “Thứ nhất, lập kế hoạch để mở rộng. Khi cậu đã có điều đó, hãy tìm một cộng sự thầm lặng để họ bơm thêm một ít vốn vào đây và đổi lại chia cho họ ít lợi nhuận. Mặc dù…” Kate dừng lại để cân nhắc. “Thực ra thì, tốt hơn hết là cậu nên tìm một thạc sĩ quản trị kinh doanh nào đó có sở thích riêng. Cậu có thể làm cùng với một cộng sự.”
“Không, cảm ơn.” Nancy nói. “Đây là quán bar của mình.”
“Thôi được.” Kate nói. “Mình có thể hiểu điều đó. Hãy tìm một cộng sự thầm lặng, nhưng phải hợp thức hóa chuyện đó, một mối quan hệ cộng sự hợp pháp, không vay vốn trao tay thêm với những anh chàng ngủ với những con cá nhồng nữa.”
Nancy lắc đầu, nhưng trông cô có vẻ suy nghĩ trong lúc cô nhấm nháp chai bia của mình. “Và cậu có thể lập cái kế hoạch kinh doanh này à?”
“Đó là những gì mình làm.” Kate nói. “Thông thường thì mình sẽ đòi một khoản phí ngất trời đấy, nhưng mình sẽ làm vụ này cho cậu mà chỉ yêu cầu được uống đồ uống miễn phí ở đây trong suốt phần đời còn lại của mình.”
“Duyệt,” Nancy đột nhiên nói, nắm lấy tay cô. “Đầu tiên phải xem kế hoạch thế nào đã, rồi mình sẽ quyết định.”
“Thế là công bằng nhất.” Kate nói và nắm tay bạn. “Mình sẽ thích chuyện này cho xem, trước đây mình chưa bao giờ cứu một quán bar cả.”
website:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.