Sad Love Story

Chương 6: Sắp bị phát hiện!


Bạn đang đọc Sad Love Story – Chương 6: Sắp bị phát hiện!

_Chết tiệt, Akira làm gì mà lâu thế nhỉ?- Ông vua bực mình nói, cũng phải, gần ba tiếng rồi còn gì, không bực mới lạ.
_Bĩnh tĩnh nào, có lẽ Akira đang hồi hộp quá nên mới lâu thế chứ gì- Hoàng hậu Jellsy trấn an đức vua, nhờ thế đức vua mới vui vẻ trở lại chứ nếu không sớm muộn gì thì cái lâu đài cũng nổ mất.
~o~ Trong khi đó, cuộc chiến vẫn tiếp tục, nhưng…~o
~_Công chúa, tôi xin cô đấy, mặc nó vào đi!- bà Marie bây giờ đã thở không ra hơi nhưng vẫn cố gắng đuổi theo Akira (già rồi mà sao vẫn còn khỏe thế?!).
_Thôi vậy, ta nể tình bà đã nuôi ta từ nhỏ đến lớn…-Akira tiến đến chỗ bà Marie, cúi xuống nhìn bà đang ngồi bệt dưới đất- Chúng ta thỏa thuận nhé!- Akira cười gian.
“Bây giờ ta mới hiểu tại sao mọi người gọi cô là ác quỷ rồi, công chúa Akira”-bà Marie nghĩ.

_Trời ơi! Đã gần bốn tiếng đồng hồ, làm gì mà lâu kinh khủng thế?!- Ông vua dường như đã không chịu nổi nữa mà không ngừng than thở với bà hoàng hậu. Chỉ tội nghiệp hoàng hậu Jellsy phải nghe chồng mình cứ lải nhải mãi bên tai.

Các vị khách xung quanh cũng bắt đầu bàn tán xôn xao vì đến giờ buổi tiệc vẫn chưa được bắt đầu.
Chợt, ông vua thấy có người chạy vào…
Là bà Marie!!!
Ông vua mừng hớn hở, nhanh chóng chạy lại hỏi bà đã chuẩn bị xong chưa, nhưng đáp lại lời ông nói chỉ là cái lắc đầu từ bà, sau đó bà nói:
_Công chúa không muốn mặc bộ đồ đó, công chúa muốn thỏa thuận rằng cô ấy sẽ dự bữa tiệc với điều kiện cô ấy sẽ được mặc những gì cô ấy muốn.
Ông vua có vẻ hơi khó chịu vì cái thỏa thuận này, mặc những gì Akira muốn ư?! Có trời mới biết con bé định làm gì. Bất giác, ông nhìn nhưng vị khách xung có vẻ đang rất bực mình, cứ bàn tán, xôn xao mãi. Cũng phả, người ta vẫn thường nói “thời gian là vàng mà”, thôi coi như ván bài này ông thua, muốn làm gì thì làm.
_Chấp nhận thỏa thuận!-ông quay sang bà Marie, miễn cưỡng nói.

“Gì?! Chấp nhận thiệt à? Không sợ ta bày trò làm mất mặt ông sao?”- Akira bất ngờ khi phụ vương cô đồng ý. Chợt, cô nhìn đồng hồ -“À há, gần bốn tiếng đồng hồ rồi còn gì, không chấp nhận mới lạ.”- Akira cười nha hiểm – “Nhưng thôi, hôm nay nể tình ông, tôi sẽ không bày trò.”- Akira mặc trang phục như mọi ngày, định bước ra thì tự dưng có cảm giác quên cái gì đó…
Đúng rồi! Zen cũng dự buổi tiệc, không thể để bị phát hiện sớm thế được!
Akira ngó tới ngó lui tìm đồ cải trang. Bỗng. Cô nhoẻn miệng cười. Trên bàn, nơi cô đang hướng mắt tới, có một bộ tóc giả.

_Đại công chúa Akira đã đến!!!

Một tiếng nói cất lên, nghe có vẻ bình thường nhưng nội dung của nó lại có sức công phá cực lớn khiến ai ai cũng phải dừng lại việc mà mình đang làm, hướng mắt về phía cánh cửa.
“Cuối cùng cũng tới”- ông vua mừng thầm.
Akira bước vào chính điện, cô vẫn như mọi ngày, bình thường nhưng lại toát lên vẻ cao sang, quý phái, mang đậm chất lạnh lùng nhưng cũng khá dịu dàng. Dưới ánh đèn vàng của chính điện, cô hôm nay trông đẹp hơn mọi ngày khiến mọi người chớp mắt cũng không dám.
Akira nhanh chóng bước đến chỗ phụ vương và mẫu hậu, Zen cũng đứng đó, còn có cả Ahin nữa. Bên ngoài, cô vẫn lạnh như băng nhưng bên trong lại lo sợ bị Zen phát hiện, lo lắng không ngừng. Cô dừng chân, đứng trước phụ vương và mẫu hậu.
_Akira kính chào phụ vương và mẫu hậu- Cô cúi chào hai người rồi quay xuống nhìn các vị khách- Xin lỗi vì sự chậm trễ ngày hôm nay, do có một số vấn đề đã xảy ra, mong mọi người tha lỗi- Akira cười tươi, nụ cười đẹp như ánh bình minh bừng sáng giữa đêm tối tăm, thật giống thiên thần vừa mới bước xuống trần gian, làm tất cả những vị khách là đàn ông (vẫn còn độc thân, còn những người đã có vợ cũng muốn nhưng không dám (_ _”)…) phải xịt máu mũi (t/g: đúng là Akira, đệ nhất giả nai).
Ông vua dường như không quan tâm đến việc này là mấy, chỉ cần Akira có mặt là tốt rồi, ông nói với những vị khách:
_Vậy là công chúa đã đến, chúng ta cùng nhập tiệc nào!-ông cười nói.
Những vị khách đều reo hò, khung cảnh bây giờ trông thật náo nhiệt (t/g: đương nhiên, đứng chờ bốn tiếng giờ mới được ăn, không vui mới lạ ). Zen bước đến gần Akira nói:
_Tôi có cảm giác đã từng gặp cô rồi thì phải?
_Có lẽ là khi chúng ta còn nhỏ?- Akira cười.

_Không phải hồi nhỏ mà là gần đây cơ, tôi có cảm giác như vừa mới gặp cô ở đâu đó vậy- Zen nói.
Akira giật mình khi nghe câu nói đó, nó làm cô mém nữa bị sặc nước. “Sao mắt ngươi tinh thế?!”- cô nghĩ, người đổ đầy mồ hôi.
_À…chắc là…người giống người giống người thôi mà- Akira cười, nụ cười có phần hơi gượng.
_Tỉ lệ người tóc hồng mắt đỏ ở vương quốc này là không nhiều đâu- Zen vẫn bình thản nói.
“Tên kia, ngươi muốn hại ta phải khai ra mới thôi sao?!”
Thôi xong, coi như sự nghiệp nói dối của Akira chấm dứt kể từ nay. Nhưng cũng phải nói đến Zen, trong một ngày mà phá được hai sự nghiệp được coi là không tài nào phá nổi của Akira thì cũng xứng đáng được ghi vào sách kỉ lục thế giới rồi. Nhưng Akira đời nào chịu thua dễ như thế, cô vẫn còn một cách, đó là… cầu cứu ông trời (_ _”).
“Trời ơi! Xin hãy thương con một lần, cứu con với!!! >_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.