Đọc truyện Sad Love Story – Chương 30: Ngoại truyện: Cổ tích mùa đông
Akira đang ngồi đọc sách trong nhà kính Vivian, bỗng từ đâu có tiếng ai đó gọi tới. Cô quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa của khu nhà kính, như đang chờ đợi một cái gì đó và…
Rầm!
Một tiếng động long trời lở đất vang lên, gần như muốn lay chuyển cả khu nhà, khói bụi bay mù mịt. Từ trong làn khói lẫn bụi ấy, một hình bóng nhỏ bé đột nhiên phóng ra và chạy đến chỗ cô với tốc độ tên lửa, rồi “nó” nhảy vào lòng cô ngồi yên vị, đúng hơn là cố định. Akira cuối xuống nhìn “vật thể lạ” đang ngồi ở trong lòng mình, “nó” cũng ngẩng đầu ngước nhìn Akira rồi cười hì hì.
_Em đang làm gì thế? Có chuyện gì sao? – Akira lắc đầu bó tay với sự phá hoại trên cả phá hoại của cô nhóc này rồi lại đưa cuốn sách đang cầm trên tay lên đọc tiếp.
_Lạnh lùng quá đấy Akira, em chỉ muốn chị kể chuyện cho em nghe thôi mà – Ahin nhăn mặt nhìn Akira nói.
_Gì? Chẳng phải chị vừa kể chuyện cho em nghe cách đây năm phút trước sao? – Akira cau mày liếc nhìn Ahin lúc này cũng đang nhìn mình với đôi mắt to tròn ngấn lệ. Akira quay ra nhìn cuốn sách rồi lại nhìn Ahin, rồi cả hai im lặng mà nhìn nhau…
Năm phút sau…
_Thôi được, kể thì kể, nhưng nếu bây giờ em nghe thì tối chị sẽ không kể nữa đâu đấy ! – Nhận thấy mình có lẽ sẽ không thể yên ổn từ giờ đến tối nếu không kể chuyện cho Ahin nghe nên Akira đành phải bỏ cuộc nhưng trước khi kể không ngần ngại dọa Ahin.
_Vâng ! – Ahin cười tươi nói, xem chừng không hề quan tâm đến lời nói đó của Akira, giống như chỉ cần được nghe kể chuyện thì mọi thứ có sao cũng không quan tâm.
Akira gật đầu rồi cô lại nhìn vào cuốn sách đang cầm trên tay, thì ra cuốn sách mà nãy giờ Akira đọc là truyện cổ tích.
_Được rồi… – Akira lấy một hơi thậy sâu rồi bắt đầu đọc – Câu truyện có tên là “Cổ tích mùa đông”… Ừm… Trong một khu rừng nọ…
o
Cổ tích mùa đông
o
Có một cậu bé sống trong khu rừng tuyết phủ, mùa đông rời khỏi căn nhà gỗ mang theo những người bạn nhỏ đầy hiếu động. Cậu cầm theo một cái xẻng và một cái xô, đầu đội một chiếc nón giống như nón phù thủy, chân đi một đôi bốt cũ kĩ.
_Chúng ta cùng dắp tượng người tuyết nào ! – Cậu nói với những người bạn nhỏ của mình, đó là những loài động vật sống trong khu rừng.
Bầy thỏ hưởng ứng trước tiên. Rồi đến chú gấu dang ngủ đông cũng bị kéo ra khỏi hang, nhưng chú gấu này lại rất mê ngủ, chú ta cứ lắc đầu nguầy nguậy và khóc huh u khi bị bầy thỏ kéo khỏi hang. Bực mình, một chú thỏ đã đạp chú ta một phát khiến chú ngã lăn ra đất và bị u đầu. Cậu bé nhìn chú gấu tội nghiệp rồi cười, lũ chim cũng nhìn chằm chằm vào chú. Giữa tiếng cười nói, công chúa tuyết đã thành hình.
Đêm dần xuống. Dưới ánh trăng bạc, những nàng tiên tí hon bắt đầu xuất hiện…
_Ôi, đứa trẻ mới dễ thương làm sao! – Một nàng tiên nói khi nhìn thấy công chúa tuyết, tay cầm một cây đàn – Hãy cùng đánh thức cô bé dậy nào! – Nàng tiên nói rồi đưa tay lên dây đàn.
Tiếng đàn hạc du dương vang khắp khu rừng. Và một, hai, ba, công chúa tuyết từ từ mở mắt. Nàng vui mừng cảm ơn các nàng tiên.
_Hãy ghi nhớ điều này… – Nàng tiên nói với công chúa tuyết- Chỉ có trái tim con người mới đem lại cho con cuộc sống thực sự…
_Con người ư? Con có thể gặp họ không? – Nàng hỏi.
_Tất nhiên rồi! Hoàng tử của con chỉ ở ngay bìa rừng kia thôi – Các nàng tiên vui vẻ đưa tay ra, dẫn đường cho nàng đi – Hãy đi nào !
Thế là, băng qua rừng già và bóng tối, công chúa tuyết tới trước căn nhà gỗ.
Cốc cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên. Cậu dứng dậy, rời khỏi cái bàn và lò sưởi ấm áp cùng với chiếc ly sữa nóng và quyển sách đang đọc ở trên bàn, tiến về phía cánh cửa gỗ rồi cậu mở nó ra. Tròn mắt ngạc nhiên, cậu nhìn người đang ở trước mắt mình. Công chúa tuyết cười và đưa tay ra, nàng nói với cậu.
_Chàng có muốn trở thành hoảng tử của em không?
Các nàng tiên đứng nép bên cửa sổ, muôn thú trong rừng cũng ngó nhìn họ. Cậu đưa tay ra, cầm lấy tay nàng. Giây phút đó, câu chuyện cổ tích đã trở thành sự thật.
Nàng hỏi cậu về những bông hoa rồi đưa con rùa cho cậu xem khi nghĩ chúng là những bông hoa ấy, cuối cùng lại khóc hu hu khi biết chúng không phải là hoa ==”.
Chàng trai nhỏ ta cho cô bé khung cảnh của bốn mùa. Xuân ấm áp với những đồng bằng hoa phủ. Hạ rạng ngời trên từng tán cây xanh. Thu dịu dàng bên những đồng lúa mì vàng óng. Cô mong đợi biết bao cảnh sắc đó và cả nụ cười rạng rỡ ấy của cậu bé.
Thời tiết dần ấm lên. Băng bắt đầu tan chảy. Nữ thần mùa đông cũng sắp phải rời đi.
_Hãy đi cùng ta, em gái ! – Nữ thần mùa đông một tay cầm lấy tay công chúa tuyết, tay còn lại đặt trên má nàng – Em không thể nào tồn tại trong những mùa ấm áp đâu.
_Không – Nàng cầm lấy tay nữ thần đặt trên đôi má mình, mỉm cười – Em muốn ở lại.
Nữ thần buồn bã nhìn nàng khi nghe câu trả lời đó, nàng nói tiếp:
_Xin đừng lo lắng, em sẽ trở thành con người mà. Em muốn được thấy cả bốn mùa – Nàng cười tươi nói.
Không chỉ là sắc trắng tinh khôi của mùa đông giá, nàng muốn được thấy nhiều hơn.
Khi cánh bướm đầu tiên đậu xuống khung cửa sổ, cũng là lúc tuyết không còn phủ lấy căn nhà gỗ.
Chàng gió bắc buồn bã dõi theo người em gái trong khung cửa… Em làm sao hiểu được sự thay đổi của con người ? Cậu bé sẽ lớn lên. Sẽ học cách yêu. Sẽ học cách quên.
Nàng công chúa tuyết dần tan ra vì sự ấm áp của mùa xuân. Xuân đến, rực rỡ trên những cánh đồng đầy hoa cỏ. Nhưng cảnh sắc ấy, nàng không thể nào nắm bắt. Nàng chỉ có thể là nàng công chúa tuyết của người mà thôi. Nếu bị lãng quên. Nàng sẽ ngừng tồn tại. Nàng bước đi trên những đồng bằng đầy hoa. Nàng khóc, khóc một lần cuối cùng và rồi hóa thành những giọt nước và biến mất mãi mãi.
Trái tim người, liệu có còn đủ chỗ ột giọt nước mắt pha lê ?
Con người vẫn không ngừng lớn lên, và thay đổi…
o0o
~
_Thay đổi sao? Em sẽ không bao giờ thay đổi đâu! – Ahin cười, nói với Akira ngay khi vừa kết thúc câu chuyện – Và chị cũng thế, chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau và luôn vui vẻ hệt như bây giờ…
_Không đâu Ahin – Akira cắt ngang lời Ahin – Rồi sẽ có một ngày, chị sẽ thay đổi, em cũng thế, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
“Rồi em sẽ thấy, sớm thôi”
Ahin mặt ngây thơ như con nai vàng ngơ ngác, đầu cô bé hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.
_Ừm… Akira này! – Cô bé kéo tay áo Akira, cười nói – Thêm một truyện nữa !
_Eh ?! Chị đã nói đây là truyện cuối cùng của ngày hôm nay mà !
_Đâu có, chị nói là tối sẽ không kể chuyện nữa chứ đâu phải bây giờ.
_Em… em… chơi chị hả ????!!!!
_Hì, kể tiếp đi Akira!
_Khônggggg !!!!!!!!!!
Và thế là, giữa bầu trời trong xanh, mây trắng xóa, nắng huy hoàng, mây lộng lẫy… Một tiếng hét thất thanh vang lên làm rung động cả địa cầu @@