Bạn đang đọc Sad Love Story – Chương 29: Tôi yêu cậu nhiều lắm
_Akira này! – Ahin ngồi bên cạnh giường, chăm chú nhìn Akira hỏi – Vì lí do gì mà chị lại bị thương nhiều như thế này ? (thắc mắc từ hôm qua đến giờ mà chưa có dịp hỏi ).
_Ta bị té – Akira đáp vỏn vẹn ba từ rồi quay sang chỗ khác nhưng ngay lập tức lại quay trở lại nhìn Ahin – Ahin… nếu như ta chết, ta thích được ở trong một quan tài kính giống như Bạch Tuyết và có một bông hoa hồng đỏ ở trước ngực ta như Aurora và đương nhiên xung quanh quan tài kính ấy cũng phải được trồng thật nhiều hoa hồng đỏ. Và nó sẽ được đặt giữa khu nhà kính Vivian này – Akira thao thao bất tuyệt và không ngừng liên tưởng về viễn cảnh “ tươi đẹp huy hoàng” ấy.
_Akira, chị… – Ahin mặt đen thui bó tay bó chân với Akira luôn, chưa chết mà đã nói gở, điều này khiến Ahin rất là bực mình nhưng đương nhiên chưa kịp để Ahin nói hết câu, Akira đã nói tiếp.
_Lúc ấy sẽ là mùa đông, tuyết rơi rất nhiều, phủ trắng cả một vùng, trời lạnh giá, nước như muốn đóng băng nhưng … – Akira cười, nụ cười đẹp tựa như thiên thần nhưng lại mang một chút sự tinh nghịch, thứ chưa từng có ở cô – chim vẫn sẽ hót, hoa anh đào vẫn sẽ nở, hoa hồng vẫn đỏ thắm giữa những hạt tuyết trắng và chính lúc ấy… sẽ có một thiên thần tung đôi cánh trắng mà bay lên trời cao.
_Nghe hay đấy ! – Ahin biết dù thế nào cũng không làm lạc đề được nên đành hùa theo luôn @@ – Nhưng tại sao lại là mùa đông ? Sao hoa anh đào lại có thể nở trong mùa đông lạnh giá đến thế ?
_Vì sau mùa đông chẳng phải là mùa xuân sao ? Nắng sẽ lên và tuyết sẽ tan, nàng công chúa tuyết sẽ biến mất… – Akira nói, giọng trầm xuống nhưng ngay lập tức lại trở nên vui vẻ, cười tinh nghịch nói – Còn hoa anh đào vẫn nở được vào mùa đông là do… phép màu của chị đấy !
Ahin: @@. Đúng là một câu trả lời không thể nào nhảm hơn. Ahin cười nhạt, cô biết Akira đang nói gì, công chúa tuyết chính là Akira, sẽ biến mất khi mùa xuân đến.
Cô thở dài, hoa anh đào lại có thể nở vào mùa đông được sao ? Dù cho câu trả lời của Akira có nhảm đến đâu nhưng không hiểu sao cô lại tin vào điều đó nhiều đến thế. Phải chăng vì những lời Akira nói lúc nào cũng đúng ? Từ nhỏ đã thế, có một lần cô không tin vào lời Akira nói nhưng cuối cùng nó đã xảy ra…
(`•.¸(`•.¸¤*¤¸.-´)¸.•´)
Hồi ức
(`•.¸(`•.¸¤*¤¸.-´)¸.•´)
“Con người không ngừng lớn lên và thay đổi… “
_Thay đổi sao? Em sẽ không bao giờ thay đổi đâu và chị cũng thế. Chúng ta vẫn sẽ mãi bên cạnh nhau, vui vẻ như bây giờ, sau này cũng thế.
_Không đâu Ahin, rồi một ngay nào đó chị sẽ thay đổi, em cũng thế. Chúng ta sẽ không còn bên cạnh nhau nữa và em vẫn sẽ sống tốt khi không có chị…
“Tất cả chúng ta đều thay đổi, Ahin…
Rồi em sẽ thấy, sớm thôi…”
(`•.¸(`•.¸¤*¤¸.-´)¸.•´) † ♥ † (`•.¸(`•.¸¤*¤¸.-´)¸.•´)
“Đúng là những lời chị nói luôn đúng, Akira…”
_Thôi, nói chuyện vậy là đủ rồi đấy, ra ngoài đi Ahin, ta mệt! – Akira đột nhiên nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Ahin – À khoan đã, còn mấy thầy thuốc Hoàng gia đi đâu hết rồi ?
_À, nghe nói là bên Clarines có dịch bệnh gì đó nên họ bị điều sang đó hết rồi – Ahin trả lời rồi bước ra ngoài đã Akira nằm nghỉ.
Akira nhắm mắt lại, tận hưởng sự thanh bình mà nơi này đem lại.
Một chút thôi… Tôi muốn được hương cảm giác này… lần cuối cùng…
Zen… Đầu tôi đau quá… Đến đây đi, đến bên cạnh tôi, tôi muốn được nhìn thấy cậu, chỉ một chút thôi cũng được… và rồi chúng ta sẽ lại ở bên nhau mãi mãi, hệt như lúc trước nhé… Tôi yêu cậu nhiều lắm…
A, tự dưng cảm thấy buồn ngủ quá. Có lẽ mình nên ngủ một chút nhỉ? Và có lẽ đây cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi. Khi tỉnh lại, mọi thứ sẽ trở về đúng như lúc trước… Chim vẫn sẽ hót, hoa anh đào vẫn sẽ nở, giữa mùa đông lạnh giá, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau mãi mãi…
…
_Akira! – Zen chạy tới vườn hoa anh đào, ngó nhìn xung quanh, cố tìm kiếm hình bóng của Akira.
_Zen? – Ahin bước ra từ khu nhà kính, tay cầm một bình tưới cây màu hoa anh đào.
_Công chúa Ahin? Công chúa làm gì ở đây? – Zen ngạc nhiên hỏi.
_À, Akira bị thương nên nhờ tôi tưới cây giúp ấy mà.
_Bị thương? – Zen nheo mày hỏi lại.
_Ừ, ta cũng không biết tại sao. Giờ chị ấy đang ở khu tĩnh dưỡng Hoàng gia – Ahin đưa tay chỉ về chỗ gần khu vườn Hoàng gia.
Ngay lập tức, Zen liền chạy đi theo hướng Ahin chỉ, để cô lại một mình với bao nhiêu cảm xúc rối bời. Dù sao cậu cũng là người cô từng yêu, Ahin không thể ngay lập tức quên được cậu.
“Tại sao không có cách nào đó khiến ta có thể nhanh chóng quên được cậu ?”
Ahin vừa mới định quay trở lại vào khu nhà kính thì đã giật mình khi bắt gặp Yuki đang đứng trước mặt.
_Sao lúc nào gặp tôi cũng thấy công chúa khóc mãi thế? – Cậu nói, mặt thoáng chút buồn khiến Ahin không hiểu vì sao.
_Ta không có ! – Ahin phũ phàng phủ định ngay lập tức.
_Rõ ràng là có…
_Ta đã nói là không ! – Ahin nói gần như hét, nhanh chóng chạy lại vào khu nhà kính Vivian nhưng suy nghĩ vừa mới xuất hiện, người chỉ mới di chuyển được 1mm thì đã bị cậu giữ tay lại.
Ahin quay đầu lại nhìn cậu. Cô định giật tay ra nhưng không hiểu vì sao cô không thể làm thế.
_Tại sao cứ nhất thiết là Zen ? Không thể là ta được sao ? – Yuki nói, khuôn mặt có vẻ rất nghiêm túc.
Thật ra lúc trước cậu cũng đã từng đến đây một lần và đã vô tình nhìn gặp Ahin. Lúc đó, Ahin rất thân thiện với mọi người, lúc nào cũng cười tươi như hoa vậy. Nhưng rồi khi trở lại đây, nụ cười ấy không còn giống như trước nữa, đầy gượng gạo và không hề chân thật. Cậu không thích cô như thế, cậu muốn đem lại nụ cười ngày xưa cho cô. Và không biết từ lúc nào, cậu đã yêu Ahin mất rồi.
…
_Ta xin lỗi nhưng… – Ahin cúi gằm mặt xuống, bối rối nói.
_Không sao… – Yuki mặt thoáng nét buồn nhưng vẫn cố gắng cười thật tươi nói – Ta sẽ chờ… chờ đến khi công chúa thật sự quên Zen và yêu ta. Đến lúc ấy.. đừng vội nói gì nhé – Cậu nói xong liền quay lưng rời khỏi khu vườn hoa anh đào.
Ahin ngồi phịch xuống đất. Mặt cô nóng bừng, tim thì đập rất mạnh và nhanh. Ở nơi cổ tay vẫn còn một chút hơi ấm từ cậu. Ahin thích Yuki nhiều lắm nhưng cô không thể chấp nhận cậu. Ahin không chắc cậu sẽ ở bên cô mãi mãi hay lại bỏ đi giống như Akira, Zen, Silly… Cô sợ việc đặt niềm tin vào ai đó thật nhiều, tin tưởng rằng người đó sẽ ở bên cạnh mình mãi mãi rồi đến phút cuối cùng, thứ mà cô nhận lại chỉ là sự đau khổ và cô đơn khi người đó đi mất.
“Xin lỗi… rất xin lỗi… Ta cũng yêu cậu nhiều lắm nhưng ta không muốn phải đau khổ thêm một lần nào nữa…”