Đọc truyện Sắc Màu Ấm – Chương 34
Giản Tang Du không biết khi nào thì cơn ác mộng này mới kết thúc, ngay lúc cô nghĩ rằng hạnh phúc đã đến, nhưng vận mệnh lại không để cô lọt vào mắt xanh.
Những phóng viên này cứ bám riết không tha, chặn ở cửa cao ốc đài truyền hình. Cũng khó trách bọn họ tích cực như thế, đăng được đề tài nóng hổi trọng điểm như vậy, còn liên quan đến mấy đại gia tộc. Dĩ nhiên các tòa soạn báo, tạp chí kia sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền này.
Đã nhiều ngày liên tiếp, các phóng viên lợi dụng tất cả mọi cơ hội, vấn đề truy hỏi càng ngày càng không có giới hạn, điệu bộ cả vú lấp miệng em giống như hận không thể đem mọi chuyện của Giản Tang Du moi móc lên tất cả.
Đối mặt với tình hình này, Giản Tang Du vẫn cố nén tức giận, chăm chỉ làm việc. Đối với sự bàn tán, châm chọc, khiêu khích của đồng nghiệp xung quanh, Giản Tang Du cứ bình tĩnh ung dung. Cho dù mọi chuyện có tệ hơn nữa, cô vẫn có thể nhịn được, việc cô phải làm bây giờ là cố gắng kiếm tiền, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền.
Học phí của Mạch Nha, tiền để điều trị chân cho Giản Đông Dục, không có tiền, cô cũng không là cái gì hết, chỉ có thể bị quyền thế dẫm nát dưới lòng bàn chân, mất hết tôn nghiêm.
Các phóng viên ngày càng tấn công mạnh mẽ, thậm chí nói bóng nói gió, ra tay với những người xung quanh Giản Tang Du. Những đồng nghiệp không hiểu rõ sự việc ngẫu nhiên tán phét vài câu, ngay lập tức báo chí tô vẽ trắng trợn, đăng lên.
Cuộc sống của Giản Tang Du bắt đầu lộn xộn không chịu nổi, ánh mắt của các cụ ông bà bác trong tầng lầu nhìn cô cũng không thiện cảm.
Cuối cùng, công ty quản lý cũng quyết định không thể tiếp tục mặc kệ ngồi nhìn nữa, gọi Giản Tang Du vào văn phòng, cũng tận tình khuyên bảo, an ủi “ Còn tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới công ty, các nhân viên khác cũng bực dọc, tạm thời em hãy nghỉ ngơi ở nhà một thời gian đi.”
Giản Tang Du im lặng liếc nhìn quản lí một cái, xoay người dọn dẹp đồ đạc.
Giản Tang Du dọn dẹp đồ của mình xong, Viện Viện đứng kế bên chửi rủa không ngừng “Không biết là đứa quỷ nào thiếu đạo đức, bịa chuyện bậy bạ, trước sau gì cũng gặp quả báo!”
Giản Tang Du quay đầu, nhìn cô cười cười “Cậu vẫn còn tin vào chuyện báo ứng sao?”
Viện Viện sửng sốt, ngơ ngác nhìn Giản Tang Du, rõ ràng cô đang cười với mình, nhưng tại sao trong đáy mắt, chân mày đều làm cho người ta khó hiểu, cảm thấy lo lắng và khó chịu ư? Cô cầm lấy bàn tay Giản Tang Du thật mạnh “Cậu yên tâm, nếu như quản lý không cần cậu, mình cũng không làm, chúng ta đi chỗ khác, không tin không nuôi sống được mình.”
Giản Tang Du thật hâm mộ cô gái như Viện Viện, rõ ràng là cô ta thua mình hai tuổi, nhưng vì sao tư tưởng còn già hơn mình tới mười năm.
“Cám ơn cậu, Viện Viện.” Giản Tang Du nắm bả vai cô, ôm cô một cái.
Giản Tang Du cứ bị đình chỉ công việc như vậy. Cô hoàn toàn không biết người tung tin là ai, càng không hiểu tại sao mọi chuyện bắt đầu tái diễn như ngày xưa…. Cuộc sống tràn ngập những lời đồn đãi và khinh bỉ vô căn cứ. Mọi người nói chuyện với cô đều kỳ quặc, thậm chí, có người đàn ông trung niên không hề quen biết đến quấy rầy cô.
Giản Tang Du tự nói với mình hết lần này đến lần khác phải bình tĩnh lý trí, không thể để lộ điểm yếu đuối không đáng có.
Giản Đông Dục đi đón Mạch Nha, cũng bị chụp ảnh. Thậm chí, các phóng viên vô lương tâm đó còn đem ống kính máy ảnh nhắm vào đứa bé. Mạch Nha bị dọa, tay nhỏ ôm chặt cổ của cậu, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Chân Giản Đông Dục không tiện, chống gậy, tay nổi gân xanh “Tránh ra!”
Nhìn đôi mắt trong veo, sợ sệch của Mạch Nha, các phòng viên vẫn chất vấn sắc bén và kiêu căng hung hãn như cũ “Bạn nhỏ, em có biết nhóm máu của mình không? Mẹ có từng mang em đi gặp chú Thiệu? Hay là chú Trình không?”
Mạch Nha hoảng sợ, vùi mặt vào ngực Giản Đông Dục, miệng nhỏ mếu máo, không nói lời nào.
Mặt Giản Đông Dục lạnh lùng liếc các phóng viên đang đặt điều, đôi mắt lạnh dần “Nếu tạp chí các người đăng bất cứ tin tức không đúng nào, chúng tôi cũng sẽ giữ lại đề truy cứu, chờ nhận đơn luật sư đi.”
Giản Đông Dục một tay ôm đứa trẻ, đi nhanh về phía trước, nhưng dù anh có thể đi nhanh cũng không vững vàng như người bình thường, các phóng viên đuổi theo, độ xô đẩy tăng lên, Giản Đông Dục ôm Mạch Nha, bị chen lấy, chật vật không chịu nổi, nhiều lần suýt ngã.
Mạch Nha sợ tới mức sắp khóc, nó chưa từng thấy qua tình huống như vậy, càng chưa từng có người nào nói với bé những lời quái đản như thế, vây cậu bé và cậu vào một góc. Nước mắt ngấn ngấn trong đôi mắt xoe tròn, tiếng nói non nớt ẩn chứa sự giận dữ “Các người là người xấu, chỉ biết bắt nạt mẹ, con sẽ nói chú đánh các người.”
Một phóng viên nam trẻ tuổi lập tức lấy máy ghi âm ra, trong chớp mắt mừng rỡ “Bạn nhỏ, em nói chú họ gì?? Là họ Thiệu sao?”
Đôi mắt Mạch Nha chứ đầy tức giận, tay nhỏ nắm lại thật chặt.
Giản Đông Dục đang muốn ôm bé chen ra, ai ngờ đằng sau lại có một vòng vây chen đẩy, gậy chống của anh bị rơi xuống, biến mất dưới chân đám người đó, cả người chênh vênh, té xuống trên đường.
Mạch Nha cũng ngã xuống theo, thân thể nho nhỏ đúng lúc đè lên các đốt ngón tay bị thương của Giản Đông Dục.
Trong nháy mắt, sắc mặt Giản Đông Dục tái mét, trên thái dương đã chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, cắn chặt răng, kêu lên một tiếng đau đớn.
Mạch Nha bị dọa ngây người, chân tay lúng túng đứng lên, quỳ gối bên cạnh Giản Đông Dục, bắt đầu khóc thét “Mẹ ơi!!”
Giản Đông Dục chịu đựng đau đớn, sờ sờ vào người Mạch Nha, ôm vào lòng “Ngoan, cậu không sao.”
“Các người đang làm gì vậy?” Trình Nam từ trong xe đậu ở ven đường chạy tới, thở hổn hển, đẩy đám người dó, chạy đến bên cạnh Giản Đông Dục, nhìn thấy người đàn ông ngày trước cao lớn kiêu ngạo, giờ phút này, sắc mặt tái nhợt, té trên mặt đất, trái tim bắt đầu thắt lại “Các người có còn đạo đức không? Không thấy chân anh ta bị thương sao?’
—
Lúc Giản Tang Du nhận được điện thoại chạy tới bệnh viện đã là buổi tối, lúc cô nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Mạch Nha ngồi trên ghế dài ở bệnh viện, bả vai run run nức nở, cả trái tim đều tan nát.
Giản Tang Du đi qua ôm lấy tiểu tử kia, đặt cằm lên mái tóc mềm của nó, nước mắt không hiểu sao lại chảy xuống, uốn lượn theo gò má : “Thật xin lỗi, mẹ đã tới trễ.”
Mạch Nha vòng tay ôm lấy Giản Tang Du, khóc nức nở, nắm chặt quần áo của cô không buông tay “Mẹ, chúng ta tìm chú về, để chú dạy dỗ những người xấu này dùm.”
Thân thể Giản Tang Du cứng đờ, chua xót động khóe môi.
Trình Nam ở trong phòng bệnh với Giản Đông Dục, bác sĩ đang làm kiểm tra toàn diện cho anh, Giản Tang Du đứng ở ngoài cửa, nhìn nửa khuôn mặt cương nghị đang chịu đựng của anh trai, tay nắm thật chặt ở bên người.
Cô cúi người sờ sờ tóc Mạch Nha, nhẹ giọng nói “Bao bối ngoan ngoãn ở bệnh viện với cậu, mẹ ra ngoài một lát.”
Mạch Nha lo lắng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại “Mẹ đi đâu?” Bên ngoài toàn là người xấu, nó rất lo lắng Giản Tang Du bị bắt nạt.
“Mẹ đi dạy dỗ người xấu.” Trong mắt Giản Tang Du hiện lên sự u ám, cô không thể lại dễ dàng tha thứ cho những người tổn thương người nhà của mình, lịch sử tuyệt đối không thể lặp lại!
Thiệu Trí còn đang ve vãn nữ y tá thay ca, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đá văng một cách thô bạo, hắn không vui nhướng mắt, nhìn đến cô gái đứng ngoài cửa, hơi sững sờ “… Giản Tang Du?”
Giản Tang Du đứng ở cửa, mặt không hề thay đổi, liếc mắt nhìn nữ y tá quần áo xốc xếch kia, quét mắt khinh miệt nhìn Thiệu Trí “Tôi muốn nói chuyện với anh.”
Thiệu Trí cau mày, vẻ mặt bỡn cợt “Tôi không dám nói chuyện với cô. Mắc công Thiệu Khâm lại đánh tôi một trận, chắc phải ở bệnh viện dài dài.”
Lúc Giản Tang Du nghe nói như thế, trong lòng nhói lên mạnh mẽ. Từ đầu, cô cũng không biết chuyện này, kiềm chế cảm xúc khó hiểu dâng lên trong lòng, cô thản nhiên nhìn về y tá đứng một bên “Cô à, chắc cô không muốn bị khiếu nại chứ?”
Nữ y tá băn khoăn nắm đồng phục, xấu hổ nhìn Thiệu Trí, nói “Trí thiếu, tôi, tôi đi ra ngoài trước.”
Từ đầu tới cuối, Thiệu Trí cũng không thèm nhìn đến Giản Tang Du, chẳng qua chỉ là một cô gái, có thể làm gì cậu ta chứ? Tay cậu ta lộ liễu đặt ở cái mông mềm mại của nữ y tá, nhéo một cái, nói mờ ám “Buổi tối nhớ tới giúp anh đắp chăn…”
Ánh mắt Giản Tang Du nhìn hắn càng căm ghét, loại người chỉ biết dùng nửa người dưới suy nghĩ này, quả là chẳng có gì khác biệt so với cầm thú.
Y tá thẹn thùng e lệ, vẫn khôn ngoan đóng lại cửa phòng, không gian trắng toát trong nháy mắt an tĩnh lại, Thiệu Trí gối cánh tay, lười biếng nhìn chằm chằm cô gái trước mặt “Nói chuyện gì?”
Giản Tang Du không hề che giấu sự bực tức hiện cả lên trên mặt, bước một bước nắm lấy đồ bệnh nhân của Thiệu Trí “Cuối cùng là anh muốn gì?”
Thiệu Trí nhíu mày, trừng mắt nhìn người phụ nữ điên này “Mẹ nó, đầu óc có bị bệnh không?”
Gương mặt trắng nõn của Giản Tang Du đầy dữ tợn “Súc sinh, ngay cả đứa bé cũng không tha, anh thật sự không đáng làm người.”
Thiệu Trí tự nhiên bị mắng, cơn tức phút chốc bốc cháy, đưa tay giữ cánh tay Giản Tang Du, hung hăng đẩy cô xuống giường, cúi người đè lên “Đồ đàn bà điên, cô thiếu người chơi phải không? Ông đây trêu cô, chọc giận cô rồi hả. Năm năm trước đã mặt dày mày dạn đổ oan tôi, bây giờ lại điên vì cái gì nữa đây? Chuẩn bị tội danh gì cho tôi nữa hả?”
Thân thể Thiệu Trí cường tráng, mặt mũi cũng nhăn nhó. Giản Tang Du cười lạnh trong lòng, sao có người lại vô sỉ tới như vậy? Cô nhắm chặt mắt, hung dữ nói “Được, chúng ta nói chuyện bây giờ, anh nói ra những chuyện đó, cuối cùng là muốn làm gì? Làm vậy anh được lợi gì?”
Thiệu Trí nhìn cô ngờ vực “Lộn xộn cái gì?”
Vẻ mặt Giản Tang Du không sợ, giận dữ trợn mắt nhìn hắn.
Thiệu Trí cảm thấy bản thân hình như đã bỏ qua điều gì, mặt hắn âm u, phút chốc bóp chặt cổ tay Giản Tang Du “Nói!”
Giản Tang Du biến sắc, giọng nói bắt đầu không ổn định “Giả bộ cái gì, chẳng lẽ không phải mẹ anh gieo tin đồn khắp nói, nói tôi dụ dỗ anh, không phải bà ta dán truyền đơn bên ngoài nhà tôi, nói tôi muốn bước vào Thiệu Gia các người….” Giản Tang Du nghẹn ngào nói không được, nhớ tới những chuyện cũ nhục nhã này vẫn còn phẫn nộ, đau khổ và áp lực.
Vẻ mặt Thiệu Trí lạnh tanh, chế giễu “Đời này có phải phản ứng của cô chậm hơn người bình thường vài năm không?”
Ánh mắt Giản Tang Du âm u, nhấc chân đạp Thiệu Trí xuống dưới đất “Trừ mẹ anh ra, còn ai vào đây dùng lại chiêu cũ, phanh phui mọi chuyện với truyền thông! Trò hạ lưu như vậy, không phải bà ta ra tay sao?”
Thiệu Trí thật xui xẻo muốn chết, vết thương bị Thiệu Khâm đá, lại bị người đàn bà thối này đạp trúng. Lúc này, mới hồi phục được vài ngày, lại bị một cước của Giản Tang Du đá về như cũ, đau đến nỗi mặt mũi đều nhăn nhó “Mẹ bà nó!”
Giản Tang Du nhìn bộ dáng Thiệu Trí, đầu đầy mồ hôi, ra sức hít vào một hơi, đáy lòng sinh ra một ý nghĩ to gan, người như thế… căn bản không xứng sống trên đời.
Cô đưa tay lấy gối kê đầu kế bên, đột nhiên nhào lên, dùng hết sức đè Thiệu Trí trên mặt đất. Thiệu Trí thình lình bị cô đè ngã trên sàn, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, hô hấp trong nháy mắt bị chặn lại.
Vết dao ở bụng dưới của cậu ta đang căng lên đau đớn, giãy giụa một chút cũng đụng đến miệng vết thương, mũi và miệng đều bị chặn thật chật, đầu óc trống rỗng, miệng phát ra tiếng kêu nhỏ, đưa tay nắm tóc Giản Tang Du.
Mặc dù Thiệu Trí bị thương, nhưng vẫn là một người đàn ông cao 1m83, huống hồ giây phút sinh tử, căn bản Giản Tang Du không phải đối thủ của cậu ta.
Hai người đánh đấm hỗn loạn cả lên, quay cuồng trên mặt đấy. Trình Nam chạy vào phòng bệnh, thấy cảnh như vậy, sợ tới mức mất hồn mất vía, liền kéo Giản Tang Du lên “Giản Tang Du, em điên rồi!”
Giản Tang Du thở hổn hển, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Thiệu Trí chằm chằm “Pháp luật không cho em công bằng, em sẽ dùng cách của mình đòi công bằng cho mình.”
Trình Nam bất đắc dĩ lắc đầu “Đáng giá sao? Mạch Nha và Đông Dục còn đang chờ em, em muốn bọn họ sống như thế nào?”
Ánh mắt đỏ ngầu của Giản Tang Du co rút nhanh, dần dần bình tĩnh lại.
Trình Nam biết Giản Tang Du rất để ý tới người nhà, hơn nữa, chân của Giản Đông Dục vì cô mới bị thương thành như vậy, cô thật sự rất nóng lòng bảo vệ người nhà của mình.
Thiệu Trí tê liệt ngã xuống trên mặt đất, đôi mắt trên gương mặt trắng xanh mở trừng thật to “Giản Tang Du, cô chết chắc, ông đây liều chết với cô!”
Trình Nam hung hăng trừng mắt nhìn Thiệu Trí. Ấn tượng của cô với Thiệu Trí rất xấu, hai nhà cũng coi như là quen biết nhau. Mấy năm trước, Trình Doanh và Thiệu Trí thân với nhau, hai người đã làm một chuyện không người nào không ghê tởm, cho nên, cô nói chuyện với Thiệu Trí tuyệt không chút lưu tình “Ngậm miệng, chính anh làm chuyện tốt, còn dám nói!”
Thiệu Trí ho khan kịch liệt vài tiếng, cười u ám ra tiếng “Các người có óc không? Nói ra mọi chuyện đối với tôi có cái chó gì tốt, ba mẹ tôi không xấu mặt sao?”
Trình Nam và Giản Tang Du ngờ vực nhìn Thiệu Trí.
Thiệu Trí chống sàn nhà ngồi dậy, ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú vào Giản Tang Du “Có phải hai chúng ta nên cùng tìm hiểu chuyện lúc đó hay không? Cuối cùng cha của đứa bé là ai, cô không muốn biết sao?”
Toàn thân Giản Tang Du cứng ngắc đứng tại chỗ, nhìn môi Thiệu Trí chậm rãi động đậy, cô khó khăn nuốt nước miếng một cái “Anh.. anh có lòng tốt vậy sao?”
Thiệu Trí lại ho một trận lồng cả phổi, trên mặt đầy vẻ ác độc “Ông đây cũng muốn biết, là tên khốn nào hãm hại sau lưng ông.”